Hoa Hồng Đỏ - Chương 104
Anh ta đứng ở cửa rất lâu.
Không ít người nhìn thấy món quà khổng lồ mà Lục Thần đang cầm trên tay, bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía anh ta.
Đương nhiên nó cũng thu hút sự chú ý Phó Lâm Viễn và Trần Tĩnh, Phó Lâm Viễn và Lục Thần nhìn nhau, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, trước sau không đổi.
Lục Thần nghiến răng nghiến lợi.
Ai cũng có thể cảm nhận được một dòng điện thầm lặng truyền đi trong không khí. Nhân viên của Phó Hằng giờ đây mới kịp nhận ra rằng trước đây giám đốc Lục từng theo đuổi Trần Tĩnh, thậm chí còn rất khoa trương bật đèn LED vì Trần Tĩnh, lúc nào cũng bám lấy người ta.
Thậm chí hình như bây giờ vẫn còn đang theo đuổi, do giám đốc Lục ra nước ngoài làm việc còn Trần Tĩnh từ chức nên nhìn giống như không theo đuổi nữa. Lần này anh ta về nước thì thấy cảnh người phụ nữ mình thích đã trở thành bạn gái của tổng giám đốc Phó, nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều có thể hiểu được tâm trạng của Lục Thần lúc này.
Giống như chó say nắng vậy.
Mà người trong cuộc là Lục Thần, lúc này đang ôm chặt món quà đi về phía Phó Lâm Viễn và Trần Tĩnh, dáng vẻ như đang cố kìm nén gì đó. Phó Lâm Viễn không nhúc nhích nhưng khí thế vẫn vô cùng mãnh liệt, chờ để đối mặt với Lục Thần.
Lục Thần đến trước mặt họ.
Lục Thần nói với Phó Lâm Viễn: “Thật ra ngay từ đầu anh vẫn luôn âm thầm cản trở tôi đúng không?”
Sắc mặt Phó Lâm Viễn vẫn không thay đổi, coi như ngầm thừa nhận điều này.
Lục Thần nghiến răng, đột nhiên anh ta nhớ lại cảnh ở trong văn phòng, Trần Tĩnh tiến đến nắm tay Phó Lâm Viễn trong văn phòng, bây giờ nhớ lại thấy vô cùng chướng mắt.
“Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Lục Thần hừ lạnh một tiếng.
“Con mẹ nó, anh từ bao giờ…” Anh ta không nhịn được muốn hỏi.
Phó Lâm Viễn lạnh lùng ngước mắt lên: “Tối nay, cảm ơn anh đã tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của bạn gái tôi.”
Những lời này như đã giáng cho Lục Thần một đòn mạnh, anh ta nhìn về phía Trần Tĩnh như muốn nói gì đó. Tuy nhiên khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tĩnh chứa đựng vài phần lo lắng, trong nháy mắt Lục Thần sụp đổ. Anh ta nhớ trước đây mình đã từng làm tổn thương cô, trong đầu cũng hiện ra hình ảnh bản thân oanh oanh yến yến ở nước ngoài trong nửa năm qua, riêng điều này thôi cũng khiến anh ta mất hết tự tin.
Tình cảm của anh ta không sâu sắc bằng Phó Lâm Viễn.
Anh ta vẫn luôn thể hiện với bên ngoài rằng mình thích cô, anh ta nói muốn đến thị trấn Chu để gặp Trần Tĩnh nhưng anh ta chưa bao giờ đi. Thật ra anh ta cũng có cơ hội để đi, thỉnh thoảng bay về nước một lần cũng không vấn đề gì, anh ta cũng không bận rộn đến vậy. Anh ta có thời gian, cũng không bắt buộc phải anh ta phải ở lại Châu u. Nói thẳng ra là tình cảm của anh ta không đủ lớn để anh ta từ bỏ cuộc sống sinh hoạt thường ngày.
Vì vậy nên anh ta cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, trì hoãn luôn tới khi cô thành bạn gái của người khác
Là bạn của Phó Lâm Viễn, Lục Thần biết rõ xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ, tuy nhiên Phó Lâm Viễn rất dứt khoát, anh chưa từng gật đầu với bất cứ người phụ nữ nào, cũng chưa từng chủ động tán tỉnh ai, mà toàn là người ta tán tỉnh anh, nhưng anh có đồng ý hay không thì còn tùy tâm trạng.
Trong những năm tháng ở nước ngoài, Lục Thần đổi phụ nữ liên tục, còn Phó Lâm Viễn khi đến những chỗ như tiệc tùng được rất nhiều người bao quanh, nhưng khi vừa đi ra ngoài thì anh lập tức trở nên cô đơn lẻ bóng.
Đôi khi Lục Thần cảm thấy Phó Lâm Viễn đang giả vờ.
Nhưng anh ta cũng phải khâm phục khả năng tự chủ của Phó Lâm Viễn, vì vậy khi ba anh ta nhận được tiền sau khi bán đi số lượng lớn tài sản và công ty gia đình, anh ta lập tức thuyết phục ba mình gia nhập Phó Hằng. Khi Phó Lâm Viễn mới tiếp quản Phó Hằng bị nhiều người nhắm vào, sóng gió bắt đầu nổi lên, có một cổ đông không chịu được áp lực, vì vậy Lục Thần đã mua lại cổ phần của người ta rồi chính thức trở thành cổ đông của Phó Hằng.
Quyết định của anh ta rất đúng đắn, ít ra thì cổ phần trong tay anh ta đều sinh lời.
Cả hiện trường rất yên tĩnh.
Lục Thần nhìn Trần Tĩnh hồi lâu, sau đó anh ta nở một nụ cười tươi rồi đưa món quà trong tay cho Trần Tĩnh: “Sinh nhật vui vẻ, Tĩnh Tĩnh.”
Trần Tĩnh thấy cảm xúc anh ta đã bình ổn hơn thì thở phào nhẹ nhõm, cô khẽ mỉm cười đưa tay nhận quà: “Cảm ơn giám đốc Lục…”
Cô còn chưa nói xong thì Phó Lâm Viễn đã cầm lấy món quà rồi tiện tay đưa cho Vu Tùng đang đứng bên cạnh. Anh gọi người mang rượu tới rồi đưa một ly cho Lục Thần.
Lục Thần nhận lấy ly rượu, trên khuôn mặt ẩn chứa sự khiêu khích
Anh ta cố tình gọi cô là Tĩnh Tĩnh.
Sắc mặt Phó Lâm Viễn không đổi, ánh mắt sắc bén cầm lấy ly rượu rồi cụng ly với Lục Thần, hai cặp mắt nhìn chằm chằm nhau.
Nhìn thấy hai người cụng ly, trong lòng Trần Tĩnh cũng dần buông lỏng.
Cô cầm ly rượu cũng chạm một cái vào ly của Lục Thần, khuôn mặt cô vẫn tươi tỉnh, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, trông vô cùng xinh đẹp, Lục Thần lại nhìn cô thêm vài lần.
Quai hàm Phó Lâm Viễn khẽ siết lại một chút
Đợi cô uống rượu xong, anh vòng tay qua eo cô rồi nói với Lục Thần: “Cứ tự nhiên.”
Nói xong anh dẫn Trần Tĩnh đi về hướng bên kia vì thấy Chương Hân Đồng vừa dẫn hội chị em đến, đang vẫy tay với hai người. Phó Lâm Viễn dẫn Trần Tĩnh đến bên cạnh Chương Hân Đồng rồi khoác vai cô, thấp giọng nói: “Em ở đây với mẹ anh một lúc.”
Trần Tĩnh gật đầu.
Cô nhìn thấy Yến Tuân và Văn Nhị đang đến.
Chắc anh phải ra gặp họ một lúc. Sau khi Phó Lâm Viễn đi, Chương Hân Đồng kéo Trần Tĩnh rồi tươi cười giới thiệu cô với hội chị em của bà. Những người chị em đó cũng là người trong giới giống Chương Hân Đồng, vì vậy họ bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, trông ai cũng rất trẻ trung. Tối nay Chương Hân Đồng có thể không cần đến, dù sao đây cũng là tiệc dành cho những người trẻ tuổi.
Nhưng bà vẫn đến tham gia cuộc vui, còn bảo người mang thật nhiều bánh ngọt đến, tất cả đều do Chương Hân Đồng tự tay làm, bà vui vẻ chia sẻ thành quả của mình với mọi người.
“Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn tốt nghiệp cùng một trường à?” Mấy người chị em cười nói.
Chương Hân Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy, hai đứa cùng tốt nghiệp đại học Bắc Kinh.”
“Tốt quá rồi, hai người cũng coi như bạn học cùng trường, là đàn anh đàn em với nhau.”
“Chỉ chênh nhau một tuổi thôi, nếu Phó Lâm Viễn mà không nhảy lớp thì hai đứa có thể gặp nhau ở trường rồi.”
Trần Tĩnh mỉm cười.
“Anh ấy có về trường, lên lớp ạ.”
“Cháu đi học lớp nó dạy à?”
Trần Tĩnh gật đầu: “Vâng ạ.”
“Ôi chao, vậy là lại thêm một mối quan hệ khác rồi.” Một người chị em che miệng cười, Chương Hân Đồng liếc bà ấy một cái: “Bà đó, cái gì cũng có thể tưởng tượng ra được.”
Mọi người cùng phá lên cười, cười mà chỉ riêng hội chị em mới hiểu.
Trần Tĩnh cảm thấy mọi người khá đáng yêu.
Cô cũng không mở miệng chen vào bầu không khí vui vẻ này.
Cô lấy một ít bánh ngọt đặt ở trên mặt bàn, rồi lại gọi phục vụ đổi ly rượu cho một người chị em của Chương Hân Đồng, vì ly rượu cũ của bà ấy dính son môi, vừa rồi cô thấy bà ấy đã lau mấy lần rồi. Bà ấy thấy cảnh này lập tức gật đầu với Chương Hân Đồng, ý muốn nói cô bạn gái này rất tốt, Chương Hân Đồng vô cùng tự hào.
Chương Hân Đồng không sợ những người phụ nữ kiêu căng, cũng chẳng sợ những cô gái dựa dẫm ỷ lại, điều bà sợ là phụ nữ vô lý, không biết suy nghĩ. Nhưng may sao Trần Tĩnh không có những thứ trên, cô biết bản thân mình nên làm gì và không nên làm gì. Nói rõ hơn thì cô chính là một người tỉnh táo, thông minh.
Văn Liễm và Yến Tuân đang đứng ở phía khác uống rượu, nhìn thấy Chương Hân Đồng đứng cạnh Trần Tĩnh, Văn Liễm nhướng mày vừa cười vừa nói: “Lục Thần chắc giận lắm nhỉ?”
Yến Tuân trêu chọc: “Đoán chừng tức đến nổ phổi luôn rồi.”
Anh ta nhìn Phó Lâm Viễn: “Cậu cũng hơi quá đáng đấy.”
Phó Lâm Viễn nhấp một ngụm rượu, đút hai tay vào túi quần, không trả lời.
Chính anh cũng không ngờ tới.
Tối nay có không ít người đến với mục đích muốn xem bạn gái Phó Lâm Viễn như thế nào, một lúc sau, một chiếc bánh kem tám tầng được đẩy ra, Phó Lâm Viễn dẫn Trần Tĩnh ra khỏi đám đông rồi dắt cô về hướng cái bánh. Anh cầm bật lửa lên rồi thắp nến lên, nến thắp sáng bừng cả chiếc bánh.
“Ước đi, ước đi!” Tưởng Hoà và những người bên cạnh thúc giục.
Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh, trầm giọng nói: “Ước một điều ước đi, anh sẽ giúp em thực hiện.”
“Wow!”
Ai đó trong đám đông hét lên.
Trần Tĩnh đứng bên cạnh nhìn anh vài giây, cô cười nhìn đi chỗ khác, chắp hai tay trước ngực rồi nhắm mắt lại.
Cô thầm ước trong lòng
Cầu mong cho những người thân yêu của tôi luôn dồi dào sức khỏe, thuận buồm xuôi gió.
Một lúc lâu sau, cô mở mắt ra, một tay giữ cổ tay anh, cúi người thổi tắt ngọn nến, lúc này bầu trời bên ngoài phát ra một tiếng nổ vang, pháo hoa nổ tưng bừng, cả bầu trời như vừa sống dậy, đẹp đến kinh người, vô cùng sôi động.
“Wow!” Mấy người Tưởng Hòa nhìn ra ngoài, bầu trời vốn tĩnh lặng giờ đây khắp nơi đều là pháo hoa chói lọi. Trần Tĩnh cũng quay đầu ra nhìn, Phó Lâm Viễn ôm eo cô, Trần Tĩnh dựa vào vai anh, nhìn lên bầu trời cao.
Một lúc sau, đèn LED của toà nhà Tinh Toạ bất ngờ sáng lên.
Một khối Rubik khổng lồ xuất hiện ở phía trên, sau đó khối Rubik nhanh chóng chuyển động, như thể đang tìm kiếm màu sắc phù hợp, cuối cùng hợp lại hoàn chỉnh.
Trần Tĩnh.
Seulement Vous
Chỉ có em.
Mọi người lập tức yên lặng.
Tổng giám đốc Phó đang tỏ tình
Anh chỉ có mỗi Trần Tĩnh thôi.
Trần Tĩnh đột ngột ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, Phó Lâm Viễn hôn một cái giữa lông mày cô. Những người còn lại ồ lên một tiếng, vô cùng hào hứng giơ điện thoại lên chụp lại cảnh này.
Nụ hôn giữa lông mày.
Mang ý nghĩa quý trọng.
Khoảng hai năm trở lại đây, mọi người để ý khi tổng giám đốc Phó xuất hiện thì người bên cạnh luôn là Trần Tĩnh, có khi Trần Tĩnh sẽ cầm áo khoác cho anh, cũng có khi cô cầm tài liệu nói chuyện với anh, anh cũng sẽ nhìn lại cô, có khi mọi người lại thấy Trần Tĩnh pha cà phê còn tổng giám đốc Phó ngồi ở bàn làm việc chỉnh sửa tài liệu.
Có lẽ những điều nhỏ nhặt đồng hành với nhau này mới có tình yêu của ngày hôm nay.
Một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa chính của tiệc sinh nhật. Cố Quỳnh đang ngồi ở ghế đằng trước còn trợ lý đang ngồi ghế lái. Cố Quỳnh nhìn pháo hoa ngoài cửa rồi lại nhìn toà nhà Tinh Toạ lộng lẫy. Cô ta hỏi: “Nói lại lần nữa, người phụ nữ kia là ai?”
Người trợ lý trả lời: “Cô ấy tên là Trần Tĩnh, trước đây từng là thư ký của tổng giám đốc Phó. Nghe nói tổng giám đốc Phó bảo vệ chăm sóc cô ấy rất kỹ. Có người từng nhìn thấy tổng giám đốc Phó bế cô ấy xuống lầu. Hình như người nhìn tên là Hoàng Mạt của bộ phận đầu tư. Tất cả mọi người đều không biết mối quan hệ của bọn họ, có vẻ như tổng giám đốc Phó mới là người chủ động.””
“Hình như tổng giám đốc Phó từng để cô ấy đi một lần, sau đó lại về quê đón cô ấy trở lại.”
Nghe trợ lý nói, Cố Quỳnh nắm chặt tay vịn, quay đầu nhìn pháo hoa, không nói gì.