Hoa Hồng Đỏ - Chương 17
Anh Lục sao?
Trần Tĩnh khó hiểu, cô đứng dậy, đối mặt với anh, dùng sự bình tĩnh nhất có thể nhìn anh: “Tại sao anh Lục lại muốn nói tốt về mình?”
Phó Lâm Viễn dùng đầu ngón tay lau mép cốc cà phê, uể oải nhìn cô nói: “Cô nghĩ xem, vì sao đàn ông lại muốn nói tốt về mình với phụ nữ?”
Trần Tĩnh cau mày, vẫn còn khó hiểu.
Đôi lông mày hơi nhíu lại khiến cô trông hơi bối rối.
Yết hầu của Phó Lâm Viễn giật giật, anh cầm cà phê lên và nhấp một ngụm: “Cô không tò mò về Lục Thần sao?”
Trần Tĩnh lắc đầu.
Phó Lâm Viễn đặt cốc cà phê xuống, tùy ý dựa vào bàn, anh nhìn vào mắt cô: “Khi Lục Thần ở Mỹ, anh ta thay bạn gái như thay áo, một tuần một cô.”
Giọng anh trầm trầm, thản nhiên kể: “Sau khi trở về nước, anh ta không còn như thế một khoảng thời gian, nửa năm sau đó lại chứng nào tật nấy.”
Trần Tĩnh im lặng lắng nghe.
Cô không rõ tất cả nhưng cô biết anh đang nói sự thật, bởi vì cô đã may mắn gặp được hai hoặc ba người bạn gái của Lục Thần.
Nhưng.
Sau đó thì sao?
Trần Tĩnh lặng lẽ nhìn Phó Lâm Viễn không nói gì.
Phó Lâm Viễn cũng nhìn cô, đôi mắt đen như mực, sáng sớm dục vọng rất dễ bị phóng đại, anh nghiêng đầu lấy điếu thuốc trên bàn, lạnh lùng nói: “Bật lửa.”
Trần Tĩnh hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt anh rồi quay đầu tìm kiếm, thấy chiếc bật lửa màu bạc trên bàn, cô bước tới, cầm lấy chiếc bật lửa rồi đi về phía anh.
Đến gần thân hình cao lớn của anh, tim Trần Tĩnh đột nhiên đập nhanh hơn, cô muốn chạy trốn. Cô giơ tay ra đưa cho anh chiếc bật lửa, Phó Lâm Viễn kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, đầu tiên anh nhìn vào mặt của cô, sau đó nhìn vào tay cô.
Chiếc bật lửa màu bạc trên tay, đột nhiên có vẻ lạnh lùng.
Anh giơ tay lấy chiếc bật lửa đi.
Dùng đầu ngón tay búng một cái, ngọn lửa màu cam phựt lên, anh cắn điếu thuốc, cúi đầu châm lửa. Vì tư thế này nên đường viền cổ áo hơi hở ra, Trần Tĩnh nhìn thấy chiếc cổ thon dài của người đàn ông.
Đột nhiên trong đầu hiện lên vị trí mà cô đã nắm vào đêm qua.
Cô nhanh ngừng lại suy nghĩ của mình rồi bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi xin phép ra ngoài làm việc ạ.”
Nói xong, không đợi anh phản ứng, cô đã dẫm lên giày cao gót bước lại bàn trà. Phó Lâm Viễn chạm đầu lưỡi vào đầu điếu thuốc, tùy tiện đặt chiếc bật lửa lên bàn, cùng lúc đó điện thoại cũng rung lên.
Anh duỗi tay cầm điện thoại.
Lục Thần: [Thôi quên đi, tôi cứ cố gắng biểu hiện cho tốt là được, anh không cần phải nói những lời tốt đẹp hộ tôi đâu, cái miệng của anh có thể nói lời tốt đẹp gì chứ.]
Sau khi đọc xong, Phó Lâm Viễn tắt màn hình.
Trần Tĩnh tìm được Bạch Trà, cô đặt nó lên bàn, sau đó lau tay và rời khỏi văn phòng.
_
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Trần Tĩnh ngồi xuống, cô bình tĩnh, trấn an tinh thần rồi uống vài ngụm nước. Mười phút sau, Phong Nguyên – tổng giám đốc của công ty Thị Nguyên cũng đã đến.
Phong Nguyên dẫn theo hai người, Trần Tĩnh cười đứng lên chào ông ta.
Ông ta gật đầu với Trần Tĩnh, rồi cả ba bước vào văn phòng của Phó Lâm Viễn.
Trần Tĩnh đi pha trà và pha cà phê, thay nước cho những bông hồng trong phòng trà, hôm qua cô để tám bông ở đây, hoa hồng dễ chăm sóc, có thể để được nhiều ngày.
Sau khi hoàn thành công việc, cô trở lại bàn làm việc, ngồi xuống rồi kiểm tra thông tin của công ty.
Chưa đến một lúc, cô đã thấy hot search Weibo và các trang tin tức lớn công bố tin tức của tập đoàn Phó Hằng, hơn nữa còn vô cùng hot.
#Tập đoàn Phó Hằng đã đầu tư một tỷ để mua lại khoa học kỹ thuật Thị Nguyên, bản đồ thương nghiệp của Phó Lâm Viễn lại lần nữa mở rộng, trở thành một công ty mới nổi về khoa học kỹ thuật#
Tin tức này đứng đầu mục tìm kiếm nổi bật trên các nền tảng mạng xã hội và trên Weibo được tìm kiếm nhiều thứ hai.
Đây là lần thứ hai ba chữ Phó Lâm Viễn xuất hiện trên hot search sau khi
mua viên kim cương hồng có giá trên trời.
Lúc này tất cả nhân viên của Phó Hằng đang lén lút xem hot search công ty mình trong giờ làm việc.
Trần Tĩnh nhấp vào phần bình luận.
Dòng bình luận của Tưởng Hoà đã được ghim lên đầu.
Gia đình nhà họ Hoà sum họp: [Cảm ơn ông chủ vì đã mang tôi đi kiếm tiền.]
Bình luận phổ biến xếp thứ nhất, lượt thích xếp thứ nhất.
Một số cư dân mạng khác bình luận bên dưới: [Có thật đó là ông chủ của cô không? Làm việc với một ông chủ đẹp trai và tài giỏi như vậy, cô đã bao giờ mơ ước được làm vợ của ông chủ chưa?]
Tưởng Hoà không phản hồi lại.
Nhưng cư dân mạng vẫn tiếp tục hỏi cô ấy.
[Cô ấy có hay không thì không biết nhưng cô chắc chắn là có đấy.]
[Hỏi mấy câu thừa thãi, cô nghĩ người ta sẽ trả lời cô sao? Cho dù có thì cũng không nói ở đây đâu, nhỡ ông chủ người ta nhìn thấy thì sao.]
[Khỏi phải nói, Phó Lâm Viễn thực sự rất đẹp trai, tôi may mắn gặp anh ấy một lần, khi thấy anh ấy chân tay tôi mềm nhũn hết cả ra.]
[Ha ha ha, lầu trên ơi, liêm sỉ của cô vứt đi đâu rồi, đây là hot search, cẩn thận Weibo của cô đấy nhé.]
[Sao cũng được, tôi không sợ, tốt nhất là official weibo chụp ảnh màn hình bình luận của tôi đăng ra, để ông chủ của bọn họ xem, trên Weibo của tôi có đăng ảnh, tới thả thính chút.]
[Cười chết mất, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.]
Bình luận này ngày càng mạnh bạo hơn.
Trần Tĩnh bình tĩnh nhìn những bình luận thèm muốn Phó Lâm Viễn, sau đó lại có một bình luận khác bên dưới.
[Mọi người có còn nhớ viên kim cương hồng lần trước không? Sau khi Phó Lâm Viễn mua được nó, anh ấy đã đưa nó cho ai? Sao không thấy ai đề cập đến nhỉ?]
Tay Trần Tĩnh cầm chuột dừng một chút, sau đó lại cuộn xuống.
Cuối cùng cũng thấy một bình luận khá bình thường.
[Một tỷ của Phó Lâm Viễn là để cứu Thị Nguyên, nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, Thị Nguyên đã thành chỗ đầu tư của công ty nước ngoài từ lâu rồi.]
Có một câu trả lời cho bình luận này.
Có nickname là Đường Manh Manh Manh.
Cô ta nói: [Đúng vậy, Phó Lâm Viễn đỉnh quá đi mất.]
Cái tên này rất rõ ràng, trong đầu Trần Tĩnh hiện lên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Đường Manh, tối hôm qua cô ta ngồi bên cạnh uống rượu với Phó Lâm Viễn, nụ cười tươi tắn, trên má có lúm đồng tiền, nhìn rất ngọt ngào dễ thương.
Tiếng Wechat trên máy tính của cô reo lên.
Cô di chuột rồi click vào nó.
Tưởng Hoà chụp màn hình vài thứ gửi cho cô. Lúc này Tưởng Hoà cũng đang đọc các bình luận và thậm chí còn nhấp vào Weibo của Đường Manh.
Tưởng Hoà: [Đó có phải là cô sinh viên mang bữa sáng cho tổng giám đốc Phó không?]
Tưởng Hoà: [Cái cô còn nói chuyện thân thiết với tổng giám đốc Phó.]
Tưởng Hoà: [#Phó Lâm Viễn.#]
Tưởng Hoà: [Đúng là fan cuồng mà, cô ta còn có lịch sử trò chuyện với tổng giám đốc Phó nữa, cậu nhìn xem, cô gái này cũng nhiệt tình thật đấy.]
Quả thật rất nhiệt tình. Trong ảnh lịch sử trò chuyện mà Tưởng Hoà gửi, tài khoản Đường Manh Nha này đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Phó Lâm Viễn, thỉnh thoảng anh còn trả lời lại.
Anh rất ít trả lời, trả lời cũng rất lạnh nhạt.
Nhưng Đường Manh vẫn rất nhiệt tình.
Đường Manh Nha: [Anh ăn cơm chưa? (vui vẻ)]
Đường Manh Nha: [Hơn một tiếng rồi mà anh vẫn chưa trả lời em, anh quên ăn cơm rồi hả? Anh có muốn em đặt cơm cho anh không?]
Đường Manh Nha: [Nếu anh vẫn không trả lời tin nhắn, em sẽ gọi cho anh đấy.]
Phó Lâm Viễn: [Nếu có số của tôi thì em cứ gọi đi.]
Đường Manh Nha: [Một ngày nào em chắc chắn sẽ có số của anh. Hứ!]
Tưởng Hoà: [Cậu thấy chưa?]
Trần Tĩnh: [Tớ thấy rồi.]
Tưởng Hoà: [Ha ha, em gái này cũng dễ thương và thú vị đấy nhỉ? Không biết tổng giám đốc Phó có bị cô ta hạ gục không, tớ thích Đường Manh hơn giám đốc Hoàng.]
Trần Tĩnh mỉm cười rồi nhắn lại chữ “ừm”.
Tưởng Hoà lại gửi một tin nhắn khác, nói rằng cô ấy không thể làm biếng ngồi nhắn tin được nữa. Trần Tĩnh cũng lặng lẽ tắt trang web đi, trợ lý Lưu cầm tài liệu đi ra tìm tổng giám đốc Phó. Khi nhìn vào thấy có khách bên trong, anh ta có vẻ hơi lo lắng, bèn hỏi Trần Tĩnh: “Bây giờ không vào được đó sao?”
Trần Tĩnh đứng dậy nhìn vào văn phòng, cô nói: “Vào thì vào được, có điều tài liệu này của anh cần gấp lắm sao?”
Trợ lý Lưu gật đầu.
Trần Tĩnh nhìn tài liệu trong tay anh ta, thật ra cũng không cần gấp lắm, có lẽ do trợ lý Lưu vừa mới đến, anh ta lo lắng tài liệu không kịp xử lý.
Trần Tĩnh nói với anh ta: “Anh cầm cái này đi xuống lầu tìm giám đốc Phùng. Sau khi anh ta duyệt xong thì cứ để tài liệu lại cho anh ta. Ngày mai đến gặp tổng giám đốc Phó, anh ta sẽ mang lên.”
Nghe thấy vậy, trợ lý Lưu cũng cảm thấy an tâm hơn.
“Cảm ơn cô, thư ký Trần.”
“Không có gì.”
Trợ lý Lưu bước nhanh đến thang máy.
Trần Tĩnh ngồi xuống tiếp tục làm công việc đang dở dang, bất giác đã đến buổi trưa. Trần Tĩnh xoa xoa cổ, khi cửa văn phòng mở ra, Phong Nguyên cùng hai cấp dưới đi ra, Trần Tĩnh vươn tay lật xem tài liệu. Phong Nguyên nhìn thấy cô thì cười cười, ông ra cầm lấy một hộp quà nhỏ trong tay cấp dưới.
Sau đó đi đến bàn của Trần Tĩnh, đặt vào tay cô, nói: “Một món quà nhỏ, để đền bù cho thư ký Trần vì ngày hôm đó tôi đã không tiếp đãi cô được tốt.”
Trần Tĩnh hơi sửng sốt, cô đứng dậy.
Cô vô thức nhìn khắp văn phòng, tay Phó Lâm Viễn đặt trên cổ áo, miệng ngậm điếu thuốc, anh bắt gặp ánh mắt của cô thì liếc xuống hộp quà nhỏ.
Giọng nói trầm ấm vang lên: “Nhận nó đi.”
Trần Tĩnh im lặng vài giây rồi đành nhận lấy.
Phong Nguyên muốn nói chuyện với Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn đang nghiêng đầu, khói từ khóe miệng bay ra. Anh nghiêm túc lắng nghe rồi đưa họ đến chỗ thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại.
Phó Lâm Viễn lấy điếu thuốc xuống dụi vào cái gạt tàn.
Anh đút một tay vào túi quần, quay đầu nhìn cô: “Đi ăn cơm thôi.”
Trần Tĩnh dừng lại một chút, lúc này cô mới nhận ra rằng đã quá giờ ăn rồi.
Trần Tĩnh nhìn anh vài giây, hít một hơi, cầm lấy điện thoại và đi về phía anh. Phó Lâm Viễn nhấn thang máy, Trần Tĩnh đi theo sau anh.
Cô lùi lại một bước.
Phó Lâm Viễn khẽ liếc nhìn cô nhưng không nói gì.
Đến nhà ăn, lúc này đại đa số mọi người đều đã ăn xong, nhà ăn khá yên tĩnh, rất nhiều cửa sổ đều đóng lại. Phó Lâm Viễn kéo ghế ngồi xuống, Trần Tĩnh cũng ngồi xuống, quản lý nhà ăn đi tới hỏi bọn họ ăn gì, món mì mà Trần Tĩnh thường ăn đã bán hết, vì vậy cô đã gọi món khác.
Phó Lâm Viễn gọi món cơm lươn.
Mì và cơm hai người gọi đã được bưng lên bàn. Trần Tĩnh lau đũa, cúi đầu ăn. Tóc cô xõa xuống má bay qua chóp mũi, cô đưa tay ra để gạt nó đi.
Phó Lâm Viễn một tay cầm thìa, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô. Anh xúc một muỗng cơm bỏ vào miệng, khi cắn vào thì đường quai hàm của anh càng rõ ràng hơn.
Anh húp một ngụm canh, ánh mắt dừng lại trên mặt cô.
“Quay về, cô nhớ chọn một món quà tặng lại cho vợ Phong Nguyên, tuần sau là sinh nhật của bà ấy.”
Trần Tĩnh ngước mắt lên, đôi mắt cô bị hơi nóng làm mờ đi.
Cô gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Vừa nói xong, điện thoại của Trần Tĩnh vang lên, cô cầm lên, thấy người gọi là Lục Thần, cô ấn nhận ngay: “Chào anh Lục.”
Phó Lâm Viễn lấy khăn giấy lau miệng.
Anh ngả người ra sau, tay lướt nghịch điện thoại nhưng mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.