Hoa Hồng Đỏ - Chương 12
Nhưng tín ngưỡng về biểu tượng tình yêu của hoa hồng ở các thành phố lớn đã sớm trở nên mờ nhạt.
Thấy Trần Tĩnh còn đang do dự, Lục Thần mở điện thoại ra cười nói: “Cô không tin à? Tôi xóa hết phương thức liên lạc của các cô gái khác rồi, bây giờ điện thoại tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một đám đàn ông chó thôi. Đây, cô kiểm tra xem.”
Anh ta đưa điện thoại đến trước mặt Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh hoàn hồn. Cô nhìn điện thoại của Lục Thần, bất lực nói: “Anh Lục, sao tôi lại có thể xem điện thoại của anh được chứ.”
Cô duỗi tay đẩy điện thoại của Lục Thần ra, giơ tay ra nhận lấy đóa hồng đỏ ở trong lòng anh ta: “Hoa hồng này cứ để ở chỗ của tôi, đợt lát nữa tôi sẽ trang trí cho văn phòng.”
Cô lấy hoa hồng “sung vào việc công” luôn.
Lục Thần cười tươi rụt tay về, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô và nói: “Được thôi, thư ký Trần, về sau tôi là một người đàn ông trong sạch rồi, cô đừng lúc nào cũng nghĩ tôi phong lưu đấy.”
Anh ta lặp lại câu nói đó.
Trần Tĩnh đặt hoa hồng lên bàn, nghe vậy thì liếc anh ta một cái.
Nếu như cô không nghe nhầm thì lời này của Lục Thần có nghĩa là sau này anh ta sẽ không lăng nhăng nữa sao?
Vậy thì có liên quan gì tới cô chứ.
Trần Tĩnh cười dịu dàng nói: “Được.”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng bước chân cộp cộp cộp từ trong văn phòng đi ra, âm thanh nghe rất vội vàng. Trần Tĩnh ngước mắt lên đã thấy Hoàng Mạt đeo kính râm, mím chặt đôi môi đỏ, hùng hùng hổ hổ bước nhanh ra ngoài, giống như vội vàng đi đâu vậy.
Lục Thần đút tay trong túi quần, nhìn theo kêu lên một tiếng: “Giám đốc Hoàng, đến sớm vậy.”
Khóe môi Hoàng Mạt cong lên: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lục.”
Cô ta đeo kính râm nên không thấy rõ mặt, nói xong, cô ta xoay người đi đến thang máy, đúng lúc thang máy đang ở tầng một. Cô ta khoanh tay, duỗi đầu ngón tay ra ấn, không ấn trúng cái vòng tròn số kia, lại bực bội duỗi tay ra ấn thêm lần nữa, vẫn là cái kiểu hung hăng đó.
Cái móng tay kia như thể sắp gãy ra vậy.
Cửa thang máy mở ra, cô ta đi vào, lại ấn mạnh nút xuống tầng một, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại.
Lục Thần nhìn ra được điều gì đó, anh ta tặc lưỡi vài cái, nói với Trần Tĩnh: “Tôi vào xem ông chủ của cô đây.”
“Vâng. Mời anh Lục.”
Trần Tĩnh không nhìn theo hướng của thang máy nữa, mà quay sang gật đầu với Lục Thần. Sau đó anh ta đi đến văn phòng, còn cô cúi đầu sửa sang lại bó hoa hồng, gai nhọn đã cắt được cắt hết. Phía dưới bó hoa được bọc trong nước, còn được trang trí thêm chút hoa baby.
Trong văn phòng.
Phó Lâm Viễn đang cài cúc áo sơ mi, đầu ngón tay kẹp chặt điếu thuốc đi đến phía bàn làm việc. Đúng lúc này Lục Thần đi vào, sắc mặt Phó Lâm Viễn trông mệt mỏi, rất là lãnh đạm.
Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau khi đi đến bàn làm việc, anh ngậm điếu thuốc và mở laptop ra.
Lục Thần đứng ở trước mặt anh cười, gõ gõ bàn: “Anh chọc Hoàng Mạt tức giận bỏ đi rồi à? Do sáng sớm anh không cho cô ta? Hay là chán cô ta rồi?”
Phó Lâm Viễn ngồi xuống. Ngón tay cầm điếu thuốc để bên cạnh cái gạt tàn. Ngón tay anh thon dài, các khớp xương hiện rõ, gân xanh nổi nhẹ trên mu bàn tay.
Anh không đáp lại Lục Thần.
Lục Thần cũng không để bụng, anh ta cười tiếp tục nói: “Anh nên thành thật chút, ở phương xa còn có giai nhân, kiên nhẫn chờ vài năm.”
“Không giống tôi, tôi vẫn chưa có giai nhân nên phải cố gắng đây này.” Ý của anh ta đang ám chỉ đến Trần Tĩnh ở ngoài cửa cách đó không xa, cô ôm bó hồng đi về phía phòng trà nước.
Phó Lâm Viễn giơ tay gấp laptop lại.
Anh dựa người ra sau, hỏi: “Anh rảnh lắm à?”
Lục Thần quay đầu lại, nhìn về phía Phó Lâm Viễn.
Mặt anh không chỉ mệt mỏi, mà còn có chút thiếu kiên nhẫn và khó chịu.
Thấy vậy Lục Thần thốt ra một câu: “Không rảnh, đi đây.”
Anh ta ra khỏi văn phòng rồi đi thẳng đến phòng trà.
Phó Lâm Viễn lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, nhìn sang màn hình máy tính.
Lúc Trần Tĩnh đang cắm hoa hồng vào bình hoa thì Lục Thần tới gõ cửa, thấy cô xoay người, anh ta cười nói: “Thư ký Trần, tôi đi trước đây.”
Trần Tĩnh gật đầu: “Anh đi thong thả.”
Lục Thần cau mày: “Chúng ta trạc tuổi nhau, cô không cần phải gọi kiểu kính trọng như vậy đâu, sau này cô có thể gọi thẳng tên của tôi, Lục Thần.”
Trần Tĩnh thoáng khựng lại, sau đó mỉm cười: “Anh Lục, đây là lễ nghi không thể bỏ được.”
Cô cười lên nhìn rất dịu dàng.
Lục Thần cảm thấy rất đẹp, anh ta cười nói: “Thôi cứ nghe cô vậy.”
“Bai bai, lần sau gặp nhé.”
Trần Tĩnh đáp “ừ” một tiếng.
Lục Thần xoay người rời đi.
Trần Tĩnh nhìn theo anh ta bước vào thang máy rồi mới quay trở lại bàn làm việc. Cô thu dọn đống hoa hồng và hoa baby trên mặt bàn, nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn về phía văn phòng đang mở kia.
Cô ôm chúng đi vào văn phòng của Phó Lâm Viễn.
Anh đang hút thuốc và nghe báo cáo của giám đốc điều hành, gương mặt tuấn tú vẫn còn hơi mệt mỏi. Trần Tĩnh nhẹ nhàng bước vào rồi lấy một bình hoa đặt lên trên bàn hình vuông cạnh ghế sô pha. Cô đổ một ít nước vào bình rồi cắm hoa hồng và hoa baby vào, sau đó còn chỉnh lại hoa hồng một chút.
Phó Lâm Viễn day trán.
Anh vừa ngước mắt lên là thấy cô, cũng thấy hoa hồng mà cô mang vào.
Anh yên lặng nhìn vài giây.
Miệng còn đang ngậm điếu thuốc, giọng điệu trầm thấp.
“Làm gì vậy.”
Trần Tĩnh nghe thấy giọng anh thì vội xoay người lại, cô nhìn anh và nói: “Đây là hoa hồng mà anh Lục mang đến, trông rất đẹp nên tôi đặt ở văn phòng.”
Phó Lâm Viễn đứng lên, đi đến sô pha.
Trần Tĩnh đứng thẳng người, căng thẳng nhìn anh. Phó Lâm Viễn ngậm điếu thuốc, đi đến trước mặt cô rồi đột nhiên cúi người. Trần Tĩnh hô hấp không thông, mùi thuốc lá cùng với hương nước hoa phả ra từ trên người đàn ông bay qua đây. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, cầm bình hoa ngay ngắn kia lên và nhét vào trước ngực cô.
Anh đứng thẳng lưng, cụp mắt xuống nhìn cô: “Cô mang ra ngoài đi. Tôi không thích.”
Trần Tĩnh ngây người.
Cô giữ lấy bình hoa, thoáng ngập ngừng một chút, mặt hơi tái đi. Cô cố gắng hết sức kiềm chế gương mặt trắng bệch của mình nhưng đôi môi vẫn rất hồng.
Trần Tĩnh ở bên cạnh anh lâu như vậy rồi, rất nhiều chuyện cô làm anh đều ngầm đồng ý, thế nhưng cô chưa bao giờ thấy anh từ chối thẳng như vậy, thậm chí là mở miệng nói không thích. Vậy nên gương mặt cô không thể kiềm chế được mà hơi tái đi.
Phó Lâm Viễn yên lặng nhìn cô vài giây rồi căn dặn: “Cô về mua cây ngũ gia bì rồi để ở đây.”
Trần Tĩnh ôm bình hoa hồng đứng dậy, gật đầu nói: “Vâng, tôi sẽ thu xếp lại ngay.”
Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi, lúc đi còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Phó Lâm Viễn đứng tại chỗ, giây tiếp theo, anh hơi ngửa đầu, yết hầu di chuyển, anh dùng đầu ngón tay hờ hững cầm điếu thuốc, giữa lông mày vẫn cau lại hiện vẻ bực bội.