Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 733
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 733 - Kế nữ Mộ Dung gia (11)
Beta: Sakura
“Tiểu Hợp.” Minh mẫu cũng đã lớn tuổi rồi, thế nhưng mà năm tháng thật sự ưu đãi bà, dường như không có chút dấu vết của thời gian lưu lại trên người bà, căn bản nhìn không ra bà đã hạ sinh hai đứa con, mấy năm gần đây còn mang thêm vài phần thành thục cùng quyến rũ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tức mê người, khó trách chỉ trong vài năm đã trước sau như một làm Mộ Dung Phiếm mê hoặc choáng váng đầu óc, sủng ái bà vô cùng.
Bà ngồi thẳng tắp bên cạnh Mộ Dung Tương Nhi, lúc Bách Hợp tiến vào bà còn đang cúi đầu cùng Mộ Dung Tương Nhi nói gì đó, thậm chí còn trìu mến lấy tay vấn lên mảnh tóc rủ xuống của Mộ Dung Tương Nhi, hai người như mẹ con thật sự, vợ chồng Bách Hợp đi vào bà mới ngẩng đầu, tay không dịch chuyển khỏi vai Mộ Dung Tương Nhi, thẳng lúc nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của con gái, lông mày mới có chút nhíu nhẹ một cái, chỉ cho là con gái vì nhìn thấy thái độ thân cận của mình với Mộ Dung Tương Nhi mà lãnh đạm bà, khẽ im ắng thở dài.
Từ sau khi Minh mẫu gả vào Mộ Dung gia, Minh Bách Hợp cũng tương đương với trước mất đi phụ thân về sau mất cả mẫu thân nữa, Bách Hợp cũng không phải là nguyên chủ, chứng kiến một màn Minh mẫu cùng Mộ Dung Tương Nhi thân mật với nhau cũng không biết có thấy hâm mộ đau lòng hay không, côchỉ hướng Minh mẫu khẽ gật đầu, trong nội cung còn có người ngoài, côlạnh nhạt gật đầu: “Mẫu thân.”
Ánh mắt Mộ Dung Tương Nhi lạnh lùng dịch chuyển khỏi Lý Chiêu Dương, vốn là rơi xuống trên người Lý Duyên Tỷ, lông mày đào nhẹ nhàng chớp chớp,lúc nhìn thấy anh ngồi trên ghế, chân mày cau lại, lại rất nhanh dừng lại không lên tiếng, dung mạo nàng ta không xinh đẹp bằng Minh Bách Hợp, nhưng lại có một cảm giác trong trẻo mà cao quý lạnh lùng, nếu đem nguyên chủ ra so sánh cùng, cho dù Mộ Dung Tương Nhi có dung mạo kém hơn nhưng lại có khí chất cao hơn nàng rất nhiều.
Minh Diệc Kiêm lạnh lùng không nói lời nào, hắn cùng Minh Bách Hợp là huynh muội song sinh, dung mạo hai người có chỗ tương tự. Một thân trang phục xanh da trời nổi bật lên khí chất hiên ngang của hắn. Từ sau khi Minh phụ mất hai huynh muội tiến vào Mộ Dung gia đã bắt đầu lạnh nhạt trong quan hệ, hắn cảm động và nhớ nhung ân đức của Mộ Dung gia, ưa thích Đại tiểu thư Mộ Dung Tương Nhi lãnh đạm cao quý, ghét bộ dạng bị ngược đãi của em gái, cũng không thân cận nàng, nhất là từ khi việc Minh Bách Hợp ưa thích Lý Chiêu Dương bị người cho lộ ra, hắn đối với cô muội muội này càng tăng thêm ác cảm. Lần trước khi Bách Hợp bị đưa vào thành Tử Tiêu để xung hỉ, theo lý mà nói người tiễn đưa hẳn là người đại ca thân sinh là hắn mới đúng, có thể hắn cho rằng Minh Bách Hợp là nỗi hổ thẹn, cuối cùng người tiễn đưa là Mộ Dung Thùy Thanh.
Nhắc tới cũng châm chọc, Minh Bách Hợp xuất giá, mẹ ruột cùng đại ca thân sinh không hề tiễn đưa nàng, cuối cùng người đưa nàng đến thành Tử Tiêu vậy mà lại là người ức hiếp cônhiều năm Mộ Dung Thùy Thanh. Trong nội tâm Bách Hợp không thích Mộ Dung Thùy Thanh, so sánh với người mẹ thân sinh trước mắt, côđối với hai mẹ con Minh mẫu lại càng không có hảo cảm, thái độ lãnh đạm của hai người để lộ cho người phái Thiên Sơn nhìn thấy, nhưng mà sư thúc Cam tiên sinh cũng không muốn quản việc nữ tắc của người ta, bởi vậy đều mượn cớ cúi đầu uống trà, mỉm cười không rõ ràng.
Bách Hợp phụ giúp đưa Lý Duyên Tỷ tới vị trí tốt mà Lý Chiêu Thành lưu lại cho hai người. Bánh xe nhấp nhô trên mặt đất phát ra tiếng vang ‘ken két’, Minh mẫu hướng ánh mắt nhìn thoáng qua Lý Duyên Tỷ, một đôi mắt như mộng rất nhanh nhìn về phía Lý Chiêu Thành đang ngồi ở chủ vị:
“Tương nhi cùng Chiêu Dương công tử đại hôn, theo lý mà nói phu quân phải tự mình đến, nhưng ở Mộ Dung gia thật sự có việc thoát thân không ra, bởi vậy thiếp thân mới đi một chuyến thay phu quân hướng Vương gia bồi tội.” Minh mẫu dịu dàng phúc lễ, dung mạo bà khuynh thành, một khi bái xuống, tư thái đẹp mắt không nói nên lời, ngay cả Cam tiên sinh phái Thiên Sơn cũng không nhịn được phải nhìn bà. Chỉ có ánh mắt của Lý Chiêu Thành không chút nhìn lên bà, ngược lại có chút vui vẻ gọi hai người Lý Duyên Tỷ ngồi xuống bên cạnh, ân cần cho người chuẩn bị cho nhi tử chút ít trà Thủy Linh quả, lời nói của Minh mẫu bị ông phớt lờ, gương mặt đang bái xuống của bà lộ ra vài phần xấu hổ, ánh mắt nhìn đến hướng Bách Hợp.
Bà đang hi vọng Bách Hợp có thể giải vây giúp mình, nhưng Bách Hợp lại đang nghĩ đến thời gian mình mới vào nhiệm vụ, Minh mẫu để cho người rót trà bỏ thuốc cho nàng, đem một đống lời từ biệt nói ra. Minh mẫu ngẩn ngơ, sau nửa ngày không ai cho bà đứng dậy, trước kia bà đã từng học qua một ít võ công, nhưng tiến gả Mộ Dung gia được mấy năm, mỗi ngày chỉ lo liệu nội trợ phục vụ phu quân, không giống thời gả cho Minh phụ hai vợ chồng lưu lạc thiên nhai, nhiều năm sống thoải mái dễ chịu đã sớm phế đi võ công của bả, chỉ ngồi xổm trong chốc lát đã khiến bà thấy có chút khó chịu, da mặt có chút nóng rát, bà cố tỏ ra bình thường nhẹ ho hai tiếng, Lý phu nhân luôn lãnh đạm lúc này mới như là phát hiện ra tình cảnh của Minh mẫu tình cảnh, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt:
“Theo lý mà nói Mộ Dung gia và thành Tử Tiêu ta coi như là thân càng thêm thân, Mộ Dung phu nhân thực sự quá khách khí. Mộ Dung đại hiệp có việc tại thân, không biết vì sao Mộ Dung Thiếu chủ lại không một chuyến đến đây?” Lúc bà hỏi về Mộ Dung Thùy Thanh, Minh mẫu do dự một chút, “Thê tử của Thùy Thanh trước sớm có thai lại không biết, lúc luyện võ bị thương thân thể, kết quả đã mất đi hài tử, coi như là đứa nhỏ này không có duyên cùng cha mẹ, ngày đó Thùy Thanh tại thành Tử Tiêu nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy về Mộ Dung gia, chưa kịp hướng Vương gia cáo từ, ngược lại là hắn không đúng, thiếp thân ở chỗ này thay hắn bồi lễ.”
Tổ tiên của Lý Chiêu Thành trước kia được phong vương, thừa kế võng thế, bởi vậy phần lớn người trong giang hồ gọi ông là vương mà không phải là thành chủ.
Nghe được tin tức từ Minh mẫu, Lý Chiêu Thành trong lòng cũng hiểu, Mộ Dung Thùy Thanh đã chạy rồi, ngày đó bắt được tận tay, đáng tiếc là không có chứng cứ chính xác, lúc này tự nhiên chỉ có thể mặc cho người Mộ Dung gia nói loạn.
Mấy người đem chủ đề vòng vo úp mở, Mộ Dung Tương Nhi đang ngồi yên tĩnh khi nghe thấy Mộ Dung Thùy Thanh bị lướt qua, bàn tay đang nắm chặt mới dần nới lỏng, lạnh lùng quay đầu nhìn Bách Hợp, trong đôi mắt đẹp tràn đầy băng giá.
Cảm giác được tầm mắt của nàng ta, Bách Hợp cũng quay đầu lại, vừa vặn chống lại ánh mắt của Mộ Dung Tương Nhi,lúc bị Bách Hợp phát hiện mình đang ngó chừng nàng, Mộ Dung Tương Nhi biểu lộ như thường, thậm chí khóe miệng chậm rãi nhấc lên, trên mặt hiện rõ khinh miệt cùng xem thường, hai người nhìn nhau nửa ngày, trong mắt côta vốn hiện lên sự đùa cợt cùng chán ghét nồng đậm, ngay sau đó lại nhíu lông mày, trên mặt lộ ra sắc mặt khinh thị, Bách Hợp chỉ yên tĩnh chằm chằm vào nàng ta, động tĩnh của hai người rất nhanh đã bị Minh mẫu nhìn vào trong mắt, bà giả vờ dựa vào gần Mộ Dung Tương Nhi nói gì đó, lúc này Mộ Dung Tương Nhi mới thần sắc lãnh đạm quay mặt đi, không nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nữa.
Bữa cơm này người của Mộ Dung gia có chút không tập trung, trong bữa tiệc Minh mẫu mấy lần muốn đem chủ đề ngoặt hướng về mối hôn sự của Mộ Dung Tương Nhi và Lý Chiêu Dương, nhưng Lý Chiêu Thành lại không hề đề cập tới, mỗi khi bà cố ý muốn hướng chủ đề về phía này, Lý Chiêu Thành cũng không tiếp lời, trong lòng Minh mẫu phát chìm, đến lúc này còn có chỗ nào không rõ đây, chỉ sợ Lý gia có chút bất mãn với mối hôn sự có chút bất mãn, nếu không cũng không đối xử lãnh đạm với người Mộ Dung gia như vậy.
Mang theo danh dự của Mộ Dung gia, Mộ Dung Phiếm lại giao hôn sự của Mộ Dung Tương Nhi cho bà quản lý, thể hiện sự tín nhiệm đối với bà, bà thật sự không muốn làm Mộ Dung Phiếm thất vọng. Đáng tiếc một chuyến này Mộ Dung Phiếm có việc không thể đến đây, Minh mẫu trong nội tâm vừa vội vừa sợ, bà chỉ là một người phụ nữ, luận về mưu lược võ công hay thủ đoạn, bà đều không phải đối thủ của Lý Chiêu Thành, nếu mối hôn sự của Mộ Dung Tương Nhi xảy ra sai lầm trên tay bà, Mộ Dung Phiếm cho dù có sủng ái bà, sau này bà cũng khó có chỗ đứng trong Mộ Dung gia, ánh mắt Minh mẫu rơi trên người Bách Hợp đang ngồi bên cạnh Lý Duyên Tỷ, bờ môi khẽ mân mê.
Lần này ngoài mặt Lý Chiêu Thành thiết yến để bày tiệc mời khách Mộ Dung gia, nhưng Minh mẫu muốn thương nghị hôn sự với Lý gia cũng không được, đợi đến cuối yến hội lúc hai người Bách Hợp cùng Lý Duyên Tỷ chuẩn bị rời đi, cô cùng Lý Duyên Tỷ mới bước ra đại điện, còn chưa bước xuống thềm đá, Lý Duyên Tỷ trên mặt lộ ra không vẻ kiên nhẫn, còn chưa mở khẩu, Bách Hợp đã bị người từ phía sau gọi ở.
“Tiểu Hợp, con vẫn còn trách mẹ lòng dạ ác độc sao?”
Vẻ mặt Minh mẫu ưu thương, hướng Bách Hợp chậm rãi đi tới, bà túm làn váy nhẹ nhàng bước đi, trong mắt đầy sương mù mông lung. Bách Hợp phụ giúp đẩy xe lăn của Lý Duyên Tỷ, ánh mắt Minh mẫu xẹt qua người Lý Duyên Tỷ, rất nhanh lại chuyển đến mặt con gái, khuôn mặt tựa như sắp khóc.
Bộ dáng này của bà thật sự làm cho người khác trìu mến, không chỉ Mộ Dung Phiếm mà ngay cả nguyên chủ cũng thấy đau lòng, cho nên dù chịu đủ đau khổ mệt mỏi tại Mộ Dung gia cũng không nỡ phá hỏng hạnh phúc của mẫu thân, có gì cực khổ đều cắn răng chịu đựng, Minh mẫu không hề biết nữ nhi của bà yêu bà thế nào, trong lòng Bách Hợp phát lạnh, biểu hiện trên mặt lại mười phần bình thản.
“Mẹ có chuyện muốn nói với con một mình, được không nào?” Bà đi ra từ chỗ tối, trên người mang theo hương thơm thoang thoảng. Lý Duyên Tỷ cau mày, ân oán giữa Bách Hợp và Minh mẫu anh biết rõ rành rành, nếu Lý Duyên Tỷ là Thiếu thành chủ thật, Bách Hợp nghe nói như thế có thể sẽ đáp ứng, nhưng Lý Duyên Tỷ cũng không phải là Lý Duyên Tỷ của nguyên tác, bởi vậy cô muốn cự tuyệt, chẳng biết tại sao, Lý Duyên Tỷ lại thò tay nhéo nhẹ lòng bàn tay cô, nói khẽ: “Tôi đi trước chờ em, nhớ xong nhanh một chút.”
Chỉ là một nhân vật trong nhiệm vụ, anh lại muốn chủ động tránh đi, trong lòng Bách Hợp có chút giật mình, bắt đầu hoài nghi liệu tâm nguyện của nguyên chủ trong nhiệm vụ này có phải đơn giản như Minh Bách Hợp biểu hiện ra ngoài hay không, cô nhẹ gật đầu, Lý Duyên Tỷ tự tay đẩy ghế, nhanh chóng đến bên thềm đá, Minh mẫu lại càng hoảng sợ, đang muốn hét lên kinh hô lại thấy xe lăn lẽ ra phải rơi xuống bậc thềm lại trực tiếp bay lên, tựa như vì sao nhanh chóng trượt xuống dưới, cuối cùng vững vàng xuống chân cầu thanh, một chút thanh âm cũng không phát ra.
“Không nghĩ tới Thiếu thành chủ sống qua đại nạn cũng có phúc, nội lực mạnh đến kinh người…” Thấy một màn như vậy, Minh mẫu há to miệng, biểu lộ có chút âm tình bất định, bà nói khoa trương một câu, nhưng Bách Hợp cũng không muốn hàn huyên cùng bà, cô lấy tay sửa sang lại mái tóc bị gió đêm thổi loạn, trực tiếp hỏi:
“Có việc?”
“Con vẫn còn hận mẹ?” Minh mẫu cứng đờ, rất nhanh bà lại tiến thêm bước nữa, nhìn thấy tóc Bách Hợp vì gió thổi mà phất lên trên mặt, Minh mẫu muốn thay cô lấy tay vén lên, chỉ là không nghĩ tới Bách Hợp lại vô ý thức lui về phía sau một bước, bàn tay bà rơi vào khoảng không, không hiểu tại sao, liền nhớ lại cảnh mình tự tay vén tóc thay Mộ Dung Tương Nhi, trên mặt bà rất nhanh lộ ra vẻ đau thương, như là bị động tác của Bách Hợp đả kích, nhịn không được nói:
“Ta biết rõ con hận ta, hận ta đem con gả cho Thiếu thành chủ, nhưng không phải bây giờ Thiếu thành chủ còn sống êm đẹp sao? Nó cũng không giống như lời đồn nói sống không quá mười tám, con còn có gì mà phải cảm thấy oan ức nữa?”