Hoa Hồng Đỏ - Chương 107
Trần Tĩnh nhìn vào mắt anh: “Anh có muốn uống không?”
Phó Lâm Viễn khẽ nhíu mày, thấy cô như vậy lập tức nắm chặt tay cô, cúi đầu uống một ngụm. Trần Tĩnh cười hỏi: “Có ngon không?”
Phó Lâm Viễn lười biếng trả lời
Anh nuốt cà phê xuống, yết hầu khẽ chuyển động.
Vài giây sau anh buông cô ra rồi cởi áo khoác khoác lên vai cô, ra hiệu cho cô mặc vào. Trần Tĩnh gấp áo khoác vào rồi nói: “Bao giờ lạnh thì em mặc.”
Mấy người bên kia đều nhìn về phía này, có người đang đi đến muốn mời Phó Lâm Viễn đi.
Trần Tĩnh nhỏ giọng nói: “Anh đi nhanh đi.”
Phó Lâm Viễn liếc cô một cái, quay người rời đi. Trần Tĩnh ôm áo khoác của anh vào trong ngực, dẫn trợ lý vào bên trong. Trợ lý nói nhỏ: “Giám đốc Trần, tổng giám đốc Phó đối xử với cô rất tốt.”
Điều hoà ở đây để nhiệt độ thấp, Trần Tĩnh không có áo khoác sẽ không chịu nổi. Trần Tĩnh nghe xong mỉm cười: “Ừ, anh ấy rất tốt.”
Cô ôm áo khoác ngồi xuống.
Mà phía sau lưng cô, cách đó không xa, chỗ của Cố Quỳnh đã trống, cô ta cũng không trở lại.
Buổi tối phải đi xã giao.
Tuy nhiên còn lâu Phó Lâm Viễn với Trần Tĩnh mới được ngồi cùng bàn với nhau, bàn của anh toàn là những người có tiếng tăm lẫy lừng trong ngành. Trần Tĩnh ngồi cùng bàn với Tưởng Hoà, vừa ăn vừa uống rượu. Trần Tĩnh để áo khoác của anh trên đùi, đến đợt bàn cô phải đi mời rượu, Tưởng Hoà kéo Trần Tĩnh dậy rồi nói: “Đi mời rượu chồng cậu đi.”
Trần Tĩnh nghe thấy cách xưng hô này ngừng lại một lúc nhìn Tưởng Hoà
Tưởng Hoà cười đến híp cả mắt lại: “Cậu không gọi anh ấy là chồng à?”
Trần Tĩnh nhẹ nhàng trả lời: “Tớ gọi thẳng họ tên đầy đủ của anh ấy.”
“Ha ha, cũng chỉ có cậu mới dám gọi như thế, đi mời rượu đi.” Cô bị Tưởng Hoà lôi kéo, hai người đi tới bàn bên kia. Phó Lâm Viễn thấy cô đang đến, tay anh khẽ vuốt nhẹ ly rượu, đôi mắt nhìn cô chứa đựng vài phần cảnh cáo. Từ ánh mắt của anh, Trần Tĩnh nhìn ra được anh không muốn cô đi mời rượu người khác.
Nhưng Trần Tĩnh đã đến nơi, cô cầm ly rượu bắt đầu mời người ngồi bên trái anh, quai hàm của Phó Lâm Viễn khẽ siết lại, anh cầm ly rượu lên uống, không thèm nhìn cô.
Nghe thấy giọng nói của cô đi từ trái sang phải thành một vòng tròn. Trên bàn này có người biết thân phận của Trần Tĩnh, cũng có người không biết. Tuy nhiên những người không biết nhìn những người biết thể hiện thái độ kính trọng như vậy, bọn họ cũng kính trọng theo. Huống chi những người có tiếng tăm trong nghề này cũng không muốn gây khó dễ cho người khác ở những nơi quan trọng như vậy. Đây là một dịp rất nghiêm túc, cần phải chú ý hành vi.
Vì vậy Trần Tĩnh đi quanh một vòng cũng không phải uống quá nhiều rượu.
Cuối cùng cô đi đến bên cạnh Phó Lâm Viễn, cô cầm lấy chai rượu rót một ly rồi nói: “Tổng giám đốc Phó, em mời anh một ly.”
Phó Lâm Viễn liếc nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh nhìn cô vài giây, không tiếp ly rượu đó, nhìn thấy anh như vậy, Trần Tĩnh muốn nắm lấy tay anh. Cô tỏ ra bình tĩnh, cười đùa: “Hình như tổng giám đốc Phó…”
Phó Lâm Viễn nâng ly chạm vào ly rượu của cô, hai cái ly chạm nhau kêu lên một tiếng.
Anh uống một hơi cạn sạch, mắt vẫn nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm rồi cũng uống cạn ly rượu, sau đó cô cười đứng thẳng người dậy, đi theo Tưởng Hoà về bàn. Tưởng Hoà lại gần Trần Tĩnh: “Anh ấy có giận không? Lúc cậu mời rượu người khác, ánh mắt anh ấy giống như khối băng vậy.”
Trần Tĩnh nhớ lại lời dặn dò của anh.
Không được phép uống rượu.
Cô không chỉ uống mà còn uống rất nhiều.
Sau khi về chỗ ngồi, Trần Tĩnh cầm đũa lên gắp đồ ăn, trước hết phải lấp đầy bụng đã.
Khoảng tám rưỡi tối, mọi người cũng về dần. Trần Tĩnh và Tưởng Hoà rửa tay xong thì đi ra ngoài. Giờ đã bước sang tháng bảy, thời tiết vô cùng nóng bức.
Trên mặt đất vẫn còn hơi nóng ban ngày.
Chiếc xe màu đen dừng trước mặt Trần Tĩnh, Vu Tùng xuống xe mở cửa cho cô. Trần Tĩnh cúi người ngồi vào trong xe. Phó Lâm Viễn đang đặt tay lên trán, cà vạt lỏng lẻo, cổ áo hơi mở, góc nghiêng bên mặt lạnh lùng, đột nhiên anh mở mắt ra nhìn cô.
Tim Trần Tĩnh đập lỡ mất một nhịp.
Dường như tối nay cô đã khiêu khích anh.
Cô cởi dây buộc tóc, buộc cả ngày không thoải mái lắm, tóc xoã ra dễ chịu hơn nhiều. Trần Tĩnh dựa lưng vào ghế, trong xe vô cùng yên tĩnh. Vu Tùng cũng biết tối nay Trần Tĩnh uống rất nhiều rượu, thậm chí còn đi mời rượu khá nhiều người. Vu Tùng nắm chặt tay lái, cảm thấy hơi lo lắng.
Xe chạy một mạch hướng về Trác Việt Vạn Đại, bóng cây lướt nhẹ qua thân xe.
Rất nhanh đã đến tầng hầm gara.
Trần Tĩnh xuống xe, Phó Lâm Viễn cũng xuống theo. Hai người đi vào tháng máy, Trần Tĩnh quẹt thẻ lên tầng. Cô quay lại đằng sau thì thấy Phó Lâm Viễn đang chỉnh tay áo.
Anh cúi đầu như này trông rất đẹp trai, lạnh lùng nhưng cũng hơi giống côn đồ.
Cổ áo anh mở rộng.
Trần Tĩnh khẽ cắn môi nhìn đi chỗ khác.
Về đến cửa nhà, Trần Tĩnh quẹt thẻ đi vào, Phó Lâm Viễn đi theo phía sau đóng cửa rầm một tiếng. Trần Tĩnh cởi giày cao gót rồi ngẩng đầu nhìn anh. Phó Lâm Viễn vẫn lạnh lùng, anh nhìn cô mấy giây rồi bất ngờ nắm lấy cằm cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô. Bàn tay bắt đầu đi chuyển cởi cúc áo cô, Trần Tĩnh kêu lên một tiếng, đẩy anh ra.
Phó lâm Viễn nhấc cô lên tủ giày vừa hôn môi cô vừa thấp giọng nói: “Giỏi nhỉ, em chọc tức anh cả buổi tối.”
Trần Tĩnh cầm tay anh.
Thôi xong.
Trần Tĩnh không chống cự được với anh, cuối cùng cô đành phải vòng tay lên cổ ảnh, váy bị đẩy lên cao.
Quấn quýt với anh.
Một lúc lâu sau.
Trần Tĩnh được bế ra khỏi phòng tắm, cô ngồi thẳng dậy cắn mạnh vào vai anh, Phó Lâm Viễn giữ lấy gáy của cô, nói: “Anh không cho em uống rượu mà em còn dám uống.”
Trần Tĩnh hôn lên yết hầu của anh.
Phó Lâm Viễn nhắm mắt lại, tay bắt đầu dùng sức.
Một lúc sau.
Trần Tĩnh lại bị đè lên giường.
Trần Tĩnh hôn lên môi ảnh, Phó Lâm Viễn cũng đáp lại cô, đầu lưỡi anh thăm dò vào.
Hôn thật mạnh.
Cũng may ngày mai là cuối tuần, Trần Tĩnh hơi lười, không muốn dậy. Phó Lâm Viễn đã xuống tầng tập thể dục vừa mới về, đang ở bên ngoài uống nước. Trần Tĩnh đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài, Phó Lâm Viễn nhìn cô rồi đưa cho cô cốc nước. Trần Tĩnh nhận lấy rồi uống, cô lười biếng dựa vào người anh, Phó Lâm Viễn quàng tay qua ôm eo cô.
Anh lướt qua hòm thư trên máy tính bảng, xử lý công việc.
Trần Tĩnh chăm chú quan sát.
Lúc này, điện thoại di động trong phòng vang lên, cô đi vào cầm lên thì thấy có tin nhắn, hiện nay rất nhiều người không thích nhắn tin nữa.
Đầu số là của thành phố Bắc Kinh.
[Trả lại áo khoác cho cô, trưa nay, gặp nhau tại nhà hàng ở Khải Hoàn Môn]
Cô ta không giới thiệu mình là ai.
Nhưng Trần Tĩnh biết đó là Cố Quỳnh.
Người phụ nữ giống như một bông hồng trắng.
Trần Tĩnh trả lời cô ta: [Được.]
Ăn sáng xong, Phó Lâm viễn ra ngoài, anh phải đến Phó Hằng. Trần Tĩnh đưa áo khoác trong tay cho anh, người đàn ông mặc vào, sửa lại cổ áo rồi vòng tay qua eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Nghỉ ngơi cho tốt vào.””
Trần Tĩnh gật đầu
Cô vẫn còn thấy hơi choáng.
Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, cô nhìn Phó Lâm Viễn đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại. Trần Tĩnh vuốt lại tóc, ngồi xuống ghế sô pha xử lý công việc. Bận bịu đến hơn mười giờ, cô nhìn đồng hồ rồi vào phòng thay quần áo, cô chọn một bộ váy kiểu Pháp, tóc búi cao để lộ cổ.
Sau đó cô lấy chìa khoá xe và túi xách ra ngoài.
Chẳng mấy chốc xe đã đến Khải Hoàn Môn, Trần Tĩnh dừng xe, đeo túi xách lên. Hình như Cố Quỳnh vẫn chưa đến, cô bước vào một nhà hàng Tây ở Khải Hoàn Môn rồi gọi một tách cà phê. Lúc này cửa được mở ra, Trần Tĩnh ngước mắt lên thì thấy Cố Quỳnh xách theo một cái túi, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, vòng eo được thắt lại vô cùng mảnh khảnh.
Cô ta đi tới ngồi đối diện với Trần Tĩnh.
Cô ta đưa túi cho Trần Tĩnh.
“Áo khoác của cô.”
Trần Tĩnh nhận lấy để sang một bên, đẩy một tách cà phê sang cho Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh tháo kính râm ra để sang một bên.
Một vài sợi tóc của Trần Tĩnh rơi xuống một bên mặt, cổ tay và cánh tay cô rất trắng, nhìn ở khoảng cách gần trông cô trắng hồng đến phát sáng. Cố Quỳnh trầm lặng vài giây mới nhớ ra trước đây cô là thư ký của Phó Lâm Viễn.
Cố Quỳnh nói: “Năm ngoái sinh nhật tôi, viên kim cương hồng kia là cô và Vu Tùng mang đến cho tôi à?”
Trần Tĩnh gật đầu, vẻ mặt tỉnh táo nói: “Đúng, là tôi đem đến Philadelphia.”
Cố Quỳnh dừng một chút, cô ta cầm thìa cà phê: “Vậy nên cô hẳn phải biết quá khứ của tôi với Phó Lâm Viễn.”
Trần Tĩnh lắc đầu: “Tôi không biết, cô Cố.”
Cố Quỳnh sửng sốt: “Cô không biết sao? Vậy sao lúc tặng viên kim cương hồng cô không hỏi? Nếu như cô không biết sao cô lại rời đi?”
Trần Tĩnh nhìn Cố Quỳnh, mỉm cười nói: “Cô Cố, tôi rời đi vì không chiếm được trái tim anh ấy, vì vậy tôi muốn đi.”
Cố Quỳnh vô cùng kinh ngạc.
Cô ta không thể tin được, Trần Tĩnh chưa bao giờ hỏi gì cả, cô cũng không hỏi quá khứ của anh, chẳng lẽ Trần Tĩnh không thèm để ý sao? Cố Quỳnh không tin, cô ta nói: “Cô thật sự không quan tâm tới quá khứ của anh ấy sao? Cô cũng không thèm để ý đến tôi sao?”
Trần Tĩnh trầm mặc vài giây.
Cô nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Quỳnh rồi nói: “Thật sự, tôi không quan tâm, tôi chỉ để ý đến thái độ hiện tại của anh ấy.”
Cố Quỳnh hoàn toàn choáng váng.
Nhìn Trần Tĩnh, cô ta có thể nhìn ra được cô là một người phụ nữ tỉnh táo biết kiềm chế. Cô trưởng thành, có thể phán đoán được trái tim của đàn ông, cô có thể lựa chọn con đường mà mình muốn đi, Cố Quỳnh cảm thấy nếu đổi lại là cô ta thì cô ta sẽ không làm được, cô chắc chắn sẽ bắt Phó Lâm Viễn làm cái này cái kia, nhưng người phụ nữ trước mặt này thì không.
Đột nhiên Cố Quỳnh nhận ra, Trần Tĩnh cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Nếu cô tính toán so đo chuyện quá khứ thì chẳng khác nào cô đang tự so sánh bản thân mình với cô ta.
Cố Quỳnh nhớ về những ngày vừa qua, biết được sự tồn tại của Trần Tĩnh, cô ta không cam lòng, đến mức đứng ngồi không yên, giống như vì cô ta không còn tốt đẹp như quá khứ nên mới có người chặn lại cướp Phó Lâm Viễn đi. Cô ta âm thầm so sánh mình với Trần Tĩnh, nhưng có lẽ Trần Tĩnh từ đầu đến cuối đều không so sánh mình với cô ta.
Ngón tay Cố Quỳnh siết chặt.
Trần Tĩnh nhìn móng tay cô ta sơn đỏ chót, thật sự không phù hợp chút nào. Trần Tĩnh nhìn đi chỗ khác, nói: “Cô còn gì muốn hỏi không?”
Cố Quỳnh ngước mắt, lắc đầu.
Trần Tĩnh gật đầu: “Tôi thấy cô ăn cơm với tôi cũng không ngon miệng, vậy nên bữa này thôi đi, sau này có thời gian tôi mời cô ăn cơm sau.”
Cố Quỳnh dừng một chút rồi gật đầu.
Trần Tĩnh đứng dậy xách túi rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Cố Quỳnh ngồi ở chỗ đó hồi lâu, nhìn móng tay màu đỏ của mình, cô ta cảm thấy vô cùng chướng mắt, vì sao màu đỏ lại chướng mắt như vậy chứ, hơn nữa cũng không phù hợp với cô ta.
Về nhà phải tẩy đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Quỳnh vẫn ngồi đó một lúc lâu. Cô ta cầm điện thoại lên, gọi cho chị em của mình.
Cô ta hỏi: “Gần đây Phó Lâm Viễn đang làm gì vậy?”
Tin tức của người chị em vô cùng linh hoạt, dừng lại mấy giây rồi nói: “Mấy hôm trước anh ấy vừa đặt một chiếc nhẫn kim cương.”
Cố Quỳnh trầm mặc.