Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 971
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 971 - Cuộc chiến ánh sáng và Bóng tối 18
Trong lòng lo lắng và không cam lòng vì không có được người phụ nữ kia và ngọn lửa dục chưa kịp phát tiết ra ngoài, khiến gã có chút thẹn quá hóa giận, gã cố nén lửa giận, đợi khi xe ngựa đã cách lãnh địa Artturi ngày càng xa, gã mới nổi giận đùng đùng nói với Bách Hợp.
Lúc ở lãnh địa Artturi, Brian không dám thở mạnh khi đối mặt với Artturi, gã thích Anna nhưng lại không có bản lĩnh tranh giành với Artturi và đại hoàng tử, lúc này trái lại phát tiết lên người khác, trong lòng Bách Hợp thực sự không thèm để ý đến gã. Nghĩ đến nguyên chủ trong nhiệm vụ lần này khá thích Brian, không biết nhiệm vụ sẽ phát triển theo hướng nào, vừa rồi không có được Anna, đặt trong tầm quan sát, lúc này cô còn cảm thấy hơi khó xử.
Anna này cô phải tiếp xúc, nói không chừng đây là nhiệm vụ của cô, trước đây Anna là một nữ nô, ở giữa sân giác đấu, cô còn có thể nghĩ biện pháp nhìn chằm chằm người phụ nữ này, nhưng bây giờ Anna bị đưa đến lãnh địa Artturi, Bách Hợp muốn đến gần cô ta thì càng thêm khó khăn, trừ phi mình chủ động tiếp cận Artturi. Nhưng người đàn ông kia không thể quá thân cận, tâm tư anh quá sâu, cũng không phải người dễ tiếp xúc, vừa nghĩ đến sau này bản thân làm sao để tiếp xúc với Anna để tiến hành bước tiếp theo của nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp cảm thấy vô cùng phiền chán.
Cô nhất định phải nghĩ cách để kéo gần quan hệ với Artturi để tiếp cận Anna, thế nhưng làm sao để người đàn ông kia cho phép mình tiếp cận. Cô phải nghĩ cách thật tốt.
Trong lòng Bách Hợp có tâm sự, ngược lại Brian còn đến chất vấn cô tại sao lại tiếp xúc với Artturi, rõ ràng gã đang phát tiết lửa giận nhưng Bách Hợp hoàn toàn không muốn để ý đến gã, giả vờ không nghe thấy gã nói, nhắm mắt lại trong lòng bắt đầu nhớ lại tình tiết một lần nữa.
“Nói chuyện!” Brian nhìn thấy cô không nói lời nào, thoáng chút đã bạo phát.
Trước đó ở địa bàn của Artturi bị những thứ quyền quý đó khinh thường mình thì cũng thôi, bây giờ trở về xe ngựa, Bách Hợp luôn dịu dàng ngoan ngoãn với gã cũng bắt đầu lờ gã, lúc Artturi đến trước xe ngựa mình Anna không chút do dự theo người của Artturi rời khỏi, lúc ấy gã cũng kêu cô ta đến bên gã. Nhưng con mèo hoang kia từ chối gã không chút do dự. Nói trắng ra nếu gã có bản lĩnh thì mới có thể đưa cô ta đi.
Lúc ấy Brian tự cao thực lực hơn người, hoàn toàn không để lão giả vào mắt, lời Anna nói với gã như đang ve vãn, thậm chí gã cảm thấy vô cùng thú vị.
Nhưng sau đó gã nhanh chóng bị thua thảm hại, cũng không thể dẫn Anna rời đi. Lúc gã hồi tưởng lại lời nói của Anna. Brian cảm thấy hơi tự ái, gã như một con thú bị vây, nhìn thấy gương mặt đó của Bách Hợp. Nhớ trước đó cô còn ở cùng với Artturi, những người phụ nữ này chỉ nhìn thấy quyền thế của Artturi, Bách Hợp như vậy, thiếu nữ hấp dẫn kia cũng như vậy.
Càng muốn trong lòng Brian càng tức giận, gã nắm cằm Bách Hợp: “Nói chuyện! Tại sao lại gặp mặt Artturi nữa hả? Anh đã nói rồi, anh hi vọng em cách anh ta xa ra một chút, chẳng lẽ em không biết anh ta chính là một ma quỷ sao? Ân trạch của nữ thần Quang Minh đã vẩy lần toàn bộ đại lục Lorrain, thần điện Quang Minh trải rộng toàn bộ Lorrain, trong đại lục…”
“Buông tay!” Lúc này gã ra tay trong cơn nóng giận, sức lực hoàn toàn không phân nặng nhẹ, tay dùng sức niết cằm Bách Hợp cảm giác xương cốt muốn bị bóp nát, thân thể cô cố gắng ngưỡng ra sau, muốn đẩy tay Brian ra, lúc này gã vô cùng kích động, cũng không để ý Bách Hợp khiển trách, ngược lại lớn tiếng nói: “Thần điện Quang Minh nơi nào cũng có, nhưng duy chỉ có lãnh địa gia tộc Artturi cự tuyệt tất cả thần điện vào, anh ta không tín nhiệm nữ thần Quang Minh, anh ta chính là một kẻ dị đoan, là một ác ma! Tại sao qua lại với anh ta? Anh đã nói rồi mà!”
“Brian, buông!” Bách Hợp nhịn đau, dùng sức véo gã, Brian lại như không cảm giác được đau đớn: “Vì sao hôm nay lại muốn đi cùng anh ta đến đây nữa?”
“Đến đâu với ai, đó là của tự do của tôi, Brian, anh đừng quên thân phận của anh!” Ánh mắt Bách Hợp nghiêm túc, cảnh cáo gã: “Đại công tước Artturi không tín ngưỡng nữ thần Quang Minh, nhưng tín đồ của nữ thần như anh, hôm nay thật làm tôi cảm thấy buồn nôn! Anh phản bội nữ thần, thậm chí anh đã hôn môi với một nữ nô lệ, anh đã mất đi sự trung thành và bình tĩnh mà một kỵ sĩ nên có. Chức trách của anh là nên bảo hộ và trung với tôi, anh lại không luôn ở cạnh tôi, ve vãn với một nữ nô trước mặt tôi.”
Mỗi một câu nói, sắc mặt Brian lại càng khó nhìn hơn, thân thể gã dần cứng ngắc, hình như hơi giật mình, lại có chút không dám tin nhìn chằm chằm Bách Hợp, ánh mắt Bách Hợp chống lại gã:
“Thậm chí anh muốn ỷ vào thân phận kỵ sĩ thần điện cường đoạt nữ nô kia, anh đã vứt bỏ mũ giáp đại biểu cho tôn nghiêm của một kỵ sĩ, anh can thiệp vào cuộc sống của tôi, anh mưu toan nắm tự do của tôi trong tay, hơn nữa lúc này còn muốn thương tổn người anh nên bảo vệ, Brian, anh không phải một kỵ sĩ hợp cách, tôi nghĩ tôi nên báo chuyện này lại cho đại giáo chủ, chắc hẳn bọn họ sẽ suy nghĩ lại thân phận kỵ sĩ của anh một lần nữa.” Bách Hợp nói xong, con ngươi Brian đỏ bừng, gương mặt anh tuấn mà tràn đầy khí khái nam tử hán xanh đen, gã cắn răng ‘khanh khách’, bình tĩnh nhìn chằm chằm Bách Hợp, một lúc sau, gã mới cười lạnh, bỏ tay ra.
“Bây giờ mời anh đi cho, tôi cũng không muốn ở cùng với anh trong xe ngựa, vậy sẽ khiến tôi cảm thấy bị mạo phạm!” Tiếng nói vừa dứt, Brian đã nắm chặt quả đấm, Bách Hợp xoa cằm đã bị gã nắm, lúc này mặc dù gã đã thả tay, nhưng cằm vẫn còn đau, sắc mặt Brian tái xanh, thật lâu sau gã đứng lên:
“Em đã bị ma quỷ hấp dẫn, che mất tâm linh, em vốn nên là thánh nữ thuần khiết, mà không phải bị gia tộc Roman an bài, bán mình như kỹ nữ, em quyến rũ Artturi, em lấy lòng anh ta, các ngươi cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn…”
“Ra ngoài!” Bách Hợp nhìn gã chằm chằm, lạnh lùng cắt ngang lời gã, gò má gã co quắp, đột nhiên mở cửa xe ngựa không quay đầu lại, thân thể linh hoạt như con báo nhảy xuống, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Gã lại rời đi lần nữa. Một kỵ sĩ không đáng tin như vậy, Bách Hợp biết rõ tùy thời gã có thể phản bội thần điện đi theo Anna, đáng tiếc cô không biết nguyên chủ có tâm nguyện muốn cướp Brian từ tay Anna không, cho nên lúc này Bách Hợp vô cùng chán ghét Brian, lại không thể dễ dàng đuổi gã đi.
Một trong hai mục tiêu nguyên chủ để ý là Anna đã bị Artturi đạt được, bây giờ cô chỉ còn sót lại Brian mà thôi, cho dù người này không đáng tin, nhưng cô không có manh mối, vẫn phải giữ gã lại.
Lúc xe ngựa trở lại tòa thánh, Bách Hợp về đến phòng mình, lúc cô chuẩn bị đổi áo bào, thì chạm vào đóa hoa trên tóc, khó tránh khỏi lại nhớ đến người tặng hoa, cô lấy hoa xuống, còn chưa kịp buông, một giọng nói hòa nhã đã vang lên ngoài cửa:
“Tiểu thư Roman, ta có vài lời muốn nói với con, có thể không?”
Ngoài cửa là một người mặc tế bào đại chủ giáo màu hồng, giáo chủ Andrew tóc đã hoa râm cúi thấp đầu, ôm một quyển thánh điển Quang Minh, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc Bách Hợp mở cửa ra, vị đại giáo chủ lớn tuổi này nhanh chóng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành.
“Chào buổi trưa, tiểu thư Roman, nguyện nữ thần Quang Minh phù hộ con, ta có vài lời muốn nói với con, được không?”
Khi nhìn rõ vị này đại giáo chủ này là ai, Bách Hợp gật đầu. Andrew từng đảm đương vị trí giáo chủ trung tâm ở thần điện Quang Minh của đế quốc Noiret nhiều năm, ông ta xuất thân không hiển hách, cũng không phải con cháu quyền quý, từ một mục sư dự bị trong một giáo đường nhỏ ở biên cảnh Noiret từng bước một bò đến vị trí bây giờ, lúc giáo hoàng tiền nhiệm còn tại thế, ông ta trở thành một trong giáo chủ ở thần điện Quang Minh của đế quốc Noiret, tính cách hòa nhã hiền lành, hơn nữa trợ giúp rất nhiều người, là tín đồ trung thành của nữ thần Quang Minh.
Danh vọng của ông ta ở đế đô Noiret rất cao, trên thực tế lần này nghe nói Quang Minh tế mười năm một lần, ông ta là một trong số những người có thể kế nhiệm vị trí Giáo hoàng tương lai nhất.
Đại nhân vật như vậy, cho dù thân thiết với ông ta, trên thực tế ông ta bận rất nhiều việc trong thần điện Quang Minh, trước đây nguyên chủ là thánh nữ dự bị nhưng lại không thể nói nhiều với ông ta hơn vài câu, thỉnh thoảng vào thời gian cầu khấn thành kính, vị này đại giáo chủ này không nhất định sẽ có mặt, lúc này ông ta chủ động tìm mình, quan hệ giữa nguyên chủ và ông ta lại cũng không thân thuộc, Bách Hợp không biết tại sao ông ta có thể có chuyện nói với mình, mặc dù bất ngờ, nhưng cô vẫn mở cửa ra, mời vị đại giáo chủ đức cao vọng trọng này vào.
“Hoa rất đẹp, tiểu thư Roman.”
Andrew vào nhìn thấy đóa hoa đã hơi héo trong tay Bách Hợp đầu tiên, nhưng vẫn duy trì vẻ đẹp của nó, tán thưởng một câu.
Bách Hợp giả vờ ngượng ngùng khẩn trương cười, nhỏ giọng cảm ơn.
“Con của ta, không cần căng thẳng.” Andrew làm ra động tác trấn an, nụ cười càng hòa nhã hơn: “Nghe Allen nói, hôm nay con được quản gia của đại công Artturi, ngài Lyon đón đi, chơi có vui không?”
Ông ta nhắc đến Artturi, lúc này nếu Bách Hợp vẫn không rõ vị đại giáo chủ tiên sinh đến vì nguyên nhân gì, như vậy cô sống cũng uổng phí.
Ngay từ đầu mặc dù cô đã đoán thế, nhưng lúc này nghe vấn đề của Andrew, cô tỉnh táo hẳn, gật đầu.