Hoa Hồng Đỏ - Chương 103
Trước đây, Trần Tĩnh đã từng tới nhà hàng Tây ở bến cảng này rồi, phong cảnh rất đẹp. Trước đây khi cô còn làm thư ký của anh, Phó Lâm Viễn muốn đi gặp mặt một khách hàng, Trần Tĩnh đã đặt nhà hàng này.
Sau đó vị khách hàng kia không muốn ăn đồ ăn Tây, Trần Tĩnh chỉ có thể đặt một nhà khác, bởi vì nhà hàng cũng gần, nên cô đã đích thân tới đây để hủy bỏ phòng ăn.
Khi đó tình cờ là lúc mặt trời lặn, Trần Tĩnh đi ra khỏi nhà hàng nhìn thấy ánh mặt trời lặn, nó từ từ biến mất trên hành lang nhà hàng, trông vô cùng đẹp, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trần Tĩnh.
Cô khoác tay Phó Lâm Viễn đi vào bên trong, hai người ngồi xuống vị trí gần hành lang của nhà hàng gọi đồ ăn, đúng lúc ánh nắng chiều chiếu vào, Trần Tĩnh cầm điện thoại di động chụp ảnh bầu trời buổi chiều ở bên ngoài.
Phó Lâm Viễn khép thực đơn lại, đưa nó cho phục vụ, ánh mắt lại nhìn về phía người ngồi đối diện.
Trần Tĩnh chụp mấy bức ảnh rồi quay đầu lại nhìn anh: “Có phải bầu trời buổi chiều rất đẹp không?”
Phó Lâm Viễn ừ một tiếng: “Em càng đẹp hơn.”
Trần Tĩnh mím môi, trong mắt tràn ngập ý cười. Sau khi tóc của cô nhuộm được một khoảng thời gian thì đã phai đi, màu tóc hiện tại trông càng tự nhiên hơn, giờ phút này giống như hòa cùng một thể với ánh nắng buổi chiều. Làn da của cô trắng tới mức gần như phát sáng, cô cúi đầu bấm điện thoại, chỉnh màu cho những bức ảnh vừa chụp, thêm bộ lọc, rồi lưu chúng lại.
Một lát sau, bữa ăn đã được mang lên.
Phó Lâm Viễn cắt bít tết xong thì đưa tới dĩa của cô, Trần Tĩnh nói cảm ơn rồi cầm lấy nĩa nếm thử một miếng, thịt rất tươi mới ăn rất ngon.
Phó Lâm Viễn cắt một miếng cá tuyết, rồi đưa nó tới bên miệng Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh ngước mắt lên, cắn một miếng, nhai vài cái, cảm thấy món cá tuyết này cũng không tệ lắm. Tiếp đó phục vụ bưng canh lên, Phó Lâm Viễn lấy ra, đưa tới trước mặt cô.
Trần Tĩnh cúi đầu uống.
Phó Lâm Viễn nhấp một ngụm cà phê, lặng lẽ nhìn cô ăn.
Trần Tĩnh đang tìm khăn giấy thì Phó Lâm Viễn đã rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh đưa cho cô, Trần Tĩnh nhận lấy. Hoàng hôn dần tắt, màn đêm buông xuống, ở chỗ hai người ngồi từ ánh hoàng hôn chuyển thành ánh đèn, trông cũng rất đẹp. Trần Tĩnh ngả người về phía sau, nhìn ánh đèn kia, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn về phía Phó Lâm Viễn: “Chúng ta như này có được coi là đang hẹn hò không?”
Phó Lâm Viễn lau tay, đảo mắt: “Đương nhiên được coi là hẹn hò rồi.”
Anh cầm lấy chiếc điện thoại di động và túi xách của cô ở trên bàn, sau đó nắm lấy tay cô: “Em muốn đi dạo một lát không?”
Trần Tĩnh bị anh nắm tay, đi thanh toán hóa đơn, cô nói: “Ở đây hình như không có chỗ để đi dạo, chủ yếu là nhà hàng thôi.”
Phó Lâm Viễn trả tiền, giọng nói trầm thấp: “Vậy em muốn đi tới trung tâm mua sắm không?”
Trần Tĩnh lắc đầu.
Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn cô: “Hẹn hò mà trừ ăn cơm thì không đi đâu dạo sao?”
Trần Tĩnh cười nói: “Em muốn nhìn thêm lát nữa.”
Cô khoác tay anh, hai người cùng nhau đi ra ngoài, gió ở bến cảng khá lớn, ban đêm rất mát mẻ. Ánh mắt của Trần Tĩnh nhìn chỗ máy gắp thú ở cuối hành lang, rất nhộn nhịp, cô kéo anh đi tới đó, Phó Lâm Viễn thấy hành động này của cô, thì rũ mắt nhìn, Trần Tĩnh ngẩng đầu: “Anh có muốn chơi một lát không?”
Phó Lâm Viễn vén mái tóc của cô sang một bên: “Tùy em.”
Mặc dù giọng điệu của anh không dao động gì, nhưng Trần Tĩnh có thể nghe ra được mấy phần bất lực trong đó, trong mắt cô lộ ra ý cười, cô vẫn tiếp tục kéo anh đến đấy. Anh không nhớ rõ lần cuối cùng mình chơi máy gắp thú là khi nào, có lẽ là hồi học cấp hai. Máy gắp thú bây giờ hình như càng nhanh chóng và tiện lợi hơn, chỉ cần quét mã trả tiền là có thể nhận lấy đồng xu để chơi, Phó Lâm Viễn lấy điện thoại di động ra, quét mã.
Anh mua cho cô một túi tiền xu.
Anh cầm lấy túi tiền, mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần dài, một tay anh cầm áo khoác, một tay cầm tiền xu của cô. Trần Tĩnh cầm một đồng, bỏ tiền xu vào trong máy rồi bắt đầu gắp thú.
Gắp thú không phải là một việc dễ dàng, cô vừa gắp lên thì nó lập tức rơi xuống.
Trần Tĩnh gắp một cái nhưng không được, cô không hề hoảng loạn, lại gắp một cái khác. Phó Lâm Viễn đứng ở bên cạnh cô, rũ mắt nhìn, nói: “Em đừng bỏ đi, tiếp tục kẹp đi, sắp được rồi.”
Trần Tĩnh gật đầu: “Em biết rồi.”
Cái này chủ yếu dựa vào góc độ, chỉ cần điều chỉnh tốt là có thể gắp được. Trần Tĩnh cố gắng hơn, cuối cùng không biết tốn bao nhiêu tiền cũng gắp được một con gấu bông màu hồng rất nhỏ. Cô rất phấn khích vội đưa cho anh nhìn, Phó Lâm Viễn cong cong khóe môi: “Không tồi.”
Trần Tĩnh lắc nhẹ con gấu bông rồi nói: “Mặc dù thứ thu được không tỷ lệ thuận với thứ bỏ ra, nhưng cũng rất vui.”
Phó Lâm Viễn đưa một tay, ôm lấy eo của cô, dẫn cô rời khỏi chỗ máy gắp thú, ở đây quá nhiều người, anh ừ một tiếng, đây cũng chính là nguyên nhân mà anh đồng ý gắp gấu cùng cô. Hai người bọn họ đi xuống tầng, dạo dọc theo bến cảng, Trần Tĩnh bỏ con gấu bông vào bên trong túi xách của mình, Phó Lâm Viễn tiện tay xách túi, hai người cùng nhau đi dạo một vòng.
Phó Lâm Viễn muốn đưa Trần Tĩnh tới trung tâm mua sắm.
Trần Tĩnh không muốn đi, vì vậy hai người họ trở về Trác Việt Vạn Đại.
Phó Lâm Viễn vừa vào cửa lập tức nhận được điện thoại, anh đứng ở bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, Trần Tĩnh treo áo khoác cho anh, sau đó đi tắm. Khi Trần Tĩnh tắm xong thì Phó Lâm Viễn vẫn còn nghe điện thoại, Trần Tĩnh không quấy rầy anh, đi tới chiếc bàn cao bên kia, chuẩn bị pha một ly cà phê để uống.
Cô mặc một bộ quần áo ngủ thoải mái, tóc vừa được sấy khô vẫn còn đang buông xõa ở trên vai.
Phó Lâm Viễn lơ đãng nhìn cô, giọng nói của Yến Tuân từ đầu dây bên kia vang lên. Khi Trần Tĩnh đang đi tới chiếc bàn cao thì Phó Lâm Viễn đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình. Động tác này của anh khiến cho Trần Tình bất ngờ, cô ngước mắt lên, Phó Lâm Viễn đã giữ lấy cổ cô, cúi đầu hôn.
Lần này, anh cúp điện thoại với tốc độ rất nhanh.
Yến Tuân đang nói chuyện điện thoại được một nửa: “?”
Trần Tĩnh hoàn hồn, giữ lấy cổ anh, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh, bóng dáng hai người phản chiếu trên khung cửa sổ, dây đai bộ quần áo ngủ của Trần Tĩnh cũng rơi xuống.
Phó Lâm Viễn tách ra một lát, sau lại m/út môi cô, nói: “Đêm nay có mưa sao băng, anh đi tắm rửa rồi xem với em.”
Trần Tĩnh có hơi sửng sốt.
Cô nhìn ra ngoài: “Có sao băng thật sao?”
Phó Lâm Viễn ừ một tiếng, anh buông cô ra, cởi áo sơ mi đi vào phòng tắm ở trong phòng ngủ chính. Trần Tĩnh khép quần áo ngủ lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn thử xem, nhưng không nhìn thấy gì.
Điện thoại di động ở trên bàn đột nhiên vang lên, nhưng không phải của cô. Trần Tĩnh liếc mắt nhìn, là Yến Tuân gọi lại. Cô không nhận điện thoại, định chờ Phó Lâm Viễn đi ra thì anh bắt máy, nhưng Yến Tuân không buông tha, vẫn tiếp tục gọi điện thoại tới. Trần Tĩnh lấy máy tính bảng ở bên cạnh qua, định đăng nhập vào Wechat của mình.
Ai ngờ, lại có tài khoản Wechat của Phó Lâm Viễn ở đây.
Cô click mở, lập tức nhìn thấy danh sách trò chuyện của anh.
Trong danh sách trò chuyện của anh có rất nhiều tin nhắn, anh chủ yếu nói chuyện với đám người Phùng Chí, Yến Tuân, Lục Thần. Cô cũng không muốn xem tin nhắn của bọn họ, nhưng trước khi thoát ra lại nhìn thấy ảnh đại diện ở trên cùng.
Nó là của cô.
Mà ghi chú lại là: Vợ.
Trần Tĩnh hơi sững người.
Trái tim đập thình thịch, anh ghi chú như vậy từ lúc nào?
Cô tắt màn hình, đứng ở bên cạnh bàn đờ đẫn một lúc.
Một lát sau, Phó Lâm Viễn đi từ trong phòng tắm ra, lau tóc, nhìn đồng hồ đeo tay rồi ôm lấy eo cô, đi tới bên cạnh cửa sổ. Trần Tĩnh dựa người vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn, sau đó nhón chân hôn lên cằm anh. Phó Lâm Viễn siết chặt tay, rũ mắt liếc nhìn cô, khóe môi Trần Tĩnh cong lên.
Cô thu hồi tầm mắt, hỏi anh: “Tối nay có sao mưa băng thật sao?”
Cô vừa dứt lời, thì đã nhìn thấy một vệt sao băng nhanh chóng xẹt ngang bầu trời với tốc độ rất nhanh.
Trần Tĩnh khẽ hô lên một tiếng.
Cô rất ít khi như vậy, Phó Lâm Viễn nghe xong thì liếc mắt nhìn cô. Trần Tĩnh nhìn chân trời không chớp mắt, vẻ mặt cho thấy rằng cô khá mong chờ, mặc dù trông cô rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của cô không thể lừa dối được người khác. Phó Lâm Viễn cúi đầu hôn lấy cổ cô, Trần Tĩnh dừng lại, ngẩng cổ lên mặc cho anh hôn.
Người đàn ông giữ chặt lấy eo cô, nụ hôn dần dần đi xuống. Trần Tĩnh níu lấy cổ anh, nhìn anh, suy nghĩ đến chữ vợ mà anh đã chi chú.
Trái tim của cô dường như được rót đầy, một lát sau quần áo rơi xuống đất, lưng Trần Tĩnh dựa vào cửa sổ, ôm anh, Phó Lâm Viễn hôn lên môi cô.
Giọng nói của cô bị giấu ở giữa đôi môi anh.
Chỗ cửa sổ này, có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy những gì diễn ra bên trong. Phó Lâm Viễn kéo rèm cửa sổ lại, Trần Tĩnh lại giữ lấy cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Cô giao tất cả mọi thứ cho anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Lâm Viễn nhận điện thoại, anh để điện thoại di động xuống, cúi người hôn lên trán cô, nói: “Hôm nay chúng ta đi gặp ba mẹ anh nhé.”
Trần Tĩnh mở mắt, đối diện với đôi mắt hẹp dài của anh, cô dừng lại một chút rồi nói: “Vâng.”
Lúc chín giờ ba mươi phút sáng. Sau khi ăn sáng xong, Trần Tĩnh vào phòng thay một bộ quần áo mới, cô chọn một chiếc váy, cầm thắt lưng đi ra ngoài: “Phó Lâm Viễn, anh kéo khóa váy lại cho em với.”
Phó Lâm Viễn buông điện thoại xuống, tùy ý đặt nó ở trên bàn, hai tay kéo khóa váy lại giúp cô.
Yến Tuân ở đầu dây bên kia: “…”
Tốt lắm, anh ta chắc chắn người phụ nữ này là thư ký Trần, lần này cuối cùng anh ta cũng nghe rõ. Anh ta ồ lên một tiếng, gọi thư ký Trần, Phó Lâm Viễn cầm lấy điện thoại rồi cúp máy. Trần Tĩnh xoay người lại, cài nút thắt lưng, cô ngước mắt nhìn anh: “Em muốn mua ít đồ, anh có thể nói cho em biết bác gái thích gì được không? Ông Phó rất thích chơi ngọc đúng không, để em mua.”
“Anh đã chuẩn bị cho em rồi.” Anh trầm giọng nói.
Trần Tĩnh lắc đầu: “Anh chuẩn bị là việc anh, em muốn tự mình mua.”
Sau khi Phó Lâm Viễn nghe xong thì cũng không ép buộc cô nữa, anh biết tính cách của cô. Khuy áo ở trên tay áo của Trần Tĩnh rất khó cài, Phó Lâm Viễn cầm lấy cổ tay của cô, cúi đầu cài khuy. Sau khi chuẩn bị xong, anh cầm túi xách của cô, nắm tay cô đi ra ngoài. Bởi vì sắp trở về nhà của mình nên cổ áo sơ mi của anh không cài hết khuy, áo sơ mi đen và quần dài, trông có hơi xuề xòa. Ống tay áo sơ mi của anh hôm nay còn có sợi dây màu vàng, nên trông không lạnh lùng giống như ngày thường.
Anh kiên nhẫn đi cùng Trần Tĩnh tới mấy cửa hàng trang sức.
Trần Tĩnh chọn tới chọn lui ở trong cửa hàng trang sức, cuối cùng mua ngọc cho Phó Trung Hành, mua dây chuyền cho Chương Hân Đồng. Ánh mắt cô rất tinh tường, giá cả tuy có hơi đắt một chút, nhưng chỉ cần đồ tốt là được.
Về tới nhà, Phó Lâm Viễn nắm tay cô đi vào cửa, Chương Hân Đồng và Phó Trung Hành đang đợi bọn ở trong phòng khách, vừa ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy Phó Lâm Viễn đang dắt tay người nào đó tiến vào.
Ngoại hình của Trần Tĩnh vẫn luôn rất đẹp, trông cô rất bình tĩnh, biết tiến biết lùi, mặt mày dịu dàng nhã nhặn, khí chất cả người đều thể hiện ra.
Hiện tại khi đối mặt với Phó Lâm Viễn, cô thỉnh thoảng sẽ trêu chọc và khiêu khích anh, nhưng đó chỉ là ở trước mặt anh. Còn khi cô ở bên ngoài, chỉ riêng sự dịu dàng ở trên khuôn mặt kia đã khiến cô rất được yêu thích.
Chương Hân Đồng vừa nhìn thấy lập tức thích cô ngay.
Bà mỉm cười đứng dậy: “Tĩnh Tĩnh.”
Trần Tĩnh đứng yên, nở nụ cười dịu dàng: “Bác gái, ông Phó.”
Từ trước tới giờ Phó Trung Hành cũng không có ý kiến gì đối với Trần Tĩnh, những năm cô làm thư ký của Phó Lâm Viễn, anh quả thật rất tín nhiệm cô, cho nên ông tự nhiên cũng rất tín nhiệm cô. Hiện tại khi cô trở thành bạn gái của con trai ông, thật ra cũng rất tốt. Ông đã sớm nghe người ở công ty nói, Phó Lâm Viễn rất che chở cho Trần Tĩnh.
Ông thật sự không ngờ, người con trai che chở lại là người khiến con trai động tâm, thật tốt.
Chương Hân Đồng kéo Trần Tĩnh qua đó, ân cần hỏi han.
Trần Tĩnh trả lời từng cái một, Phó Lâm Viễn ngồi ở bên cạnh, châm thuốc lá cho Phó Trung Hành. Ông nghiêng đầu hỏi Phó Lâm Viễn: “Con định giao công ty du lịch cho con bé à?”
Phó Lâm Viễn vâng một tiếng
Anh cũng kẹp một điếu thuốc ở đầu ngón tay, đây là loại thuốc lá được làm riêng, nên có mùi vị rất nhạt. Phó Trung Thành gật đầu: “Cũng được, ba có một vấn đề muốn hỏi con.”
Phó Lâm Viễn nghịch điếu thuốc lắng nghe ông hỏi.
Phó Trung Hành hỏi nhỏ: “Trước khi Cố Quỳnh về, con đã thích cô ấy rồi đúng không?”
Đầu ngón tay của Phó Lâm Viễn ngừng lại một lát.
Anh nói: “Đúng vậy.”
Phó Trung Hành gật đầu: “Rất tốt, trước đây con vừa nhìn đã chọn nó, chắc là có suy nghĩ khác với nó chứ gì.”
Phó Lâm Viễn trầm giọng trả lời: “Cái này thì không có.”
Phó Trung Hành nhìn anh, hừ lạnh một tiếng: “Ừm, có hay không thì trong lòng con biết rõ.”
Sau khi Phó Lâm Viễn nghe xong thì cũng lười trả lời.
Một lát sau đã tới giờ ăn cơm, Chương Hân Đồng kéo Trần Tĩnh đi ăn cơm, hai ba con bọn họ cũng đứng dậy đi vào phòng ăn. Hôm nay thím Lý nấu cơm, Trần Tĩnh nhìn thấy bà ấy thì cũng chào hỏi, thím Lý cũng cười chào hỏi cô. Chương Hân Đồng nhìn thấy Trần Tĩnh như vậy, thì lại càng thích cô hơn, vừa lễ phép vừa có giáo dưỡng, cũng không coi thường người khác.
Lúc ăn cơm.
Chương Hân Đồng vẫn còn đang kéo Trần Tĩnh nói chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện từ đồ ăn hữu cơ cho tới thịt chứa hormone, vân vân, Trần Tĩnh đều có thể đáp lại một hai câu. Phó Lâm Viễn giơ tay lên múc canh cho Trần Tĩnh, bốn người vui vẻ ăn hết bữa cơm. Buổi chiều Phó Lâm Viên phải xử lý công việc, nên Trần Tĩnh cùng làm bánh ngọt với Chương Hân Đồng.
Trần Tĩnh xắn tay áo lên, giúp bà đánh lòng trắng trứng.
Chương Hân Đồng nhìn cô, trong lòng cảm thấy rất thích, nói với cô: “Sau này khi nào có thời gian rảnh thì cháu tới đây chơi với bác, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không làm chậm trễ công việc của cháu.”
Trần Tĩnh nói: “Vâng ạ.”
Sau khi làm xong bánh ngọt, mọi người uống trà chiều, Phó Lâm Viễn đi ra ngoài gọi điện thoại, Chương Hân Đồng bưng ly cà phê và một vài miếng bánh nhỏ đưa cho Trần Tĩnh. Cô biết bà muốn đưa chúng cho Phó Lâm Viễn, vì vậy lập tức bưng ra ngoài ban công, đặt ở trong tầm tay của anh. Từ xa Phó Lâm Viễn đã nhìn thấy cô, tiếp đó vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực mình.
Trần Tĩnh hơi ngừng lại, thả lỏng người dựa vào ngực anh, Phó Lâm Viễn hôn lên đ ỉnh đầu cô, Trần Tĩnh ngẩng đầu bảo anh nếm thử bánh này. Sau khi anh nghe cô nói xong thì gật đầu, lấy một miếng, lại đưa cho cô ăn trước, Trần Tĩnh há miệng cắn một miếng, nhỏ giọng nói: “Em đã ăn rồi.”
Phó Lâm Viễn: “Thật không? Em ăn thêm miếng nữa đi.”
Trần Tĩnh nhai kỹ nói: “Tay nghề của bác gái rất tốt.”
Cô cũng cầm lên một viên đút vào trong miệng anh, Phó Lâm Viễn nhìn cô mấy giây rồi há miệng ăn, anh đã ăn chán những món ăn mà Chương Hân Đồng làm rồi, cũng chỉ có Trần Tĩnh mới cảm thấy mới mẻ.
Ở trong phòng.
Phó Trung Hành từ trên tầng đi xuống, thấy Chương Hân Đồng nhìn ra phía ngoài, ông cũng nhìn ra phía ngoài, lập tức thấy hình ảnh này, Chương Hân Đồng chống cằm nói: “Trước đây, tôi ép nó ăn nó, nó cũng không chịu, bây giờ có vợ quản thì không thể không ăn.”
Phó Trung Hành liếc mắt nhìn vợ mình: “Lòng người hiểm ác.”
Chương Hân Đồng trừng mắt nhìn ông.
Phó Trung Hành ho khan một tiếng, đi tới, cũng lấy một miếng bánh để ăn, đã ăn, ai cũng ăn rồi, mọi người cùng nhau ăn.
_
Sau khi ra mắt ba mẹ Phó, Trần Tĩnh coi như buông xuống được một chuyện lớn, bên phía khách sạn làm ăn rất tốt, quan trọng là vì cô quản lý tốt, đương nhiên cũng có thêm yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa. Mấy người Mộc Sam đã tuyển thêm vài nhân viên rồi sắp xếp phòng cho họ, hai ngày nay Trần Tĩnh đều phỏng vấn trực tuyến qua video với bọn họ.
Cô định cất nhắc Mộc Sam và ba người khác lên làm quản lý khách sạn.
Mấy ngày nay Phó Lâm Viễn đều dành thời gian để đưa cô tới trụ sở chính của công ty du lịch Vạn Lý Viễn Trình để xem xét, không bao lâu nữa sẽ tới sinh nhật của Trần Tĩnh rồi.
Phó Lâm Viễn tổ chức sinh nhật cho Trần Tĩnh.
Sáng sớm anh đã sắp xếp, rất nhiều người nhận được lời mời của Phó Lâm Viễn, đây xem như là anh chính thức giới thiệu Trần Tĩnh với tất cả mọi người.
Tưởng Hòa lập tức đi mua một chiếc váy thiết kế cao cấp.
Cô ấy muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc này.
Đám người Kiều Tích cũng không chịu yếu thế, toàn bộ Phó Hằng đều sôi sục, không chỉ có Phó Hằng trở nên sôi sục mà vòng bạn bè của Phó Lâm viễn cũng rất chú ý tới chuyện này.
Hôm nay, ngày hai mươi tám tháng sáu.
Chiếc xe thể thao màu đen đang chạy rất nhanh trên đường, đi tới nhà máy rượu vang nơi tổ chức tiệc sinh nhật, Lục Thần lái xe phanh gấp ở cổng lớn của bữa tiệc. Anh ta ngồi ở chỗ ghế tài xế, suy nghĩ một lúc trùng hợp nhìn thấy Yến Tuân thì hạ cửa xe xuống, dò hỏi: “Yến Tuân.”
Yến Tuân cũng vừa xuống xe, tay đút túi quần, quay đầu lại nhìn, Lục Thần chỉ tay vào cửa yến tiệc: “Đây là tiệc sinh nhật của Trần Tĩnh đúng không?”
Anh ta dường như muốn xác nhận một lần nữa.
Yến Tuân vừa nghe xong mỉm cười: “Đúng vậy.”
“Cũng là sinh nhật vợ của Phó Lâm Viễn.”
Lục Thần vò đầu bứt tóc, anh ta ngồi yên lặng trong xe, sau đó xua tay: “Anh vào trong trước đi.”
Yến Tuân mỉm cười nhìn anh ta, cũng không đợi mà đi thẳng vào bên trong. Lục Thần ngồi yên ở đó, một lúc lâu sau khi mọi người đã tới gần hết, anh ta mới đẩy cửa xuống xe, sau đó ôm một món quà lớn từ phía sau xe đi vào trong. Ở những giây phút cuối cùng, anh ta vẫn còn đang ảo tưởng.
Người mà Phó Lâm Viễn giống trống khua chiêng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, chỉ là một người phụ nữ trùng tên trùng họ với Trần Tĩnh mà thôi.
Cho đến khi anh ta đứng ở sảnh tiệc, nhìn thấy Trần Tĩnh nghiêng đầu nói chuyện với Phó Lâm Viễn, anh cúi đầu, vẻ mắt lạnh lùng, nhưng tay lại ôm lấy eo cô, nghiêm túc nghe cô nói.
Lục Thần: “…”
Mẹ kiếp.
Mẹ kiếp.
Anh ta muốn rút cổ phần!