Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 883
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 883 - Nam phụ thánh mẫu 22
Ngay từ đầu Triệu Húc Dương cũng không muốn tranh giành vương với Triệu Xương vị. Hắn đang bị Tất Dao Quang làm cho thần hồn điên đảo, hơn nữa sau lưng lại có Hàn Khương phu nhân thay hắn mưu đồ, Tấn Dương công quen thói sủng ái hắn, từng lén cho hắn ngọc bội đại biểu Quốc quân tương lai, hắn một lòng cho rằng Tấn Quốc công vị vẫn là của mình. Thế nhưng sau khi Triệu Xương nhằm vào hắn, hắn liền không cách nào nhịn được, nhất là khi phát hiện Triệu Xương ngủ với nữ nhân của mình, cuối cùng còn chém hai ngón tay của cô, Triệu Húc Dương càng không thể nhẫn nhịn, cũng bắt đầu chủ động ra tay với Triệu Xương.
Hai người so trị quốc, so mưu sĩ, so thực khách, chỉ cần là đồ vật có thể đấu, tự nhiên đều muốn phân cái cao thấp. Từ đó, Triệu Húc Dương tập chung vào việc thay Tất Dao Quang trả thù cùng với đấu Triệu Xương, nên khó tránh khỏi sơ sót Tất Dao Quang vài phần. Giờ hắn cùng với Triệu Xương đã thuộc về tình trạng ngươi chết ta sống, ai cũng không thể từ bỏ.
Mà lúc này Tất Dao Quang chịu qua tổn thương bởi Triệu Xương, cô ta không còn tự đắc vui cười như trước nữa. Triệu Húc Dương trêu chọc cô ta xong giờ lại lãnh đạm, điều này khiến cho Tất Dao Quang không khỏi hoài nghi Triệu Húc Dương bởi vì chính mình đã không phải thân hoàn bích mà có khúc mắc với cô ta. Chính cô ta vô cùng để ý việc này khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa Triệu Húc Dương lại không thể tùy thời tại bên cạnh của cô ta, làm cho cô ta càng bất an. Cô ta không khỏi nhớ tới trước kia, tuy tính tình Triệu Bách Hợp cổ quái, không giống Triệu Húc Dương có thể chơi đùa với cô ta, thậm chí cũng không như Triệu Húc Dương dùng hai thành để đổi cô ta, nhưng lúc tại trong phủ Triệu Bách Hợp thời gian cô ta vui sướng nhất.
Triệu Bách Hợp dùng quyền thế của mình che chở cho cô ta. Lúc ấy cô ta muốn đi đâu liền đi đó, tuy nói kết giao với Triệu Húc Dương từng khiến cho Triệu Bách Hợp không vui, nhưng ít nhất khi đó cô ta cũng không bị thương tổn. Nếu không có đêm hôm đó mình ca hát khiêu vũ dẫn tới Triệu Xương chú ý, nếu cô ta an phận thủ thường ở trong phủ Bách Hợp, không muốn tranh đua với những nhạc kỹ kia thì cũng không đưa tới họa lớn như vậy.
Ngày đó cảm thấy Triệu Húc Dương tin cậy, hôm nay xem ra lời nói của nam nhân thật không đáng tin.
Cô ta bắt đầu nhớ lại lúc trước Triệu Bách Hợp tốt ra sao, tuy nói lúc ấy Triệu Bách Hợp đánh cô ta, lúc ấy Tất Dao Quang dựa theo tiêu chuẩn nam nhân hiện đại cân nhắc Triệu Bách Hợp, cảm thấy nam nhân đánh nữ nhân là hành vi không có tiền đồ nhất, để cho cô ta xem thường nhất, cô ta tuyệt đối không cho phép bạo lực gia đình. Về sau có Triệu Xương thì mới phát hiện Triệu Bách Hợp chỉ đánh cô ta nhưng lại chưa từng bắt buộc qua cô ta, cũng không có chém ngón tay cô ta, khách quan phía dưới, Bách Hợp tốt hơn Triệu Xương biết bao nhiêu.
Lúc này đã không phải thân hoàn bích, hai tay lại không có ngón cái, đồ vật hiện đại mang đến ngày đó lúc Triệu Xương cướp cô ta đã hủy đi rất nhiều, Tất Dao Quang cũng không rõ mình tới đến cổ đại như thế nào, cô ta vẫn cho rằng mình có thể đi vào cổ đại có liên quan tới những vật phẩm tùy thân kia. Hôm nay đồ đạc bị hủy, cô ta cũng không biết mình còn có thể trở về hay không, nếu không thể thì cô ta phải tìm nơi dựa vào. Hiện tại Triệu Húc Dương không quá để ý tới cô ta thì cô ta liền nghĩ tới Bách Hợp, mấy lần từng muốn gặp mặt Bách Hợp nhưng đều bị cự tuyệt, Tất Dao Quang cũng chưa chết tâm. Cô ta muốn bắt lại hạnh phúc của mình, cô ta quyết định vứt Bách Hợp như thế nào thì sẽ tìm lại Bách Hợp như thế.
Tất Dao Quang tự cho là mình không phải nữ nhân thông thái rởm, sau khi phát hiện ra Bách Hợp thích hợp mình nhất thì cô ta liền triển khai hành động. Cổ nhân đã nói, nam truy nữ cách một ngọn núi, điểm này đã thể hiện theo lúc trước Triệu Bách Hợp vì cô ta làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng ngay cả tay cô ta đều không có sờ đến, nữ truy nam liền không giống lúc trước, nữ truy nam cách một tầng sa, đâm một cái liền phá. Cô ta quyết định muốn lấy lại trái tim Bách Hợp phải bắt lấy dạ dày Bách Hợp trước.
Lúc ở hiện đại mặc dù Tất Dao Quang ít khi nấu nướng, vốn là đồ tham ăn chưa từng có xem heo chạy nhưng thịt heo lại ăn được không ít, một chút đồ ăn đơn giản không làm khó được cô ta. May mắn lúc này vị trí hoàn cảnh có chút giống như trong lịch sử thời kỳ chiến quốc, mọi người ăn thịt đều hầm cách thủy lại không biết cách xào kho các loại, mặc dù cô ta tài nghệ kém, chỉ cần có thể nấu mấy món này, cam đoan có thể hấp dẫn Bách Hợp!
Chạng vạng tối Tất Dao Quang còn chưa đưa đồ ăn tới thì hạ nhân đã tới hồi báo, nói là thực khách của Dương công tử vụng trộm tiến vào phủ Công tử.
Mấy ngày nay Bách Hợp bị Tất Dao Quang phiền không chịu nổi. Đã đến trình độ này mà Tất Dao Quang còn chưa từ bỏ ý định, luôn nghĩ cách hấp dẫn lực chú ý của người bên ngoài. Luận nấu ăn thì Bách Hợp có năng khiếu nấu ăn trung cấp dễ dàng làm ra đồ ăn ngon hơn Tất Dao Quang nấu rất nhiều, có điều trong nhiệm vụ cô không chú trọng ăn uống. Huống chi cô lại không phải nam nhân chân chính, vô luận Tất Dao Quang làm cái gì cũng không có khả năng khiến cô động lòng. Người yêu cô ta đã sớm hiến linh hồn ra kia, lúc ấy Tất Dao Quang không biết hồi báo, nay lại đến nịnh nọt cô người làm nhiệm vụ này, cũng thật sự châm chọc.
Nghe được Triệu Húc Dương vào phủ, Bách Hợp ra hiệu cho người không cần ngăn đón hắn. Từ sau khi Tất Dao Quang gặp chuyện không may thì Triệu Húc Dương như chó điên gặp người liền cắn, Triệu Húc Dương đã một thời gian rất lâu không tới gặp Tất Dao Quang. Tất Dao Quang thoạt nhìn so với tốt hơn lúc mới bị đuổi về phủ Bách Hợp rất nhiều. Khi Triệu Húc Dương đến, cô ta đã làm xong thịt kho tàu, tự mình bê đến cung điện Bách Hợp. Triệu Húc Dương nửa đường gặp gỡ cô ta.
Triệu Húc Dương gặp cô ta thì trong lòng vẫn rất vui mừng, chỉ có Tất Dao Quang thấy hắn lại vô cùng lãnh đạm, cũng không vui mừng như trong tưởng tượng Triệu Húc Dương. Triệu Húc Dương nói mình hơi bận vốn hi vọng được người yêu cổ vũ, thế nhưng Tất Dao Quang lại cười lạnh:
“Công tử đã quyền cao chức trọng, lòng mang thiên hạ sao có thể nhớ tới ta, ta thật sự rất cảm kích. Chỉ hi vọng nếu một ngày kia công tử thượng vị thì hãy huỷ bỏ đặc quyền quyền quý, để thiên tử phạm pháp xử tội như thứ dân, để nỗi khổ mà ta phải chịu, người khác không cần chịu nữa kể từ đó ta liền thỏa mãn rồi.”
Hắn đang kích động muốn gặp người trong lòng thì không nghĩ tới Tất Dao Quang lại không hề nói tưởng niệm hắn, để cho Triệu Húc Dương có chút lạc lõng:
“Đây là tự nhiên, ngươi lòng mang thiên hạ, nhưng Thiên Tử lại không thể mạo phạm…” Nước Tấn trên danh nghĩa mặc dù xưng quốc, nhưng Tấn Dương công lại vẫn chưa tới tình trạng xưng Vương. Thiên tử quyền thế mặc dù không bằng vài chục năm trước, nhưng vương thất dư uy còn đang, nếu nói lời nói đại nghịch bất đạo loại này dễ bị người lên án, Triệu Húc Dương cười uốn nắn hai tiếng. Tất Dao Quang lại nén giận cho rằng hắn không coi trọng mình, biết rõ mình chỉ chính là sự tình Triệu Xương, hắn lại còn miệng lưỡi trơn tru như vậy.
Nếu lúc cô ta không bị thương tổn thì sẽ cười toe toét xong rồi thì thôi, nhưng hôm nay cô ta đã ăn thiệt thòi lớn như vậy thế mà Triệu Húc Dương còn nói như vậy, Tất Dao Quang càng thêm khó chịu cho nên hai người huyên náo tan rã trong không vui.
Trong kịch tình Triệu Bách Hợp vì bảo vệ tính mạng Tất Dao Quang mà đi lên con đường đoạt vị, thế nên mới lạnh nhạt Tất Dao Quan, khiến cô ta lao vào lòng Triệu Húc Dương, được giang sơn mất tiểu mỹ nhân, cuối cùng giang sơn cũng không thể giữ vững. Hôm nay Triệu Húc Dương cũng bắt đầu bước lên con đường xưa của Triệu Bách Hợp khi xưa. Hắn không tự chủ vì Tất Dao Quang mà đi đến con đường đoạt vị, nhưng lúc này dần dần mất đi trái tim của Tất Dao Quang, khiến cho Tất Dao Quang càng quay ra nịnh nọt Bách Hợp.
Bên này Bách Hợp cũng không nhàn rỗi, cô sai Tô Trinh tìm các tiểu mỹ nhân đặc sắc, tiến hành huấn luyện về sau đưa vào trong cung. Triệu Xương và Triệu Húc Dương đấu đến ngươi chết ta sống, căn bản không ai chú ý tới Hợp công tử mà mọi người thấy không có khả năng đoạt vị nhất. Tấn Dương công có sắc đẹp mới, không kìm được vui mừng, có điều ban đầu thân thể Tấn Dương công còn miễn cưỡng chịu đựng được, thời gian lâu rồi liền cảm thấy ăn không tiêu.
Tô Trinh lại tìm đến Phương Sĩ có thể luyện đan dẫn vào trong cung. Tấn Dương công phục thực mãnh dược dùng sủng hạnh tiểu mỹ nhân, kỳ vọng mình TSnh bất lão tiếp tục sủng hạnh mỹ nhân muôn đời. Mấy tháng trôi qua, Tấn Dương công vốn đã cạn kiệt thân thể rốt cục chống đỡ không nổi rồi, bệnh nặng một hồi, trong nội cung sớm Phương Sĩ bị Tô Trinh mua chuộc đến khuyên nhủ lão, nói để cho Triệu Húc Dương tạm thời giám quốc còn Tấn Dương công an tâm bảo dưỡng thân thể. Tấn Dương công nghe theo, bổ nhiệm Triệu Húc Dương làm Thái Tử, tạm thời trợ mình xử lý mọi việc.
Triệu Xương vì Tấn Quốc công vị mà nhẫn nại nhiều năm, hôm nay Tấn Dương công lại lập Triệu Húc Dương làm Thái Tử, sao hắn phục được chứ, mưu đồ một phen hắn lãnh binh đánh vào trong vương cung nước Tấn. Cuối cùng lại binh bại bị bắt, Triệu Húc Dương sớm hận hắn tận xương, hôm nay bắt được Triệu Xương, đoạt phong hào Triệu Xương, nhất tộc Xuân Dương quân bị hắn liên lụy, dùng hình phạt tội liên đới. Triệu Xương thụ hình phạt bêu đầu, thủ cấp treo nửa tháng. Một đảng theo Triệu Xương trảo trảo, trốn thì trốn, một công tử khác bị hắn lôi kéo gặp lưu vong. trong lúc nhất thời Triệu Húc Dương phong quang vô lượng.
Tấn Dương công bệnh nặng, hắn bắt đầu trắng trợn cải cách nước Tấn. Nhớ tới trước kia Tất Dao Quang từng nói qua, hắn thay Tất Dao Quang giết Triệu Xương người tổn thương cô ta, hôm nay tự nhiên cũng muốn kiến tạo nước Tấn thành quốc gia lý tưởng trong suy nghĩ của Tất Dao Quang.
Mỗi người ngang hàng, mỗi người tự do, quý tộc phạm pháp cũng như thứ dân, nam nữ ngang hàng, mà lại pháp luật không có gì hơn nhân tình! Hắn cải cách phương hướng là tốt, tưởng tượng cũng không tệ, thế nhưng Triệu Húc Dương và Tất Dao Quang đều không ý thức được một điểm, cải cách chính là cần phải có thời gian cùng với quá trình.
Nhìn chung ngày xưa trong lịch sử phát triển, do mẫu hệ thị tộc bắt đầu, dần dần phát triển đến phụ hệ thị tộc, cứ thế về sau chế độ nô lệ, lại tiến vào phong kiến chuyên chế, từng bước một nhân loại thông qua mấy ngàn năm mới có thể đi đến hội hòa bình theo như lời Tất Dao Quang xã, không có thời gian, Triệu Húc Dương vì nịnh nọt Tất Dao Quang mà muốn cải tạo nước Tấn thành nơi thiên đường lý tưởng trong suy nghĩ cô ta. Từ đó, tự nhiên khắp nơi oán thán