Hoa Hồng Đỏ - Chương 102
Xe tới lối vào bãi đậu xe của Phó Hằng.
Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc, hơn hai năm qua, ngày nào cô cũng ra ra vào vào tòa cao ốc này. Cô thu hồi ánh mắt, đi đến chỗ bậc thang thì gặp Kiều Tích, Kiều Tích thấy cô thì sững sờ trong giây lát, theo bản năng, cô ta ôm tài liệu đứng đờ người ở đó, Trần Tĩnh mỉm cười, nói: “Kiều Tích.”
Kiều Tích hoàn hồn lại, hét lên một tiếng: “Trần Tình, cô… cô tới tìm tổng giám đốc Phó à?”
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
Cô thoải mái trả lời như vậy, khiến Kiều Tích ngạc nhiên, quả nhiên tổng giám đốc Phó thích Trần Tĩnh, anh thật sự theo đuổi cô, thậm chí còn để cô trở thành bạn gái của mình.
Tâm trạng của Kiều Tích vô cùng phức tạp.
Cô ta nhìn Trần Tĩnh, nhớ lại dáng vẻ che chở của tổng giám đốc Phó trong khoảng thời gian Trần Tĩnh còn ở Phó Hằng.
Hóa ra tất cả mọi thứ đều để lại dấu vết.
Kiều Tích gật đầu: “Vậy cô đi đi, có phải cô tới đây bởi vì chuyện của công ty du lịch kia không?”
Cô ta không nhịn được mà hỏi cô một câu.
Trần Tình nhìn vẻ mặt hóng chuyện của cô ta, cười nói: “Đúng vậy.”
“Ồ, ồ.” Kiều Tích đáp lại hai tiếng, Trần Tĩnh đi lên trước nói với cô ta: “Lần sau tôi mời mọi người ăn cơm.”
“Được.” Kiều Tích gật đầu, cô ta quay người lại nhìn Trần Tĩnh đang đi về phía thang máy, đột nhiên nhớ tới những gì mà Hoàng Mạt nói trước đó, tổng giám đốc Phó có một người phụ nữ ở trong công ty.
Người phụ nữ này chắc là Trần Tĩnh rồi.
Người ở quầy lễ tân cũng biết Trần Tĩnh, nhưng cô đã không giống như trước nữa, cô ấy vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đi tới bấm thang máy dành riêng của Phó Lâm Viễn cho Trần Tinh. Trần Tĩnh cười cảm ơn cô ấy, sau đó cô đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại. Nhân viên ở quầy lễ tân đứng yên tại chỗ, nhìn thang máy đi lên rồi mới trở về chỗ người.
Trong đại sảnh vẫn còn rất nhiều người khác.
Bọn họ túm lại gần nhau buôn chuyện.
“Đó là Trần Tĩnh đúng không?”
“Ừm.”
“Nhìn cô ấy xem, trông thật xinh đẹp.”
“Chẳng trách tổng giám đốc Phó lại thích cô ấy.”
“Tổng giám đốc Phó thích cô ấy chỉ bởi vì cô ấy xinh đẹp thôi sao? Cô ấy còn rất tài giỏi nữa mà, đúng không?”
“Cũng đúng ha, trước kia khi Trần Tĩnh còn ở đây, tổng giám đốc Phó rất che chở cô ấy.”
“Không biết bọn họ bắt đầu yêu từ khi nào mà lại sâu đậm như vậy?”
“Tổng giám đốc Phó còn đuổi theo cô ấy tới tận thị trấn Chu đấy, không ngờ một người như anh ấy lại chạy xa như vậy để theo đuổi vợ. Cái này cũng cho thấy anh ấy thật sự thích cô ấy.”
“Đúng vậy.”
_
Thang máy lên đến tầng cao nhất.
Cửa mở ra, phòng làm việc có hơi vắng vẻ, Trần Tĩnh theo bản năng nhìn chiếc bàn làm việc mình từng ngồi, ở bên cạnh đó có thêm một chiếc bàn, nhưng cái bàn đó được dọn rất sạch sẽ, chắc là của Diêu Đào.
Vào lúc này, Lục Thần đi từ trong phòng làm việc ra, liếc nhìn Trần Tĩnh, anh ta nhướng mày: “Trần Tĩnh!”
Trần Tĩnh nhìn thấy anh ta thì khẽ mỉm cười: “Giám đốc Lục.”
“Lâu rồi không gặp, anh rất nhớ em đó.” Lục Thần đi về phía cô, hai người cách nhau một mét. Trần Tĩnh mặc quần áo dài tóc búi cao, nở nụ cười rất tươi: “Giám đốc Lục vừa mới về nước sao?”
“Em đừng nói nữa, anh xuất ngoại cũng hơn nửa năm rồi, công việc cũng mới vừa làm xong.” Lục Thần nhìn thấy cô càng ngày càng xinh đẹp, lại càng cảm thấy thích cô hơn: “Buổi tối em đi ăn cơm với anh đi.”
Trần Tĩnh khẽ liếc mắt nhìn phòng làm việc, lắc đầu nói: “Để lần sau đi.”
“Được rồi, em trở về là tốt rồi.” Đúng lúc này điện thoại di động của Lục Thần vang lên, anh ta liếc mắt nhìn cô, cô cũng nhìn anh ta, ý bảo anh ta nghe điện thoại.
Sau đó, Trần Tĩnh gật đầu, đi lướt qua người anh ta. Lục Thần cầm điện thoại di động đi về phía thang máy, nhưng tới thang máy anh ta hơi khựng lại, giác quan thứ sáu thúc giục anh ta quay đầu nhìn lại.
Phó Lâm Viễn khoanh tay dựa vào cửa, nhìn chằm chằm Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh đi tới bên cạnh anh.
Hai người không nói chuyện, Lục Thần hơi nhíu mày, đi vào trong thang máy, lúc này chuông điện thoại lại vang lên, lúc nãy anh ta quên nhận điện thoại. Anh ta cúi đầu nhấn nút, tiếp đó giương mắt nhìn cửa thang máy từ từ khép lại. Bên ngoài thang máy, Trần Tĩnh đã đi tới nắm lấy cánh tay của Phó Lâm Viễn, anh liếc nhìn cô rồi bước vào phòng làm việc của mình.
Anh đưa một tách cà phê cho cô.
Trần Tĩnh nhận lấy, thuận thế buông cánh tay anh ra, nhìn anh nói: “Chuyện về công ty du lịch, anh có ý gì?”
Phó Lâm Viễn dựa vào bàn, cầm lấy tài liệu ở trên bàn đưa cho cô, trầm giọng nói: “Anh hy vọng em có gì đó vướng bận ở Bắc Kinh.”
Trái tim Trần Tĩnh run lên.
Cô nhìn anh, đặt chiếc ly xuống, nhận lấy phần tài liệu. Phó Lâm Viễn ôm lấy eo cô, rũ mắt nhìn tài liệu ở trong tay cô, nói: “Khách sạn làm ăn rất tốt. Anh tin em có thể quản lý tốt công ty này.”
Trần Tĩnh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Vẻ mặt của Phó Lâm Viễn trông rất bình tĩnh.
Trần Tĩnh giơ tay lên kéo nhẹ cổ áo của anh: “Chắc chắn anh có tâm tư khác.”
Phó Lâm Viễn không thay đổi sắc mặt.
“Anh muốn em ở lại Bắc Kinh.” Trần Tĩnh vạch trần anh: “Phó Lâm Viễn, anh thật là mưu mô.”
Anh không hề phủ nhận.
Cha của Trần Tĩnh qua đời, trong mấy năm qua cô sống ở Bắc Kinh nhưng không để lại bất cứ thứ gì ở đây. Hiện giờ cô có một khách sạn ở thị trấn Chu, hơn nữa Tiểu Mai cũng ở đó. Vì thế ở thị trấn Chu có nhiều điều khiến cô bận tâm hơn so với Bắc Kinh, ngoại trừ Phó Lâm Viễn ra thì về cơ bản cô không có vướng bận gì ở đây cả, có lẽ vì cả hai đều biết đối phương là người độc lập và trưởng thành.
Nên Phó Lâm Viễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sắp xếp một vương quốc như vậy cho cô.
Để cô quyến luyến với Bắc Kinh hơn.
Nhưng cũng không thể không nói, anh hiểu trái tim của Trần Tĩnh, biết cô cảm thấy hứng thú với cái này, cô không thích hợp để làm thư ký của Phó Lâm Viễn. Với lý lịch của cô thì có thể phát triển tốt hơn, cô đã bước qua nửa cánh cửa của giới đầu tư, chỉ cần cô nỗ lực, hoàn toàn có thể trở thành một quản lý đầu tư ưu tú giống như Tưởng Hòa.
Đúng vậy.
Tưởng Hòa đã được thăng chức trở thành quản lý bộ phận đầu tư.
Quản lý bộ phận đầu tư, nắm giữ cổ phần của tập đoàn Phó Hằng.
Cô ấy đang tiến gần hơn đến giấc mơ mua nhà của mình.
Trần Tĩnh thì sao, Phó Lâm Viễn chắc chắn không muốn cô bị thua trước bất cứ người nào. Khi cô ở lại Bắc Kinh, cô có thể đứng ở một vị trí cao hơn, chưa kể cô là người rất có năng lực.
Giao một công ty cho cô là thích hợp nhất.
Phó Lâm Viễn ôm eo cô thật chặt: “Em nghĩ sao?”
Trần Tĩnh khoác tay lên vai anh, nắm lấy phần tài liệu kia: “Để em thử xem.”
Phó Lâm Viễn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, Trần Tĩnh để tài liệu xuống, dựa sát vào người anh, vòng tay qua eo anh. Phó Lâm Viễn ấn cô vào trong ngực, trầm giọng nói: “Có chỗ nào anh làm không tốt, thì em nhớ nói rõ ra nhé.”
Trần Tĩnh cười nói: “Ừm, được thôi.”
Phó Lâm Viễn nghiêng đầu hôn lên má của cô, Trần Tĩnh ngẩng đầu nhón chân hôn đáp lại anh. Khi Trần Tĩnh tách ra thì đôi môi của cô đã bị hôn đến sưng đỏ: “Anh không tuyển thêm thư ký sao?”
Lần này trở về, cô phát hiện chỗ này của anh vắng vẻ hơn nhiều, cảm giác không có một thư ký nữ thì thiếu đi rất nhiều màu sắc, ngón tay của Phó Lâm Viễn sờ lên môi của cô: “Anh không tuyển nữa”
Trần Tĩnh ồ lên một tiếng.
Phó Lâm Viễn rũ mắt nhìn cô: “Anh có mình em là đủ rồi.”
Thực tế là, trước khi mà Trần Tĩnh tới làm thư ký của anh, thì những thư ký xung quanh anh cũng không làm được lâu. Trợ lý Tề cũng coi như là thư ký của anh, anh ta rất có năng lực, sau đó anh ta thấy Phó Lâm Viễn cần một người nữ thư ký. Việc xã giao rất quan trọng, cho nên anh mới bắt đầu tuyển dụng, lúc trước chủ yếu tuyển dụng ở đại học Bắc Kinh.
Anh muốn trao một số cơ hội cho sinh viên đại học Bắc Kinh, sau khi Trần Tĩnh nhận chức. Thật ra có rất nhiều người đều cảm thấy cô không thể làm ở vị trí này lâu được. Nếu như cô làm mất lòng Phó Lâm Viễn, thì chắc chắn sẽ bị sa thải, nhưng Trần Tĩnh vẫn luôn là một thư ký đủ tiêu chuẩn, biết tiến biết lùi.
Tất nhiên, việc Phó Lâm Viễn bảo vệ cô như vậy, cũng là chuyện bọn họ không ngờ tới.
Cho nên, Trần Tĩnh mới có thể làm việc ở vị trí này hơn hai năm.
Trần Tĩnh nghe xong thì hỏi anh: “Thật sao?”
Phó Lâm Viễn ừ một tiếng, Trần Tĩnh nhón chân, vốn dĩ muốn đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh, nhưng đột nhiên lại đối sang thành cắn yết hầu của anh. Phó Lâm Viễn hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Anh giữ gáy của cô lại.
Giọng anh trầm thấp, mang theo vài phần nhẫn nhịn.
“Trần Tĩnh, đêm nay em không muốn ngủ sao?”
Trần Tĩnh cười.
Cô thân mật hôn lên hầu kết của anh.
Phó Lâm Viễn nhắm hai mắt lại.
Ngay khi anh chuẩn bị ôm cô, Trần Tĩnh đè vai anh lại, nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Chúng ta có ra ngoài ăn cơm không? Em muốn đi ra ngoài ăn cơm.”
Phó Lâm Viễn nhìn cô, ánh mắt vẫn thâm thúy, nhưng lại cố kìm nén d/ục vọ/ng của bản thân lại: “Chúng ta đi đâu ăn?”
“Chúng ta đi tới bến cảng ăn đồ Tây đi.”
Phó Lâm Viễn gật đầu: “Được.”
Trần Tĩnh rời khỏi ngực anh, quen cửa quen nẻo đóng rèm cửa sổ lại, Phó Lâm Viễn cầm áo khoác, vòng tay qua eo cô rồi hai người cùng nhau ra ngoài.
Anh hỏi: “Em lái xe gì tới đây?”
Trần Tĩnh đưa chìa khóa xe cho anh nhìn.
Đó là một chiếc BMW màu đen, kiểu dáng tương đối bình dân, Phó Lâm Viễn nhận lấy chìa khóa từ tay cô, sau đó xuống tầng, anh nắm tay cô bước ra ngoài. Hai người họ gặp Tưởng Hòa, Kiều Tích và mấy đồng nghiệp nữ trong bộ phận kế hoạch, bọn họ rất kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, mặc dù bọn họ biết, bây giờ Trần Tĩnh đang là bạn gái của tổng giám đốc Phó.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy hai người họ ở bên nhau, cảm giác thật sự rất khác biệt.
Tưởng Hòa cười híp mắt nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh cô, cô thoải mái mỉm cười gật đầu với bọn họ.
Một số người ngay lập tức giơ tay lên vẫy tay với Trần Tĩnh.
Đương nhiên Phó Lâm Viễn biết mấy người bọn họ đang chào hỏi lẫn nhau, vẻ mặt anh bình tĩnh, chỉ nắm tay cô đi xuống bậc thang.