Hoa Hồng Đỏ - Chương 5
Anh ta đề nghị dẫn Trần Tĩnh đi dạo, Trần Tĩnh không từ chối, cô đút tay vào áo khoác, ngắm nhìn thành phố này.
Nếu coi như không nhìn thấy mấy người vô gia cư thì thành phố này cực kỳ xinh đẹp, Trần Tĩnh thở ra một làn sương lạnh, đôi lông mi dài của cô hơi ướt át, cô hỏi: “Sinh nhật của cô Cố Quỳnh là ngày nào?”
Vu Tùng nói: “Ngày mười hai tháng mười.”
Trần Tĩnh nhìn những chiếc xe chạy trên đường, cô nói: “Sắp đến rồi.”
“Đúng vậy, vậy nên chúng ta mới phải mau chóng đưa viên kim cương hồng này cho cô ấy trước ngày sinh nhật.” Vu Tùng đưa Trần Tĩnh đi mua cà phê, hai người cầm cà phê tiếp tục đi.
Trần Tĩnh nhấp một ngụm cà phê lạnh hỏi tiếp: “Sợi dây chuyền năm ngoái phía trang sức W gửi tới cũng là để tặng cho cô Cố Quỳnh hả?”
Vu Tùng gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó cô mới được chuyển chính thức đúng không?”
“Ừ.”
Vu Tùng chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Phó rất quan tâm đến cô Cố Quỳnh, cô ấy thích cái gì, anh ấy sẽ tặng cô ấy cái đó.”
Trần Tĩnh khẽ ừm một tiếng, uống từng ngụm cà phê, sau đó hai người trở về khách sạn, lúc trước họ mua vé máy bay một chiều, nên lúc này phải mua vé bay về.
Vu Tùng thuận tiện vào phòng Trần Tĩnh để xem vé quay về với cô.
Trần Tĩnh mở laptop ra, nhấp chuột, hai người chọn chuyến bay lúc năm giờ chiều, cũng may mà ở Philadelphia có sân bay nên đi lại cũng thuận tiện.
Trần Tĩnh nhập thẻ căn cước vào bắt đầu mua vé.
Vu Tùng lật vài tờ tạp chí, nói: “Sẵn tiện cô gọi điện thoại cho tổng giám đốc Phó báo cáo tình hình đi.”
Đầu ngón tay của Trần Tĩnh hơi khựng lại.
Mấy giây sau, cô cầm điện thoại lên, điều chỉnh cảm xúc, sau đó gọi cho Phó Lâm Viễn.
Điện thoại đổ chuông một lát, đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Alo.”
Trần Tĩnh nhìn màn hình máy tĩnh, nói: “Tổng giám đốc Phó, chúng tôi đã chuyển quà đến tay cô Cố Quỳnh.”
Phó Lâm Viễn ở bên kia đang ngậm điếu thuốc, nghe cô nói thì đáp: “Ừ.”
“Khi nào hai người về?” Anh mở tài liệu ra, tùy tiện hỏi.
Trần Tĩnh: “Chuyến bay lúc năm giờ chiều.”
“Ngày mai chủ nhật, cô nghỉ ngơi cho tốt.” Đầu ngón tay anh gõ tàn thuốc, giọng anh trầm ấm, rất êm tai.
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
Sau khi yên lặng mấy giây thì anh cúp điện thoại, nghe tiếng tút tút Trần Tĩnh bỏ điện thoại xuống, cô đặt điện thoại lên bàn rồi nhấn nút xác nhận mua vé cho hai người.
Vu Tùng vươn vai, nói: “Trần Tĩnh, cô thu dọn hành lý đi, giữa trưa chúng ta xuống nhà ăn dưới tầng ăn.”
“Ừm.”
Sau khi nhìn Vu Tùng rời khỏi, Trần Tĩnh tắt laptop, bắt đầu thu dọn hành lý, dọn xong thì cô ra ban công đứng một lúc, liếc mắt một cái cô có thể nhìn thấy nóc của tòa biệt thự kiểu châu Âu xinh đẹp kia.
Năm giờ chiều, Trần Tĩnh và Vu Tùng đúng giờ lên máy bay, lại là hành trình dài mười mấy tiếng đồng hồ. Trước khi tắt máy điện thoại di động, Trần Tĩnh không tự chủ được mở phần mềm tìm kiếm.
Cô nhập lên đó hai chữ “Cố Quỳnh”.
Mấy giây sau, một bức ảnh trên sân khấu hiện lên, một cô gái xinh đẹp tóc xoăn ngồi trên ghế, tay ôm cây đàn Cello, chiếc váy dài màu trắng nhạt buông thõng xuống đất, ánh đèn rọi lên gương mặt cô ta, da cô ta trắng nõn, đẹp như thiên sứ.
Nghệ sĩ Cello Cố Quỳnh trong cuộc thi nghệ thuật toàn cầu (Nước Mỹ).
“Máy bay sắp cất cánh rồi, Trần Tĩnh.” Vu Tùng ngáp một cái, nhắc nhở cô.
Trần Tĩnh dừng một lát, sau đó thoát khỏi trình tìm kiếm, chuyển chế độ của điện thoại sang chế độ máy bay rồi cất vào trong túi xách, cô nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cho đến khi máy bay bay lên những tầng mây mới thôi.
Cô cũng trông thấy những đám mây xinh đẹp.
Trên đường trở về lần này, Trần Tĩnh lúc mơ lúc tỉnh, vừa thức giấc đã trông thấy tầng mây, cảm giác ngắm mây vào ban đêm còn đẹp hơn. Lúc hai người đến Bắc Kinh đã hơn sáu giờ sáng.
Sắc trời tờ mờ sáng, Vu Tùng xoa bóp cái cổ của mình, lái xe đưa Trần Tĩnh về chỗ ở.
_
Trần Tĩnh xách hành lý vào phòng, cầm áo ngủ đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngủ một mạch đến ba giờ chiều.
Cô cảm thấy hơi mờ mịt, khung cảnh yên tĩnh khiến suy nghĩ của cô lan man.
Trong đầu cô thoáng hiện lên tòa biệt thự kiểu châu Âu, thỉnh thoảng cũng hiện lên cảnh tượng năm ba đại học, Phó Lâm Viễn về trường diễn thuyết, lúc ấy anh quá xa vời với bọn cô, anh là một sinh viên tài năng mười sáu tuổi đã được Đại học Bắc Kinh tuyển thẳng, lúc cô còn đang học đại học thì anh đã du học Mỹ về rồi.
Cô càng nghĩ càng thấy buồn bã.
Trần Tĩnh dứt khoát đứng dậy thay quần áo, rửa mặt xong cầm tiền lẻ xuống tầng mua đồ ăn, cô gửi tin nhắn cho Tưởng Hòa, hôm nay Tưởng Hòa phải tăng ca.
Trần Tĩnh: [Cậu có về ăn cơm tối không?]
Tưởng Hòa: [Có.]
Năm giờ rưỡi chiều, Tưởng Hòa vào nhà thì nhìn thấy mấy lon bia bày trên bàn trà, cô ấy khui trước một lon, uống một ngụm lớn, sau đó thò đầu nhìn bóng người mảnh khảnh đang loay hoay nấu ăn trong phòng bếp.
“Cậu mua nhiều bia quá vậy, hôm nay là ngày gì à?”
Trần Tĩnh lấy thức ăn ra đĩa, cười nói: “Đãi cậu vì đã tăng ca cuối tuần vất vả.”
“Qủa nhiên chị em của tớ vẫn tốt nhất.”
Một lúc sau, Trần Tĩnh bưng đồ ăn đã mua cùng với mấy món ăn mình nấu ra đặt lên bàn trà, cô cởi tạp dề, ngồi xếp bằng trên thảm, Tưởng Hòa mở một lon bia đưa cho cô, Trần Tĩnh nhận lấy, hai người cung ly rồi ngửa miệng tu ừng ực, Tưởng Hòa cầm đũa lên gắp thức ăn, bỏ một miếng vào miệng.
“Cậu đã gặp người phụ nữ được nhận viên kim cương hồng đó chưa?” Cô ấy vừa ăn vừa nheo mắt nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cầm lon bia, lắc đầu: “Không gặp được.”
Tưởng Hòa gắp đậu phộng nhai phát ra tiếng lộp bộp, cô ấy nói: “Hôm nay tớ nghe Kiều Tích của bộ phận tài chính nói, năm ngoái vào thời gian này Vu Tùng cũng bay tới Philadelphia ở Mỹ để tặng quà, tổng giám đốc Phó có người tình bên đó à?”
Trần Tĩnh nhìn Tưởng Hòa, mỉm cười lắc đầu.
Tưởng Hòa bĩu môi: “Cậu đấy, kín miệng thật, muốn cạy miệng cậu cũng không được.”
“Khó trách lúc trước nhiều người phỏng vấn như vậy mà tổng giám đốc Phó vừa nhìn đã chọn cậu.”
Trần Tĩnh cười cười, ngửa đầu uống bia, hết lon này tới lon khác, không biết uống đến khi nào, Tưởng Hòa xoa bụng, trướng không chịu nổi. Trần Tĩnh choáng váng nằm trên bàn trà, trước mặt là những chai lọ lộn xộn. Hốc mắt cô ướt át như thể say nên mới ướt át, một giọt nước mắt lăn xuống mặt kính.
Tưởng Hòa cũng say, tay cô ấy lướt qua bàn trà, đặt lên đầu Trần Tĩnh, cô ấy hỏi: “Trần Tĩnh, cậu có từng thích ai chưa?”
Trần Tĩnh há miệng thở dốc, dường như miệng và đầu óc không đồng bộ.
“Không có à?” Tưởng Hòa ngồi dậy, hỏi to.
Trần Tĩnh cũng ngồi thẳng dậy, tóc tai bù xù, lại há miệng thở dốc…
Có.
…
_
Đêm hôm đó hai người họ say khướt, sáng hôm sau tỉnh dậy sớm, phải thu dọn đến phát điên. Đầu óc Trần Tĩnh hơi đần ra, nghe thấy chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy.
Cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nói: “Mẹ ạ.”
“Tối hôm qua mẹ gọi mãi mà con không bắt máy, con làm gì thế?”
Trần Tĩnh xem lại mới thấy tối qua Tiếu Mai gọi mình, cô gãi đầu: “Tối hôm qua con uống chút rượu với Tưởng Hòa, sau đó ngủ quên.”
“… Áp lực công việc lớn quá à?”
Trần Tĩnh lập tức lắc đầu: “Không, không ạ, do con muốn thư giãn một chút thôi, cuối tuần mà.”
“Được rồi, à đúng rồi, mẹ của Bạc Vĩ nói hôm nay Bạc Vĩ rảnh nên muốn hẹn con ra ngoài, con đừng từ chối đấy nhé.” Bởi vì quá hiểu rõ tính cách của Trần Tĩnh nên Tiếu Mai mới cố ý gọi điện dặn dò.
Trần Tĩnh lập tức tỉnh táo hơn, cô nhìn một đống hỗn độn trên bàn trà, định tìm cớ từ chối, sau đó dừng lại mấy giây, cuối cùng cô lại nói: “Vâng! Con không từ chối đâu mẹ.”
Tiếu Mai dừng lại, cuối cùng bà ấy cũng yên tâm.
“Vậy con thu xếp đi, đừng qua loa lấy lệ đấy.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại của Trần Tĩnh hiện lên một tin nhắn do Chu Bạc Vĩ gửi tới, anh ta hỏi cô muốn ăn ở nhà hàng nào, Trần Tĩnh do dự rồi nói nhà hàng gần Đại học Bắc Kinh.
Chu Bạc Vĩ nói muốn đến đón cô, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Em đến tìm anh đi, sẵn tiện thăm trường một chút.”
Chu Bạc Vĩ là nghiên cứu sinh ở Đại học Bắc Kinh nên về sau ở lại đó giảng dạy, trường đại học này cũng là nơi mà Trần Tĩnh đã tốt nghiệp.
Chu Bạc Vĩ đồng ý.
Tưởng Hòa biết buổi tối Trần Tĩnh có hẹn, nên cười ranh mãnh như một tên trộm, hai người cùng nhau thu dọn phòng khách, sáu giờ chiều, Trần Tĩnh thay quần áo ra ngoài, lần này đúng là cô không hề qua loa lấy lệ, cô chọn một chiếc váy sơ mi trắng, thắt dây đen quanh eo và đi giày cao gót, cô xách túi theo rồi ngồi xe taxi đến Đại học Bắc Kinh.
Cô đã học ở đây bốn năm nên vô cùng quen thuộc với nơi này.
Sau khi xuống taxi, Trần Tĩnh đi về phía cổng trưởng, cô đang định đi tới thì nhìn thấy Chu Bạc Vĩ mặc một chiếc áo sơ mi caro và quần dài màu đen đang bước nhanh xuống bậc thang, có vẻ anh ta đang đi về phía này.
Trần Tĩnh vừa định giơ tay lên thì đúng lúc này, một sinh viên nữ từ tòa nhà dạy học phía sau chạy xuống, đuổi theo Chu Bạc Vĩ kéo cánh tay anh ta lại.
Không biết cô ta đang ngửa đầu nói gì, còn Chu Bạc Vĩ hất tay cô ta ra, sinh viên nữ kia lại nắm lấy, sau đó tiến lên một bước ôm cổ của Chu Bạc Vĩ.
Cô ta nhón chân muốn hôn anh ta.
Trần Tĩnh từ từ buông tay xuống.
Một trận gió mạnh bất thình lình nổi lên, ngay sau đó trời đột nhiên tối sầm lại, đổ cơn mưa nặng hạt, Trần Tĩnh không kịp tránh nên bị mưa làm cho ướt đẫm, hai người kia đang dây dưa giữa khuôn viên trường cũng không kịp tránh mưa, Chu Bạc Vĩ gạt tay cô ta ra, sinh viên nữ kia lại nức nở giữ chặt lấy tay anh ta.
Trần Tĩnh nhìn họ một hồi, sau đó lau nước trên mặt và khoanh tay xoay người rời đi, vừa định bắt taxi.
Trong nháy mắt, cả thành phố không chỉ chìm trong màn mưa mà còn chìm trong màn đêm, đâu đâu cũng thấy đèn neon nhấp nháy, xe trên đường qua lại, nước văng tung tóe.
Một chiếc ô tô màu đen xé nước băng qua đường, vài giây sau mới từ từ lùi lại, dừng gần cổng trường, Phó Lâm Viễn hạ kính xe xuống, nhận ra người phụ nữ đang ngây ngốc đứng ở kia, anh liếc mắt nhìn bảng hiệu Đại học Bắc Kinh, sau đó dập tắt điếu thuốc, cầm lấy chiếc ô còn nhỏ nước mưa.
Anh mở cửa bước xuống xe, mở ô ra, cầm cán ô màu đen và đi tới.
Anh che ô lên đầu Trần Tĩnh.
Mùi thuốc lá quen thuộc thoảng qua khiến Trần Tĩnh đang ôm chặt cánh tay chợt ngẩng đầu lên nhìn.
Đôi mắt hẹp dài của Phó Lâm Viễn sâu thẳm, anh đút một tay trong túi quần, nhìn về phía khuôn viên trường, bắt gặp hai người dây dưa ôm hôn dưới mưa.
Anh rời mắt, nhìn Trần Tĩnh và nói: “Cô lên xe đi.”
Trần Tĩnh sững sờ nhìn anh.
Nhìn bờ vai rộng lớn của anh, gương mặt tuấn tú ẩn dưới tán ô, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cô nhìn chằm chằm anh mấy giây, sau đó mới hoàn hồn và nói với giọng bình tĩnh.
“Tổng giám đốc Phó, sao tôi lại gặp được anh ở đây.”
Phó Lâm Viễn nheo mắt.
Anh rút tay trong túi quần ra, giữ lấy bả vai cô đưa cô đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Vì cô may mắn thôi.”