Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 828
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 828 - Gặp lại hệ thống cung phi (23)
Beta: Sakura
Đại Sở lập quốc xong, mẹ con Ân thị không hề dỗ dành nàng như trước, sau khi mất đứa nhỏ, bà bà Vương thái hậu không thể kìm được tức giận, cho rằng nàng không có phẩm cấp không đức độ, lật mặt với nàng, vào lúc này, Đào Bách Hợp chiếm được một đồ vật tự xưng tên là “Hệ thống cung phi” gì đó.
Lúc đầu đạt được vật này thì Đào Bách Hợp còn có chút sợ hãi, thứ này có thể nói chuyện với mình, hơn nữa không biết người ở chỗ nào, nhưng dần dần, nàng liền phát hiện chỗ tốt của hệ thống cung phi này, nàng ấy có thăm dò một lần chiếu với nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, lúc hoàn thành nhiệm vụ, nàng ấy chiếm được “Chân dài thon thon” cùng với “Đôi mắt sáng to”.
Không có nữ nhân không mê luyến đối với những thứ này, nhiệm vụ của nàng ấy xác xuất thành công càng cao, ngoại hình của nàng ấy lại càng hoàn mỹ, nàng bắt đầu hấp dẫn Ân Sở, dường như Ân Sở cũng bị bề ngoài tuyệt mỹ không giống người thường của nàng câu dẫn, hệ thống cho nàng đồ càng ngày càng tốt, mà bố trí nhiệm vụ cho nàng thì lại càng ngày càng khó, dần dần Đào Bách Hợp cảm thấy bắt đầu mệt mỏi.
Bây giờ nàng đã chiếm được sủng ái của Hoàng đế, Hoàng đế đã mê luyến vô cùng thân thể của nàng, tuy nói hắn vẫn sủng hạnh Giang Mẫn Châu, nhưng hắn cũng không rời bỏ thân thể Đào Bách Hợp, nàng ấy có hệ thống tặng danh khí, có thể cho thân thể hắn hưởng thụ vô cùng, một mặt là Giang Mẫn Châu cho hắn tinh thần yêu say đắm, một mặt thì lại là thân thể Đào Bách Hợp sau khi trải qua hệ thống cải tạo làm cho hắn si mê, Ân Sở trái ôm phải ấp như vậy, đồng thời Đào Bách Hợp cũng chìm đắm trong chỗ tốt hệ thống mang đến cho nàng, xem nhẹ những thứ nguy cơ ấy.
Nàng ấy không có ý thức đến Ân Sở lấy nàng chẳng qua là phát sinh dục vọng, thậm chí Đào Bách Hợp không có phát hiện. Chính mình đường đường là Hoàng hậu của một nước, trong thời gian ngắn vứt bỏ tôn nghiêm đích nữ Đào gia cùng địa vị tôn quý, tranh sủng với Giang Mẫn Châu, kéo địa vị mình xuống, nàng trầm mê với tranh đấu hậu cung, Đế vương Ân Sở lại xuất thân lùm cỏ, thành công giở thủ đoạn, đùa giỡn cân đối như hồ ly, hắn hưởng thụ thân thể Đào Bách Hợp mang đến vui thích cho hắn, nhưng hắn lại không thích Đào gia này tồn tại. Ở sau lưng hắn mưu đồ diệt trừ Đào gia. Chuẩn bị loại trừ Đào gia sau đó, liền vứt địa vị hoàng hậu của Đào Bách Hợp, giáng nàng xuống làm cung nữ, ngoại trừ danh phận Ân Nguyên Ấp. Lại nâng nữ nhân mình yêu thích lên vị Hoàng hậu.
Đối với những điều này thì người Đào gia từng nhắc nhở qua Đào Bách Hợp, càng về sau chính Đào Bách Hợp cũng cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng ấy đã không đổi ý, bởi vì nàng ấy phát hiện mình đã không khống chế được chính mình, hệ thống cho nàng nhiệm vụ càng ngày càng khó, từ mới bắt đầu chỉ là muốn nàng làm một chút tranh cãi với Giang Mẫn Châu, hoặc là làm một chút hành động lấy lòng Ân Sở liền có thể có khen thưởng lớn, tới sau đó, thì lại càng yêu cầu nàng làm chuyện quá mức.
Đến khi Đào Bách Hợp cảnh giác chính mình hoàn toàn không hoàn thành được nhiệm vụ thì đã chậm! Nàng không còn đường thối lui, trước không đường đi, phía sau có truy binh, tuyệt cảnh không thể lại phát sinh!
Hệ thống ban bố nhiệm vụ yêu cầu nàng ở trong ngày quy định mang thai long tử, bằng không kết quả cuối cùng, là sẽ gạt bỏ nàng.
Hưởng qua lợi hại của hệ thống, phát hiện hệ thống không gì làm không được, vì không muốn chết, Đào Bách Hợp như chim sợ cành cong, bắt đầu suốt ngà quấn quít lấy Ân Sở, muốn cùng hắn giao hảo, thế nhưng Ân Sở lúc ấy đem sủng ái phân cho hai người nàng cùng Giang Mẫn Châu, vì tính mạng được sống, thiên kim Đào thị kiêu ngạo ngày xưa, không tiếc buông tự tôn, dùng hết tất cả thủ đoạn bỉ ổi đê tiện hệ thống cho nàng để câu dẫn Ân Sở.
Chỉ tiếc lúc ấy mệnh Đào Bách Hợp không tốt, khi đó Ân Sở đã thống nhất tứ quốc, còn lại một Triệu quốc còn chưa có đoạt lấy mà thôi, lúc ấy hắn chuẩn bị ngự giá xuất chinh, hệ thống cấp kỳ hạn chỉ còn nửa tháng, Ân Sở xuất chinh đêm hôm trước, Đào Bách Hợp quấn quít lấy Ân Sở thỉnh cầu, trở thành trò cười trong cung, tôn nghiêm Hoàng hậu này nàng, không còn sót lại chút gì.
Ngày xưa Đào Bách Hợp kiêu ngạo càn quấy, hệ thống ban bố xuống, dường như trở thành một nô tỳ ti tiện, đáng tiếc đêm hôm đó nàng quấn quít lấy Ân Sở, chịu đựng hắn quát mắng cùng đả kích, thừa hết sủng nhưng nàng không có thể mang thai như trước.
Tiếp thu tình tiết đến đây, bản năng Bách Hợp cảm giác dường như trong đầu có thứ gì tỉnh lại, cái loại cảm giác bị người giám thị hình như đã trở về làm cho người ta sởn tóc gáy, Bách Hợp quyết đoán chặt đứt tình tiết cùng hồi ức, lúc này mới nhắm hai mắt lại.
Ngủ một giấc sau khi tỉnh lại, đầu còn đau, thân thể cùng linh hồn dường như còn có thể nhớ cái loại cảm giác bị sét đánh đó, nhưng kỳ thực trên thân thể không có bất luận cái vết thương gì, chắc hệ thống trừng phạt linh hồn kinh sợ, cũng không phải là trực tiếp nhằm vào thân thể. Bách Hợp trở mình, nghĩ tình kết quả cùng của Đào Bách Hợp, tuy nói còn chưa có tiếp thu xong tình tiết, nhưng cũng có thể đoán được bất kể Đào Bách Hợp làm như thế nào, cuối cùng nhất định là chưa hoàn thành xong nhiệm vụ, xem ra cơ bản nhiệm vụ đến đây, phương hướng mình không có đi nhầm, cô đưa tay xoa xoa trán, còn chưa có mở mắt ra, một đôi tay mềm mại xoa nhẹ trên trán cô, giọng nói Lục Dung Hòa uy nghiêm mang theo vài phần lo lắng vang lên:
“Không có tiền đồ, bị Ân Sở khiển trách mấy câu, vậy mà nhịn không được ngất đi!” Mặc dù nàng ấy trách cứ, thế nhưng nhưng lại phân phó y nữ qua bắt mạch thay Bách Hợp, hiển nhiên vô cùng sốt ruột đối với thân thể nữ nhi:
“Nếu không phải Hồng Uyển phái người xuất cung hướng ta cầu cứu, có phải con xảy ra chuyện hay không, cũng sẽ không nói cho cha nương?”
Bách Hợp mở mắt ra, hai mắt Lục Dung Hòa đỏ bừng, trên mặt không che giấu được vẻ mệt mỏi, bên ngoài sắc trời có chút bạc màu, trong điện chỉ đốt hai ngọn đèn lồng, ánh đèn mờ tối cũng không quá chói mắt, trời còn chưa sáng, bốn phía có vẻ im ắng, dường như âm thanh mình hít thở một hơi cũng có thể nghe được bên tai.
“A nương tiến cung lúc nào?” Lúc cô nói chuyện cổ họng khô khốc khó nhịn, Hồng Uyển mang nước ấm đến để cô trơn họng, Bách Hợp uống liên tiếp vào miệng, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, tuy nói trên mặt vẫn là bệnh, nhưng lại không giống như trước hữu khí vô lực: “Con ngủ đã bao lâu?”
“Hai ngày, ngày hôm trước con té xỉu về sau bọn người Hồng Uyển cũng không báo, con có phải muốn cha nương chết nhanh hay không? Một Giang Mẫn Châu khiến con nổi cáu thành như vậy, hôm nay cha con tiến cung, lột da Giang Mẫn Châu, cho ngươi làm trống đánh!” Lục Dung Hòa nhẫn lửa giận, nói một câu, Bách Hợp nghe bà ấy nói như vậy, biết phu thê Đào thị vì dỗ dành mình hài lòng mà bất chấp tất cả, trong lòng đã thở dài thay nguyên chủ, lại cảm thấy Đào Bách Hợp không đáng.
Cô đưa tay nắm trở lại tay Lục Dung Hòa, một mặt cắn môi, ánh mắt lộ ra mấy phần lo lắng:
“Có phải nương vẫn chưa ngủ hay không? Trước đây nữ nhi bất hiếu, hôm nay ngủ như vậy, trái lại như tỉnh đại mộng sơ, nương yên tâm, sau này nhất định nữ nhi sẽ không tùy hứng giống như trước nữa, nên làm, không nên làm, trong lòng con cũng đã biết.” Một chuyến này tiếp thu một ít tình tiết, để cho Bách Hợp hiểu biết hệ thống nhiều hơn một chút, cô an ủi Lục Dung Hòa, lúc bắt đầu Lục Dung Hòa còn chưa tin, dù sao trước đây Đào Bách Hợp đối với Ân Sở có bao nhiêu yêu mến, người Đào gia nhìn ở trong mắt, vì Ân Sở quả thực ngay cả tính mạng Đào Bách Hợp cũng có thể từ bỏ, bây giờ chỗ nào có khả năng nói buông tha liền buông tha?
Lục Dung Hòa còn muốn mở miệng, lại nhìn thấy trên mặt Bách Hợp mang nét cười, dường như ánh mắt cô càng kiên định hơn trước, cũng không giống như là thuận miệng nói, làm cho bà vui mà thôi, Lục Dung Hòa do dự một chút, Bách Hợp lại không chờ bà mở miệng, thò tay nắm chặt tay bà ấy:
“Con đã nghĩ thông, bây giờ Đại Sở sơ lập, việc hậu cung không cần nói đến, gần đây Hoàng thượng có nhắc tới việc xuất chinh với cha không?” Trong tình tiết mặc dù Ân Sở văn không được, nhưng võ công lại rất lợi hại, tự thân mưu trí chưa đủ, nhưng thắng ở dũng mãnh thiện chiến, nếu như một khi hắn có quân sư thích hợp, hắn nghĩ muốn diệt trừ các nước, nhất thống thiên hạ, tài lực đủ, mãnh tướng không thiếu, lại mượn thanh uy Đào thị, nghĩ muốn làm chủ thiên hạ thật đúng là không phải việc khó gì.
Hiếm thấy cô không ngại nói đến việc Ân Sở xuất chinh, lúc đầu Lục Dung Hòa còn lo lắng cô đấu không lại Giang Mẫn Châu, không ngờ vậy mà cô sẽ suy nghĩ nhanh như vậy, trái lại trong lòng ngẩn người, bà hoài nghi liếc nhìn nữ nhi một cái, lại thấy Bách Hợp híp mắt, hình như là đang nhắm mắt dưỡng thần, bàn tay mềm mại đặt ở trong tay bà kia, băng lãnh mềm trượt làm cho bà có chút đau lòng.
“Việc này, con không nên quản hãy mặc kệ, cha con sẽ che chở cho con một đời chu toàn.” Lục Dung Hòa nhìn thấy bộ dáng này của con gái, trên mặt con gái đã không có thần sắc kiêu ngạo như trước, hình như có vẻ vô cùng mệt mỏi, trong lòng bà như đao xoắn, an ủi một câu, nhìn Bách Hợp không có lên tiếng, chỉ cho rằng cô cực kỳ mệt mỏi, đang muốn đứng lên không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, cho nàng ngủ lại một hồi, trong lúc đó Bách Hợp đột nhiên mở miệng:
“Nương có thể đem lời này của ta, nói nguyên si cho cha nghe.” Cô có dự cảm, cái hệ thống trong đầu mình kia muốn bỏ chạy, phát hiện cô không có giá trị lợi dụng, đồ đáng chết này làm cho cô nơm nớp lo sợ trong thời gian dài như vậy, lại cho cô tới hai lần hình phạt, lúc này nói rời đi thì rời đi? Nó đang nằm mơ à!
Nếu như cứ như vậy bỏ qua cho nó, nguyên chủ ăn qua vị đắng của nó, thù này báo cũng không được, hơn nữa mình ăn vị đắng của nó cũng không nổi cáu, sao Bách Hợp có thể cho phép nó chạy lúc này được?
Đã biết tên hệ thống này, minh bạch nó gọi là hệ thống cung phi, liền chứng minh công dụng của nó nhất định chỉ có thể xuất hiện ở cung phi.
Trước mắt bên trong kịch tình tiếp thu, Đào Bách Hợp là dựa vào nó giúp đỡ khiến Ân Sở thích mình, cao cao tại thượng đường đường là chính thê, biến thành một đồ chơi thấp hèn, hệ thống này ngay từ lúc đầu, uy lực cũng không có mạnh như vậy, từ lúc nào chân chính cường hãn, trong lòng Bách Hợp không dám suy nghĩ nhiều, sợ hãi nó giám sát mình, sớm phát hiện đã tiếp thu kịch tình, nó chân chính bắt đầu bạo phát uy lực, là Đào Bách Hợp cùng Ân Sở lạc thú một lần sau, mỗi khi Đào Bách Hợp cùng Ân Sở phát sinh quan hệ một lần, nó cho Đào Bách Hợp trừng phạt liền nghiêm trọng hơn lần trước, căn bản không giống như mình, thành công hơn mười lần, mới mở ra một lần trừng phạt.