Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 862
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 862 - Nam phụ thánh mẫu (3)
Beta: Sakura
Lúc này tình tiết đã tiến triển đến lúc Tất Dao Quang xuất hiện trước mặt Triệu Bách Hợp quá nhiều lần, nhiều lần vờ ngớ ngẩn mà gây sự chú ý của hắn, lúc này hắn cũng có chút tình cảm với Tất Dao Quang, nhưng Triệu Bách Hợp cũng mơ hồ, tính tình hắn vốn không tốt nhưng lại rất khoan dung với Tất Dao Quang, thậm chí mấy lần nguyện ý cùng cô ta làm vài việc ngu ngốc.
Nguyên chủ đều nhớ rõ mỗi lần ở cùng với Tất Dao Quang, hôm nay buổi sáng Triệu Bách Hợp hẹn Tất Dao Quan đi dạo phố, Tất Dao Quang rất tò mò thời đại này, cái gì tò mò sờ thử, những đồ hắn cho là không đáng giá nhưng lần nào cô ta cũng muốn mua lại, hơn nữa coi làm bảo bối rồi giấu đi, hành vi này dẫn tới thiện cảm của Triệu Bách Hợp, cho rằng Tất Dao Quang là một cô nương tốt dễ thỏa mãn, bởi vậy càng thích cô ta hơn, lần này hai người cũng không phải là lần đầu ra cửa, chính lần ra cửa này, thậm chí còn chọc phiền phức tới cho nguyên chủ, cuối cùng vẫn là nguyên chủ thay Tất Dao Quang giải quyết.
Nghĩ tới đây, Bách Hợp cười lạnh một tiếng.
Tình tiết thu hết, nguyên chủ không biết Tất Dao Quang từ đâu đến nhưng Bách Hợp đã đoán ra.
Đột nhiên xuất hiện ở trong cái thế giới này, hơn nữa mặc áo quần lố lăng, hơn 20 tuổi còn chưa gả đi, ở cổ đại cũng ít khi thấy, huống chi những thứ cô ta gọi là người người bình đẳng, vương tử phạm pháp xử như thường dân là ý nghĩ của người hiện đại, lúc này còn là thời kì xã hội nô lệ, ai sẽ nói với ngươi cái gì pháp chế? Lúc này phân cấp giai cấp rõ ràng, vương tử phạm pháp xử như thứ dân, chẳng qua là suy nghĩ tốt đẹp của người đời sau mà thôi.
Tất Dao Quang đến từ hiện đại cho nên nguyên chủ cho rằng cô ta không ham tài vật, một ít đồ không đáng giá có thể khiến cô ta hài lòng vui vẻ, tính cách ‘Đơn giản,đơn thuần’ dĩ nhiên là giả dối, nguyên chủ xem không đáng giá gì đó, trong mắt Tất Dao Quang xuyên việt tiến cổ đại, thế nhưng là đồ cổ vô cùng đáng giá, cho nên cô ta mới có thể dùng tiền thu thập nhiều như vậy, mỗi lần đều chuyển mấy thứ này về trong phòng của mình giấu kỹ, nói không chừng trong lòng cô còn đang suy nghĩ có thể trở về đến cổ đại cùng mỹ nam yêu đương, hơn nữa còn tính toán có thể thu thập một đống cổ văn vật lại trở lại hiện đại phát tài.
“Công tử, Dao Cơ đã trở về…” Bên ngoài vài đạo tiếng bước chân nhỏ vang lên. Nhẹ chân nhẹ tay tựa là sợ ầm ĩ tới Bách Hợp phải chịu phạt. Trước đây tính cách Triệu Bách Hợp vui giận thất thường khiến người trong phủ hết sức e ngại hắn, rất sợ một không cẩn thận dưới chọc hắn không vui, mà gặp phải tiên hình.
Theo luật pháp nước Tấn, nô lệ bình thường là do nước khác cướp đoạt chiến bại tù binh mà có. Là thuộc về một trong những gia sản của chủ nhân có thể buôn bán. Có thể quyết sinh tử, nếu như chọc chủ nhân không vui, rơi vào một kết quả thê lương. Triệu Bách Hợp trước đây một tâm tình không tốt liền muốn đánh người, đả thương thì thôi, đánh chết cũng là đáng đời, mấy lần Tất Dao Quang nhìn thấy hắn đánh người, tức giận bất bình thay người bênh vực lẽ phải, bởi vậy sau này cô ta dễ có được cảm tình của nhiều nô lệ, cũng khiến cung nhân càng thêm sợ hãi Triệu Bách Hợp.
Sau khi nguyên chủ nhìn trúng Tất Dao Quang thì đã từng phân phó người bên cạnh, mỗi lần Tất Dao Quang có động tĩnh gì đều phải hồi báo hắn, trước Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ lại khác thường không không đi ra ngoài với Tất Dao Quang, tình cảnh đã khiến trong lòng hạ nhân có chút lo sợ bất an, do ngại trước đây Triệu Bách Hợp từng phân phó, bởi vậy hạ nhân vẫn kiên trì đến đây báo tin tức của Tất Dao Quang.
Tất Dao Quang đã trở về, lần này cô ta ra cửa chọc một tai họa lớn rồi mới trở về, trong tình tiết Triệu Bách Hợp cũng cùng cô ra ngoài, nhưng trước khi ra cửa đã phái người đi tra khảo thân thế của cô, hạ nhân vừa lúc cũng có mặt, tìm được người ấn ký nô lệ cho cô ta, bởi vậy Triệu Bách Hợp rời đi một lúc, Tất Dao Quang cũng không phải là người biết nghe lời, bởi vậy ở phát hiện Triệu Bách Hợp không thể đi cùng cô ta, thì cô ta tự mình đi khi trở về liền chọc tai họa, lúc đó Triệu Bách Hợp biết có chuyện phiền phức, không chút nghĩ ngợi liền cưỡng ép trấn áp việc này xuống.
Tuy nói sau đó sự tình đã giải quyết, nhưng chuyện này sau lại cho Triệu Bách Hợp rước lấy một phiền toái không nhỏ, nhưng này lúc hắn yêu đã sâu đậm lại không để ý, lại thêm nguyên nhân tính cách, cũng không có ý thức được hậu quả chuyện nhỏ này mang đến.
Lúc này Tất Dao Quang đã trở về, tối đa không đến nửa canh giờ, người cáo trạng sẽ theo đó mà đến, Bách Hợp nghĩ đến đây, xoay người ngồi dậy, lạnh giọng phân phó một câu:
“Giúp bản công tử thay y phục!” Thiếu nữ đáp lời rất sợ chọc cô không vui, tiếng đáp lại có chút run run, lúc này nghe thấy Bách Hợp không có trở mặt dưới lấy đao khảm người thì thở phào nhẹ nhõm, trong điện hạ nhân bình thường tựa đầu gỗ cuống quít lấy quần áo tiến lên, thay Bách Hợp chải đầu, mặc quần áo, thiếu nữ đáp lời kính cẩn nghe theo quỳ gối ở cửa, Bách Hợp thu thập thỏa đáng, mới hỏi một câu:
“Lúc Dao Cơ hồi phủ, là một người trở về?”
Cô gái kia sớm biết Triệu Bách Hợp quan tâm chuyện gì, dường như đã ngờ tới Bách Hợp sẽ hỏi như vậy, bởi vậy sớm có chuẩn bị:
“Là công tử Dương tiễn Dao Cơ trở về.”
Công tử Dương là Triệu Húc Dương, là nhi tử của Tấn Dương công sủng nhất Hàn Khương phu nhân sở sinh, cũng là người có khả năng kế thừa vương vị nước Tấn nhất, ngày đó Tấn Dương công bên ngoài làm hạt nhân, lại biết đi hối lộ sủng cơ của phụ thân, thay mình thổi gối phong, bây giờ đến phiên hắn, cũng đồng dạng đi trên con đường xưa của phụ thân.
Lúc Triệu Húc Dương mới sinh ra, Hàn Khương ở trước mặt Tấn Dương công khóc lóc kể lể, nàng ta là con gái Hàn Quốc công, nhỏ tuổi hơn Tấn Dương công, mỹ mạo phi phàm, làm người thông minh lại có tâm kế, lúc nàng sinh hạ nhi tử rất sợ sau này sức yếu thế cô, bởi vậy nghĩ nịnh nọt Tấn Dương công sau này lập Triệu Húc Dương làm người thừa kế, Tấn Dương công nhất thời hồ đồ, bởi vậy lúc đặt tên đứa con trai này, vẫn chưa có kiêng kỵ chính mình lúc trước thụ phong chữ Dương, ngược lại đặc biệt đặt tên nhi tử là Húc Dương, có thể thấy được trình độ sủng ái.
Ở trong cung, Triệu Húc Dương từ nhỏ được sủng ái, cơ hồ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, dưỡng thành hắn hơi có chút ngây thơ lại có một chút dã tâm, hắn cùng với mấy công tử khác cũng không hợp, càng không vừa mắt đại ca Triệu Bách Hợp này đột nhiên từ nước Lỗ trở về, sau này hai người vì Tất Dao Quang mà có tranh chấp, chỉ tiếc Triệu Húc Dương quá mức được sủng ái, lại chưa từng chịu khổ, bởi vậy cuối cùng thua ở trong tay Triệu Bách Hợp, nhưng tuy hắn bại lại vinh, bởi vì hắn đoạt được nữ nhân Triệu Bách Hợp nhìn trúng, bởi vì nguyên nhân hồi nhỏ, Triệu Bách Hợp vốn đã không tín nhiệm nữ nhân, nhưng duy chỉ có đối Tất Dao Quang có thể nói là mở rộng chân tình, thậm chí hắn tranh đoạt chức vị Quốc công cũng là vì bảo toàn tính mạng Tất Dao Quang, Triệu Húc Dương thua vương vị, lại được tiểu mỹ nhân, trong tình tiết Triệu Bách Hợp hận hắn tận xương, lại vì Tất Dao Quang ném chuột sợ vỡ bình không dám giết hắn, cuối cùng chỉ cầm tù hắn, khiến mình rơi xuống cái phóng hỏa tự thiêu mà chết.
Trong tình tiết hai người Tất Dao Quang và Triệu Húc Dương không hòa thuận, có thể nói là một đôi oan gia vui vẻ, lúc Triệu Bách Hợp vì Tất Dao Quang mà đi tranh vương vị, không có thời gian chơi với cô ta, hầu như sau này Tất Dao Quang cùng Triệu Húc Dương bên nhau, hai người lâu ngày sinh tình, Triệu Bách Hợp bắt đầu cũng ghen, nhưng Tất Dao Quang luôn mồm xưng nữ nhân cũng là người, cũng có quyền kết hồng nhan tri kỉ, mỗi khi Triệu Bách Hợp ghen thì cô ta cảm thấy Triệu Bách Hợp nhỏ nhen, luôn phát giận, thời gian lâu dài Triệu Bách Hợp cũng không dám nói gì, chỉ sợ cô ta không vui, không ngờ hai người vậy mà sớm đã đi quá giới hạn, hôm nay Tất Dao Quang ra cửa song Triệu Húc Dương đưa cô ta trở về.
Bách Hợp cười lạnh đưa tay nghịch khối ngọc trên y phục, nghe nói như thế, phân phó một câu:
“Sau này Dao Cơ không được tùy ý xuất phủ, nếu như sau này nàng ta muốn xuất phủ, nhất định phải hồi báo bản công tử!”
Trước đó Triệu Bách Hợp đã từng phân phó hạ nhân, nói Dao Cơ muốn làm gì thì người trong cung đừng ép cô ta, thức ăn y phục trang sức, mọi thứ có thể cô ta tự quyết định, lúc này đột nhiên Bách Hợp như là lật mặt, không cho Dao Cơ tùy ý xuát môn, hạ nhân trong lúc nhất thời không biết trong lòng Bách Hợp có tính toán gì, nhưng nguyên chủ làm người luôn luôn vui giận thất thường, tính cách mưa nắng thất thường, chuyện như vậy trước đây cũng không phải chưa ai làm qua, bởi vậy cô gái kia đáp một tiếng, do dự một hồi lại hỏi:
“Vậy đồ ăn y phụ cùng trang sức hoàng kim…”
“Chẳng qua là đồ chơi, trước đây bản công tử tâm tình tốt, coi như thưởng nàng ta, sau này dựa theo nô lệ quy định là được.” Cô nói dựa theo quy định bình thường, nhưng nô lệ lại cần làm việc, có lúc còn phải hầu hạ khách nhân, trước đây Tất Dao Quang ở trong cung Triệu Bách Hợp tự do hành tẩu không nói, suốt ngày nhàn rỗi khắp nới gây họa, nhưng không ai dám sai khiến nàng.
Bây giờ hình như công tử chán ghét mà vứt bỏ cô ta, nhưng nghĩ đến trước đây Triệu Bách Hợp dung túng cô ta thì hạ nhân lại có chút mơ hồ, chỉ hỏi mấy câu, cô gái kia đã không dám hỏi lại đi xuống, bởi vậy cung kính cẩn nghe theo, bận khom người đảo lui ra ngoài.
Triệu Bách Hợp trước đây nhàn rỗi hầu hết thời gian sẽ luyện cưỡi ngựa bắn cung thuật, từ khi biết Tất Dao Quang dành hơn nửa thời gian cho cô ta, tới sau này phân nửa thời gian lại dùng mưu quyền đoạt vị, lúc này Bách Hợp không muốn làm gì hết, cô bảo người ta tìm một chút thẻ tre sách lụa đến đây, mới xem một lúc, bên ngoài quả nhiên người cáo trạng đã tới rồi.
Tiến tới báo tin chính là một người hầu sắc mặt trắng bệch không râu, vừa tiến vào đã cáo trạng Tất Dao Cơ nói.
Ánh mắt người hầu này giảo hoạt, vẻ mặt lấy lòng, biết Triệu Bách Hợp rất sủng ái Tất Dao Cơ, vừa nói xong thì hiến kế luôn:
“Công tử, không bằng tìm người đánh hắn một trận, nếu dám nháo sự, liền…” Hắn nói xong, liền làm động tác cắt cổ, lấy lòng cười một tiếng: “Kể từ đó, Dao Cơ cũng không bị phiền phức.”