Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 688
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 688 - Tình cảm mẹ chồng nàng dâu 3
Beta: Sakura
Lúc Bách Hợp tiếp thu xong đoạn nội dung này, mặt cũng không khỏi đen lại, cô xoa xoa thái dương, vừa mới tiếp thu xong lượng lớn nội dung câu chuyện và trí nhớ, lúc này còn làm cho đầu cô hơi đau âm ỉ, nguyên chủ trước khi chết vô cùng thê lương, mẹ chồng oán hận nàng không để lại đời sau cho Nguyên gia, lại hận nàng làm cho trên dưới Nguyên gia chết hết, Cam Bách Hợp là ở trong oán khí và tiếng chửi rủa của tất cả người Nguyên mà không cam lòng tắt thở, trước khi nàng chết Nguyên Tú Châu đang hầu hạ Thẩm mẫu, căn bản không có trở về liếc nhìn nàng một cái, cô con gái nàng tự tay nuôi lớn coi như ruột thịt, cuối cùng cho Nguyên gia một đả kích trầm trọng như vậy, cơ hồ đã phá hủy cuộc đời của nàng, nàng không cam lòng!
Mà bởi vì hai tỷ muội Cam Bách Hợp gả vào Nguyên gia, Đại Cam thị là không thể sinh được con trai, Cam Bách Hợp thì là sau khi gả vào Nguyên gia làm hại Nguyên gia đoạn tử tuyệt tôn, không có người sẽ để ý tới con trai Nguyên gia là chết ở trên tay ai, thế đạo này người ta chỉ biết trách nữ nhân bát tự quá cứng rắn, cảnh ngộ của hai tỷ muội liên lụy con gái Cam gia không gả ra được, Cam Bách Hợp không nghĩ tới hành vi của mình làm cho nhà mẹ đẻ cũng hỏng bét chịu liên lụy, nàng thật sự vô cùng không cam lòng, nàng hối hận mình hết lòng hết sức với Nguyên Tú Châu như thế, trước khi nàng chết, Nguyên Tú Châu lại chẳng hề nhìn nàng lấy một cái, nàng hối hận mình có mắt không tròng, nuôi ra được một đứa con gái không có tim không có phổi như vậy, thậm chí ngay cả thù của con trai cũng không thể báo, cuộc đời của nàng vì Nguyên Tú Châu đã bị phá hủy, nàng muốn trở lại một lần nữa!
Nàng muốn trở lại chính mình lúc còn trẻ, lúc ấy Cam Bách Hợp có rất rất nhiều lý tưởng, nhưng cuối cùng bởi vì một Nguyên Tú Châu, lại vẫn bại bởi hiện thực như cũ, nàng muốn có cuộc đời của mình, không muốn cả đời lại xoay quanh Nguyên Tú Châu nữa.
“Ài…” Bách Hợp thở dài, tâm nguyện của Cam Bách Hợp nhất định là không thực hiện được rồi, nàng muốn cuộc đời của mình trở lại một lần nữa, nàng không muốn trên lưng gánh danh tiếng câu dẫn tỷ phu tức chết tỷ tỷ. Cũng không muốn cuộc đời của mình xoay quanh đứa con gái lòng lang dạ sói như Nguyên Tú Châu, đáng tiếc lúc này thời gian mình tiến vào nhiệm vụ quá muộn, không chỉ là Cam Bách Hợp đã gả vào Nguyên gia, hơn nữa ngay cả đứa con trai độc nhất của nàng hôm qua đã bị Thẩm Xuân Nghi đánh chết. Lúc này Thẩm Xuân Nghi chỉ sợ đã trốn ra khỏi thành.
Hôm nay thi thể của con trai độc nhất đang để ở trong chính sảnh Hậu phủ, Cam Bách Hợp và mẹ chồng vốn đang chuẩn bị tối nay tiến cung xin quý nhân trong cung ân điển hỏi tội Thẩm gia, nhưng lúc Nguyên Tú Châu nghe được Cam Bách Hợp chuẩn bị đối phó Thẩm gia, cuống quít đi ra cầu xin Cam Bách Hợp tha cho Thẩm Xuân Nghi một mạng. Đến lúc này rồi, nàng ta rất sợ giữa hai nhà ầm ĩ quá dữ đến mức sẽ làm cho hôn sự của nàng ta và Thẩm Xuân Nghi sinh ra khó khăn trắc trở, cho nên đau khổ cầu khẩn, Cam Bách Hợp lần này bởi vì không nghe lời nàng ta, cuối cùng trái lại nhốt nàng ta lại, Nguyên Tú Châu vì thế còn oán trách nàng rất lâu, cuối cùng dưới lấy cái chết bức bách, Cam Bách Hợp không thể không vì tính mạng của nàng ta. Tiến cung cầu tình Hoàng hậu.
Chính là bởi vì Cam Bách Hợp nhiều lần như vậy, không chỉ là chọc Hoàng gia không vui, mà ngay cả mẹ chồng đối với việc này cũng vô cùng khó hiểu, từ đó rất nhiều năm cuộc sống của nàng ở Thẩm gia đều vô cùng khổ sở, không có nam nhân và con trai dựa vào, Thẩm gia cả nhà quả phụ, cuối cùng lúc xảy ra chuyện. Tất cả chỗ tốt mới đều bị Nguyên Tú Châu nẫng mất.
Nghe được tiếng thở dài của Bách Hợp trong phòng, bên ngoài đám bà tử trông coi đều không nhịn được nhìn nhau một cái, đều không tự chủ được lắc đầu. Ngày hôm qua sau khi tiểu hậu gia vừa bị người khiêng về, người cũng đã tắt thở, lúc Cam Bách Hợp thấy thi thể con trai, lúc ấy đã sụp đổ rồi, trước kia nàng luôn cho rằng Nguyên Tú Châu sau này là người sẽ xuất giá, thời gian mình có thể giữ nàng ta ở bên cạnh không nhiều lắm, mà con trai sau này sẽ bên mình cả đời, nàng muốn không phụ lòng tỷ tỷ lúc lâm chung gửi gắm nàng chiếu cố con gái. Chỉ cần gả Nguyên Tú Châu ra ngoài. Thời gian nàng có thể cùng con trai rất nhiều, bởi vậy trước đây mặc dù con trai oán trách nàng thiên vị, phần lớn thời gian đều chăm sóc tỷ tỷ, nhưng Cam Bách Hợp mặc dù cảm thấy có chút áy náy. Nhưng chưa từng thay đổi.
Không nghĩ tới con trai phúc mỏng, căn bản không thể đợi đến lúc Nguyên Tú Châu xuất giá đã ra đi. Quan trọng nhất. Sau khi Cam Bách Hợp phái người điều tra rõ ràng, hôm nay lúc hạ nhân tới báo cáo, nói là hung thủ đánh chết con trai là Thẩm Xuân Nghi, cả người đều hỏng mất, lại thêm Nguyên Tú Châu cầu tình, cảm thụ trong lòng nàng tự nhiên có thể nghĩ.
Những năm này chuyện Cam Bách Hợp làm cho Nguyên Tú Châu mọi người trong phủ đều nhìn ở trong mắt, đừng nói Cam Bách Hợp còn một người mẹ kế, cho dù là mẹ ruột cũng không nhất định có thể làm được như thế, nàng đối với Nguyên Tú Châu có bao nhiêu cưng chiều, trong lòng mọi người đều rõ ràng, lúc này hạ nhân nghe thấy Bách Hợp thở dài, nghĩ đến lập trường bây giờ của nàng, đều cho rằng nàng là đang khó xử đau buồn, không khỏi cũng có chút đồng tình đối với nàng.
“Phu nhân, nô tài lấy chậu nước vắt khăn lau mặt cho ngài nhé?” Tiểu hậu gia sớm bởi vì ngoài ý muốn mà chết, tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao là tước vị triều đình lập chính thức, hôm nay linh đường bắt đầu dựng sợ rằng người ở gần tới đây bái tế sẽ rất nhiều, Bách Hợp ở trong phòng suốt cũng không thích hợp, cho dù là nàng đau lòng hơn nữa, nhưng lúc này cũng phải ra mặt tiếp đãi, Bách Hợp đáp một tiếng, cô trái lại không khóc, nhưng nguyên chủ sớm khóc đến con mắt cũng sưng đỏ rồi, tối hôm qua sau khi con trai chết đã chảy nước mắt một đêm, nghĩ đến chỗ có lỗi với con trai trước kia, hôm nay lại không có cơ hội bù đắp lại, mỗi lần bi thống thì tim xoắn lại đau đớn không ngừng.
Bà tử nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng đáp lại của Bách Hợp, đều thở phào nhẹ nhõm, đợi đến lúc mọi người bưng chậu nước cầm khăn đi vào đỡ Bách Hợp đứng dậy, trong gương lộ ra một gương mặt tuổi mới ngoài ba mươi, nhưng nhìn qua lại tiều tụy vô cùng, hiện ra vài phần già nua. Cam Bách Hợp vốn lúc còn trẻ tướng mạo rất đẹp, con gái Cam gia năm đó người cầu hôn không ít, nhất là sau khi Đại tiểu thư gả cho Định Uy hậu gia, thân phận của Cam Bách Hợp lại càng nước lên thì thuyền lên, đáng tiếc cuối cùng nàng không có chọn trong rất nhiều nam tử ưu tú, cuối cùng lại gả vào trong Hậu phủ trở thành kế thất thấp hơn người một bậc, những năm này lời đồn nhảm vô căn cứ quả thực như muốn nhấn chìm nàng, bởi vì nhiều năm luôn uống thuốc tránh thai, không thể khai chi tán diệp cho Nguyên gia, mẹ chồng đối với việc này vô cùng không hiểu, cuộc sống của Cam Bách Hợp lại càng hết sức gian nan, nàng không chỉ là phải chịu đựng sự oán hận của con trai, cùng với sự không thích và oán trách của mẹ chồng, còn phải cân nhắc suy nghĩ của Nguyên Tú Châu, thời gian trôi qua vô cùng mệt mỏi, người có thể trông tinh thần mới là lạ!
“Linh đường của Hậu gia, đã bắt đầu dựng rồi sao?” Bách Hợp nhìn bóng người trong gương, mặt không chút thay đổi hỏi một câu, trong gương lộ ra hai mắt có phần trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô, ánh mắt ấy nhìn đến làm cho người có chút sợ hãi, mấy bà tử ánh mắt đối diện với ánh mắt trong gương của cô, đều sợ tới mức giật mình một cái, cúi đầu xuống: “Đã bắt đầu rồi, phu nhân, chuyện tiến cung này…”
“Tất nhiên là phải tiến, loại tiểu nghiệt chủng kia của Thẩm gia dám can đảm đánh chết con trai ta, nếu không một mạng đền một mạng, trên đời này nào còn có công lý như vậy?” Bách Hợp đưa tay sửa sang đầu tóc, mặt không biểu cảm nói một câu, thân thể bà tử kia run rẩy một cái, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thủy chung không thể nhịn được, nhỏ giọng nói: “Vậy Đại nương tử…”
“Quả nhiên con gái lớn không dùng được mà, giữ đến giữ đi, giữ lại thành thù.” Bách Hợp khẽ nhếch khóe miệng lên, giữa lông mày hàn khí bức người nói không nên lời, dĩ vãng Cam Bách Hợp dù là có chút tính cách, nhưng nhiều năm cuộc sống không như ý sớm đã mãi nhẵn tính cách nàng, trên người cũng không còn loại khí thế này, bà tử kia thấy Bách Hợp cười, càng cảm thấy trên người phát lạnh, chỉ cảm thấy Bách Hợp không cười còn được, nụ cười này cực kỳ thấm người, mụ ta cúi đầu xuống, không dám mở miệng nữa, tóc Bách Hợp búi lên đơn giản, lúc này cô đã là quả phụ, lại đã mất nhi tử, vốn xiêm y nên dùng xanh đen làm chủ, nhưng hôm nay Bách Hợp chuẩn bị tiến cung cáo trạng, tất nhiên thay chính là triều phục nhất phẩm cáo mệnh của cô, phối hợp kiểu tóc cô chải lên, mặc dù chỉ cài một đóa hoa lụa màu trắng, nhưng nhẹ nhàng mà thoải mái, nhưng có một loại khí thế không cho phép người bỏ qua.
Lần này thời gian tiến vào nhiệm vụ đã chậm, tâm nguyện muốn sống cuộc sống của mình của Cam Bách Hợp nhất định đã không thực hiện được rồi, Bách Hợp chỉ định báo thù con trai cho nàng ta, chỉ hi vọng Cam Bách Hợp có thể thoả mãn, lúc này ngoài đại sảnh linh đường đã dựng lên, người đến đây bái tế không ít, lão phu nhân phủ Định uy hậu lúc này đã mặc triều phục ngồi ở trong đại sảnh, đầu tiên là mất đi con trai ngay sau đó lại mất đi cháu trai, vị lão phu nhân này rõ ràng đã có chút không chịu nổi rồi, mới chưa đến năm mươi, tóc vậy mà đã trắng toát, lúc này được buộc lại chải thành búi tóc tròn, trang phục cẩn thận tỉ mỉ, rất nhiều người tới đây dâng hương đã có chút đồng tình nhìn bà, lại có một số cười trên nỗi đau của người khác, bà lại rất bình tĩnh không đổi sắc.
Trong nội dung câu chuyện vị lão phu nhân này đối đãi với Cam Bách Hợp không hề hòa nhã, nhưng trừ thái độ không thích, cũng không có dùng thủ đoán án châm áp chế giày vò nàng, lúc này Bách Hợp nhìn thấy lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở trong nội đường, tiến lên rồi hành lễ một cái.
“Con đã nghĩ thông rồi hả?” Lão phu nhân Lư thị lúc nhìn thấy Bách Hợp mặc triều phục, trên mặt không biểu cảm mới lộ ra vài phần ý cười lạnh: “Ta còn tưởng con bị con đ* non kia dụ dỗ một cái, là sẽ ba hồn ném mất bảy phách rồi.”
Lư thị đối với cô con dâu này vô cùng không thích, tuy nói Nguyên Tú Châu là cháu gái của mình, Cam Bách Hợp gả vào Nguyên gia có thể đối xử với nàng ta như ruột thịt, Lão phu nhân mặc dù cao hứng, nhưng nàng ấy quá mức rồi! Cho dù là mẹ kế không thể nặng bên này nhẹ bên kia đối với con cái vợ cả sinh ra, nhưng cũng không có như Cam Bách Hợp, coi con gái người ta là báu vật, con trai của mình coi là cỏ dại, huống chi nàng ấy vì Nguyên Tú Châu, sau khi sinh hạ cháu trai thì cái bụng không tiếp tục sinh nữa, mới đầu Lư thị còn tưởng rằng bụng nàng có vấn đề gì, về đó mời đại phu kê đơn bắt mạch cho nàng, sau khi biết nàng sau lưng luôn uống thuốc tránh thai làm hỏng thân thể, thế nên mặc kệ nàng ấy.
Vốn Nguyên gia con nối dùng dồi dào, sau khi cưới hai tỷ muội Cam gia lại chỉ để lại một cây giống duy nhất, Lư thị vốn muốn trông coi cháu trai lớn lên, sau này nhất định không thể lại để cho cậu lấy nữ nhân như Cam Bách Hợp về nữa, vốn mong ngóng cháu trai sau này khai chi tán diệp cho Nguyên gia, nhưng không nghĩ tới cháu trai còn chưa lớn lên, lại đã một mạng về trời, trong lòng Lư thị đối với Cam Bách Hợp không phải là không có oán hận, hôm nay lúc thăm dò ra hung thủ giết cháu trai của mình chính là Cửu lang Thẩm gia, Lư thị nghe nói Nguyên Tú Châu đã đi tới trong viện của Cam Bách Hợp, lúc ấy bà còn tưởng rằng bằng vào sự cưng chiều của Cam Bách Hợp đối với Nguyên Tú Châu, nói không chừng con trai chết rồi nàng còn có thể thuận theo Nguyên Tú Châu cơ, thật không nghĩ đến lúc này Bách Hợp vậy mà mặc triều phục tới đây, Lư thị có chút bất ngờ, đồng thời, nhịn không được lại mở miệng mỉa mai một câu.
“Chỉ tội nghiệp Bình An của ta, mệnh thật là khổ!”