Hậu Cung Và Ánh Trăng - Chương 5
—Phiên ngoại Thu Nguyệt —
Thu Nguyệt nói rất lâu, Hoàng hậu trên vai nàng đã không còn hơi thở, mãi đến khi sắc trời sáng dần, nàng mới định thần lại, gương mặt của Hoàng hậu nương nương bình yên như thể đang ngủ say.
Thu Nguyệt lau nước mắt, đang định đứng dậy. Bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng động. Thu Nguyệt quay đầu lại, cửa tẩm cung bật mở, gió lạnh ùa vào.
Bệ hạ đứng ở ngoài cửa, cứ như là nỗi bỡ ngỡ lo lắng khi mới trở về quê hương, không dám vào, đứng từ xa nhìn Hoàng hậu trong vòng tay Thu Nguyệt, khẽ hỏi:
– Nàng ấy ngủ sao?
Thu Nguyệt lắc đầu:
– Không, Hoàng hậu nương nương đã chết.
Ngay sau đó, vị bệ hạ xưa nay luôn trầm ổn đột nhiên ngước mắt, không dám tin, hỏi lại:
– Ngươi nói cái gì?
Hắn bước tới hai bước, Thu Nguyệt lặp lại câu trả lời:
– Nương nương đã chết, thưa bệ hạ.
Bệ hạ giống như một đứa trẻ mới tập đi bị ngã, hai mắt mở to, khóe mắt đỏ bừng, gân xanh xuất hiện trên trán, quai hàm nghiến chặt run rẩy.
– Nương nương bị bệnh suy tim, đã có triệu chứng từ lâu, chỉ là bây giờ mới phát tác.
Bệ hạ Tề Anh cứ như người sa chân lạc bước.
Nói không ra lời, tai không nghe được tiếng Thu Nguyệt, đi không nổi, đứng không vững, ngã trên đất, nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch đã chết của Hoàng hậu.
Khi hắn ở bên chăm sóc Minh Châu phu nhân, nàng ở đây từ từ chết dần.
Hắn đứng dậy, nhưng lại ngã xuống, khàn giọng hỏi:
– Tại sao không gọi Thái y?
Thu Nguyệt đáp:
– Thuốc không tác dụng, đau đớn ngấm vào xương tủy.
Bệ hạ Tề Anh lại hỏi:
– Sao cung điện này lại lạnh như vậy?
Thu Nguyệt trả lời:
– Nương nương trước khi mất cũng nói như vậy. Nô tỳ đem chăn bông trong cung đắp hết cho người nhưng người vẫn lạnh. Ngài quên sao? Chính ngài nói với thị vệ bất luận Hoàng hậu nói cái gì đều không cần để ý.
Tề Anh rốt cuộc bước lên hai bước, ôm lấy thân thể đã nguội lạnh từ lâu, không màng thể diện vùi mặt vào cổ Hoàng hậu, phát hiện nơi đó khó chịu phát sợ. Thì ra Hoàng hậu đã gầy đến mức này.
Thu Nguyệt im lặng nhìn vị bệ hạ trẻ tuổi này:
– Hoàng hậu nương nương mấy năm nay chịu khổ, có lẽ chỉ có tỳ nữ chúng ta chăm sóc mới hiểu. Hoàng hậu nương nương là người thích cười, nhưng lần này hồi cung lại không thấy người cười. Nô tỳ nghe nói bệ hạ cảm nhớ ân cứu giúp của Minh Châu phu nhân, nhưng làm sao lại đối xử với nương nương đã nhiều năm làm bạn với ngài như vậy?
Tề Anh sờ vào cổ tay Hoàng hậu, nơi đó có một chiếc vòng tay bằng đá cứng, hắn cứng ngắc hỏi:
– Tại sao vòng tay của Minh Châu phu nhân lại ở chỗ Hoàng hậu?
Thu Nguyệt đánh giá chuỗi vòng tay bằng đá không đáng tiền này, nói:
– Đây là di vật của em trai nương nương. Vòng tay này có hai chuỗi, là do em trai ngốc nghếch của người dùng đá xỏ vào dây xích, một chuỗi đã mất nhiều năm trước. Một chuỗi cất đi, nương nương trước khi chết bảo nô tỳ lấy ra, người nói đeo vòng tay này sẽ dễ tìm thấy em trai của người.
Tề Anh nói từng chữ như từ cổ họng bật ra:
– Cô nương đưa bánh ngọt qua khe cửa nhiều năm trước cho Cô có đeo chuỗi vòng như thế này. Thôi Minh Châu lừa Cô.
Thu Nguyệt cười cười:
– Cái này có quan hệ gì đâu, bệ hạ. Nương nương đã không còn để ý từ lâu. Nương nương quan tâm đến tiểu thái giám Ninh Ninh, ngài cho xử tử, nương nương chỉ còn một người thân, ngài cho tịch biên tài sản, giết một lượt. Như Ý công chúa và Thái tử Bình An ngài đều không giữ lại, nô tỳ tận mắt chứng kiến nương nương từ một tiểu cô nương vui vẻ từng bước chết dần. Đây là chân tình của ngài đấy à?
Tề Anh nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
– Thái giám Ninh Ninh, người nhà đều nằm trong tay Ngọc phi, giả vờ phục vụ Hoàng hậu, Như Ý sinh ra đã chết không chắc không có tay chân của y, về sau y thông đồng với Nhiếp chính vương, tội thêm một bậc, vốn cũng không thể sống. Em trai của Hoàng hậu, trẫm đã tìm hiểu, năm thứ hai Hoàng hậu nhập cung không có ai trông giữ đã bệnh chết. Người nhà họ Thôi lừa gạt Hoàng hậu nói nó còn sống, nếu nói ra sự thật, nàng chắc chắn sẽ hận chính mình.
Hắn nghẹn lại, nói không ra hơi:
– Thái tử Bình An, là trẫm sơ xuất.
Lúc đó tuổi trẻ khinh cuồng, luôn dùng sự sắc sảo bén nhọn với người khác.
Hắn là tiểu thái giám nàng ái mộ, cũng là phu quân kết tóc mười năm với nàng.
Hắn dùng nhiều năm tìm người giống nàng, tháng tháng chờ ngày mùng một và mười lăm.
Hắn từng đau lòng vì cái chết của công chúa Như Ý, hắn định bồi dưỡng Bình An Thái tử thành minh quân.
Có đôi lúc không kìm được, hắn đến cung điện của nàng và Thái tử, thấy họ ngẩng đầu nhìn hắn sợ hãi như nhìn người dưng.
Trừ năm đầu tiên, hắn và nàng chưa bao giờ bình yên vui vẻ.
Nhưng hắn đã làm cái quái gì đây?
Tề Anh vươn đầu ngón tay run rẩy chạm vào đôi mắt nhắm nghiền của Hoàng hậu, không dám thở mạnh, như sợ quấy rầy nàng:
– Trước khi chết, Hoàng hậu giao phó gì không?
Thu Nguyệt hơi lúng túng:
– Hoàng hậu nói nô tỳ hãy đem hết tiền tiết kiệm của người đi.
Tề Anh đợi thêm, không đợi được Thu Nguyệt nói thêm gì. Thu Nguyệt hiểu ý:
– Hoàng hậu nương nương không nhắc tới bệ hạ một chữ.
Tề Anh che miệng, đầu ngón tay có máu chảy ra, hắn đau lòng đến nôn ra máu.
Thu Nguyệt bi thương nhìn Tề Anh gần như phát điên, cũng không thể nói là đau lòng hay tức giận nữa.
– Bệ hạ gọi nương nương là cô nương đưa bánh ngọt, Hoàng hậu, Thôi thị, nhưng chưa hề hỏi qua tên của người.
Bệ hạ đáp:
– Nhưng ta biết tên của Hoàng hậu, Minh Châu tàng Hạp đích Hạp (*).
(*)Tên nữ chính có lẽ là Thôi Hạp, Hạp trong “chiếc hộp chứa ngọc sáng”.
Chỉ là hắn chưa hề gọi, hắn cảm thấy nàng không nên có cái tên như thế này.
Lúc Thu Nguyệt đi ra bên ngoài, mới nghe bệ hạ không kiềm chế khóc thất thanh.
Một mùa xuân nữa tới rồi, nương nương.
_________HẾT_________