Hoa Hồng Đỏ - Chương 100
Hai người ngồi trên sô pha tán gẫu, thấy máy pha cà phê của Trần Tĩnh, Mộc Sam nhìn vài lần. Trần Tĩnh cười nói: “Cô muốn uống không?”
“Có.” Mộc Sam nói thẳng.
Trần Tĩnh đứng dậy: “Tôi pha cho cô một ly.”
“Wow, cảm ơn cô.”
Đi tới bên cạnh bàn cà phê, Trần Tĩnh lấy hạt cà phê xuống, chỗ cô có loại pha bằng máy và pha bằng tay, muốn nhanh đương nhiên phải pha bằng máy, cô vừa pha vừa nói chuyện với Mộc Sam.
Mộc Sam đứng lên, đi đến cạnh bàn cà phê, nhìn cô bận rộn: “Trần Tĩnh, lần khai trương này, ông chủ lớn sẽ đến cắt băng khánh thành chứ?”
Trần Tĩnh dừng lại, cô cúi đầu ấn hạt cà phê rồi đóng lại, cô dịu dàng trả lời: “Chưa chắc anh ấy sẽ đến.”
“A, thất vọng quá đi.” Mộc Sam cười nói.
Trần Tĩnh giương mắt nhìn cô: “Sao thế? Cô muốn gặp anh ấy lắm sao?”
Mộc Sam dựa vào bàn, gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi muốn gặp anh ấy ở ngoài đời thật.”
Lúc này Trần Tĩnh mới nhớ tới, Mộc Sam từng nói khi trước bạn học của cô ta vì Phó Lâm Viễn nên mới thi vào Đại học Bắc Kinh, hơn nữa cũng ứng tuyển chức vụ thư ký. Lúc trước phỏng vấn, có đông người, nên Trần Tĩnh cũng không nhớ rõ diện mạo của các ứng viên khác, nhưng có một điểm có thể khẳng định, tất cả đều là những cô gái xinh đẹp.
Cô nhìn Mộc Sam vài giây nói: “Dự án này ở thành phố Chu quá nhỏ, tổng giám đốc Phó chưa chắc có thể dành thời gian tới.”
“Tôi biết, chỉ là nghĩ nhỡ đâu có thể có thôi mà.” Mộc Sam buông tay, cô ta còn muốn thay bạn học của mình gặp Phó Lâm Viễn.
Trần Tĩnh cười cười.
Cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm pha cà phê, Mộc Sam cũng không rời đi, đứng nhìn Trần Tĩnh pha chế, chỉ chốc lát sau, một ly cà phê nồng đậm được ra lò. Trần Tĩnh đưa cho Mộc Sam, Mộc Sam nhận lấy uống một ngụm, gật đầu: “Ngon quá, tôi thích vị đắng một chút như này.”
“Vậy tốt rồi.”
Qua một lát, sau khi xác định xong tất cả các quy trình, hơn chín giờ tối, Mộc Sam đứng dậy đi về. Sau khi tiễn cô ta về, Trần Tĩnh trở về phòng lấy đồ ngủ tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, Tiếu Mai đang ở trong phòng chọn quần áo, lễ khai trương hôm sau bà ấy cũng muốn đến nên gọi Trần Tĩnh giúp một chút.
Trần Tĩnh đi vào.
Tiếu Mai chỉ vào một chiếc váy màu đỏ thẫm, Trần Tĩnh lắc đầu, cô lục lọi trong tủ quần áo, lấy một sườn xám màu sáng nhưng rất hợp với da bà ra.
Dáng người Tiếu Mai luôn rất đẹp.
Cho dù là hiện tại đã nhiều tuổi thì bà ấy vẫn đẹp như trước.
Tiếu Mai nhận lấy sườn xám, nói: “Lúc trước cha con cứ khuyên mẹ mua sườn xám, không ngờ lúc mua về, ông ấy còn chưa nhìn thấy đã đi rồi.”
Bộ sườn xám này mua từ rất lâu trước rồi, sau khi cha qua đời, mẹ cô không mặc lần nào, cứ vứt dưới đáy tủ.
Trần Tĩnh đóng cửa tủ lại, dựa vào tủ nói: “Khai trương thì mẹ mặc một lần đi, coi như là cho cha xem.”
Hốc mắt Tiếu Mai đỏ lên, bà ấy gật đầu: “Được.”
Sau đó Tiếu Mai thử lên, Trần Tĩnh ở một bên giúp đỡ, tuy rằng là kiểu cách trước kia nhưng kiểu dáng vẫn thuộc xu hướng thịnh hành của hai năm trở lại đây, vẫn rất đẹp.
Sau khi thử đồ xong, Tiếu Mai đi nghỉ ngơi.
Trần Tĩnh cũng trở về phòng.
Tóc cô vẫn còn hơi ướt, cô cầm khăn thấm nước để lau, sau đó ngồi xuống trước máy tính. Trước đó cô có nhìn thấy Lục Thần đã đăng một khoảnh khắc Wechat, là ở Thanh Ba, bên cạnh còn có một cổ tay đeo đồng hồ quen thuộc, xem ra bọn họ đang tụ tập ở quán bar, vì thế Trần Tĩnh buông điện thoại xuống.
Cô di chuyển chuột, nhìn cổ phiếu.
Đi theo bên cạnh Phó Lâm Viễn hơn hai năm, thỉnh thoảng anh sẽ đến quán bar gặp bạn chí cốt, Trần Tĩnh cũng đến vài lần đưa áo khoác cho anh nên cũng biết đây chỉ là cuộc tụ tập của cánh đàn ông.
Cho dù là tổng giám đốc Lục có bạn gái thì anh ta cũng sẽ không dẫn theo.
Còn việc được trêu ghẹo, cho dù không ở quán bar, Phó Lâm Viễn cũng dễ được người ta tán tỉnh.
Trần Tĩnh không muốn nghĩ tới những thứ này.
Cô còn chút cổ phiếu đến hạn cần xử lý, hơn nữa khoảng thời gian trước cô mua tiền ảo, nhưng gần đây tình hình thị trường không tốt, Trần Tĩnh cũng định nhân lúc còn sớm bán ra, cô không có vốn liếng lớn như vậy để có thể tiếp tục lăn lộn, tóm lại thu lại được một ít thì nên bán ra, vậy còn có thể có chút lời. Qua nửa tiếng sau, điện thoại di động vang lên, Trần Tĩnh liếc mắt nhìn.
Phó Lâm Viễn.
Trần Tĩnh bắt máy, hỏi: “Tối nay anh đi uống rượu à?”
Phó Lâm Viễn khom lưng ngồi vào trong xe, nghe xong anh dừng vài giây: “Phải, em thấy bài của Lục Thần à?”
Trần Tĩnh chống cằm.
“Đúng vậy.”
Cửa sổ xe Phó Lâm Viễn kéo lên, anh dựa về phía sau, ánh đèn loang lổ chiếu vào: “Em vẫn chưa chặn anh ta à?”
Trần Tĩnh nghe vậy thì cười nói: “Chặn anh ta làm gì?”
Phó Lâm Viễn nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Trần Tĩnh lại cười, cô chỉ cười khẽ, không phát ra tiếng.
Phó Lâm Viễn cởi cổ áo, chiếc xe màu đen chạy nhanh trên con đường lớn ở thành phố Bắc Kinh, Phó Lâm Viễn buông cánh tay xuống đặt lên tay vịn, xương ngón tay rõ ràng, hiện lên gân xanh. Anh khẽ gõ tay vịn, giọng nói trầm thấp giống như là giải thích: “Anh chỉ uống rượu thôi, đám Yến Tuân, Văn Liễm cũng ở đó.”
Trần Tĩnh lại nghe lời giải thích của anh.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Phó Lâm Viễn: “Em đừng nghĩ nhiều.”
“Ai nghĩ nhiều chứ.” Trần Tĩnh lập tức phản bác.
Đuôi lông mày Phó Lâm Viễn hơi nhướng lên.
Anh nói: “Ừm, không có, anh chủ động giải thích thôi.”
Mắt Trần Tĩnh cong lên, cô tắt máy tính, xoay người trở về bên giường, kéo chăn dựa vào đầu giường. Cô nói với Phó Lâm Viễn rằng lễ khai trương khách sạn đã chuẩn bị xong, Trương Thành bên hội thương mại liên lạc với cô, nói sẽ tới hỗ trợ cắt băng khánh thành cùng với người phụ trách thôn trấn, anh không cần đến đâu.
Trước đó họ nói chắc chắn sẽ không đến nhưng lần này lại chủ động nói muốn tới, có thể thấy được mặt mũi Phó Hằng lớn bao nhiêu.
Trần Tĩnh nói với anh những lời này xong, Phó Lâm Viễn cũng vừa khéo đến Trác Việt Vạn Đại, anh vào cửa kéo cà vạt xuống. Trần Tĩnh ở bên này nghe thấy tiếng anh kéo cà vạt, nghĩ thầm, đúng là hơi nhớ anh.
Phó Lâm Viễn ném cà vạt lên tay vịn sô pha rồi dựa vào ghế. Anh cũng hơi nhớ cô.
Hai người im lặng vài giây.
Phó Lâm Viễn mở miệng: “Sắp đến sinh nhật em rồi.”
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
“Anh muốn tổ chức cho em.” Anh nói: “Nhân tiện gặp cha mẹ anh luôn.”
Trần Tĩnh dừng vài giây.
“Ngày mấy vậy?”
Phó Lâm Viễn: “Để thuận tiện cho em, anh sẽ cho người đến đón em.”
“Được.”
Trần Tĩnh tim đập thình thịch.
Sau đó, hai người lại trò chuyện một lát, điện thoại di động nóng bỏng mới buông xuống.
Chuyện gặp cha mẹ anh, là một chuyện lớn sau khi khách sạn khai trương, đêm nay Trần Tĩnh trằn trọc không thể ngủ được. Mấy ngày kế tiếp, cô không có thời gian nghĩ tới chuyện này.
Ngày 20 trời trong nắng ấm, thời tiết rất tốt.
Khách sạn Vô Xá chính thức khai trương.
Tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên, vỏ pháo hoa nổ rơi đầy đất, đỏ rực một mảng, thôn trấn cách vách cùng với không ít người ở thị trấn Chu đều đến tham quan. Khách sạn Vô Xá chuẩn bị rất nhiều đồ ăn chiêu đãi bọn họ, trên mặt Tiếu Mai mang theo nụ cười, bận ra bận vào, tự mình làm một ít bánh quẩy rồi đóng thành một túi mang ra ngoài, gặp người là đưa cho người đó, cảm giác rất mến khách.
Hội trưởng hội thương mại Trương Thành cùng với người phụ trách thôn trấn cắt băng khánh thành, Trần Tĩnh cùng bọn họ đi dạo quanh khách sạn. Mộc Sam và những người khác tiếp đãi những khách thấy ưu đãi nên đặt phòng trên mạng, vì có ưu đãi lớn, lại có người nổi tiếng đến trải nghiệm livestream, vừa đi vừa giới thiệu, nên rất náo nhiệt.
Video ngắn của Phó Hằng nhiều người truy cập vì vậy có không ít người thông qua video ngắn thấy khách sạn Vô Xá khai trương, phong cách này rất đẹp, rất hấp dẫn, nên nhiều người đã ấn vào liên kết để đặt phòng, đơn đặt hàng cứ liên tiếp từng đơn từng đơn, ngay cả phòng trong kỳ nghỉ hè cũng có người hỏi, vì thế ngày đầu tiên khai trương, khách sạn đã gặt hái nhiều kết quả tốt. Quan trọng nhất, Tiếu Mai giống như tìm được việc làm, bà ấy ra ra vào vào, trên mặt tràn đầy tươi cười, Trần Tĩnh nhìn thấy mẹ mình vui như vậy thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tiếu Mai rất thích phòng bếp, nấu cơm cũng ngon, cũng rất thú vị. Lúc cha cô vẫn còn, cho dù cuộc sống có khổ đến đâu, bà ấy đều có thể khiến cuộc sống trở nên phong phú hơn, chăm sóc cô và cha, đây chính là sở trường của Tiếu Mai. Mấy năm nay cô ở bên ngoài làm việc, Tiếu Mai vẫn sống như vậy nhưng lại thiếu đi một chút sức sống.
Bây giờ, sức sống ấy đã trở lại.
Buổi tối.
Ăn cơm xong với hội trưởng Trương cùng với mấy người trong thôn trấn, về đến nhà, Trần Tĩnh nói với Tiếu Mai rằng cô muốn đi gặp cha mẹ của Phó Lâm Viễn. Tiếu Mai vừa nghe thấy vậy, bà ấy thoáng ngập ngừng rồi lập tức nói: “Được, nên gặp, cậu ấy cũng đã đến gặp mẹ, quả thật cũng nên sắp xếp để con gặp cha mẹ của cậu ấy.”
Người đàn ông này sắp xếp chuyện này cũng rất chu toàn, điều này làm cho ấn tượng của Tiếu Mai với Phó Lâm Viễn lại lên một bậc.
Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ.
Trần Tĩnh lập tức thu dọn hành lý, Phó Lâm Viễn sẽ phái máy bay riêng đến đón cô, anh còn bảo ông Chung đón Trần Tĩnh ra sân bay.
Sáng sớm hôm sau Tiếu Mai dậy làm bữa sáng, bà ấy gõ cửa phòng Trần Tĩnh. Cô đáp “dạ” một tiếng rồi đứng dậy, đi rửa mặt, sau đó ăn sáng.
Ở trên bàn ăn Tiếu Mai nói: “Lần này đi thì con cứ ở đó thêm vài ngày, chuyện khách sạn con không cần lo lắng, mẹ sẽ giúp con trông coi.”
“Còn nữa, cô gái tên Mộc Sam kia, mẹ cảm thấy rất tốt.” Tiếu Mai nhìn ra cô gái đó rất có năng lực, Trần Tĩnh nói: “Vâng, đúng vậy, bọn họ đều rất tốt.”
Bất kể là tổ chức sự kiện, kinh doanh khách sạn hay là kế toán, trước mắt cứ để ba người bọn họ quản lý. Trần Tĩnh cảm thấy may mắn vì có thể tuyển được bọn họ.
“Cho nên, con cứ ở thêm vài ngày, hai đứa hai nơi, xa nhau quá lâu cũng không tốt, mẹ ở nhà vẫn ổn mà.”
Trần Tĩnh uống sữa đậu nành, nhìn Tiếu Mai: “Vâng ạ.”
Tiếu Mai gắp cho cô một cái bánh quẩy: “Còn nữa, chuyện sinh nhật ấy, cậu ấy muốn tổ chức sinh nhật cho con thì cứ thoải mái mà tổ chức, không cần lo cho mẹ. Năm nào mẹ cũng tổ chức sinh nhật cho con nên chán lắm rồi.”
Trần Tĩnh: “…”
Vì để cô ở lại Bắc Kinh, Tiếu Mai thật sự cái gì cũng dám nói.
Cô cố tình trêu bà ấy: “Hừ, mẹ không yêu con nữa rồi.”
Tiếu Mai trừng mắt nhìn cô.
Trần Tĩnh cười.
Tiếu Mai: “Mẹ sẽ nói với cha của con, bây giờ miệng lưỡi của con càng ngày càng ghê gớm rồi.”
Trần Tĩnh uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng: “Cha chắc chắn sẽ khen con.”
Tiếu Mai không nói nên lời.
Trần Tĩnh cười đứng dậy, ôm lấy Tiếu Mai, sau đó lau khóe môi vào phòng tắm súc miệng, làm xong mới vào phòng thay một cái váy màu sáng. Trần Tĩnh buộc hết tóc lên, lộ ra cổ trắng nõn, sau đó cô nhìn thời gian, xách vali lên đi ra cửa. Tiếu Mai thu dọn bàn ăn, dặn dò cô chú ý an toàn, Trần Tĩnh nói: “Con biết rồi mẹ.”
Cô mở cửa.
Lập tức nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, Phó Lâm Viễn mặc áo sơ mi đen, cánh tay khoác áo khoác, tay đút vào trong túi quần, đuôi lông mày khẽ nâng lên.
Trai tim Trần Tĩnh lỡ một nhịp.
“Sao anh lại tới đây?”
Phó Lâm Viễn nắm lấy tay cô: “Anh tới đón em.”
Anh lấy quà đặt trên bệ cửa sổ xuống, sau đó thò người đặt lên tủ giày, Tiếu Mai cầm giẻ lau trong tay ngó đầu ra nhìn, vẻ mặt hiện lên nét kinh ngạc.
Phó Lâm Viễn lễ phép gật đầu: “Dì Tiếu, cháu dẫn Tĩnh Tĩnh đi vài ngày, xong việc cháu sẽ đưa cô ấy về cho dì.”
Tiếu Mai bình tĩnh lại, nói: “Cậu Phó…”
“Lâm Viễn, vậy làm phiền cháu chăm sóc con bé rồi.”
“Vâng ạ.”
Nói xong, Phó Lâm Viễn dắt Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đóng cửa lại, ngước mắt nhìn anh, đi theo anh xuống lầu, cô nói: “Không phải nói để ông Chung đến đón em sao.”
Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn cô, thu hồi tầm mắt, dẫn cô đi về phía xe. Giọng nói trầm thấp: “Anh muốn tự mình đến đón em.”
Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh.
Sườn mặt người đàn ông lạnh lùng, nhưng lại nắm chặt tay cô.