Hoa Hồng Đỏ - Chương 56
Với tính tình của Trần Tĩnh hoàn toàn không có khả năng thông đồng với bất kỳ ai.
Mặt khác, ngoại hình của cô tốt như vậy, đến đâu cũng sẽ bị theo đuổi.
Phó Lâm Viễn bổ sung nét bút cuối cùng, anh đóng tài liệu lại rồi đẩy qua một bên, châm một điếu thuốc, giọng trầm thấp nói: “Tiếp tục chơi đùa cậu ta.”
Vu Tùng gật đầu.
“Vâng.”
Vì sao trường học không điều tra ra được, bởi vì Phó Lâm Viễn không chịu buông, anh muốn treo một thanh đao trên đỉnh đầu Chu Bạc Vĩ, không thể động đậy, hoảng hốt, sợ hãi.
Từ từ tra tấn anh ta.
Vu Tùng nói xong thì rời đi.
Kết quả ở cửa ra vào gặp phải Diêu Đào vừa đi ăn về, Diêu Đào biết Vu Tùng là trợ thủ đắc lực của Phó Lâm Viễn, rất nhiều chuyện tìm anh ta là được, thế là cô ấy chặn Vu Tùng lại, hỏi anh cách pha cà phê… như thế nào?
Vu Tùng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này của Diêu Đào, anh ta dừng lại nói: “Việc này tôi không biết phải nói với cô thế nào, mỗi người pha ra một mùi vị khác nhau, cô… học hỏi kinh nghiệm từ Trần Tĩnh đi.”
Diêu Đào nghĩ, cô ấy vừa tới làm việc, lúc huấn luyện cũng rất nhiều người nhắc đến Trần Tĩnh.
Bọn họ đều nói rằng muốn hiểu ý của tổng giám đốc Phó chỉ cần hỏi Trần Tĩnh là được rồi.
Cho nên bảo cô ấy cũng nhanh chóng bắt đầu, như vậy bọn họ nói chuyện với cô ấy cũng đơn giản hơn, hy vọng cô ấy trở thành Trần Tĩnh kế tiếp. Nhưng cô ấy cảm thấy hoàn toàn không hiểu được ý của tổng giám đốc Phó.
Vu Tùng vòng qua người cô ấy rồi rời đi.
Trong văn phòng yên tĩnh.
Phó Lâm Viễn lại sửa thêm mấy tập tài liệu nữa, đột nhiên anh đặt bút máy xuống bàn, ngả người ra sau, đầu ngón tay vuốt vuốt điếu thuốc, bỗng nhiên thấy bực bội.
Anh kéo cổ áo ra, yết hầu di chuyển.
Trợ lý Lưu cầm tài liệu đi vào, Phó Lâm Viễn khẽ ngước mắt lên nhìn, khoảnh khắc này Trợ lý Lưu dường như nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt của anh.
Tay trợ lý Lưu cứng đờ, thầm nghĩ, hôm nay tổng giám đốc Phó không ngủ ngon sao?
Anh ta vô thức quay đầu muốn tìm Trần Tĩnh, kết quả chỉ thấy gương mặt của Diêu Đào, anh ta khựng lại, chợt nhận ra là Trần Tĩnh đã đi rồi. Trước đây, lúc tổng giám đốc Phó bực bội, anh ta không dám tới, đều đưa tài liệu cho Trần Tĩnh để Trần Tĩnh đưa tới, thế nhưng lần này không có ai cứu anh ta.
Anh ta chỉ có thể bất chấp mà đặt tài liệu lên bàn.
“Tổng giám đốc Phó, bên trong là điều khoản của Đằng Vũ, giám đốc Phùng bảo tôi đưa cho anh.”
“Tổng giám đốc Phó, tôi đi ra ngoài trước ạ.” Sau khi đặt xuống, trợ lý Lưu vội vàng nói.
Phó Lâm Viễn không trả lời, trợ lý Lưu nhanh chóng đi ra ngoài, Phó Lâm Viễn ngậm thuốc lá trong miệng, anh khẽ kéo cổ áo, nghiêng đầu chạm vào tấm lót chuột, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng sự bực bội lại được đè xuống.
Hai giờ rưỡi chiều. Cửa thang máy mở ra.
Cố Quỳnh mặc một bộ váy trắng đi ra khỏi thang máy, Diêu Đào lập tức đứng lên, Cố Quỳnh tùy ý quan sát, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp và vóc dáng yểu điệu của Diêu Đào. Cố Quỳnh nheo mắt lại nhìn chằm chằm đối phương.
Diêu Đào không biết cô ta là ai, chỉ dò hỏi: “Cô tìm tổng giám đốc Phó sao?”
Cố Quỳnh đứng yên: “Đúng vậy, tôi tìm anh ấy, sao tôi chưa từng thấy cô nhỉ?”
Trên thực tế, hiện giờ Cố Quỳnh cảm thấy xa lạ với mọi thứ của Phó Lâm Viễn, sau khi cô ta trở về, đây là lần đầu tiên tới tòa nhà này của anh, vừa rồi ở dưới lầu còn nghe thấy người khác nói gì đó, lúc thư ký Trần ở đây thật tốt, bây giờ thay một thư ký mới không quen lắm. Vì vậy Cố Quỳnh cố tình hỏi như vậy.
Diêu Đào nói: “Tôi mới tới, tôi họ Diêu.”
“À, vậy sao?” Cố Quỳnh nói xong: “Vậy chắc là cô không biết quy tắc ở đây rồi, đi làm mặc váy ngắn như vậy?”
Cố Quỳnh tùy tiện nói bừa.
Mặt Diêu Đào thoáng chốc đỏ lên, cô ấy nói: “Công ty có rất nhiều người mặc như thế này.”
Cố Quỳnh nghe xong, trợn mắt một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi thẳng tới văn phòng của Phó Lâm Viễn, liếc mắt là nhìn thấy dáng vẻ anh đang rũ mắt xem tài liệu.
Cố Quỳnh yên lặng mấy giây rồi đi lên phía trước, đặt túi xách đang cầm trong tay lên bàn của anh, sau đó lại lấy ra chiếc hộp bên trong mở ra, lấy cây bút máy ra đưa tới trước mặt anh.
Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn, ánh mắt rơi vào cây bút đó.
Nhìn mấy giây, anh thu tầm mắt lại, thong thả sửa lại tay áo, Cố Quỳnh đẩy bút máy lên phía trước nói: “A, cái này không phải đã sửa xong rồi sao? Tiếp tục dùng cái này đi.”
Phó Lâm Viễn bưng ly nước lên uống một ngụm, trầm thấp nói: “Em cất đi.”
Cố Quỳnh nghe xong hỏi: “Sao vậy, sau này không dùng nữa à?”
Phó Lâm Viễn ngước mắt lên nhìn cô ta mấy giây.
Cảm xúc bên trong đôi mắt hẹp dài của người đàn ông cũng không nhiều, thậm chí có hơi lãnh đạm, Cố Quỳnh bĩu môi, lấy lại cây bút bỏ vào trong hộp, nói: “Cây bút này dùng rất bền, bao nhiêu năm rồi mà bây giờ mới hỏng, anh không ném đi là tốt rồi.”
Phó Lâm Viễn không trả lời.
Lúc cầm bút máy lên thì gương mặt xinh đẹp của Trần Tĩnh chợt lóe lên.
Đồ đã cũ rồi.
Cũng nên có kí ức mới.
“Tối nay là sinh nhật của thầy em, đừng quên nhé.” Sau khi Cố Quỳnh đi một vòng trong văn phòng của anh thì quay lại nói. Vu Tùng đi lên đón Cố Quỳnh đi, Phó Lâm Viễn mở cuộc họp video với quản lý cấp cao.
Diêu Đào ở bên ngoài, muốn vào đưa cà phê cho anh nhưng lại không dám.
Chỉ có thể ở bàn làm việc xem tin tức trong diễn đàn công ty và xem ghi chép mà Trần Tĩnh làm trước đó.
Sáu giờ chiều.
Phó Lâm Viễn mặc áo khoác và cầm điện thoại rồi đi xuống lầu. Sau khi Diêu Đào thấy anh đi khỏi mới ra về. Xe ô tô màu đen đến tòa nhà Phó Hằng, Phó Lâm Viễn mở cửa xe rồi xoay người ngồi vào trong.
Vu Tùng khởi động xe, đưa Phó Lâm Viễn về nhà họ Phó.
Ăn cơm với vợ chồng Phó Trung Hành vừa đi du lịch về xong, khi màn đêm buông xuống Phó Lâm Viễn mới rời khỏi nhà họ Phó, tây trang màu đen, áo sơ mi đen và quần dài màu đen. Cổ áo anh hơi mở ra.
Phó Lâm Viễn và Đường Tử Nho quen biết, người vợ đã chết của Đường Tử Nho là giáo viên cấp hai của Phó Lâm Viễn. Đêm nay là sinh nhật của Đường Tử Nho, Đường Tư làm một bữa tiệc nhỏ cho Đường Tử Nho.
Lúc Phó Lâm Viễn bước vào, Cố Quỳnh đang bị Đường Tư lôi kéo đi khiêu vũ, hai người ở giữa sàn nhảy khiến cho mọi người reo hò vỗ tay. Phó Lâm Viễn chỉ nhìn lướt qua, vẻ mặt vô cảm đi về phía Đường Tử Nho, bắt tay với ông ta: “Thầy, sinh nhật vui vẻ.”
Đường Tử Nho đặt ly rượu xuống, mỉm cười bắt tay với anh.
“Lâm Viễn, lâu rồi không gặp.”
Buổi biểu diễn lần trước cũng không kịp gặp mặt. Phó Lâm Viễn khẽ gật đầu, đón lấy món quà mà Vu Tùng đưa tới rồi đưa cho Đường Tử Nho. Đường Tử Nho nhận lấy để sang bên cạnh, sau đó dẫn Phó Lâm Viễn vừa đi đến quầy bar vừa nói: “Năm nay, ngày giỗ của cô giáo em thầy sẽ không ra nước ngoài, thầy ở đây với bà ấy.”
Phó Lâm Viễn “vâng” một tiếng.
Hai người trò chuyện, anh nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm.
Anh đút một tay trong túi quần, cổ áo hơi hở ra, gương mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn lập tức bị không ít phụ nữ nhìn, từng người liếc về phía anh.
Cố Quỳnh đang khiêu vũ cũng nhìn thấy anh.
Lúc anh uống rượu, yết hầu di chuyển, đôi mắt hẹp dài hơi lơ đãng.
Cố Quỳnh nhìn một lúc lâu.
Chỉ chốc lát sau, không ít người đến mời Đường Tử Nho, còn có một người đẹp người nước ngoài kéo ông ta đi, muốn dẫn ông ta đi khiêu vũ. Phó Lâm Viễn kéo nhẹ cổ áo, đi về phía hành lang để hút thuốc.
Bóng đêm rất đẹp.
Phó Lâm Viễn nhả khói, tùy ý xem tin nhắn trên điện thoại, tiện thể nghiêng đầu dập tắt điếu thuốc.
Cố Quỳnh đi giày cao gót đến trước mặt anh, tối nay cô ta mặc một chiếc váy hở lưng, kiểu dáng thích hợp để khiêu vũ, Phó Lâm Viễn liếc nhìn, Cố Quỳnh nhìn vào mắt anh.
Thân hình cao lớn đứng dựa vào tường.
Nếu như muốn hôn, anh phải cúi đầu xuống mới có thể hôn được mình.
Cố Quỳnh suy nghĩ, nhón chân lên hôn khóe môi của anh. Phó Lâm Viễn đang châm thuốc lá, phát hiện ra động tác của cô ta, anh nghiêng đầu né tránh, Cố Quỳnh dừng động tác lại.
Bang..
Ngọn lửa được bật lên.
Phó Lâm Viễn liếc mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta, cô ta cắn môi.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Cố Quỳnh rơm rớm nước mắt.
Anh không cúi đầu, cũng không hôn cô ta.
Phó Lâm Viễn nhìn cô ta, giọng nói bình tĩnh và trầm thấp: “Cố Quỳnh, chúng ta đã thay đổi rồi.”