Hậu Cung Và Ánh Trăng - Chương 4
9.
Trên dưới Tây Ngô cung, toàn bộ hạ nhân vì Bình An mà phải chôn cùng, trừ Minh Châu phu nhân.
Trên triều đình, đại thần muốn xử phạt Minh Châu phu nhân mà náo loạn hết cả lên, bệ hạ cũng không hề lui bước.
Hắn nói lúc nghèo khó đã từng chịu ơn Minh Châu phu nhân cứu mạng.
Hắn nói cung biến năm đó, hắn vẫn bị khóa nhốt ở lãnh cung, bụng kêu òng ọc như sắp chết đói.
Duy chỉ có Minh Châu phu nhân mang bánh ngọt đến cho hắn ăn, mới giúp hắn sống sót.
Thì ra đó là nguyên nhân. Nếu những năm này Tề Anh chịu nếm qua một miếng bánh do ta làm, hắn sẽ biết lúc trước đưa than trong ngày tuyết rơi là ta chứ không phải là Thôi Minh Châu.
Nhưng chuyện tới bây giờ, ta không còn tâm sức tranh cãi nữa.
Ta đi tìm gặp Minh Châu, nàng ta trốn ở tẩm cung của bệ hạ, sàn nhà ấm áp như mây.
Ta thừa dịp bệ hạ thượng triều sớm, nói là tới đưa cơm và bánh ngọt.
Thị vệ đồng ý, tiểu thái giám bên cạnh cũng cao hứng, gã tỏ ra tiếc nuối nói:
– Lâu lắm rồi không thấy nương nương làm bánh ngọt, nhớ vô cùng.
Ta đưa một chiếc hộp lớn cho hắn, cười tủm tỉm:
– Bệ hạ dù sao cũng không ăn, bánh ngọt này coi như ta cho ngươi, đa tạ ngươi nhiều lần đã giúp đỡ bản cung.
Kỳ thật thúc phụ đối với chúng ta có ân. Nếu không phải ông ta tiếp tế cho chị em chúng ta thì chúng ta đã sớm chết nơi đầu đường xó chợ.
Chỉ là ân tình này quá đau đớn.
Thôi Minh Châu không nợ ta cái gì, chỉ là để cho ta thay nàng ta vào cung, thay ta nói là chính nàng ta đã cứu bệ hạ.
Những cái này đều không tính là gì cả. Chỉ là nàng ta đã cướp đi Bình An.
Mười năm trôi qua, có người mười bốn tuổi đã nảy nở, xinh đẹp quyến rũ như hoa thược dược, điển hình như Minh Châu.
Có người mười bốn tuổi bắt đầu mất đi sức sống, thí dụ như ta.
Ta và Minh Châu, vốn là ngày đêm khác biệt.
Thôi Minh Châu gặp ta, vẫn như ngày xưa tìm cách trấn an ta:
– Biểu muội, thật sự đó là chuyện ngoài ý muốn. Sáng hôm đó Bình An khóc rất dữ, ta cũng bảo người mang đứa bé đến phòng hướng tây nam, không biết sao đến chiều lại chạy ra rồi ngã xuống hồ.
Ta nghe không lọt, tim như vỡ nát.
Bình An không bao giờ thích khóc, trừ khi phải chịu ấm ức cực lớn.
Góc tây nam của Tây Ngô cung rõ ràng là phòng của cung tỳ bỏ trống, dùng chứa đồ tạp nham.
Ta nâng niu con mình như trân bảo, ở đây lại bị giam trong phòng chứa đồ.
Ta rút đao từ trong tay áo ra, đâm tới. Nhát đầu tiên không trúng người nàng ta, chỉ trúng vào váy vóc hoa lệ, nghe tiếng vải bị xé rách.
Nàng ta hét lên một tiếng, vội lăn sang một bên để tránh, bình sứ bên cạnh đổ vỡ rầm rầm nát tanh bành.
Ta giẫm lên từng mảnh vỡ, nhào tới chỗ nàng ta. Đao thứ hai đâm vào bụng, máu tươi chảy vào lòng bàn tay, ta cảm thấy thật thoải mái.
Đao thứ ba, ta rút đao từ bụng nàng ta, giơ cao lên thì có một bàn tay ngăn lại. Chớp mắt, ta bị đẩy ngã lăn vào chỗ bình sứ bị vỡ kia.
Ta kêu lên một tiếng đau đớn, nhìn thấy Tề Anh đang vội vàng chạy tới, vui vẻ cười thành tiếng.
– Tề Anh à Tề Anh, đao này ta đâm nhầm người, đáng nhẽ phải đâm vào người ngài mới phải.
Tề Anh che phần bụng đang chảy máu của Thôi Minh Châu, cao giọng quát:
– Thái y, thị vệ đâu rồi, mang Hoàng hậu xuống.
10.
Ta bị giam trong chính cung điện của mình. Than sưởi đã dùng hết. Ta lạnh đến không tưởng tượng nổi.
Rõ ràng đã tới ngày xuân, ta lại giống như đang trải qua mùa đông giá rét.
Thu Nguyệt ôm ta, ta tựa đầu vào ngực em ấy.
Em ấy lo lắng ôm chặt lấy ta
– Nương nương, sao người lại lạnh thế?
Ta lắc đầu.
Thị vệ bên ngoài trông coi đã đổi nhóm khác. Căn bản không quan tâm tới yêu cầu Thu Nguyệt muốn than sưởi.
Ta nhẹ giọng.
– Thu Nguyệt, lần này, ta phải đi trước rồi.
Thu Nguyệt cả người run rẩy, giọng nói cũng run:
– Nương nương, người đừng dọa Thu Nguyệt.
Ta nôn ra một ngụm máu, ta đã dùng chút sức lực cuối cùng ôm Bình An hồi cung, ám sát Minh Châu, giờ không còn gì nữa.
Bệ hạ hiện giờ đang cùng Thái y túc trực bên giường Minh Châu, toàn bộ Thái y viện đều tụ tập ở Tây Ngô cung.
Ta cọ vào cổ Thu Nguyệt, giống như tìm một điểm tựa.
– Thu Nguyệt, lần trước Thái y nói ta bị suy tim, thời gian không còn nhiều. Ta chỉ nghĩ đến chuyện trải đường cho Thái tử, không nghĩ rằng Thái tử cũng mất. Những năm qua đưa tiễn nhiều người như thế, rốt cuộc ta cũng được đi trước một lần.
Thu Nguyệt không nói gì, giúp ta cởi bỏ trang sức phức tạp trên đầu.
Tóc dài xõa xuống, che khuất đi khuôn cằm gầy rộc, em ấy nói:
– Nương nương những năm qua thật sự rất vất vả, đi sớm cũng tốt.
Ta chậm rãi nói nhẹ nhàng:
– Người ta yêu đều ở bên kia chờ ta, như vậy cũng coi là viên mãn. Ta chỉ lo cho ngươi, Thu Nguyệt, mấy năm nay ta góp nhặt đều ở chiếc hộp con kia. Sau khi ta đi rồi, ngươi hãy mang đi nhé.
Rồi ta chợt nhớ đến cái gì đó, nở nụ cười nhẹ:
– Có lẽ ta chưa từng nói cho ngươi biết, tên của ta, chỉ duy nhất một chữ, một chữ Hạp (*), đúng vậy, là một cái hộp đựng minh châu.
(*)Nguyên văn: 匣: cái hộp, tráp
Ta mệt tới nỗi nói không ra lời, hơi thở cũng dần yếu đi. Thu Nguyệt nén nước mắt, nói:
– Nương nương mệt rồi, cứ ngủ một giấc đi, Thu Nguyệt kể chuyện cho người.
Thu Nguyệt cẩn thận giúp ta lau sạch máu trên mặt.
– Nô tỳ cùng Xuân Đào vui nhất là gặp được nương nương. Nào có người nào tốt như nương nương, lần đầu tiên gặp người, dung mạo thanh tú động lòng người đứng ở chủ vị, hỏi tên nô tỳ cùng Xuân Đào. Đi theo người những năm qua, nô tỳ, Xuân Đào cùng Ninh Ninh chưa bao giờ phải chịu ấm ức. Cung nhân đều nói, có thể hầu hạ Hoàng hậu nương nương là phúc phần kiếp trước đã tu luyện. Quê hương của nô tỳ có một loại kẹo đường, mềm dẻo và rất ngon. Nhưng làm sao cũng không học được, lúc ấy nô tỳ nghĩ nương nương khéo tay như thế, nhất định sẽ làm được. Nếu có Xuân Đào ở đây thì tốt quá, nàng ấy nhất định sẽ ăn hết. Ninh Ninh giúp một tay cũng tốt, hắn thông minh nhất.
Ta chậm rãi lắng nghe, một bông hoa xuân màu vàng ló ra ngoài cửa sổ.
Giọng của Thu Nguyệt dần nhỏ đi, ta lặng lẽ gối trên vai em ấy và ngủ thiếp đi.
Không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Mùa xuân năm nay, ta hai mươi bốn tuổi, ngủ một giấc ngàn thu.