Hoa Hồng Đỏ - Chương 53
Trần Tĩnh ăn cơm tất niên với Tiếu Mai xong, cầm đèn lồng xuống lầu tham gia cuộc vui. Người tham gia khá đông, bầu không khí rộn ràng này mỗi năm đều nhìn thấy. Trần Tĩnh với Tiếu Mai cũng không đi ra đường mà đứng dưới lầu xem, có vài học sinh cấp ba cầm đèn lồng, khuôn mặt tươi cười, kéo những người khác lại tạo thành hình một con mèo.
Xa xa pháo hoa đua nhau nở rộ, lấp lánh như những ngôi sao.
Đột nhiên Trần Tĩnh cảm thấy năm tháng như thế này thật yên bình, cô hỏi: “Mẹ có nhớ trước đây con có nuôi một con mèo nhỏ không?”
Tiếu Mai quấn khăn quàng cổ trả lời: “Đương nhiên mẹ nhớ, con xem con mèo hoa đó như báu vật, lúc ngủ cũng muốn nó ngủ cùng, khi con tắm cho nó thì bị nó cào đầy dấu trên cánh tay, mẹ phải dẫn con đi tiêm vắc xin phòng ngừa nhưng con còn bảo nó rất sạch sẽ, con không sợ, chỉ tiếc là nhà ở thành phố Bắc Kinh không nuôi được mèo. Sau này mẹ đưa cho bà nội của con mang về nuôi, đến tết về con mèo hoa này đã biến thành một miếng da mèo rồi.”
Trần Tĩnh nghe thế rất muốn khóc.
Lúc ấy cô rất đau buồn, thật sự rất khó chịu, tìm thật lâu mới nhìn thấy con mèo bị kẹp giữa hai tấm gỗ, phơi nắng đến khô queo rồi, cô khóc rất lâu.
“Con còn khóc rất lâu, mẹ với cha con dỗ sao cũng không chịu nín, mua cho con một con khác, con cũng không chịu, bảo rằng không con mèo nào thay thế được nó, lúc đó con kiên quyết lắm.”
Trần Tĩnh nghe thế hơi buồn cười, cô đến gần Tiếu Mai.
“Đúng là kiên quyết thật, thích là thích không có cái gì thay thế được.”
“Con đấy, tương lai chuyện tình cảm hôn nhân đừng có như vậy. Tình cảm có thể nói không ai thay thế được, nhưng hôn nhân tìm người thích hợp mới tốt.” Tiếu Mai nắm vai Trần Tĩnh.
Mấy ngày nay khi Trần Tĩnh trở về, những người hàng xóm gần nhà Tiếu Mai có con trai cùng độ tuổi với cô rất nhiệt tình, thỉnh thoảng họ sẽ đến nhà ngồi chơi hoặc bà ấy đi chợ mua thức ăn cũng có thể nhìn thấy họ.
Họ thấy Tiếu Mai lập tức kéo bà ấy đi mua thức ăn, nói chuyện phiếm, mà ngày thường nào có chuyện nhiệt tình như thế đâu.
Một năm nữa đã qua, Trần Tĩnh đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng đã đến lúc lập gia đình. Tiếu Mai nhìn Trần Tĩnh xách vali về, đồ đạc rất nhiều, so với những năm trước thì hơi khác.
Lúc này Tiếu Mai mới phát hiện, hình như con bé không nói suông chuyện về sống cùng mình.
Nhưng Tiếu Mai cũng biết làm việc ở một thành phố lớn muốn về nhà phát triển rất khó, nhất là người trẻ tuổi. Họ thà rằng ở thành phố lớn kiếm tiền, tiêu tiền ở nơi đó, còn hơn về quê.
Trừ khi con bé gặp chuyện gì đó, vì dụ như công việc có vấn đề hoặc là chuyện tình cảm.
Bà ấy hy vọng Trần Tĩnh gặp vấn đề trong công việc, vấn đề trong công việc dễ giải quyết, thêm vào đó đã đến lúc con bé đến tuổi lập gia đình. Về nhà xem làm gì đó, rồi tìm một người con trai tốt gả đi, còn có thể chăm sóc bà ấy.
Hai mẹ con nhìn đèn lồng dưới lầu một lát, sau đó lên lầu định xem chương trình Xuân Vãn. Tivi vừa bật lên, Trịnh Lệ với Chu Bạc Vĩ đến nhà họ.
Trịnh Lệ còn nhiệt tình thường ngày, bà ta cầm theo một túi lớn hạt dẻ cười. Tiếu Mai với Trần Tĩnh liếc nhau, Tiếu Mai đứng dậy nói: “Vào nhà chơi, mang quà tới làm gì chứ, tôi cũng vừa mua một túi hạt dẻ cười, còn chưa mở ra kìa.”
“Nhiều hơn chút cũng không sao, để dành cũng được mà, lúc Trần Tĩnh xem tivi cầm một nắm ăn cũng được mà.” Trịnh Lệ xé túi hạt dẻ cười kia ra, cầm một nắm bỏ vào tay Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh vội vàng nhận lấy, cầm nước dừa đến mời Trịnh Lệ với Chu Bạc Vĩ.
Hôm nay, Chu Bạc Vĩ mặc áo khoác màu vàng đậm, tóc đã được cắt qua rồi, anh ta cười nhận lấy.
Trình Lệ liếc Trần Tĩnh với Chu Bạc Vĩ cũng cười, Tiếu Mai âm thầm bĩu môi ngồi bên cạnh Trần Tĩnh, chặn Trần Tĩnh lại, nói Trịnh Lệ ở lại xem chương trình Xuân Vãn với bọn họ.
Chu Bạc Vĩ ngồi một mình trên ghế sô pha, thỉnh thoảng nói chuyện với Trần Tĩnh, còn mời cô đi dạo hồ.
Trần Tĩnh âm thầm từ chối.
Chu Bạc Vĩ đã quyết định thời gian về Bắc Kinh, hỏi Trần Tĩnh lúc nào về. Trần Tĩnh nói tháng hai, Chu Bạc Vĩ nghe thế nghĩ thầm, từng đó thời gian cũng quá dài rồi.
Anh ta hết cách chỉ đành đợi.
Anh ta hỏi Trần Tĩnh: “Phó Hằng có thể cho nhân viên nghỉ lâu như vậy sao?”
Trần Tĩnh nói: “Có, em xin tết.”
Chu Bạc Vĩ: “…”
Lúc chương trình Xuân Vãn cũng sắp đến phần cuối, Trịnh Lệ với Chu Bạc Vĩ mới rời đi, khi đi xuống cầu thang. Trịnh Lệ liếc nhìn Chu Bạc Vĩ, ngay cả hẹn gặp cũng hẹn không được người ta, bà ta tức giận nên đi nhanh hơn, Chu Bạc Vĩ vội vàng đuổi theo. Trong nhà, Tiếu Mai vừa đóng cửa lại đã thở dài một hơi, ngáp một cái rồi đẩy Trần Tĩnh đi ngủ. Trần Tĩnh rửa mặt xong rồi ngồi trên đầu giường, mở đèn ngủ trả lời tin nhắn của Tưởng Hòa, lúc ở thành phố Bắc Kinh rảnh rỗi không có chuyện gì làm cô cũng hay chơi điện thoại, bây giờ về nhà với Tiếu Mai, cô dần dần bỏ thói quen này.
Cô đã bận rộn cả ngày, mà cuộc sống ở thị trấn là như vậy, rời xa ồn ào.
Tưởng Hòa gửi cho cô xem ảnh chụp của cô ấy với bà nội.
Trần Tĩnh khen tinh thần của bà nội rất tốt.
Tưởng Hòa cười ha ha, bà nội cũng cười rất tươi tỉnh.
Trần Tĩnh ấn vào vòng bạn bè, thật ra thường ngày cô cũng rất ít khi xem vòng bạn bè, đêm nay tất cả mọi người đều gửi lời chúc mừng năm mới, cơm tất niên, pháo hoa, Xuân Vãn, vân vân…
Năm trước vào đêm ba mươi, cô đã suy nghĩ rất lâu mới gửi cho Phó Lâm Viễn một lời chúc mừng năm mới.
Cô còn tưởng anh không hồi âm, ai dè lúc mười hai giờ, người đàn ông này lại gửi lời chúc mừng năm mới cho cô.
Lúc ấy, cô rất vui mừng, còn vào xem vòng bạn bè của anh, xem anh có đăng lên cái gì hay không. Đáng tiếc, anh chẳng đăng gì cả.
Năm nay, anh vẫn như trước không đăng cái gì.
Trần Tĩnh nhìn hết một lượt trên vòng bạn bè, rồi thích bài viết của Lục Thần và Tưởng Hòa.
Mùng hai và mùng ba, Trần Tĩnh và Tiếu Mai không ra ngoài, họ đi thăm những bà con họ hàng đặc biệt thân quen, bọn họ cũng không người quen nhiều người, cho nên tết năm nay rất rảnh rỗi. Chu Bạc Vĩ kiên nhẫn hẹn Trần Tĩnh ra ngoài, cô vẫn tìm cớ từ chối như trước, cuối cùng Chu Bạc Vĩ cũng yên lặng hai ngày.
Đến mùng sáu.
Có tổ chức một chợ hoa, nên Tiếu Mai kéo Trần Tĩnh đi, hai mẹ con chỉ cưỡi ngựa xem hoa, đi qua từng gian hàng, có một chủ quán đề cử Tiếu Mai mua hoa hồng trắng, bà ấy đẩy ra: “Vừa sang năm mới, hoa hồng trắng cái gì chứ? Tôi muốn mua màu đỏ.”
Chủ quán kia ồ một tiếng rồi đem hoa hồng đỏ cho Tiếu Mai, Trần Tĩnh liếc nhìn đóa hoa hồng trắng, có lẽ vì ít người mua nên có vài chậu hoa hồng trắng không còn xinh đẹp như trước nữa, có mấy chậu còn bị bám bẩn. Tiếu Mai cầm hoa hồng đỏ, Trần Tĩnh trả tiền, Tiếu Mai lại hỏi thêm: “Tết nên chọn màu sắc vui mừng tươi tắn chứ, ông nhập vào loài hoa này không sợ bán lỗ à?”
Chủ quán xòe tay: “Mấy hôm trước tiện nên tôi nhập vài chậu, tôi còn tưởng sẽ bán được một ít ra, ai biết tất cả mọi người đều nói xúi quẩy.”
Tiếu Mai bật cười.
“Thua lỗ rồi.”
Bà ấy kéo Trần Tĩnh đi nói: “Người này không biết làm ăn.”
Trần Tĩnh thì thầm: “Mẹ nói chuyện để lại chút mặt mũi cho người ta đi, mẹ mua rồi thì còn hỏi mấy chuyện này làm gì.”
Tiếu Mai nói: “Biết rồi.”
Sau đó hai mẹ còn tiếp tục đi dạo xem, Trần Tĩnh thấy gần chợ hoa có một dàn hoa cải dầu, cô đi đến nhìn, đột nhiên cô nhìn thấy bên cạnh dàn hoa cải dầu này có một dòng sông nhỏ, cô nhìn dòng sông này đột nhiên ký ức lại trào lên.
Lúc này có một giọng con trai vang lên sau lưng: “Hồi lúc tôi mười bảy tuổi, có một cô gái rơi xuống con sông này.”
Trần Tĩnh khựng người nhìn lại.
Người đến là Chu Thần Vĩ, lòng bàn tay anh ấy còn dính bùn, hình như vừa mới chuyển hoa. Trần Tĩnh nhận ra anh ấy nói: “Xin chào.”
Chu Thần Vĩ: “…”
“Xin chào.” Anh ấy cười đáp lại.
Trần Tĩnh lại quay mặt nhìn con sông kia.
Cô gái anh ấy nói là cô.
Chu Thần Vĩ nhìn gò má cô vài giây, sau đó cũng nhìn dòng sông nói: “Lúc ấy tôi còn ở trên tòa nhà kia, tôi nghe có tiếng kêu nên từ trên lầu chạy xuống.”
Trần Tĩnh sững sờ, cô nhìn Chu Thần Vĩ: “Lúc đó anh có ở đây sao?”
Hôm nay cô không trang điểm, mặt mộc vô cùng xinh đẹp, Chu Thần Vĩ nhìn cô: “Có đấy, nhưng đợi khi tôi chạy xuống thì cô gái kia đã được ba cô ấy vớt lên rồi, nghe nói cô gái mặc quần trắng, tình cảnh không tốt lắm, sau đó tôi không đi ra nữa.”
Trần Tĩnh im lặng.
Sau khi cô rơi xuống nước rất sợ hãi, nước tràn vào xoang mũi, cơ thể chìm xuống dưới, hít thở không thông làm cô đau đớn, lúc ba bế cô lên thì Tiếu Mai còn mắng ông ấy.
Toàn bộ thế giới lập tức tối sầm lại, một thời gian rất dài sau đó, Trần Tĩnh sợ nước và sông thậm chí ngay cả bơi cũng không học. Lúc ấy cô đã nghĩ thầm nếu như ba đến muộn, có lẽ cô đã chết rồi.
Thật ra lúc đó cũng có rất nhiều người thấy, họ sẽ ra tay giúp đỡ thôi.
“Hai mẹ con đến mua hoa à?” Chu Thần Vĩ nhìn cô, khẽ hỏi.
Trần Tĩnh hoàn hồn, đáp lại ánh mắt của anh ấy là cái gật đầu: “Đúng vậy, mẹ của tôi đang xem cuộc thi cắm hoa bên kia.”
Chu Thần Vĩ cười nói: “Đúng lúc tôi cũng tham gia cuộc thi cắm hoa, cô có muốn đến xem không?”
Trần Tĩnh khựng lại rồi gật đầu, đúng lúc đi tìm Tiếu Mai luôn. Chu Thần Vĩ lau lau tay dẫn cô đến quảng trường đang diễn ra cắm hoa, bên đó còn náo nhiệt hơn cả chợ hoa, mỗi người đều đang cắm hoa có cả nam nữ già trẻ. Tiếu Mai ở một bên chỉ dẫn cho hàng xóm cũ, mọi người bao quanh bàn tán.
Lọ hoa của Chu Thần Vĩ đã được cắm xong, anh ấy cầm kéo lên sửa sang lại vài đóa hoa. Trần Tĩnh nhìn Tiếu Mai, thấy nhiều người vậy nên không đi tới, liếc mắt nhìn Chu Thần Vĩ, hiển nhiên anh ấy cắm đẹp hơn so với những người khác, bởi vì anh ấy có trình độ hơn. Trần Tĩnh lại nhìn sang những người khác, lúc này Chu Thần Vĩ lấy bó hoa ra, cắm xong rồi đưa ra trước mặt Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nhìn đóa hoa trên tay anh mà sững sờ.
Chu Thần Vĩ cười nói: “Đây là bó hoa đầu tiên hôm nay tôi cắm, tặng cô.”
Trần Tĩnh dừng lại, mấy người gần đó đều nhìn cô, Trần Tĩnh muốn từ chối, Chu Thần Vĩ đẩy bó hoa vào ngực cô nói: “Tôi còn phải cắm hoa nữa, vẫn chưa xong.”
Hoa rất đẹp, không lấy thì sẽ rơi trên mặt đất.
Trần Tĩnh chần chờ vài giây, rồi nhận lấy.
Đúng lúc Tiếu Mai đi đến thấy bó hoa trong tay cô rồi liếc Chu Thần Vĩ, Chu Thần Vĩ cắt một cây hoa cắm vào lọ, cười nói: “Cháu có hoa Gypsophila ở đây, dì Tiếu cầm về trang trí đi.”
Anh nói dứt lời quay người cầm một bó Gypsophila đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tiếu Mai, Tiếu Mai cũng không khách sáo nói: “Cảm ơn Thần Vĩ, cháu gửi lời chúc sức khỏe của dì với mẹ cháu nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Tiếu Mai cầm bó hoa rồi nhìn Trần Tĩnh, cô kéo tay của bà ấy, Tiếu Mai cầm lấy bó hoa trong tay cô nói: “Đẹp lắm đấy.”
Hai mẹ con rời khỏi chợ hoa.
Đi xa rồi, Tiếu Mai mới nhìn con gái của mình nói: “Chu Thần Vĩ là đứa bé rất tốt, năm đó cha của thằng bé cũng gặp tai nạn xe rồi qua đời.”
Trần Tĩnh sững sờ.
Tiếu Mai nói tiếp: “Thằng bé muốn chăm sóc cho mẹ mình nên không ra ngoài làm việc, sau khi tốt nghiệp đại học lại về đây, mở một cửa hàng hoa ở thị trấn này.”
“Thằng bé rất hiếu thảo, là một người rất tốt, so với Chu Bạc Vĩ thì tốt hơn nhiều.”
Trần Tĩnh im lặng, nghĩ đến nụ cười của Chu Thần Vĩ.
Đột nhiên cô cảm thấy mình làm không tốt, cô vội kéo cánh tay của Tiếu Mai: “Sau này con sẽ chăm sóc cho mẹ.”
_
Mùng tám là ngày bắt đầu đi làm.
Sáng sớm Trần Tĩnh đã nhận được giọng nói của Tưởng Hòa, trong điện thoại giọng nói của Tưởng Hoa hơi cáu lên: “Cậu từ chức rồi? Sao không nói cho tớ biết hả? Sao đột ngột lại từ chức như thế… Hu hu.”
Trần Tĩnh ở trong phòng mở laptop lên.
Cô điều chỉnh âm lượng thấp xuống, thì thầm: “Lúc trước tớ đã có ý nghĩ làm chuyện này rồi, sau đó đột nhiên quyết định thôi.”
“Đột nhiên quyết định? Tổng giám đốc Phó phê duyệt à? Cậu đừng có xạo với tớ đấy Trần Tĩnh.”
Trần Tĩnh im lặng.
Tưởng Hòa vô thức nói: “Người đàn ông cậu kể có phải là tổng giám đốc Phó không?”
Trần Tĩnh im lặng.
Tưởng Hòa nói: “Là anh ấy? Khi đó cậu để lại cơ hội cho tớ, nộp hồ sơ vào làm thư ký, tớ nhớ lúc đó khi cậu nhận được thời gian phỏng vấn còn mời tớ đi ăn cơm, lúc ấy cậu rất vui vẻ!”
Tưởng Hòa nói tiếp: “Còn nữa, vào ngày sinh nhật của giám đốc Lục, cậu được tổng giám đốc Phó bế ra. Lúc ấy, có phải anh ấy đã hôn cậu rồi không?”
Trần Tĩnh rời mắt khỏi laptop, vẫn im lặng.
Tưởng Hòa khóc: “Tớ không muốn nghĩ đến chuyện đó, cậu tốt như thế tại sao anh ấy lại thả cậu đi chứ?”
“Cuối cùng hai người đã xảy ra chuyện gì, sao anh ấy lại chịu duyệt thế hả?”
Đầu ngón tay của Trần Tĩnh cong lại bóp di động nói: “Tưởng Hòa.”
“Tình cảm của người trưởng thành có lúc chỉ là suy nghĩ, nhưng đôi khi lại vượt cả sông núi.”
“Mà khoảng cách giữa tớ với anh ấy chính là sông và núi.”
Tưởng Hòa nức nở lau nước mắt, cũng hiểu được ý của Trần Tĩnh. Nói trắng ra là chuyện tình cảm này chỉ là hồ đồ mà ra còn anh không thật sự yêu Trần Tĩnh.
Người đàn ông như vậy cô sớm biết không dễ nắm bắt rồi.
Dù một người đàn ông có chiều chuộng hay bảo vệ một người phụ nữ, cũng không thể khẳng định được rằng người đàn ông đó yêu người phụ nữ này được.
Bởi vì trong mắt anh đó chỉ là tiện tay mà thôi.
Tưởng Hòa vẫn còn khóc.
Trần Tĩnh nhẹ nhàng an ủi, Tưởng Hòa khóc một lúc lâu mới lau nước mắt nói: “Được rồi tớ đã biết, tớ sẽ kiên cường, đợi tớ làm không nổi nữa thì tớ cũng sẽ về nhà.”
Trần Tĩnh nói: “Vậy cũng được.”
Tưởng Hòa nghiến răng nghiến lợi: “Cậu gạt tớ, cậu nợ tớ đấy.”
Trần Tĩnh: “Ừm, tớ thiếu nợ cậu.”
Tưởng Hòa im lặng một lát lại nói: “Đàn ông trên đời này thiếu gì, không được thì đổi người khác.”
Trần Tĩnh bật cười.
“Ừm.”
Tưởng Hòa nói cúp máy, cô ấy trốn ra đây nghe điện thoại nên phải quay về công ty.
_
Phó Hằng.
Tưởng Hòa cúp điện thoại, nhìn tòa cao ốc rồi lau nước mắt đi vào, tuy vừa rồi Trần Tĩnh nói như thế, nhưng cô ấy cũng biết Trần Tĩnh thấy Phó Lâm Viễn như thế, chắc là đau đớn lắm.
Cô ấy nhớ Hoàng Đình Nhã Viên gần bốn mươi triệu kia.
Trong thành phố Bắc Kinh này, phòng gắn hai chữ Hoàng Đình đã biết quý đến nhường nào rồi, hơn thế nữa khu vực đó rất tốt, lại có phòng khách rất rộng. Ngay từ đầu, căn phòng này không phải là phần thưởng.
Đó là tổng giám đốc Phó cho Trần Tĩnh.
Lúc này, người trong Phó Hằng cũng rất ngạc nhiên khi Trần Tĩnh đột nhiên xin từ chức, họ tụ lại nhóm tám chuyện rất nhiệt tình. Kiều Tích là bà tám nổi tiếng bật nhất, cô ta đi khắp nơi hỏi nguyên nhân, bộ phận nhân sự bên kia cũng nhận được đơn xin nghỉ việc của Trần Tĩnh, trong đơn này viết lý do rất đơn giản là về nhà với mẹ.
Kiều Tích biết lý do này thì rất bất ngờ: “Nhưng mà sao vội thế? Cũng không nói với mọi người một câu đã đi rồi.”
Nhân sự nói: “Có lẽ cơ thể mẹ của Trần Tĩnh không khỏe, cô ấy về chăm sóc, gia đình cô ấy không có ba mà.”
Kiều Tích khựng lại: “Hình như đúng thế, trước đây Trần Tĩnh tăng ca, mẹ của cô ấy đều gọi điện đến hỏi thăm khi nào tan làm. Chắc mẹ của cô ấy nhớ cô ấy lắm.”
Nhân sự gật đầu: “Chắc là như vậy.”
Kiều Tích à một tiếng: “Nhưng mà không phải Trần Tĩnh đã có nhà ở thành phố Bắc Kinh rồi sao? Cô ấy có thể dẫn mẹ qua bên này ở mà, nhà của cô ấy rất đắt đó.”
Nhân sự im lặng vài giây: “Cô cảm thấy Trần Tĩnh là loại người yêu tiền thế sao? Thường muốn dưỡng lão thì phải về quê, ở đây vật giá đắt đỏ, chỉ mua đồ dùng đã tốn rất nhiều tiền rồi. Nếu tôi là Trần Tĩnh tôi sẽ bán nhà đi, lấy tiền làm một phú bà nhỏ.”
Kiều Tích suy nghĩ một lúc cũng đồng tình: “Cũng đúng ha.”
_
Tầng cao nhất.
Trần Tĩnh không có ở đây nên tạm thời trợ lý Lưu đảm nhiệm công việc của cô, tay chân anh ta có chút luống cuống nhưng vẫn làm được.
Vu Tùng đi vào văn phòng, đến trước bàn.
Phó Lâm Viễn kéo tay áo sơ mi, vẻ mặt lạnh lùng liếc trợ lý Lưu đang ngồi vị trí của Trần Tĩnh, u ám nói: “Đổi vị trí làm việc cho anh ta đi.”
Vu Tùng vâng một tiếng rồi chần chờ vài giây, đi lên phía trước đưa một túi tài liệu ra nói: “Thư ký Trần không cầm đi cái gì cả, từ xe đến phòng ở…”
“Tất cả để đều để ở trong này.”
Phó Lâm Viễn bưng ly nước lên uống một ngụm, nhìn túi tài liệu kia: “Gửi cho cô ấy đi.”
Vu Tùng hơi khựng lại, khẽ nói: “Chúng ta không biết địa chỉ của cô ấy.”
Phó Lâm Viễn đặt ly xuống, đầu ngón tay phủ lên miệng ly, im lặng vài giây: “Thể bỏ vào két sắt đi.”
“Vâng.” Vu Tùng nghe vậy đi đến két sắt, ngồi xổm xuống nhập mật mã, một tiếng tích vang lên, cửa két sắt mở ra. Lúc anh ta chuẩn bị bỏ vào trong, lại thấy một hộp gấm trang sức, anh ta lấy ra.
Phó Lâm Viễn liếc mắt sang, thấy cái hộp gấm trang sức kia.
Đó là đồ trang sức Phong Nguyên đưa cho Trần Tĩnh, cô cũng không cầm đi.