Hầu Phủ - Chương 3
7
“Thường An, ngày ấy mẫu thân ở ngoài đường nói ngươi không hiểu lễ nghĩa, không xứng với Lâm gia, chỉ là lời ngoài miệng, không có ý gì. Nếu ngươi có điều gì không vui có thể nói với ta.”
“Sao lại nghĩ ra cách đổi người như vậy?”
“Huống hồ Thường Nhạc là con vợ lẽ.”
Lâm Tông không phát hiện ra sắc mặt dần thay đổi của đích tỷ, tiếp tục nói:
“Lâm Tông đời này chỉ chung tình với một mình ngươi, Thường An, chỉ nguyện cùng ngươi sinh nhi dục nữ.”
“Đêm động phòng hoa chúc ta vẫn chưa đụng vào Thường Nhạc, nàng hiện giờ vẫn là một thân trong trắng.”
“Hôm nay lại mặt, không bằng các ngươi đổi về đi.”
Nghe được hai chữ “sinh nhi dục nữ”, đích tỷ hoàn toàn đen mặt.
Đích tỷ vốn cao quý, ngay cả kim chỉ cũng chưa từng chạm qua, lại vì Lâm Tông mà khổ luyện nữ công, dưới đèn không biết đã đâm hỏng bao nhiêu kim, làm tổn thương đôi mắt bao nhiêu lần.
Nàng sợ nhất là đau, bị muỗi cắn một vết đã nhăn nhó nửa ngày, cuối cùng lại chết vì đau đớn.
Nỗi khổ lớn nhất đời này của nàng chính là gả cho Lâm Tông.
Đại tiểu thư nũng nịu sau khi kết hôn phải hầu hạ sớm chiều bên giường Lâm mẫu, giặt quần áo, nấu canh, ngay cả đại phu nhân với phụ thân cũng chưa từng ăn qua đồ ăn do đích tỷ tự tay làm.
Ở nhà được yêu chiều như vàng như bạc, sau khi thành thân lại còn không bằng cỏ dại.
Từng chuyện, từng việc, đích tỷ rốt cuộc đã nhìn rõ: Dưới những lời mật ngọt kia chính là thuốc độc muốn lấy mạng nàng.
“Ta còn chưa chết, muội tế đã có ý đồ với đại di luôn rồi ra, chuyện này mà truyền ra ngoài thì ngươi khỏi làm chức Hàn Lâm biên soạn nữa, về nhà trồng lúa luôn đi.”
Tiếng nói oang oang vang lên trước khi người xuất hiện.
Tiểu hầu gia Tống Cảnh khoan thai tới trễ xuất hiện trước mắt mọi người.
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên ta mới nhìn rõ diện mạo người này.
Tái nhợt, mảnh khảnh.
Nhìn qua có vẻ ốm yếu, nhưng cũng không giống như sắp chết.
Ta với đích tỷ nhìn nhau, trên mặt đều tràn ngập áy náy.
“Muội muội, xin lỗi, ta không biết Lâm Tông lại là người dối trá.”
“Tỷ tỷ, xin lỗi, hình như tiểu hầu gia không có chết sớm.”
Đều tự cầu nhiều phúc đi.
8
Đối mặt với Tống Cảnh, Lâm Tông không cam lòng quay đầu đi.
Đích tỷ là trưởng tức của Hầu phủ được Thái Hậu nhận định, dù hắn ta có gan hùm mật gấu, hắn ta cũng không dám nói Thái Hậu sai.
Phụ thân ta thấy vậy lập tức ra mặt hòa giải:
“Đều là người một nhà, chớ nên sinh hiềm khích hiểu lầm.”
Ông không nói rõ là hiểu lầm việc lên nhầm kiệu hoa, hay là Tống Cảnh hiểu lầm Lâm Tông.
Phụ thân ta chưa đến bốn mươi tuổi đã từ huyện nhỏ ngoài biên thuỳ vào kinh đô làm quan.
Ông không ngốc.
Dù sao cuối cùng cũng là hai nữ nhi, hai con rể.
Một người được nâng đỡ, một người bị đắn đo.
Đều là trợ lực cho con đường làm quan của ông.
Lão già này rất khôn ranh.
Tống Cảnh lướt qua Lâm Tông, nắm tay đích tỷ.
“Là thân thể của ta không biết cố gắng, hôm nay không thể đúng giờ theo nàng về lại mặt được.”
“Để nàng bị người ta khinh thường, cảm thấy chuyện sinh nhi dục nữ đã là lớn lao lắm rồi.”
Có lẽ nghĩ đến ký ức đau đớn kiếp trước, đích tỷ hất tay hắn ra.
“Ta đây không thèm sinh hài tử.”
Tống Cảnh bị từ chối cũng không giận, chỉ sờ sờ mũi.
Nhưng phụ thân ta ở một bên nghe xong tức giận đến dậm chân.
“Nữ tử sinh con đẻ cái chính là chuyện hiển nhiên.”
“Con là thế tử phi Hầu phủ, nếu con không sinh, Hầu phủ dòng chính vô hậu, ta biết lấy mặt mũi nào đối diện với hầu gia.”
Phụ thân ta vốn thiên vị đích tỷ, luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Nhưng lòng bàn tay chung quy không phải là trái tim, ông hiểu rõ đạo lý “cụt tay cầu sinh” hơn bất kỳ ai khác.
Lời nói của phụ thân khiến đích tỷ thấy khó chịu.
Nàng cắn môi: “Sinh con quá đau, sẽ chết.”
“Nữ tử không có con là tội lớn, đến lúc đó nếu bị hưu bỏ, con nói thể diện Thường gia phải bỏ ở đâu?”
Cha ta xua xua tay:
“Đến lúc đó ta cũng chỉ có thể coi như không có ngươi nữ nhi như con. Con cứ đi vào miếu làm ni cô hoặc tự mình chết ở bên ngoài, đừng trở về làm mất mặt xấu hổ.”
Đích tỷ mặt không còn chút máu, run rẩy môi, không biết nên nói gì.
Tống Cảnh thấy thế vội thu lại ý cười.
“Nữ nhân sinh con vô cùng nguy hiểm, cửa sinh là cửa tử.”
“Ta cũng đã đi qua điện Diêm Vương, đáng sợ lắm.”
“Bây giờ vất vả lắm mới sống lại, không dám để Thường An mạo hiểm.”
Hắn an ủi đích tỷ: “Không muốn sinh con thì không sinh, Hầu phủ gia môn hưng thịnh, về sau ôm một đứa về từ dòng bên là được rồi.”
“Không cần vì loại chuyện này phiền lòng.”
Tống Cảnh nói chuyện không chứa tình cảm, không mang theo yêu thương, lại làm cho đích tỷ động lòng.
9
Lại lần nữa ngồi xuống, đích tỷ vẫn ngồi chung một chỗ với ta.
Tống Cảnh và Lâm Tông ngồi đối diện chúng ta.
Lâm Tông cúi đầu.
Tống Cảnh nhìn thấy vỏ tôm trong tầm tay Lâm Tông còn chưa kịp dọn.
“Thì ra muội tế thích lột tôm.”
Hắn giơ tay đẩy cả mâm tôm đến trước mặt Lâm Tông.
Hành động này rõ ràng không có ý tốt.
Đích tỷ nhịn không được liếc nhìn hắn.
Tống Cảnh không để ý:
“Nàng cũng không thể ăn.”
“Tham ăn ăn xong cả người sẽ khó chịu.”
Đích tỷ trừng mắt to hơn nữa.
Tuy chúng ta sinh ra ở vùng duyên hải, đích tỷ lại không thể ăn tôm, mỗi lần ăn xong đều sẽ nổi mẩn đỏ khắp người.
Lâm Tông nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, không thể hiểu.
Yêu đương với đích tỷ mấy tháng trời rồi mà hắn ta còn không biết chuyện này.
Tống Cảnh không ngừng gắp thức ăn cho đích tỷ.
Gắp gần hết cả đĩa thịt đều vào chén của đích tỷ.
Đích tỷ ngượng ngùng:
“Đủ rồi, ăn không hết.”
Tống Cảnh vẫn như thường:
“Nàng tưởng ta không biết, đêm tân hôn một mình nàng ăn hết hai cái đùi dê nướng hả.”
Ta suýt sặc trà, nhìn đích tỷ với ánh mắt có chút ai oán.
Được rồi, được rồi, tỷ ăn ngon uống tốt, còn ta ở đó uống nước ớt cay.
Đích tỷ trực tiếp lơ ta, ngơ ngác hỏi Tống Cảnh:
“Sao ngươi lại biết được?”
“Ta bệnh, chứ không phải ngốc, đồ trên bàn thiếu cái gì ta nhìn là biết mà?”
“Mắt nhìn của muội tế lại không tốt lắm.”
“Thấy không rõ đồ vật.”
Tống Cảnh liên tục gọi “muội tế”, rõ ràng không muốn buông tha Lâm Tông.
Còn hắn ta thì không nói một lời, yên lặng tiếp tục cúi đầu lột tôm.
Ta thầm thở dài.
Những việc này nào cần chủ tử tự mình động thủ.
Huống chi hắn ta lột vỏ tôm còn để lại một lớp mỏng ở phần đuôi, ăn sẽ dính vào miệng.
Còn không sạch bằng thị nữ.
Lâm Tông chính là quá mức săn sóc.
Thật phiền phức.
Suốt bữa cơm, đầu hắn từ đầu đến cuối còn chưa ngẩng lên lần nào.
Sau khi về nhà, Lâm Tông tự nhốt mình trong thư phòng, không cẩn thận làm đổ kệ sách, đập vỡ đồ sứ Thanh Hoa văng đầy đất.
Ta tính sơ qua giá trị, rồi liệt kê danh sách đưa tới Hầu phủ.
Khoản này tính lên đầu đích tỷ.
Tống Cảnh hôm nay không khác gì đặt Lâm Tông lên lửa nướng. Bọn họ phu thê kẻ xướng người hoạ là tốt, nhưng ta còn phải sống ở Lâm gia nữa.
Khi xuất giá, ta mang theo phần của hồi môn thuộc về đích tỷ. Mười lăm hằng tháng, ta cùng đích tỷ đều đến trà lâu Đỉnh Ký để bàn bạc sổ sách, chia đều lợi nhuận của cửa hàng tháng trước.
Hôm nay, ta chờ đến trưa vẫn không thấy đích tỷ tới. Ta sai người đến Hầu phủ hỏi thăm thì được báo rằng thế tử phi đã đi ngoài thành thắp hương.
Nghe đến ba chữ “chùa Tĩnh An”, lòng ta bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Kiếp trước, ta từng sống ở nơi đó mệt mỏi suốt năm năm. Ra vào đều có người canh gác cẩn mật.
Những cô nương trong chùa tuy nói là xuất gia, nhưng thực ra một nửa trong số họ là do quan lại kinh thành đưa vào để giữ gìn tiết hạnh.
Lần trước, đích tỷ nói không muốn sinh con đã khiến phụ thân ta tức giận. Nếu lời nói ấy truyền đến tai Hầu phủ phu nhân, ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Bất chấp mọi thứ, ta vội vàng đi theo, bắp chân run rẩy, leo lên núi rồi lại lăn xuống bậc thang dốc.
Ta hỏi người canh gác phủ Hầu gia rằng thế tử phi ở đâu, họ đưa ta đến một thiên viện sau núi, chỉ vào một gian phòng, nói: “Thế tử phi ở trong đó.”
Ta đi theo đến nơi, đẩy cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Tống Cảnh.
Trong phòng không có bóng dáng đích tỷ, chỉ có hai người nam nữ ở hậu viện thanh sơn.
Ta sững sờ đứng ở cửa.
Tống Cảnh áp tai vào vách tường, thấy ta thì lập tức im bặt, vẫy tay ra hiệu ta đến gần.
Ta giữ khoảng cách với Tống Cảnh, cũng áp tai lên nghe.
“Thường An, nếu vì không muốn sinh con mà gả cho Tống Cảnh, ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi sinh con trưởng cho ta, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chịu khổ nữa.”
Là giọng của Lâm Tông.
Đích tỷ cười lạnh:
“Vì sao nhất định phải tìm ta?”
Lâm Tông nói tiếp:
“Mẫu thân của Thường Nhạc là nữ tử thanh lâu, thân phận không sạch sẽ, mẫu thân ta không thích, con nối dõi của Lâm gia không thể nào chui từ bụng nàng ra được.”
Trả lời hắn ta là một bạt tai vang dội.
Ta bất giác run lên.
“Ta không phát điên với ngươi, ngươi thật sự xem ta là thục nữ à?”
Lâm Tông nhận lấy cái tát, cúi người xuống.
“Thường An, ta mơ thấy một giấc mơ.”
“Trong giấc mơ đó mọi thứ không có thay đổi gì, ngươi không gả vào Hầu phủ mà là gả cho ta.”
“Sau khi thành hôn xong hai ta có một nam một nữ, cả nhà sống hạnh phúc, mãi đến khi chúng trưởng thành.”
“Ta đã hứa với ngươi chúng ta sẽ sinh hai đứa, gạo nếp đủ cả giống như trong giấc mơ đó, ta xin ngươi, đổi với Thường Nhạc quay về đi, không được sao?”
“Mọi người đều biết ngươi có tình cảm với ta, còn Tống cảnh vốn là người sắp chết, ngươi đi theo hắn chỉ có thể thủ tiết.”
Lâm Tông còn chưa nói hết Tống Cảnh đã đá cửa xông vào.
“Ta nói lại lần nữa, ta còn chưa chết.” Tống Cảnh nói.
“Ngươi còn dám nói bậy nói bạ trước mặt phu nhân ta, ngày mai ta sẽ kêu người cho ngươi đi khai hoang.”
Lâm Tông thất thểu bước đi ra ngoài.
Ta cảm thán trưởng tỷ sao vượng phu quá, nhìn sức tay của Tống Cảnh kìa, đâu giống như kẻ bệnh tật quanh năm suốt tháng chứ.