Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 865
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 865 - Nam phụ thánh mẫu 6
“Im miệng! Tiện tỳ càn rỡ.” Ánh mắt Bách Hợp nghiêm túc, Tất Dao Quang vừa nghe đến Bách Hợp mắng cô là tiện tỳ, không chút nghĩ ngợi liền mắng lại: “Ngươi mới tiện, cả nhà ngươi…”
Lúc này cô ta nói còn chưa dứt lời, bốn phía đã có tùy tùng người nhìn ra được vẻ mặt không hài lòng của Bách Hợp, không đợi cô nói hết lời, liền kèo xuống, ấn cô ngã trên mặt đất.
“Thả ta ra, thả ta ra!” Tất Dao Quang bị người nắm chặt, dốc sức liều mạng giãy dụa, Bách Hợp từ trên bậc thang đi xuống, đến trước mặt cô, Tất Dao Quang thấy cô đi tới, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, nghiêng mặt sang một bên, một bộ dáng cho dù Bách Hợp nịnh cô thì cô cũng không thèm để ý, Bách Hợp thò tay kéo tóc của cô ta dùng sức hất lên.
Nguyên chủ vô cùng cường đại, cái hất này khiến Tất Dao Quang cảm thấy da đầu suýt nữa sắp bị xé rách ra, đau đến mức cô còn không kịp kêu ra tiếng, thân không khỏi hướng phía trước lảo đảo chạy hai bước, lực đạo khiến hai thị nhân vốn chế trụ cô hai cũng phải bước phía trước hai bước, sau khi Bách Hợp nhấc Tất Dao Quang lên thì Tất Dao Quang ‘Phù phù’ một tiếng té ngã trên đất,lúc thân thể cô ta trượt một đoạn dài mới dừng lại, Bách Hợp mới lui trở về, đứng ở bên cạnh.
Hiển nhiên mấy ngày nay sự dung túng của Triệu Bách Hợp đối với Tất Dao Quang khiến cho lá gan cô ta càng ngày càng to, hơn nữa tuy tính tình Triệu Bách Hợp cổ quái, nhưng lại không như vậy với cô. Tất Dao Quang thật không ngờ Bách Hợp sẽ ra tay với mình, cả người đều ngây ngơ.
Lúc phục hồi tinh thần lại cô ta vô thức muốn đứng dậy, Bách Hợp một cước đã dẫm lên mái tóc tán loạn trên mặt đất, cô đứng dậy quá nhanh. Lúc tóc bị dẫm, cô chỉ cảm thấy tóc mình như bị gẫy rất nhiều, thân thể vì lực quán tính này, đầu hướng về sau té xuống, ‘Đông’ một tiếng đập trên mặt đất, khuôn mặt đỏ lên, nước mặt không nhịn được chảy ra.
“Chỉ là một tiện tỳ mà thôi, lại dám càn rỡ như thế. Nếu lần tới lại không có quy củ như vậy, bổn công tử sẽ rút đầu lưỡi của ngươi ra, khiến ngươi có miệng khó nói!” Bách Hợp cúi đầu nhìn cô ta một cái, mặc dù trên mặt không có dữ tợn cùng âm lãnh trước kia Tất Dao Quang nhìn thấy, nhưng kì lạ khiến cho cô cảm thấy gió lạnh sau lưng.
Trước đây Triệu Bách Hợp đã từng uy hiếp muốn lấy mạng cô, nhưng lúc ấy hắn không biết tại sao. Nói đến đáng sợ cũng cố ý làm ra bộ dạng tàn nhẫn khiến người sợ hãi, nhưng cô một chút cũng không sợ, ngược lại chắc chắc hắn không sẽ thương tổn mình.
Nữ nhân đối với mấy chuyện này, đều có bản năng giác quan thứ sáu, khi đó Tất Dao Quang cảm giác Triệu Bách Hợp sẽ không thật sự giết mình, bởi vậy ở trước mặt hắn hung hãn vài lần, không nghĩ tới hắn không trách tội, ngược lại về sau còn nể mặt cô, ghi nhớ cô trong lòng.Lúc này thần sắc Bách Hợp cũng không dọa người, ngược lại bên khóe miệng còn mang theo ý cười ôn hòa. Nhưng Tất Dao Quang lại cảm thấy hôm nay Bách Hợp còn đáng sợ hơn trước kia. Nghĩ đến lúc cô đấu võ mồn với mình như trước. Ngược lại không nói hai lời lại để cho người ngăn mình lại, còn thò tay túm đầu mình, khiến cô té ngã trên đất, Tất Dao Quang đã cảm thấy có chút không đúng rồi.
Chỉ là dĩ vãng cô quen hung ác với Triệu Bách Hợp rồi. Lúc này rõ ràng có chút sợ hãi, nhưng nghe Bách Hợp nói như vậy thì trong lòng Tất Dao Quang cảm thấy rất oan ức.
Hôm nay rõ ràng là Bách Hợp sai, đã hẹn dạo phố với mình, kết quả lại không đi, thiệt thòi cho mình còn tưởng rằng đã gặp được người đàn ông định mệnh của đời mình, không ngờ Triệu Bách Hợp lại động thủ đánh mình. Tất Dao Quang càng nghĩ càng càng thấy tức giận, không chút nghĩ ngợi liền nói:
“Trước kia nhìn lầm ngươi rồi! Loại nam nhân đánh nữ nhân, là không có bản lĩnh nhất, không có tiền đồ nhất!”
Dưới cơn giận cô ta liền mắng chửi, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền đạp một cước trên mặt nàng, Tất Dao Quang không nghĩ tới cô nói động thủ sẽ động thủ, đợi đến lúc thấy chân cô dẫm lên mặt mình, muốn trốn đã không kịp nữa, chỗ sống mũi một cỗ đau buốt dâng lên, thậm chí cô ta không kịp rên một tiếng, nước mắt liền tràn ra, rốt cuộc nói không nên lời.
” Nhân duyên tốt của Tô tiên sinh bị hủy, việc này nói đến cùng thì bổn công tử có liên quan, nếu tiên sinh không chê, bổn công tử sẽ phái người ra roi thúc ngựa, thay tiên sinh đoạt lại nhân duyên, tiên sinh nghĩ như thế nào?” Bách Hợp một cước đạp Tất Dao Quang đến nói không ra lời, lúc Tô Trinh thấy một màn như vậy, tuy trong lòng có chút giật mình là Bách Hợp ra tay tàn nhẫn, nhưng lại cảm thấy có chút sảng khoái, Tất Dao Quang nói lời tổn thương tự tôn của hắn, hắn vốn không phải người khoan hồng độ lượng, lúc này cảm thấy vô cùng hả giận, hơn nữa nay đã có Triệu Húc Dương đối tượng khiến hắn càng thêm oán hận, nên đã không còn ghi hận Bách Hợp, Bách Hợp coi hắn trở thành khách quý, hơn nữa hàng động đánh Tất Dao Quang kỳ thực là thay hắn giải hận, lúc này tức giận trong lòng hắn đã bớt hơn phân nửa, lập tức không chút nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng:
“Đa tạ ý tốt của công tử. Chỉ là việc này có Dương công tử nhúng tay, Trinh chỉ lo cử động lần này sẽ gây rắc rối cho công tử.” Thái độ Tô Trinh đã không hung hãn như vừa nãy, thần thái đều mềm mại, trong lòng của hắn kỳ thật cũng muốn trút giận, cho dù là ai nếu trước hôn lễ bị chụp cái mũ như vậy, chắc chắn cực kì không thoải mái, chẳng qua lúc này hắn không quyền không thế, bởi vậy chỉ có thể để người khác bắt nạt, nhưng nếu Bách Hợp nguyện ý giúp hắn trút giận, cho dù là mượn đao giết người thì hắn cũng nguyện ý.
Cho dù lúc này không có chuyện của Tô Trinh, Bách Hợp sớm muộn cũng cùng Triệu Húc Dương đối đầu, chính nguyên chủ cũng không có tâm nguyện rõ ràng, đã như vầy Bách Hợp liền quyết định đi theo con đường cũ của Triệu Bách Hợp, tiếp tục đi tới đích.
Cô muốn thay nguyên chủ lấy lại Vương vị của Tấn Dương công, cái này vốn là Tấn Dương công nợ Triệu Bách Hợp, ngày đó nếu không phải Tấn Dương công người làm cha này đem nhi tử trở thành mồi nhử, hắn một con tin như thế, cho dù là có người tương trợ, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng trốn khỏi nước Lỗ, nguyên chủ cũng bởi vì hành động của hắn, tại nước Lỗ bị người ta bắt nạt nhiều năm, thậm chí vì vậy phải nam phẫn nữ trang, trong lòng chịu tổn thương rất lớn, hiện nayTấn Dương công có thể chưởng quản Tấn Quốc, Quốc công vị này, vốn có một nửa của nguyên chủ đấy, cô muốn vị trí kia nhưng không phải vì Tất Dao Quang mà là muốn!
Kịch tình ở bên trong Triệu Húc Dương rõ ràng đã có được sự sủng ái của Tấn Dương công, thậm chí đến sự sủng ái của cha mẹ mà nguyên chủ không có thì hắn đều có được, nhưng lần này tới lần khác nguyên chủ chỉ có duy nhất Tất Dao Quang mà hắn cũng muốn đoạt, Bách Hợp sẽ không bỏ qua hắn, lúc này vừa vặn mượn Tô Trinh thuận ý thành chương.
Sai người đưa Tô Trinh đã bớt lửa giận đi ra ngoài, lúc Bách Hợp thấy Tất Dao Quang té ngồi trên mặt đất, ôm mặt yên lặng rơi lệ, rồi ngồi xổm ở bên cạnh cô ta:
“Đau không? Ngươi phá hỏng hôn sự của Tô Trinh, hắn chính là đệ tử của Tô Hoàng, bổn công tử cũng chỉ làm như vậy mới giữ được ngươi. Nếu ngươi không thừa nhận cũng thôi đi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại thừa nhận.” Bách Hợp thở dài, Tất Dao Quang bị cô đánh cho thần hồn chưa định, toàn thân lại đau thấy Bách Hợp ngồi xổm ở trước mặt mình thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, lúc nghe thấy cô ngồi xổm xuống liền hỏi mình có đau hay không, trong lòng Tất Dao Quang nhẹ nhàng thở ra, nước mắt thoáng cái liền chảy ra.
Lúc này Bách Hợp giải thích với cô ta thì mới khiến cô ta bình tĩnh chút ít, lúc đầu cô ta còn cảm thấy Bách Hợp thay đổi quá nhanh, sinh lòng oán hận, lúc này cô vừa nói lại thấy oan ức lại không cam lòng:
“Thừa nhận thì sao? Ai làm người đó chịu, không cần ngươi giúp!” Mặt cô ta vừa mới bị đạp một cước, nửa mặt đau đến chết đi sống lại, mặc dù không làm bị thương gân cốt, có thể lúc này khuôn mặt chỗ nào cũng đau, hốc mắt khung xương phảng phất đều muốn đứt gãy ra, lúc nói chuyện môi càng đau hơn, trong lòng Tất Dao Quang tức giận, cố nén đau đớn hờn dỗi nói một câu, trong mắt Bách Hợp hiện lên vẻ châm chọc, Tất Dao Quang thật sự không ngoan, lúc nãy vì lanh mồm lanh miệng mà bị đánh, lúc này lại làm ra tư thái như vậy.
Cô ngoéo khóe miệng một cái, cười một tiếng, bên trên ống tay áo rộng thùng thình còn dính vài sợi tóc của Tất Dao Quang, cô thò tay nhặt được, ngón trỏ cùng ngón cái chà xát hai cái, thổi đi, tóc rới nhẹ xuống mặt đất, ánh mắt Bách Hợp lãnh đạm:
“Ngươi chỉ là nô lệ, lại to gan lớn mật xui khiến thê tử Tô Trinh cùng nô lệ bỏ trốn, một khi bắt trở lại, nam tử bêu đầu, chết là chắc. Tấn Quốc chấp hành tội liên đới, nếu Tô Trinh kiện lên trên…, bổn công tử cũng sẽ bị phụ thân trách cứ.”
“Nếu như ngươi không bắt hắn, vậy là không có việc gì rồi? Nói đến nói đi, là ngươi nhát gan, còn không giống Triệu Húc Dương, ít nhất hắn còn có trách nhiệm hơn ngươi…” Tất Dao Quang không phục còn thì thầm một câu, cô mỗi một câu nói thì khuôn mặt giống như có đao cắt, nước miếng trong miệng không ngừng theo khóe miệng rơi xuống, cô ta thò tay lau đi, khuôn mặt trắng bệch.
Sau đó Bách Hợp nhìn đến, ánh mắt giống như mũi tên rơi xuống trên người cô ta, ánh mắt kia không lăng lệ ác liệt, lại khiến cô ta run rẩy, Bách Hợp cười cười, lớn tiếng phân phó:
“Mang Tất cơ về, dưỡng thương cho tốt, không có lệnh của bổn công tử, sau này không cho phép nàng ta ra khỏi phòng nửa bước!” Tất Dao Quang nghe xong lời này, đang muốn trở mặt, Bách Hợp lại hé miệng cười cười với cô ta, nói:
“Nghe lời, gần đây trốn đi tránh gió! Ta còn có chuyện quan trọng xử lý, trở về đi.”
Nếu là tính cách Tất Dao Quang trước đây, Triệu Bách Hợp đánh cô ta sau đó trấn an cô đơn giản như vậy, chắc chắc không được. Lúc cô ta mới nhận thức Triệu Bách Hợp, Triệu Bách Hợp cũng không phải là không có đánh qua, nhưng càng đánh thì cô ta càng không phục, lúc đầu thì cũng thôi đi về sau lần cuối Triệu Bách Hợp đánh nàng, nịnh cô ta vài ngày mà cô đều hờ hững.