Hóa Đơn Của Tình Thân - Chương 3
Trong mỗi bức ảnh nhóm mà họ đăng lên, tôi đều bị chỉnh sửa lồng ghép vào bên trái hoặc bên phải, đôi khi còn bị ép vào giữa, đứng ở vị trí trung tâm.
Nhưng trong tất cả các bức ảnh, tôi đều mặc cùng một bộ đồ, cùng một biểu cảm cứng nhắc.
Hoàn toàn lạc lõng so với nét mặt tươi cười sinh động, hành động tự nhiên và trang phục màu sắc đa dạng của bốn người họ.
Mẹ còn viết chú thích dưới ảnh:
“Gia đình năm người yêu thương nhau lần đầu tiên đón Tết ở thủ đô. Bắc Kinh, xin chào! Chúc cho gia đình nhỏ của chúng ta ngày càng hưng thịnh!”
Em trai bình luận:
“Lần thứ hai leo Vạn Lý Trường Thành, ngoài trời lạnh ra thì không khác gì lần đi vào mùa thu, vẫn đông người, vẫn hùng vĩ như vậy.”
Em gái viết:
“Đi chơi Bắc Kinh cùng mẹ và chị, ăn vịt quay và lẩu thật sự là chuyện vui nhất trong năm của mình.
Mình còn đi chùa Ung Hòa cầu phúc nữa, mong cho con đường sự nghiệp mới năm nay thuận buồm xuôi gió và phát tài phát lộc!!”
Cha dượng viết:
“Ông Lý đi dạo Quảng trường Thiên An Môn, đi dạo Cố Cung, đi dạo Vạn Lý Trường Thành…”
Cảm xúc của tôi chuyển từ kinh ngạc, tức giận, rồi thành câm nín.
Cuối cùng, tôi không nhịn được mà bật cười.
Sự giả tạo và thói quen diễn kịch của gia đình bốn người này…
Thực ra từ nhiều năm trước đã bộc lộ dấu vết, chỉ là tôi không chịu tin và không dám đối mặt mà thôi.
Cái lần tôi bị ép nhổ răng khôn hồi trung học…
Đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Lúc mẹ dẫn tôi đi khám, bác sĩ nha khoa đầu tiên đã nói rõ rằng răng khôn của tôi không có vấn đề gì, tạm thời không cần nhổ.
Nhưng mẹ lại bảo rằng bác sĩ đó quá già, không đáng tin.
Sau đó, mẹ dẫn tôi đến một phòng khám toàn bác sĩ trẻ tuổi, nhổ liền một lúc bốn cái răng khôn.
Mặt tôi sưng vù như quả bóng suốt một tuần.
Nửa đêm đau nhức không ngủ được, mẹ chỉ thức dậy để trách móc:
“Nhổ răng là vì tốt cho con, nếu không phải vì con, chúng ta tốn tiền vô ích làm gì?”
“Ráng chịu đi, vài ngày là hết sưng thôi.”
“Sau này lớn lên con sẽ hiểu, mẹ và cha dượng chưa bao giờ bạc đãi con cả.
Em trai và em gái chỉnh răng, chúng ta cũng dẫn con đi làm răng.
Tất cả đều vì muốn tốt cho các con thôi.”
Đúng vậy, bây giờ tôi đã hiểu rồi.
Cái răng mà tôi bị ép nhổ chính là một phần không thể thiếu trong vở diễn của họ.
Nếu không thì làm sao họ có thể cân bằng những con số “công bằng” và “không thiên vị” trong sổ ghi chép?
Làm sao có thể diễn cho hàng xóm, họ hàng, bạn bè xem rằng họ yêu thương tôi như cặp song sinh kia được chứ?
Nhưng họ không thấy mệt mỏi sao?
Tôi đã rời khỏi vở kịch này rồi, vậy mà họ vẫn kéo tôi vào để diễn cảnh gia đình hạnh phúc?
Tôi không muốn tiếp tục hợp tác với họ nữa.
Tôi cũng đăng lên mạng xã hội:
“Tôi là Đường Tuệ, đang ở quê nhà, chưa từng đến Bắc Kinh và không tham gia bất kỳ bức ảnh gia đình năm người nào.
“Đồng thời, tôi đã bị bà Ngô Ái Hoa đuổi ra khỏi nhà và quyết định đơn phương cắt đứt quan hệ với bà ta.
“Vấn đề dưỡng lão về sau, tôi sẽ gửi tiền hàng tháng theo mức quy định của pháp luật.
“Hoặc nếu bà ta có thể công khai minh bạch toàn bộ chi tiêu thực tế trong sổ ghi chép từ nhỏ đến lớn của tôi, tôi sẵn sàng thanh toán một lần toàn bộ khoản nợ đó.”
7
Chưa đầy nửa tiếng sau khi tôi đăng bài lên mạng xã hội.
Hàng loạt bình luận và tin nhắn dồn dập vang lên trên điện thoại.
Có lời chỉ trích từ em trai và em gái:
“Chị cả, chị có ý gì đây? Em phải dỗ dành mẹ rất vất vả, bà mới chịu ăn uống bình thường và vui vẻ đi dạo, vậy mà chị lại phá hỏng tất cả sao?
Đã vậy còn làm rùm beng lên để vạch trần chuyện nhà nữa à?
Năm mới mà chị muốn làm cả nhà gà bay chó sủa để thỏa mãn ước nguyện đầu năm của mình hả?
Chị thật sự quá độc ác rồi!”
“Chị, em không muốn nói nhưng thật sự chị quá đáng lắm rồi đấy.
Mẹ thấy tiếc vì chị không đi Bắc Kinh, đặc biệt nhờ em chỉnh ảnh suốt mấy tiếng đồng hồ để ghép chị vào đấy!
Mẹ còn mua rất nhiều đặc sản Bắc Kinh cho chị nữa, vậy mà chị lại báo đáp mẹ như thế sao?”
“Đường Tuệ, tôi thật sự không muốn gọi chị là chị nữa.
Chị cứng đầu đòi đoạn tuyệt quan hệ, lại còn tuyên bố sẽ trả lại toàn bộ tiền mà ba mẹ đã nuôi chị từ nhỏ đến lớn?
Chị có trả nổi không? Nếu chị trả hết được, tôi sẽ chổng ngược ăn phân!”
Có cả những lời châm chọc, châm dầu vào lửa từ họ hàng:
“Đường Tuệ à, rốt cuộc con với mẹ con có chuyện gì thế?
Hay là sang nhà bác ăn đĩa sủi cảo rồi kể cho bác nghe đi?
Năm mới mà giận dỗi với người nhà thì cũng không hay đâu, tốt nhất vẫn là hòa thuận đi.”
“Tiểu Tuệ, con nói cái gì mà sổ ghi chép chi tiêu ấy là sao?
Hóa ra từ nhỏ đến lớn chi tiêu của con đều bị ghi lại à? Nghe cũng xa cách quá nhỉ?
Nếu là bác thì cũng buồn lắm đấy. Nếu mà là con trai bác – anh họ con ấy,
chắc nó đã lật bàn làm loạn cả nhà rồi. Con gái bọn con đúng là biết nhẫn nhịn hơn thật, nhưng như vậy sau này về nhà chồng lại khổ đấy.”
“Đúng là có cha dượng thì sẽ có mẹ kế, lòng người khó đoán thật đấy.
May mà tôi không đồng ý cho con gái mình lấy người đàn ông đã có con riêng,
nếu không thì cháu cưng nhà tôi cũng sẽ khổ sở như Tiểu Tuệ mất.”
“Chỉ muốn nói là, chị Ái Hoa này cũng giỏi diễn thật nhỉ?
Để con gái lớn bơ vơ ở quê nhà rồi cùng cả nhà đi Bắc Kinh hưởng thụ.
Vậy mà vẫn diễn cảnh gia đình năm người yêu thương gắn bó à?
Tôi phải vào xem lại trang cá nhân của chị ấy cho kỹ mới được, chắc thú vị lắm đây, hahaha…”
Cha dượng trực tiếp gọi điện thoại cho tôi:
“Đứa lớn à, ba biết con với ba không gần gũi nhau, nhưng con và em trai em gái đều từ bụng mẹ chui ra cả.
Cho dù con có bất mãn đến đâu cũng không được đối xử với mẹ con như vậy.
Chuyện cắt thịt trả cha, cắt xương trả mẹ như Na Tra thì chưa đến lượt con diễn đâu.
Tốt nhất con nên xin lỗi mẹ con ngay đi, cố gắng hàn gắn lại tình mẹ con.”
Tôi không thể tin nổi, cơn giận vừa kìm nén lại bị khơi lên:
“Tại sao con phải xin lỗi? Con đã làm gì sai chứ?”
“Con còn nghĩ mình không sai sao?”
Cha dượng vừa định tiếp tục trách mắng thì điện thoại bị mẹ giật lấy.
“Đừng phí lời với nó nữa! Đứa con bất hiếu như nó, tôi không cần cũng được!”
“Muốn đoạn tuyệt phải không? Đường Tuệ, tốt nhất mày hãy nói được làm được!”
“Chúng ta về nhà, từ giờ sẽ không còn chuyến du lịch gia đình Tết nữa.
Cái nhà này tan nát rồi!”
8
Tôi do dự, sợ hãi trong vài phút.
Đã có lúc tôi định gọi lại để giải thích với mẹ.
Nhưng rồi tôi lại không biết sau khi gọi, mình nên giải thích điều gì.
Tôi thực sự đã làm sai điều gì sao?
Sai ở chỗ tôi khao khát có một gia đình?
Sai ở chỗ tôi mong muốn được yêu thương như một đứa con thực sự?
Sai ở chỗ tôi chỉ hy vọng mình có thể hạnh phúc?
Những điều này thực sự sai sao?
Tôi từng đọc trong một cuốn sách rằng:
“Con người thường có nỗi ám ảnh vô tận đối với những thứ mình chưa bao giờ có.”
Có lẽ chính vì vậy mà tôi đã viết trong bài văn rằng mình ghen tị với bạn cùng bàn vì cả nhà bạn ấy được đi du lịch Tết.
Tôi đã viết rằng mình hy vọng có một người cha không nghiện ngập, không đi tù và không làm ăn thất bại.
Tôi cũng đã viết rằng mình muốn có một tuổi thơ mà bản thân có thể tự quyết định có nhổ răng khôn hay không.
Nhưng tôi đều không có.
Cho dù sau này cả nhà có đi du lịch Tết cùng nhau vài lần, tôi vẫn không cảm nhận được tình yêu thực sự.
Bởi vì em gái lúc nào cũng cười ngọt ngào đưa cho tôi đủ loại đồ ăn mà tôi không thích hoặc tôi bị dị ứng.
Em trai thì lúc nào cũng chê tôi đi chậm, chụp ảnh không cười, thậm chí còn bảo tôi không hợp quay video TikTok với nó.
Nhưng ngay sau đó, nó lại đăng lên mạng xã hội rằng cả nhà yêu thương gắn bó thế nào.
Chúng lại giả vờ giống như mẹ và cha dượng, diễn cảnh “gia đình năm người hạnh phúc”.
Thật ra, tôi cũng từng ngây thơ đăng vài dòng trạng thái như vậy.
Nhưng sau khi đăng xong, tôi lại cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Bây giờ tôi mới hiểu ra.
Vì cái gọi là “gia đình năm người yêu thương nhau” ấy vốn dĩ chỉ là một ảo ảnh trống rỗng, giả tạo và không hề tồn tại.
Thực sự chỉ có một gia đình bốn người của họ là tồn tại – một gia đình hạnh phúc ngọt ngào.
Đúng như tên nhóm chat của họ – “Gia đình bốn người hạnh phúc ngọt ngào”.
Vậy nên tôi không cần phải cố gắng chen chân vào đó nữa.
Tôi phải có một ngôi nhà của riêng mình.
Cho dù chỉ có một mình tôi đi chăng nữa.
Trong vòng một tuần, tôi đi xem nhà cùng môi giới ở vài khu dân cư khác nhau.
Cuối cùng, tôi quyết định mua cho mình một căn hộ hai phòng ngủ trị giá 2 triệu tệ.
Đồng thời.
Tôi còn mua cho mình một chú cún nhỏ và đặt tên là Hổ Nữu.
Tôi hy vọng nó vừa có thể dũng mãnh như hổ khi ở bên ngoài,
Vừa có thể sống vui vẻ thoải mái như một cô bé dễ thương khi ở trong nhà.
Câu chuyện thật cuốn hút.
Câu chuyện thật cuốn hút. Thật mong được đọc tiếp.
Câu chuyện thật cuốn hút. Thật mong được đọc tiếp. Cảm ơn nhiều