Hầu Phủ - Chương 5
15
Thân mẫu của Hoàng Thượng là cung nữ, dựa vào Thái Hậu mới có thể đánh bại các hoàng tử khác, giành được ngai vàng.
Thái Hậu cũng là dưỡng mẫu của Hoàng Thượng.
Tất nhiên, Hoàng Thượng không dám thừa nhận điều này.
Hôm nay, việc làm của Lâm Tông đã khiến Thái Hậu tức giận, nếu Hoàng Thượng còn bao che cho Lâm Tông, chỉ sợ tình cảm mẫu tử giữa hai người sẽ bị tổn hại.
Vì vậy, Hoàng Thượng cúi đầu nói: “Là nhi tử không biết nhìn người.”
“Sau này, khoa cử không chỉ xem xét tài học, mà còn phải xem xét phẩm hạnh.”
Chỉ một câu nói, Lâm Tông đã bị đánh giá là không đủ phẩm hạnh.
Ngày hôm sau, ngự sử bên phía Thái Hậu tấu lên Hoàng Thượng: “Tân khoa Trạng Nguyên Lâm Tông đức không xứng với vị trí, phẩm hạnh bất chính, ly gián tình cảm giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu, xin Hoàng Thượng nghiêm trị.”
Lần này, phụ thân ta không ra mặt cầu tình.
Đồng liêu của Lâm Tông cũng tránh né không kịp.
Lâm Tông bị cách chức, biếm thành thứ dân, vĩnh viễn không được thi cử.
Trước khi Lâm Tông rời kinh thành, Lục La được khám ra là có thai.
Phụ thân ta lấy lý do thai phụ không thể chịu được di chuyển đường dài để cầu tình từ trên xuống, nhân tiện cầu xin ân điển cho ta. Hơn nữa, đích tỷ cũng thúc đẩy Tống Cảnh tiến cung, cuối cùng Thái Hậu đồng ý cho ta ở lại kinh thành để chăm sóc Lục La.
Lúc đi, Lâm Tông hỏi ta rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
“Tướng công, đêm tân hôn ta nghe hết theo lời chàng, phụ thân ta từ một thư sinh nghèo đi lên đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, vất vả lắm mới có được phú quý, sao có thể bị hủy trong tay ngươi?”
“Ngày về lại mặt phụ mẫu, huynh đệ tốt của ngươi đã nói rồi đó thôi, mắt ngươi không tốt, nhìn không rõ.”
Hắn ta không nhận ra tình yêu của đích tỷ dành cho hắn ta, trong lòng chỉ có bản thân, đến nay vẫn không biết vì sao lạc mất trái tim của nàng.
Hắn ta không nhìn ra Thái Hậu chấp chính nhiều năm, thiên hạ thái bình, không nhìn ra Hoàng Thượng và Hoàng Hậu có đấu đá thế nào thì vẫn là chuyện hoàng gia, cho nên dễ dàng bị Hoàng Thượng lợi dụng.
Ngay cả ta, hắn ta cũng không hiểu, vì sao một kẻ được sinh ra bởi nữ tử thanh lâu, lại có thể sống ở Thường gia.
16
Ta đối xử với Lục La rất tốt.
Mỗi ngày ba bữa, bữa nào cũng cung phụng tổ yến, hải sâm, thậm chí còn không để nàng ta đi ra ngoài nhiều.
Hôm đích tỷ ta sinh, ta dẫn Lục La đến chùa Tĩnh An thắp hương.
Lúc trở về, bậc thang trơn trượt, Lục La không cẩn thận té xuống cầu thang nên sinh non.
Ta mời bà đỡ tốt nhất kinh thành đến đỡ đẻ cho Lục La, còn dặn dò: “Giữ đứa nhỏ.”
Lục La đau ba ngày.
Ta ở bên cạnh nàng ta trông nom ba ngày.
Nhìn sắc mặt nàng ta biến thành trắng bệch.
Nhìn máu nàng ta nhuộm đỏ nửa chiếc giường.
Nàng ta khóc nói muốn gặp Lâm Tông.
Ta nói: “Ta gửi thư rồi, hắn đang trên đường đến đây.”
Ta an ủi nàng ta: “Xưa giờ nữ nhân sinh đẻ đều là như thế, người khác có thể chịu được, sao ngươi không chịu được?”
“Nếu có chết thì từ đường Lâm gia còn một chỗ nhỏ cho ngươi.”
Lục La tính ra cũng tranh đua, nàng ta sinh ra một nhi tử quý báu cho Lâm gia.
Đáng tiếc, không phải trưởng tử.
Tuy nhiên không sao hết, có phải trưởng tử hay không, chủ yếu phải xem do ai nuôi dưỡng.
Nửa tháng sau, Lâm Tông mới xuất hiện.
“Lục La tuy chỉ hầu hạ ta một đêm, nhưng nàng sinh hài tử, ta phải cho nàng một danh phận.”
Ta chỉ vào một ngôi mộ mới: “Ừ, đằng kia kìa.”
Lâm tông không thể tin vào mắt mình.
Hắn ta điên cuồng gục xuống trước mộ.
“Lục La, biểu muội, sao muội lại bỏ ta đi trước như vậy chứ.”
Kiếp trước Lâm Tông cưới đích tỷ, không để thanh mai đã ở bên cạnh hắn ta lúc còn ở nông thôn này vào mắt.
Bây giờ hắn ta về quê mấy tháng, cộng với những ngày tháng học tập gian khổ kia, mới nhận ra điểm tốt của nàng ta.
Kẻ này.
Ngay cả bản thân còn không rõ.
Lâm Tông khóc một hồi, hồi sau nhớ ra gì đó.
“Con ta đâu?”
“Trong đó luôn.”
“Mẫu tử chết hết, ta sợ phu quân đau buồn nên hỏa táng cả rồi.”
“Nàng ta sinh con cho ngươi nên mới chết, trên từ đường Lâm gia đừng quên thắp thêm một nén nhang nhé.”
“Ả độc phụ nhà ngươi.”
Lâm tông nổi điên, kêu gào nhào lên tới muốn bóp cổ ta, bị thị vệ do đích tỷ phái đến bảo vệ cho ta ngăn lại.
Hắn ta đi nha môn tố cáo ta chướng mắt thông phòng, hại chết mẫu tử bọn họ.
Kết quả nha hoàn trong phủ với một nửa đại phu ở kinh thành đều đứng ra làm chứng cho ta.
“Ngày nào phu nhân cũng tự tay hầm canh cho Lục La, thực đơn đều nấu theo đề nghị của đại phu.”
“Thuốc an thai chúng ta đều xem qua, y lý dược lý không có gì bất ổn, toàn là đồ bổ thượng đẳng để dưỡng thai.”
Hắn ta đi tố cáo ta như vậy, thời gian mang thai của Lục La cũng bị điều tra ra, cho thấy khớp hoàn toàn với tố cáo về hắn ta.
Phu nhân tư thông với nha hoàn, phu nhân chịu mọi uất ức, không chỉ phải chịu đựng, mà còn phải tự mình hầu hạ thông phòng mang thai.
Ta được thêm danh tiếng hiền huệ.
Còn Lâm Tông vu cáo ta, bị đánh ba mươi trượng rồi đuổi ra ngoài.
Là một thư sinh yếu ớt, hắn ta chịu sao nổi, nằm liệt giường, sốt cao mãi không còn.
Hắn ta mơ mơ màng màng nói lảm nhảm.
Lúc thì như nói với đích tỷ:
“Xưa giờ nữ nhân sinh đẻ đều là như thế, người khác có thể chịu được, sao ngươi không chịu được?”
“Đã sinh hai đứa rồi, đứa thứ ba thì sao chứ.”
“Thường An, ngươi đừng chết.”
Lúc thì như nói với Lục La: “Ta là tân khoa Trạng Nguyên, có thể cưới cả công chúa quận chúa, thân phận ngươi thấp kém, không xứng làm chính thất.”
Đêm hôm đó, Lâm Tông trút hơi thở cuối cùng.
Lại thêm một người chết.
17
Hầu phủ mở tiệc đầy tháng, mời tất cả dòng dõi quyền quý ở kinh thành đến chung vui, ngay cả Thái Hậu cũng đưa đến mười viên dạ minh châu Nam Hải.
Tống Cảnh bận tối mặt tối mày.
Đích tỷ ôm đứa trẻ trắng nõn mềm mại trong lòng, ánh mắt gần như chỉ dán lên người bé.
“Muội muội, chàng ấy rất tốt.”
“Hắn vốn là của tỷ mà…”
Ta đút nàng một muỗng nước đường đỏ.
“Tỷ tỷ, uống miếng nước cho ấm người.”
“Chuyện ta hứa với muội đã làm thỏa đáng, muội đừng quên chuyện đã hứa với ta.”
Ta với đích tỷ nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Đích tỷ ở cữ xong, chuyện đầu tiên là về nhà khuyên đại phu nhân đưa bài vị của mẫu thân ta vào từ đường Thường gia.
Đặt ở vị trí bình thê.
Lúc ấy đứng trước mặt Thái Hậu, ta không hề nói dối.
Ta không có nhỏ hơn đích tỷ một tháng, mà ta lớn hơn nàng tận mười một tháng.
Lúc phụ thân ta nghèo đói ăn không đủ no, đã bán chữ ở lầu xanh, mẫu thân ta nuôi ông đi học, tích góp tiền cho ông đi thi.
Sau đó ông thi đậu, môn đăng hộ đối cưới đại phu nhân.
Đích tỷ tốt với ta lắm.
Đại phu nhân cũng đối xử với ta rất tốt.
Chẳng qua lòng tham của ta không đáy, ta muốn nhiều hơn nữa.
18
Kiếp này, đích tỷ được Tống Cảnh yêu thương, có con có cái, trở thành phu nhân Hầu phủ tôn quý nhất.
Trước khi lâm chung, đại phu nhân giao hết sản nghiệp Giang Nam lại cho ta.
“Không có Thường Nhạc, Thường An không thể an.”
Ta nói với bà: Tỷ muội như thể tay chân. Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần.
Tỷ muội bọn ta vốn không cần lời thề son sắt đã như thể tay chân.
Huống hồ, có gia tài bạc triệu này thì ta sẽ vĩnh viễn thường an thường nhạc.
–Hoàn–