Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 794
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 794 - Tình yêu anh em giả (7)
Beta: Sakura
Mẹ Vệ nghe cô hỏi mình thì xấu hổ, bà liếc nhìn Bách Hợp bằng vẻ mặt nhút nhát, e lệ, lại quay qua nhìn người cảnh sát đứng bên cạnh, hai cánh tay nắm chặt nhau vặn vẹo đôi chút như khó xử, lát sau mới nhỏ giọng:
“Dưới lầu bên cạnh có một quán chơi mạt chược, hôm nay rất đông khách nên bà chủ mới bảo tôi trông mấy đứa trẻ khác một lát, tôi vốn luôn trông Tiểu Thụy, nhưng là, nhưng là, không biết lúc nào nó đã biến mất rồi…” Ý của bà chính là bà không biết lúc nào thì Vệ Thụy mất tích.
Ngoài miệng mẹ Vệ nói Vệ Thụy mất tích đã 2 tiếng rồi, nhưng thật ra thì không chỉ là con số này, Bách Hợp biết rõ bà chủ của quán mạt chược dưới lầu bên cạnh, đây là một quán mạt chược tư nhân, bình thường nhiều người đi chơi mạt chược, người đông phức tạp, làm ăn rất được, về sau bà chủ này muốn mở rộng làm ăn, dứt khoát mua đứt tầng lầu một, không gian quán rộng rãi, khách tự nhiên cũng đông đúc, có khi vì để mời được nhiều người khách, nên bà chủ muốn có người chăm mấy đứa con cháu của họ, một ít người khách mang con cái hoặc cháu ngoại nội dẫn đến, nếu muốn bọn họ chơi mạc chược thì những đứa trẻ đó cần người trông, có khi người làm ở quán mạt chược sẽ giúp trông, nhưng có thể vì khách quá đông, đa số thời điểm đều bận rộn không trông nổi.
Bà chủ lại không nỡ đuổi khách đi, nên khi có nhiều trẻ con, biết rõ tính cách của mẹ Vệ, bà sẽ gọi mẹ vệ đến trông giúp, thường xuyên qua lại nên mẹ Vệ ngày càng quen thuộc.
Mẹ Vệ thuộc loại người cuồng làm việc tốt, người ta chỉ cần có chút khó khăn, nói qua với bà, bà sẽ không quản mình có đủ năng lực hay không đều đi giúp đỡ, nhỏ là giúp người khác trông trẻ, lớn là bỏ tiền xuất lực. Bà ít khi hiểu được hai chữ “cự tuyệt” viết như thế nào, bà chủ thấy bà dễ nhờ, nên thường xuyên gọi bà đi hỗ trợ, có khi trong quán quá nhiều việc phải làm, còn bảo mẹ Vệ giúp quét dọn vệ sinh, thêm trà nước cho khách các loại, hôm nay đông khách, đông trẻ con, mẹ Vệ phải xoay quanh. Ban đầu còn để mắt đến VỆ THỤY – con mình đang ở ngoài phơi nắng, qua một lúc sau thì đã quên bén đi, đợi đến chạng vạng tối từng người, từng người khách đã về nhà làm cơm tối, mẹ Vệ bề bộn cả buổi, giúp đỡ quét dọn này nọ, thì bà mới phát hiện người con mình luôn ở bên ngoài phơi nắng giờ đã không thấy đâu nữa rồi.
Bà tự mình tìm quanh một vòng không thấy đâu, mẹ Vệ gấp đến nỗi cuống lên, sau khi không còn cách nào khác mới điện thoại cho Bách Hợp.
Bách Hợp cảm thấy may mắn vì mình không phải là nguyên chủ, nên không nếu nguyên chủ biết nguyên nhân, sợ là đang sống khỏe mạnh cũng bị mẹ vệ làm cho tức mà chết.
“Hôm nay bà giữ con cho người khác, có nhớ là con ai không?” Lúc này cô cũng không đi so đo với mẹ Vệ, ngược lại hỏi một câu, mẹ Vệ nghe cô hỏi như vậy, lại nhìn sắc mạt cô có chút khó coi. Sợ cô muốn tìm người khác gây chuyện, vội vàng nhỏ giọng:
“Không liên quan đến bọn họ, đều là do mẹ…”
“Tôi biết rõ không liên quan đến bọn họ! Tôi chỉ muốn biết bọn họ là ai, ở đâu, tôi đi hỏi họ có nhìn thấy Tiểu Thụy không thôi.” Bách Hợp cắt đứt lời mẹ Vệ, tăng thêm chút âm lượng, vành mắt mẹ Vệ thoáng cái liền đỏ lên, lặng lẽ đem khắn lau nước mắt, do dự liếc nhìn cảnh sát, hiển nhiên là không tin tưởng sự cam đoạn của Bách Hợp, đến tận lúc cảnh sát bắt đầu hỏi bà những lời này, bà mới đem thứ tự tên họ nói ra.
Ngày thường mẹ Vệ thường giúp những người đó trông con cháu, nên bà biết rõ tất cả bọn họ. Bách Hợp nghe bà nói xong, ra hiệu bà đi theo mình ra ngoài, chuẩn bị đến từng nhà hỏi xem họ có thấy em trai mình đâu không.
“… Không tốt lắm đâu, hiện tại đang là thời gian ăn cơm chiều. Quấy rầy người ta ăn cơm chiều…”
“Bà cũng biết bây giờ người ta đang ăn cơm chiều, bà nghĩ đến người nhà bà đang làm gì không?” Bách Hợp thở dài, hỏi lại mẹ Vệ một câu. Cô không giống như Vệ Bách Hợp, gặp những chuyện như thế này thì lửa giận đùng đều đè nén lại trong lòng mà không bộc phát ra ngoài. Bởi vậy cô sẽ lớn tiếng chất vấn mẹ Vệ, hơn nữa gần đây mẹ Vệ cũng có chút sợ con gái, quan trọng nhất là về chuyện tiền nong còn cần con gái viện trợ, tính tình bà lại mềm yếu, bởi vậy ở trước mặt Bách Hợp không nâng nổi eo lên.
“Người một nhà nhà người ta còn đang cùng nhau ăn cơm, còn con của bà bây giờ đang ở đâu, về sau có thể cùng bà ăn cơm hay không còn không biết, bà còn rảnh rỗi lo lắng quấy rầy người ta ăn cơm chiều?” Bách Hợp liên tiếp hỏi mẹ Vệ hai câu, hỏi đến lúc mẹ vệ không thể trả lời được, khóc nấc lên: “Đều là lỗi của mẹ, do mẹ, lúc chiều mẹ chú ý nó một chút thì tốt rồi.”
Đến nước này bà còn muốn nói giúp cho bà chủ quán mạt chược, ngược lại cho rằng mình có thể vừa trông lũ trẻ con kia, vừa có thể trông được Vệ Thụy, Bách Hợp cũng không muốn nhiều lời với bà, buộc mẹ Vệ đem tên những người kia ghi xuống, bà đúng là đối với việc nhà người ta thì tận tâm tận lực, tên gọi những đứa bé kia là gì đều nhớ rõ, chỉ có con ruột của mình là không quan tâm, trông cậy vào bà đúng là không ổn rồi, Bách Hợp không muốn lúc tìm người còn nghe mẹ Vệ lải nhải, nên trực tiếp kéo hai cảnh sát đi tìm bà chủ quán mạt chược.
Nằm ngoài dự tính của Bách Hợp, bà chủ kia khi nhìn thấy hai vi cảnh sát đi đến, có chút hốt hoảng, lúc Bách Hợp hỏi bà là có thấy em trai mình không, một mực phủ nhận là không hề nhờ mẹ Vệ đến giúp đỡ công việc, mẹ Vệ nghe bà ta nói vậy liền choáng váng: “Chị Triệu…”
“Tôi không hề nhờ bà qua giúp đỡ nhé, bà chớ nói nhảm, mẹ của cô tự mình thích trêu chọc con nít nên đến thôi, bây giờ tại sao lại trở thành tôi nhà qua trông con nít rồi? Người trong tiệm của tôi nhiều như vậy, lúc nào không giữ được vài đứa trẻ?”
Bà chủ rất sợ sẽ chọc phiền toái, biết rõ cô con gái này của nhà họ Vệ không dễ chọc, bởi vậy phủ nhận tất cả, đem đoàn người Bách Hợp đuổi đi.
Mẹ Vệ ũ rũ lau nước mắt: “Thật đó, tôi thật sự giúp bà ấy mà, làm sao bà ấy có thể quên dễ dàng như vậy?”
Tình huống thế này cũng đã gặp qua không ít lần, lúc trước khi mẹ Vệ đang mang bầu không biết đã giúp đỡ qua bao nhiêu người đang gặp khó khăn, chính là có tiền cho tiền, có sức giúp sức, bản thân thì không nỡ ăn uống, mà chỉ cần người khác xin giúp đỡ, lập tức dâng cả hai tay cho người ta, buồn cười là lúc sinh đẻ bà muốn sinh mổ, Vệ Bách Hợp đến cầu xin những người ngày xưa bà đã giúp đỡ, người ta lại giả vờ như không biết cô, cho đến giờ mẹ vệ đã ăn không biết bao nhiêu thiệt thoài rồi vẫn không học được bài học nào cả. mà người ta cũng biết tính bà như vậy rồi nến cứ gọi bà đến giúp đỡ thôi.
Đến từng nhà gõ cửa để hỏi, nhiều nhà sợ phiền phức không chịu nói, ngược lại có mất đứa bé nói nhớ rõ Vệ Thụy bị mấy người mặc đồng phục học sinh trung học đẩy đi đến hướng đối diện, đến rồi đi mau lắm, một đứa trẻ nhỏ không thể nào nhớ rõ ràng được.
Đã có manh mối, có thể xử lí tốt được rồi, tuy nói khi Vệ Bách Hợp thuê nhà cũng không quan tâm đến nơi nào có camera an ninh, nhưng đi đến phía đường đối diện thì đã có camera an ninh rồi, cô cùng hai người cảnh sát đi xem video giám sát, rốt cục đã tìm được bộ dạng mấy người học sinh đẩy Vệ Thụy đi rồi.
Sự việc đến bây giờ gần xong xuôi thì ba người hộ lí mới nhẹ nhàng thở ra, đã tìm được Vệ Thụy đồng nghĩa với việc công việc của các cô được đảm bảo, mấy người đó ôm nhau khóc rống, mẹ Vệ lại thoải mái nở nụ cười, trong lòng như hất được một tảng đá lớn vậy, nhịn không được chắp tay trước ngực thì thầm:
“Tạ ơn trời phật phù hộ, bình thường tôi hay làm việc tốt nên bây giờ mới gặp được may mắn như thế đấy, con xem, trong lúc nguy khốn như bây giờ cũng đã có người nói ra tung tích Vệ Thụy đấy.”
Nếu không phải do bà đi làm cái việc tốt gì đấy thì Vệ Thụy sẽ không mất tích, lúc này Bách Hợp không muốn nhiều lời với bà, chỉ nhờ hai người cảnh sát tra tung tích mấy người đẩy Vệ Thụy đi, đến tận lúc trời gần sáng mới tra được thân phận những người học sinh đó, bọn họ là học sinh của một trường trung học nằm gần đây, to gan lớn mật, thấy Vệ Thụy chỉ ngây ngốc ngồi trên xe lăng phơi nắng, cố tình đến trêu chọc cậu, đẩy cậu đi xa một chút, thấy hắn không khóc không náo, cảm thấy thú vị một chút rồi thôi, nên cũng không quan tâm nữa, mỗi người trở về nhà mình.
Đã tìm được nơi bọn hắn bỏ lại Vệ Thụy, mà chỗ đó cũng không có ai sống, cũng không có camera an ninh, nếu muốn tìm người, chỉ có thể đến mấy đoạn đường phụ cận tìm manh mối thôi, giằng co cả một đêm, mấy người hộ lí không dám chợt mắt đều nhìn chằm chắm vào màn hình, điện thoại Bách Hợp bỗng reo lên, mắt cũng không nháy cô nhấc máy, là ảnh của Chu Minh Ngâm, trong cục cảnh sát bao trùm không khí buồn ngủ nghe thấy chuông điện thoại không khỏi phấn chấn lên.
“Vệ Bách Hợp, cô tới công ty ngay cho tôi.” Giọng nói nghiêm túc của Chu Minh Ngâm vang lên, phảng phất ẩn dật lửa giận, Bách Hợp đáp lại một câu: “Tôi không rảnh.” Đang chuẩn bị tắt điện thoại, Chu Minh Ngâm nghe được lời này của cô, rốt cục không thể nhịn được, cao giọng lên:
“Không rảnh? Tôi nhìn thấy đơn từ chức của cô rồi, cô có ý gì? Viện Viện tuổi còn nhỏ, tôi chỉ hy vọng cô có thể nhường nhịn nó một chút, là chị dâu thì không nên cãi nhau với nó, cô bắt đầu cáu kỉnh với tôi à? Cô xem hôn nhân là trò đùa à, mới cưới mấy ngày đã đòi ly hôn, hiện tại cũng nộp đơn từ chức rồi, tôi biết đúng là tôi có chỗ không tốt, thế nhưng vài năm nữa Viện Viện sẽ lấy chồng…” Thật sự tuổi của Chu Viện Viện đã không còn nhỏ nữa, chỉ nhỏ hơn Chu Minh Ngâm năm tuổi, Vệ Bách Hợp quen Chu Minh Ngâm năm hắn 28 tuổi, bây giờ hai người quen nhau đã hơn ba năm rồi, Chu Viện Viện giờ cũng trên dưới 27 rồi, còn muốn vài năm nữa mới lấy chồng, hiện tại không lấy, sau này sẽ đồng ý cưới ai?
Trong nội dung, đúng là Chu Viện Viện hơn 31 tuổi cũng chưa lập gia đình, cuối cùng hết hy vọng thì càng quấy nhiếu quan hệ của Chu Minh Ngâm và Vệ Bách Hợp, thừa dịp Chu Minh Ngâm ngồi tù, hai người mới chính thức chung một chỗ.
Bây giờ Bách Hợp nghe Chu Minh Ngâm nói mấy lời này, trong lòng vô cùng phiền chán, huống chi còn chưa tìm được Vệ Thụy, cô làm sao có đủ nhẫn nại nói chuyện với Chu Minh Ngâm nữa, trực tiếp cắt ngang lời hắn: “Hiện tại tôi không muốn nói mấy lời này. Việc từ chức vài ngày nữa sẽ nói.” Nói xong, cô trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện.