Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 910
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 910 - Hành trình cáo biệt cuối cùng 25
Beta: Sakura
Bách Hợp đưa tay mò loạn trong quan tài, cố gắng tìm bằng được cơ quan, nhưng không mò được cái gì. Lòng cô nặng trịch, cô thật không muốn bó tay chờ chết vào thời khắc nguy nan này, cô chỉ mong lập tức tìm ra một biện pháp đánh lui thứ quỷ quái đáng sợ này, thế nhưng khi bộ mặt đen đúa kia chạm tới gò má cô, không hiểu vì sao lại không ngoạm xuống một miếng, giống như ngửi được mùi gì đáng sợ, khuôn mặt khiến người ta phát khiếp của nó bỗng lộ ra biểu tình kinh hãi. Tuy nó chưa chạm tới nơi, nhưng khi khoé miệng khô xác của nó co lại một chút, phát ra tiếng phì phì, mùi xác thối lẫn với mùi máu tươi vẫn phun đầy mặt Bách Hợp.
Thân thể của nó không tự chủ được lùi lại mấy bước, thậm chí, lúc nó lui bước, Bách Hợp có thể nghe thấy tiếng chân nó dẫm lẹp bẹp lên vũng máu ma vốn bò từ trên ao máu xuống đây. Nó khựng lại trong giây lát, khí đen dâng ngập hai hốc mắt, miệng phát ra mấy tiếng gào thét đáng sợ, tiếp đó, nó lại muốn duỗi tay về phía Bách Hợp lần nữa, cô muốn vung chân đá lui nó, lúc định nâng đùi phải lên mới phát hiện mũi chân khều trúng một cái móc sắt.
Cô cố gắng thử di chuyển thân thể một chút, bởi vì khẩn trương, máu toàn thân giống như vọt hết lên đầu giật thình thịch, đôi tay có chút như không nghe sai khiến, cô cố sức thăm dò tới, mũi chân thực sự câu được một cái móc sắt, liền dùng sức đá mạnh một cái.
Có tiếng vang cành cạch, tựa như tiếng vòng đồng đập cửa, sau đó là những tiếng cọt kẹt của bánh răng trong cơ quan chuyển động, tiếp đó, khi con thi vương hung hãn gầm lên một tiếng xông về phía Bách Hợp, đáy quan tài đột nhiên nghiêng sang phải, một đám người đang nằm ở trong liền bị hất nhào xuống dưới, trước khi Bách Hợp lăn xuống, chỉ kịp nhận thức được, đáy quan tài tựa như một cánh cửa có thể xoay tròn quanh 1 trục, sau khi nó xoay đủ nửa vòng, lại quay ngược lên đóng sầm lại.
Bên tai đám người còn văng vẳng tiếng gầm thét phẫn nộ của thi vương cùng với tiếng vỗ thình thịnh vào đáy quan tài của nó, tiếp đó, họ không còn bị thứ gì chắn đỡ, ngăn cản, cứ thế rơi thẳng xuống dưới, không nghe được thêm động tĩnh gì khác.
Bách Hợp đã đoán đúng, cũng đã cược thắng được một mạng, cảm giác sống sót sau tai nạn truyền tới chính là, vừa rồi thân thể quá căng thẳng, bây giờ thả lỏng hơn, đau đớn ùn ùn kéo tới từ tứ chi bách huyệt. Lồng ngực truyền tới cảm giác bị bóp nghẹt đau đớn, đầu óc choáng váng vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, lúc này Bách Hợp mới nhận ra, vừa rồi mình quá khẩn trương thiếu chút nữa thì quên cả thở. Cô há to miệng hớp lấy không khí, cảm nhận thứ không khí pha trộn mùi ẩm mốc kia ùa vào phổi, quả tim lo sợ đến gần như ngừng đập bắt đầu không kiêng nể mà nhảy lên điên cuồng, đập thình thình như trống trận.
Lại nói cảm giác rơi tự do cũng không hay ho gì. Sau khi văng khỏi đáy quan tài, tất cả đều rơi thẳng xuống, xung quanh không có bất cứ thứ gì để bấu víu hòng khống chế thân thể, vừa trải qua một phen kinh hồn táng đảm, mọi người đã sớm sợ đến tê liệt nhận thức, tuy lúc này đang bị rơi tự do, cũng không ai dám kêu gào la hét một tiếng.
Trong lúc rơi, Bách Hợp nỗ lực muốn ổn định lại thân hình, cô chưa biết cái gì đang chờ mình ở dưới, nhưng chật vật lắm mới thoát được khỏi miệng thi vương, cô không hy vọng rơi xuống rồi sẽ gặp một tình cảnh càng thêm nguy hiểm, tiếc là thân thể mới động một chút, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế lập tức ập tới khiến mặt cô trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cổ họng ngứa ngáy, một ngụm máu từ trong họng trào ngược vào trong miệng.
Hai bên tai là tiếng gió vù vù, gia tốc rơi khiến gió cắt trên mặt như những con dao nhỏ, làm lông tơ dựng đứng, Bách Hợp không mở nổi mắt, nghe thấy một tiếng ‘OÀNH’ của vật nặng nện trên đất, hình như còn có tiếng ì ọp của một ít nước bắn toé lên, sau đó hết hai đến ba, lần lượt từng người rơi xuống, trong quan tài, Bách Hợp nằm trên cùng, nhưng khi quan tài lật ngược hất cả đám người rơi xuống, lại khiến cô rơi xuống dưới đầu tiên, còn may mà thể trọng khác biệt khiến cô không đến mức rơi xuống đất đầu tiên, nghe những âm thanh tiếp đất trước kia, trong lòng cô có tính toán, cố nén cơn đau trong lồng ngực, linh lực trong thân du tẩu khắp bốn phía. Khi thân thể cô chạm đất, đáng lý ra phải theo quán tính lăn tới trước mấy vòng, nhưng cô cố gồng tay gồng chân sục vào nền đất hơi ẩm ướt có lẫn nhiều đá vụn, dù ngón tay có bị mài rách da, tốt xấu thân thể coi như hạ cánh an toàn.
Trước mặt cô có mùi nước bùn phả tới, chưa kịp thở phào, lại có tiếng gió rít truyền tới, âm thanh của hai vật thể đồng thời chạm đất vang lên, nơi bọn họ rơi xuống, thế đất là dốc nghiêng, phía dưới tựa như có dòng nước chảy, tuy không nghe thấy âm thanh róc rách, nhưng mùi bốc lên cực kì giống mùi của con sông dưới chân bình đài bọn họ đã thấy trước khi qua cầu treo rồi rơi vào bụng núi. Bách Hợp cảm thấy có người sau khi rơi xuống đang có khuynh hướng lăn xuống bờ sông theo triền dốc, cô cố gắng động nửa thân trên, đưa chân chặn ngang đường lăn của họ.
Chuyện đã đến nước này, một nhóm người đi vào đây chết gần hết, giờ có thể cứu được người nào hay người ấy, cũng may thân thể này là nữ, va vào chân Bách Hợp tuy cũng xô thân thể cô lệch đi một đoạn, nhưng thân thể phụ nữ dù sao vẫn thấp bé nhẹ cân hơn nam giới, cuối cùng cũng dừng lại được. Cùng lúc đó, lại có thêm một người rơi xuống, trong lúc lăn, lại đập thẳng vào lưng Bách Hợp một cú, hai bàn tay theo bản năng liền bám chặt lấy vai Bách Hợp, lực xô đẩy khiến thân thể cô trượt thẳng tới trước thêm một đoạn, ngực mài xuống đất đau rát một trận, lúc này ba người mới đồng thời dừng lại được.
Bách Hợp vốn đã bị thương ở lưng, giờ lại bị đập thêm một cú, lục phủ ngũ tạng tưởng như dời khỏi vị trí, đau chết khiếp, một búng máu cô vẫn cố nén trong miệng không kìm nổi phải phun ra. Người vừa rơi xuống, lăn tới húc vào lưng cô giờ đang đè sấp cô ra đất, có thể nghe thấy tiếng tim của người đó đang nện thình thịch, nhưng rơi xuống đã được một lúc rồi cũng không chịu nhúc nhích, bàn tay bám chết lấy vai cô, đè cô không thở nổi, nổ đom đóm mắt, cô rất muốn hất người đó xuống, nhưng vốn đã bị thương từ trước khi rớt xuống, sau khi tiếp đất, đã có cảm giác xương cốt rã rời, giờ lại bị người ta liều chết đè ra đất, trong thân thể pháp lực lại không còn bao nhiêu, thử vài lần vẫn không thể đề nổi khí để hất người kia ra, chỉ có thể há to miệng, cố gắng hớp lấy không khí.
Còn bị chuyện trong bát quái trận kia ảnh hưởng, lúc này không ai dám mở miệng. Bốn phía chỉ thấy tối đen một mảnh. Bách Hợp im lặng nằm sấp, há miệng thở, đợi thể lực khôi phục, người đang đè trên lưng cô cũng thở dồn dập, ngực đè chặt trên lưng cô, nhưng tóm lại là sống chết không chịu nhúc nhích.
Có tiếng loạt xoạt đột nhiên vang lên, thi thoảng pha lẫn tiếng đá vụn bị va chạm, ở nơi tối tăm thế này, tai của mọi người so với bình thường trở nên thính hơn rất nhiều. Bách Hợp vốn buông lỏng thân thể sau khi thoát được khỏi bát quái trận, nghe thấy âm thanh không rõ nguồn gốc này, lại căng thẳng trở lại. Có thứ gì đó tiến tới gần, tuy rằng nhẹ tay nhẹ chân, rón ra rón rén, nhưng Bách Hợp vẫn nghe được rõ ràng, cô rất muốn hất người đang đè trên lưng mình ra, nhưng người đó, hẳn là cũng nghe thấy âm thanh kia, nhất quyết bám chết lấy cô, giống như bám chặt lấy cọng rơm cứu mạng không chịu nhả vậy.
Thứ kia tới gần cô, có thứ gì đó giống như cánh tay duỗi tới, Bách Hợp muốn xoay người đi, nhưng tình huống là cô vẫn đang bị đè sấp, trên lưng lại có thương tích nặng nề, động đậy một chút thôi cũng đau đến tê tâm liệt phế. Dù cô dốc hết sức, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống được tay, nhỏm được đầu, cảm thấy có thứ gì đó thử chọc chọc lên má cô, vừa vặn chọc trúng vết thương trên mặt do mài mặt trên cát vừa rồi, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngón tay kia tuy lạnh buốt, nhưng dường như đang run run lên, trên ngón tay có chút âm khí, nhưng âm khí ấy cũng không nặng, tuy đụng vào vết thương của cô, cũng không làm vết thương chuyển biến xấu đi, hẳn là không phải yêu ma quỷ quái. Bách Hợp còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đối phương còn thở phào nhẹ nhõm trước cả cô, rồi đột nhiên tát vào má cô hai phát, so sánh với vết thương trên lưng và trên mặt, hai cái tát này không tính là đau, nhưng đã thành công câu lửa giận của cô lên.
Còn chưa kịp túm lấy bàn tay chết tiệt kia, người đó ngược lại vừa khóc vừa cười gọi to:
“Lance, Lance, anh mau đến đây, ở đây có người sống. Ở đây có người sống này!”
Giọng điệu của cô ta pha trộn nhẹ nhõm, run rẩy và kích động, cô ta vừa gọi người, vừa muốn đưa tay tiếp tục đập lên mặt Bách Hợp:
“Cô có sao không? Còn sống không?”
Bách Hợp phải cố hết sức để tránh mặt sang bên. Khối thân thể vẫn sống chết đè chặt lưng cô không chịu nhúc nhích, nghe được âm thanh này đột nhiên kích động như thể sắp phát điên, bàn tay vốn bám chặt vai Bách Hợp giờ xiết càng chặt hơn, muốn xuyên thủng da thịt cô luôn. Tiếp đó, là âm thanh ngỡ ngàng như không dám tin của bà Văn vang lên:
“Thấm, Thấm Nhã, Thấm Nhã, là con sao? Là con sao?”Bà ta liên thanh hỏi mấy tiếng, không đợi cô gái kia đáp lời, đã oà lên khóc lớn: “Con của mẹ, con gái của mẹ, con gái của mẹ, rốt cục mẹ cũng tìm được con!”
Bà ta lên tiếng, Bách Hợp mới biết người nãy giờ đè chết trên lưng mình là bà Văn. Vừa nghe thấy tiếng cô gái kia đã phản ứng lại nhanh như vậy, chứng minh bà ta không hề bị đập choáng khi rơi xuống, thế nhưng cứ nằm lỳ trên lưng mình không chịu xuống, một ngọn lửa không tên phừng phừng dâng lên trong lòng Bách Hợp, thân thể cô bỗng nhiên tìm được một nguồn khí lực, một tay chống trên mặt đất, cuối cùng cũng nâng được thân mình ngồi dậy, bà Văn vẫn mềm nhũn bò ra trên lưng cô, tựa như có ý tứ muốn để cô cõng, Bách Hợp gập tay lại, khuỷu tay thúc mạnh ra sau, nện thẳng vào ngực bà ta.
Lần ra tay này của cô là vì trút giận, bà Văn vừa rồi còn luôn miệng kêu khóc gọi con gái, bị ăn một cùi chỏ, liền đổi thành kêu rên vì đau đớn, bàn tay vốn đang bám chết lấy đầu vai Bách Hợp rụt trở về che lên chỗ ngực vừa bị đánh. Bách Hợp cố hết sức dịch chuyển thân thể của mình, chiếu theo cảm giác, thuận thế lại vung tay tặng thêm một bạt tai lên mặt bà Văn, đánh cho bà ta không còn rên nổi một tiếng.
“Ma ma, ma ma, là ma ma phải không?”
Văn Thấm Nhã run run hỏi, giọng nói tựa như không dám tin tưởng:
“Ma ma, sao ma ma lại xuất hiện ở đây được?”