Hoa Hồng Có Gai - Chương 3
6
Giọng điệu lạnh lùng ấy, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Tôi chợt nhớ đến một chuyện cũ—
Khi vừa đi làm, có một nhân viên lâu năm lỡ làm mất dữ liệu.
Nhưng vì muốn giữ công việc, anh ta đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi.
Là một kẻ cáo già trong môi trường công sở, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ.
Tất cả mọi người đều tin rằng đó là lỗi của tôi.
Tôi ấm ức gọi điện cho Giang Dịch.
Anh bảo tôi đừng khóc.
Cuối cùng, chính anh đã đứng ra giúp tôi giải quyết mọi chuyện.
Tôi từng hỏi anh:
“Anh có từng nghi ngờ em không?”
Anh ôm tôi vào lòng:
“Chỉ cần em nói không phải, anh sẽ vô điều kiện tin em.”
Tôi hít sâu, siết chặt nắm tay, từng chữ từng câu nói rõ ràng:
“Giang Dịch, em nói rồi, không phải em.”
Hà Mạn lại chen vào:
“Giang tổng, chuyện này không liên quan đến cô Thẩm…”
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
“Cô im miệng đi!”
“Đủ rồi!”
Lần này, người quát lại là Giang Dịch.
“Sơ Sơ, anh thật sự quá thất vọng về em.”
“Trước đây, em chưa bao giờ nói dối. Nếu có sai, em sẽ nhận lỗi, sẽ sửa đổi.”
Tôi bật cười.
Nhưng cười rồi, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Tôi có lỗi gì?
Tại sao tôi phải nhận?
Rốt cuộc ai mới là người sai?
Ai mới là kẻ không chịu thừa nhận?
Tám năm qua, tất cả những kỷ niệm đẹp anh để lại trong tôi đều bị chính anh từng chút từng chút một đập nát.
Tôi đau lòng.
Đau lòng vì đáng lẽ chúng tôi có thể hạnh phúc, nhưng lại biến thành thế này.
Đau lòng vì đã dành tám năm thanh xuân cho một người không xứng đáng, để rồi cuối cùng chẳng còn lại gì.
Tôi nhìn anh, rõ ràng anh vẫn đứng trước mặt tôi, nhưng hình ảnh của anh trong tim tôi dần trở nên mơ hồ.
Có thứ gì đó trong lòng đang sụp đổ.
Nước mắt không thể kìm lại, cứ thế tuôn rơi.
Giang Dịch có vẻ hoảng hốt.
“Sơ Sơ, anh…”
Anh bước lên một bước, muốn lại gần tôi.
Nhưng đúng lúc này, Hà Mạn hắt hơi một cái.
Bước chân của anh khựng lại giữa không trung.
Cô ta tháo chiếc áo khoác trên người, trả lại cho Giang Dịch.
Sau đó, tự ôm lấy hai cánh tay, đôi mắt hoe đỏ, trông vừa đáng thương lại vừa hiểu chuyện.
“Anh đưa áo cho cô Thẩm mặc đi, rồi đưa cô ấy về nhà nhé. Em ổn mà.”
Giang Dịch liếc nhìn tôi một cái.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn khoác lại chiếc áo lên vai Hà Mạn.
“Không sao đâu. Đã đến đây rồi thì nên đưa em về.”
Anh quay sang tôi, giọng điệu dửng dưng:
“Em về trước đi, bình tĩnh lại một chút. Anh sẽ về sau.”
Tôi nhìn Hà Mạn bước lên ghế phụ.
Chiếc xe chậm rãi rời đi.
Cô ta hạ cửa kính xuống, quay đầu về phía tôi.
Nở một nụ cười.
Khiêu khích.
Và chói mắt đến nhức nhối.
7
Tôi đứng yên tại chỗ rất lâu.
Gió lạnh quét qua, nước mắt đã bị hong khô.
Những mảnh vỡ trong lòng cũng dần được tôi nhặt lại, chắp vá, rồi xây dựng lại vững chắc hơn.
Tình yêu đã thối rữa, tôi không cần.
Nhưng cũng sẽ không để họ được toại nguyện.
Kẻ chen chân và kẻ phản bội không xứng có một cái kết trọn vẹn.
Một kế hoạch rõ ràng đang dần hình thành trong đầu tôi.
Tôi sẽ không thua.
8
Hôm nay, Hà Mạn đến công ty với một diện mạo hoàn toàn khác.
Cô ta trang điểm, mặc một chiếc váy trắng thanh lịch.
Nhưng nổi bật nhất là chiếc dây chuyền trên cổ.
Vì sự thay đổi quá lớn này, các đồng nghiệp tò mò vây quanh hỏi han.
“Sắp có tin vui rồi à?”
Hà Mạn e thẹn cười:
“Không có đâu, chỉ là đột nhiên muốn thay đổi bản thân một chút thôi.”
“Chiếc dây chuyền này tôi mới thấy ở trung tâm thương mại hôm qua, giá hơn hai mươi triệu lận. Tiểu Mạn, lần thay đổi này của em đúng là tốn kém quá đấy!”
Hà Mạn theo phản xạ ngẩng cao đầu, còn cố ý giơ tay vuốt nhẹ lên dây chuyền trên cổ.
“Không phải tiền của tôi đâu, là người khác tặng.”
“Ồ~~ Vậy chắc hẳn người đó không phải người bình thường rồi. Chứ người bình thường ai mà hào phóng tặng quà đắt thế này.”
Họ cười nói rôm rả trong phòng trà nước, còn tôi thì lặng lẽ pha cà phê, nhưng từng câu từng chữ vẫn lọt hết vào tai.
Thấy tôi không lên tiếng, Hà Mạn cố tình đi đến gần.
Dưới ánh đèn, viên kim cương trên chiếc dây chuyền lấp lánh rực rỡ.
“Cô Thẩm, có cần giúp không?”
Một đêm trôi qua, cô ta đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn là dáng vẻ rụt rè trước kia, mà thay vào đó là một sự khoe khoang đầy tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Không cần, cảm ơn.”
Những đồng nghiệp khác đã lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn tôi và cô ta.
Hà Mạn mở miệng trước:
“Xin lỗi cô Thẩm, tối qua Giang Dịch đưa tôi về thì đúng lúc bình nóng lạnh và vòi sen trong nhà tôi bị hỏng.”
“Anh ấy đã sửa rất lâu, còn làm ướt cả quần áo. Tôi thấy nếu để anh ấy về ngay thì không tiện, nên đã giữ anh ấy ở lại qua đêm.”
“Nhưng cô yên tâm, Giang Dịch ngủ trên ghế sofa, giữa chúng tôi không có chuyện gì xảy ra cả—”
“Cô muốn giành lấy anh ta không?” Tôi ngắt lời.
Hà Mạn sững sờ.
“Gì cơ?”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, lặp lại từng chữ một:
“Cô muốn giành lấy Giang Dịch không?”
Hà Mạn nhìn tôi, ánh mắt lóe lên sự do dự, như thể không rõ ý của tôi là gì.
Tôi tiếp tục:
“Nhưng cô nghĩ xem, liệu Giang Dịch có dám ly hôn với tôi không?”
“Gia đình cô bình thường, lại còn có một gã cờ bạc quấy rối. Điều kiện bản thân cũng chẳng có gì nổi bật…”
Tôi cố tình chọc tức cô ta:
“Hà Mạn, cô lấy đâu ra tự tin để giành được anh ta?”
Sắc mặt Hà Mạn đỏ bừng, rồi lại trắng bệch vì giận dữ:
“Đừng có khinh thường người khác! Các người chẳng qua chỉ là may mắn được sinh ra trong một gia đình tốt, đừng tưởng vậy là cao quý hơn ai!”
“Giang Dịch không phải loại người nông cạn như vậy!”
Tôi mỉm cười:
“Vậy sao? Vậy tôi sẽ chờ xem.”
Đừng làm tôi thất vọng.
Nhìn ánh mắt đầy căm phẫn và độc ác của cô ta, tôi cầm cốc cà phê lên, rời khỏi phòng.
…
Sau đó, tôi tìm chị Bân, đưa số điện thoại của Giang Dịch cho chị ấy, nhờ chị làm một việc.
Chiều tối, khi tan làm—
Giang Dịch xuất hiện trước cổng công ty, ôm theo một bó hoa lớn.
9
Tôi và Hà Mạn bước ra khỏi công ty, gần như cùng lúc.
Vừa nhìn thấy Giang Dịch, cô ta vui vẻ vẫy tay gọi:
“Giang Dịch—”
Nhưng anh chỉ liếc cô ta một cái, sau đó ôm bó hoa, bỏ qua cô ta, trực tiếp đi về phía tôi.
Gương mặt anh đầy áy náy.
“Sơ Sơ, anh xin lỗi. Chuyện hôm qua là anh đã trách nhầm em.”
Tôi đã nhờ chị Bân nói rõ rằng chính chị ấy là người giới thiệu đối tượng xem mắt cho Hà Mạn, để anh ta hiểu mọi chuyện.
Hà Mạn đứng ngay bên cạnh, không rời đi.
Ánh mắt cô ta sắc như dao, như thể muốn đâm xuyên qua tôi.
Tôi cúi mắt, khẽ siết chặt lòng bàn tay, để móng tay bấm vào da thịt, cảm giác đau giúp tôi ép ra một vài giọt nước mắt.
Sau đó, tôi ngẩng đầu lên, đổi ngay biểu cảm—
Đôi mắt ngập nước, đầy tủi thân, nhìn về phía Giang Dịch.
“Hôm qua em đã nói rất nhiều lần, nhưng anh không tin em. Anh đã bỏ rơi em giữa đường.”
“Trước đây anh không bao giờ làm vậy. Anh đã từng nói, dù có thế nào đi nữa, anh cũng sẽ tin em.”
Tôi hiểu rõ Giang Dịch.
Anh ta dễ mềm lòng, dễ cảm thấy áy náy, đặc biệt là đối với những người yếu thế.
Hà Mạn chính là lợi dụng điểm này để từng bước chen vào giữa chúng tôi.
Cô ta làm được, tôi cũng làm được.
Hơn nữa—
Tôi sẽ làm tốt hơn cô ta.
Quả nhiên, khi thấy tôi rơi nước mắt, lại nghĩ đến chuyện mình đã trách nhầm tôi hôm qua, Giang Dịch càng thêm hổ thẹn.
Anh ta ôm hoa bằng một tay, tay còn lại kéo tôi vào lòng, dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng tôi, khẽ dỗ dành:
“Anh xin lỗi, xin lỗi mà, đừng khóc nữa được không? Lát nữa anh đưa em đi ăn món ngon nhé.”
Tôi nghiêng đầu, tựa nhẹ vào lồng ngực anh.
Tầm mắt tôi vừa vặn chạm vào ánh mắt của Hà Mạn.
Cô ta trừng tôi đầy tức giận, trong mắt tràn ngập ghen tị và căm phẫn, như muốn thiêu đốt tôi thành tro bụi.
Tôi khẽ nhếch môi.
Nước mắt của tôi ngày hôm đó đã có tác dụng.
Cảm giác áy náy khiến mấy ngày nay Giang Dịch ngoan ngoãn ở nhà.
Thỉnh thoảng có vài cuộc điện thoại, anh ta đều lén ra ban công nghe.
Nhưng nghe xong, anh vẫn yên vị ở nhà, không ra ngoài.
Trong thời gian này, tôi không hề nhắc đến chuyện của Hà Mạn, mà Giang Dịch cũng không chủ động đề cập đến.
Tôi tự nhủ—
Không vội.
Chưa đến lúc.
Trong những ngày này, Hà Mạn ở công ty luôn dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn tôi.
Rồi một ngày, cô ta nhếch môi, cười lạnh:
“Cố giữ một người không yêu mình ở bên cạnh chẳng có ích gì đâu. Cô chỉ khiến anh ấy thêm đau khổ, thêm ghét bỏ cô mà thôi.”
Tôi không chút cảm xúc nhìn cô ta:
“Không phải tôi đã bảo cô tự đi giành lấy anh ta sao? Không có bản lĩnh thì trách ai?”
“Cô!”
Mắt Hà Mạn ánh lên tia tàn độc, cô ta giơ tay chỉ thẳng vào tôi.
“Đừng nói sớm quá! Cô cứ chờ mà xem!”
Hôm sau—
Hà Mạn xin nghỉ bệnh.