Hầu Phủ - Chương 1
1
“Đích nữ Thường gia Thường An, thứ nữ Thường Nhạc, hôm nay xuất giá khấu đầu tạm biệt phụ mẫu.”
Trong tiếng hô lớn của bà mối, ta với đích tỷ quỳ lạy phụ mẫu theo sự hướng dẫn của bà ta. Khi đứng dậy, ta vô tình dẫm lên váy của nàng, khiến cho cả hai ngã sõng soài trên đất.
Ngày đại hôn, lại còn là song hỷ lâm môn, không thể có bất kỳ sai sót nào, huống hồ trưởng tỷ được gả cho tân khoa Trạng Nguyên, còn ta gả vào Xương Vĩnh Hầu phủ quyền quý bao đời nay.
Phụ thân ta vừa mới vào kinh một chuyến đã tìm được hai mối hôn sự này, người trong kinh thành ai nấy đều ghen tị, khách khứa trong nhà không biết có bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào soi mói chúng ta.
Quả nhiên, thấy hai tỷ muội chúng ta vừa té, tiếng cười đã vang rộ khắp nơi.
Trong lúc hoảng loạn, ta khó khăn lắm mới đứng vững được.
Khi cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi giày thêu uyên ương của bà mối.
Ta mỉm cười.
Hầu phủ giàu sang, tất nhiên bà mối phải mang giày long phượng.
Còn Trạng Nguyên mới nhậm chức, giày bà mối chỉ có thêu hình uyên ương.
2
Chuyển đổi kiệu này, nếu đích tỷ không đồng ý thì ta cũng chẳng dám làm.
Năm mười ba tuổi, phụ thân ta phụng chỉ vào kinh, hôm xuất phát là sinh nhật của đích tỷ.
Phụ thân ta vội vàng lên đường nên đã quên mất sinh nhật của nàng, đích tỷ cưỡi ngựa đuổi theo hơn trăm dặm, chỉ để lấy một mảnh ngọc Hòa Điền trên người phụ thân xuống.
“Phụ thân đã hứa cho con rồi mà.”
Nếu để nàng phát hiện ta đổi phu quân, thì dù có động phòng rồi, nàng vẫn sẽ xách váy đến cướp về.
Dẫu sau tân khoa Trạng Nguyên cũng là hôn phu tự tay nàng chọn.
Hôm yết bảng, có không ít quan gia đến chờ bắt rể.
Lần đầu chúng ta vào kinh, không biết phép tắc.
Đích tỷ nhìn thấy Lâm Tông bị mấy tên gia đinh bao vây, tưởng là thư sinh nghèo nhà ai bị bắt nạt, một roi quất ngã ba người, cứu Lâm Tông ra.
Hai người thường xuyên mắt đi mày lại, Lâm Tông còn bị Hoàng Thượng giục tứ hôn nữa, nên đã công khai thừa nhận có ý với đích tỷ.
Phụ thân ta vừa mới vào kinh thành đã nhặt được một con rể nên tất nhiên là đồng ý.
Hậu quả của tân hôn nồng tình mật ý là nàng mang thai liên tục, lần sinh thứ ba, nàng đã không thể thoát khỏi cửa tử.
Phủ đệ của Lâm Tông là do Hoàng Thượng khâm thưởng, nội thất trong động phòng đều là mới chế tạo, đàn hương bên trong còn có thể ẩn ẩn ngửi được mùi gỗ mộc.
Ta ngồi trên giường mơ màng sắp ngủ.
Tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài cửa đánh thức ta, bà mối kéo kéo tay áo ta, nhắc nhở tân lang đã tới.
Đời trước, ta ăn chay niệm phật năm năm, ngồi tại chỗ ngủ gà ngủ gật đã thành thói quen.
Nhưng bà mối không ngừng vuốt khăn, có vẻ như đang rất căng thẳng.
Bà ta làm nghề đón dâu đã hai mươi năm, đây là lần đầu gặp phải chuyện tân nương đổi phu quân như này, thành ra có thể hiểu được.
Ngọc Như Ý vén lên một góc khăn hỉ, lúc đang định xốc lên thì bà mối luống cuống, bỏ lại một câu cát tường rồi vội vã chạy đi.
Cho nên lúc Lâm Tông phát hiện tân nương không phải người trong lòng của mình, xung quanh chỉ còn lại hai người họ.
Hắn ta chỉ vào mặt ta “ngươi ngươi ngươi” hồi lâu.
Trước khi hắn ta nghĩ ra một câu hoàn chỉnh thì ta đã nắm lấy tay hắn ta.
“Tướng công, ta là người chàng cưới hỏi đàng hoàng, là nương tử được nâng vào từ cửa chính đó nha.”
Lâm Tông hất tay ta ra, chạy ra ngoài như vừa thấy ma.
“Không đúng.”
“Nương tử của ta là đích nữ Thường gia, Thường An.”
“Bà mối, kiệu phu đừng đi, kiệu hoa đưa sai người rồi.”
Ta ôm chặt lấy đùi hắn ta.
“Chúng ta đã bái đường rồi, động phòng cũng vào rồi, nếu bây giờ đưa về thì chỉ có nước nhảy xuống giếng chứng minh trong sạch mà thôi.
Ta dùng ngón tay chấm chút sa tế đã được chuẩn bị sẵn, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Lâm Tông có miệng mà khó trả lời.
“Ta chạm qua ngươi hồi nào?”
Ta xoẹt một cái xé toạc quần áo, để lộ bả vai trắng ngần, dịu dàng mềm mại.
“Đêm động phòng, nếu ngươi cứ như vậy mà bỏ đi, người ngoài sẽ nhìn ta như thế nào đây?”
“Tướng công mới vào quan trường, đồng liêu ở Hàn Lâm Viện của chàng còn ở bên ngoài uống rượu, dù không đếm xỉa đến ta, ngươi cũng nên quan tâm đến tiền đồ của mình.”
Lâm Tông sau khi nghe xong, ngồi liệt xuống đất.
Ta tiếp tục khóc lóc kể lể, nói với hắn ta phụ thân của mình ở ngoài nhiều năm, giờ vào kinh làm quan khó như thế nào. Nữ tử khuê các bị hủy hoại thanh danh sẽ thê thảm như thế nào, kể đến nửa đêm, cuối cùng thở không ra hơi, ta té xỉu trong lòng ngực của Lâm Tông.
Ba ngày sau về lại mặt, trưởng tỷ tặc lưỡi:
“Thường Nhạc này, tỷ tỷ biết kiếp trước muội khổ lắm.”
“Nhưng chuyện ấy không nên quá kịch liệt.”
“Nghe nói muội ngất luôn à?”
Ta…
Xin tỷ hãy câm miệng đi.
3
Đêm tân hôn của đích tỷ cũng náo loạn không kém.
Tiểu hầu gia Tống Cảnh phun máu tươi ngay lúc bái thiên địa.
Đích tỷ nghĩ, nếu hắn chết ngay bây giờ, e rằng Hầu phủ sẽ náo loạn.
Nếu hầu gia một mực khẳng định việc “đổi người” đã khắc chết nhi tử của mình, mời Thái Hậu làm chủ, toàn bộ Tống phủ đều toi đời.
Bởi vì việc hôn nhân này là do Thái Hậu định ra.
Tống Cảnh từ nhỏ thể nhược, ba bước dừng lại thở một lần, Thái Hậu yêu thương đứa chất tôn này, nên đã mời trụ trì chùa Hộ Quốc tới xem bói.
Đại sư nói quý nhân của Tống Cảnh sẽ từ phía đông tìm đến.
Ta sinh ra ở Đông Hải Tề Châu, đúng với câu quý nhân này.
Không ngờ mệnh cách của đích tỷ còn quý hơn, thế nhưng đã hoàn thành việc bái đường.
Kiếp trước ta chính là người đã khắc chết Tống Cảnh ngay tại chỗ.
Nghe ta nói xong, đích tỷ xua xua tay.
“Nhà quyền quý ở kinh thành ai mà không biết tiểu hầu gia là một kẻ ốm yếu, thái y kết luận sống không quá đầu xuân sang năm, gả cho hắn chính là ở góa trong khi phu quân còn sống, cho nên Tống Cảnh hai mươi tuổi vẫn chưa thành thân.”
“Nữ nhi nhà bình thường thì Hầu phủ coi thường.”
“Đúng là khi dễ chúng ta mới đến không hiểu giá thị trường, chỉ có phụ mẫu ngốc nghếch của chúng ta mới vui mừng vì được kết thông gia với Hầu phủ.”
“Lúc bái đường ta thấy hắn sắp ngất, thế nên dùng ngân châm đâm cho hắn chục nhát, nhờ vậy mới gắng gượng được đấy.”
Dù như thế nào, Thái Hậu cũng đã nhận định đích tỷ vượng phu, việc đổi người không đáng truy cứu.
Đến giờ cơm trưa, phụ thân ta lôi kéo Lâm Tông từ thư phòng ra.
Tống Cảnh ở nhà dưỡng bệnh không xuất hiện, đích tỷ cùng ta ngồi chung một chỗ, nàng với Lâm Tông trưởng tỷch nhau bởi ta.
Đầu bếp bưng ra một dĩa tôm xào, Lâm Tông buông đũa, cẩn thận bóc vỏ, sau đó theo bản năng đưa đến trước mặt đích tỷ.
Ta nhìn thấy vậy “E hèm” một tiếng.
Lâm Tông vốn thông minh, lập tức phản ứng lại, tay dừng ở giữa không trung.
Ta kéo lấy tay áo hắn, thoáng dùng sức.
Lâm Tông cầm con tôm bóc vỏ đưa đến bên môi ta.
Môi đỏ của ta khẽ mở, trong lúc ngậm lấy con tôm cũng nhẹ nhàng sượt qua ngón tay của hắn.
Lâm Tông nhanh chóng rút tay lại, sợ hãi né tránh không kịp, ngay cả tai cũng đỏ bừng lên.
“Phu nhân nếm thử đi, đây là thực phẩm tươi sống được đưa từ quận Bột Hải cách đây tám trăm dặm đến.”
Kiếp trước, chắc là Lâm Tông dùng dáng vẻ không rành thế sự này, mới lừa được đích tỷ một lòng một dạ với hắn đúng không.