Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 678
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 678 - Cô gái có cuộc đời thấp kém 13
Beta: Sakura
“Buổi trưa tùy ý làm.” Bách Hợp thở dài, cô giãy giụa một chút muốn rút tay trong lòng bàn tay La Kỳ ra, bàn tay cậu vốn ấm áp trong nháy mắt như trở nên phát lạnh, hơn nữa sức lực có chút lớn nắm tay cô phát đau, nhưng cô giãy giụa hai cái lại không thể vung ra được, La Kỳ nắm tay cô chặt hơn chút nữa, Bách Hợp ngửa đầu nhìn cậu một cái: “Buổi tối tôi phải về nhà một chuyến.”
Cô nói nhà cũng không phải là chỉ chỗ ở hiện tại, La Kỳ không lên tiếng, hai người trở về nhà, cậu cũng không nói một lời, Bách Hợp mở cửa ra, vào phòng của mình thay quần áo thường ngày, đi ra thì La Kỳ ngồi ở trước bàn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ cũ kỹ chiếu vào trên người cậu, sợi tóc đen của cậu phát ra ánh sáng màu lam, hai hàng lông mi ở dưới mí mắt đánh ra hình nửa vòng tròn hình bóng mờ ảo, trang phục cậu phẳng phiu ngón tay thon dài ở trong hộp mô hình não bộ 3D tìm kiếm, mô hình đại não trước mặt anh vốn đã ghép được hơn phân nửa, lúc này toàn bộ đã bị cậu đẩy rời rạc, cậu nghiêm túc muốn một lần nữa hết sức ghép lại, nhưng trên mặt vẻ buồn bực càng lúc càng rõ ràng, thậm chí trên chóp mũi thanh tú đổ mồ hôi tinh tế như hạt châu nho nhỏ.
“La Kỳ?” Bách Hợp nhịn không được kêu anh một câu, tay anh run lên, nguyên bản một đống xếp hình bị đầu ngón tay cậu đẩy một cái, “Phần phật” một tiếng lại rời rạc lộn xộn rơi xuống.
La Kỳ trầm mặc, nói không nên lời, môi cậu mím càng lúc càng chặt, mắt nhìn chằm chằm xếp hình, hai đầu lông mày lộ ra vẻ buồn bực rõ ràng, đã qua thật lâu cậu lại muốn đưa tay đi một lần nữa đem xếp hình nhặt lên ghép lại, giống như cậu có chút lo lắng, Bách Hợp liền gọi cậu một tiếng, cậu đều giống như không nghe thấy.
Bách Hợp cau mày thở sâu ra một hơi, lúc này La Kỳ không nói lời nào. Nhưng Bách Hợp cảm giác được cậu đang không vui, loại tình huống này dường như bình thường đã từng gặp ở đâu, cô tiến lên thò tay đè bàn tay La Kỳ lại, bỗng chốc cậu phản xạ liền nắm chặt lấy mô hình trong tay, Bách Hợp lôi tay cậu đẩy ngón tay ra, lấy mấy khối xếp hình trong lòng bàn tay cậu ra, thò tay gẩy gẩy mái tóc mềm mại của cậu rồi nâng mặt cậu lên: “La Kỳ.” Cô lại gọi to một câu, lần này La Kỳ có phản ứng giống như cậu không hề có bộ dáng vô tri vô giác, đôi mắt cậu sạch sẽ chống lại con mắt của Bách Hợp, ánh mắt lộ ra oan khuất:
“Em nói em phải về nhà.” Cậu cảm thấy hai người vừa rồi ở cùng một chỗ mới là nhà, cậu cảm giác mình mới là người nhà của Bách Hợp, thế nhưng cậu không biết làm thế nào mới có thể diễn tả cho Bách Hợp biết. Vấn đề y học cao cấp cậu cũng có thể nhẹ nhõm lý giải, đại não nhân loại cấu tạo phức tạp như vậy không cần sách giáo khoa anh cũng có thể xếp lại, thế nhưng lúc này cậu lại không thể biểu hiện hoàn chỉnh tâm tình của mình, trong mắt La Kỳ lộ ra một tia lo lắng, mí mắt cậu lại rủ xuống, bàn tay kia vốn nắm chặt thành quyền, lại vô ý thức cầm cổ tay Bách Hợp.
“Mẹ em muốn em qua xem, em đã rất lâu không có trở về.” Loại cảm giác này dường như từng có qua ở đâu, trong đầu Bách Hợp nhanh chóng hiện lên một khuôn mặt, khuôn mặt La Kỳ hoàn toàn bất đồng với Bùi Tuấn mà cô đã từng gặp qua trong nhiệm vụ trước kia, thế nhưng lúc này hai người khác nhau lại cho cô một cảm giác kì dị giống nhau, tâm tư cô vốn không mềm mại lúc này mềm nhũn ra, xem tóc cậu lúc này đã rủ xuống ngang trán chặn ánh mắt của cậu, nhịn không được thò tay thay cậu sửa sang, hình như cậu rất thích động tác như vậy của Bách Hợp, híp mắt lại càng dựa vào Bách Hợp gần một chút, mặc dù không nói chuyện, nhưng Bách Hợp khẳng định cậu nghe lọt được lời nói của mình: “Em sẽ không trở về ăn cơm chiều, anh muốn ăn cái gì tự mình làm là được.”
“Cùng đi với em.” Vốn dĩ Bách Hợp chuẩn bị nói với cậu hai câu liền trở về phòng, lại không nghĩ rằng La Kỳ sẽ nói muốn đi cùng cô, cô có chút giật mình nhìn La Kỳ, như là cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Bách Hợp, La Kỳ nhìn tới cô: “Cô ấy nói, muốn dẫn bạn trai.”
Cậu biểu lộ rất chân thành, giống như là đang giải thích cho câu nói kia, Bách Hợp hiểu rõ La Kỳ nói lại nghe đến phía sau cậu giải thích bổ sung, không nhịn được khẽ nở nụ cười, Thành Bách Yến xác thực nói cô mang theo bạn trai, thế nhưng trong lời nói Thành Bách Yến chỉ bạn trai là Giang Huân cũng không phải là La Kỳ, nhưng khi nhìn ánh mắt cậu lúc này thì Bách Hợp cũng không nói lời nào, cô chỉ sờ sờ đầu La Kỳ, ra hiệu cậu tiếp tục xếp hình, mình mới buông mặt cậu ra.
La Kỳ nhận thấy Bách Hợp không có phản đối chính là đã đồng ý, lần này vẻ mặt cậu đã nhẹ nhõm rất nhiều, tuy nói bộ xếp hình 3D đại não từng bị Bách Hợp động tới, nhưng lúc này sự khó chịu trên mặt cậu đã vơi đi hơn nửa, đến buổi trưa cậu không chỉ là làm xong cơm, hơn nữa xếp hình kia đã ghép lại được non nửa.
Nhận ra được tâm tình của cậu không tồi, Bách Hợp nói chuyện với cậu nhưng bình thường đa số thời gian cậu đều yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ trả lời hai câu, dưới tình huống như thế Bách Hợp đều có chút không đành lòng không cho phép cậu cùng mình đi, tóc cậu nhìn có chút dài, nhưng hình như anh không thích người khác đụng chạm vào mình, vốn dĩ Bách Hợp chuẩn bị dẫn anh đi cửa hiệu cắt tóc, cuối cùng suy nghĩ một chút chính mình cầm kéo đi ra.
Biết Bách Hợp muốn thay mình cắt tóc, La Kỳ yên tĩnh ngồi thẳng tắp, thậm chí hai tay thuận theo đặt ở trên đùi, Bách Hợp thay cậu đem tóc mái cắt ngắn một chút, lại thay cậu cắt sửa một chút, tay nghề cô cũng không tốt, nhưng La Kỳ lớn lên lại nhìn thanh tú hơn nữa khí chất cao, bởi vậy một mái tóc đen không trật tự cắt cho La Kỳ, kết quả cũng không hỏng bét như suy nghĩ, ngược lại Bách Hợp chải mái tóc dài, nhưng vô luận soi gương chỉnh đốn như thế nào, cái gương đều ánh ra hình tượng rất khó coi, ánh mắt La Kỳ nhìn Bách Hợp ở trong gương, cậu nở nụ cười với Bách Hợp, Bách Hợp, trên mặt cô thịt chen vào tròng mắt híp lên, ngũ quan dường như thay đổi, quả nhiên ứng với người khác nói qua một câu nói: người chơi đẹp mắt đạn châu đều đẹp mắt, xấu người đánh Golf cũng giống như xẻng xúc cứt, cô quyết lật cái gương trên bàn xuống.
Buổi chiều để cho La Kỳ ngủ trưa, Bách Hợp trở về phòng luyện Luyện Thể Thuật, sắp đến lúc chạng vạng tối, cô tính toán thời gian, chuẩn bị trở về nhà họ Thành.
La Kỳ không có thói quen cùng người khác chen chúc ngồi xe buýt công cộng, xe của cậu vẫn luôn dừng trong trường học, hai người về trường học lấy xe trước, đợi đến lúc trở lại nhà họ Thành thì trời đã hơi tối, Bách Hợp gõ vang cửa phòng, là một người bóng đen gầy đến mở cửa, hắn nhìn thấy Bách Hợp vốn lộ ra một cái dáng tươi cười, ngay sau đó nhìn thấy La Kỳ bên cạnh, nụ cười trên mặt người này liền cứng lại, Bách Hợp nhìn thấy Giang Huân đã ở nhà họ Thành, mắt híp híp, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, trong phòng vang lêm tiếng mẹ Thành gọi ầm ĩ:
“Tiểu Giang, có phải Thành Bách Hợp đã trở về hay không?”
Tranh thủ hỏi thì trong tay mẹ Thành bưng một chồng bát từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Giang Huân đứng ở cửa không động, bà đặt bát ở trên bàn đi tới lúc này mới nhìn đến con gái ở cửa ra vào, cùng với con gái bên cạnh La Kỳ, cũng bắt đầu có chút ngây người.
“Tại sao anh ta lại ở chỗ này?” Bách Hợp hỏi mẹ Thành một câu, mẹ Thành liếc nhìn La Kỳ, ánh mắt cậu chỉ nhìn Bách Hợp, hai người nắm tay nhau. Mẹ Thành không rõ quan hệ của hai người. Vốn dĩ người nhà họ Thành đều biết quan hệ giữa Giang Huân và Thành Bách Hợp, mặc dù Giang Huân ghét bỏ Thành Bách Hợp không dễ nhìn lại béo, không muốn bị người khác phát hiện mình cùng cô gặp gỡ ở trong trường học. Để tránh chính mình bị người trong trường học cười nhạo, thế nhưng hắn đối với việc người nhà họ Thành biết lại không có ý kiến gì, dù sao người nhà họ Thành biết thân phận của hắn càng sớm, sau này càng giúp đỡ hắn hơn, chỉ có đưa hắn trở thành người một nhà, sau này hắn tốt nghiệp xong nhà họ Thành mới có thể tận tâm tận lực giúp hắn, bởi vậy mặc dù Giang Huân căn dặn trước kia Thành Bách Hợp không thể làm bại lộ quan hệ của hai người ở trong trường học, hắn mượn cớ là tránh ảnh hưởng việc học hai người, mặt khác cũng xác định quan hệ thì đã sớm thúc giục Thành Bách Hợp dẫn hắn về nhà cha mẹ cô ấy.
Mẹ Thành vẫn biết Giang Huân là bạn trai của Thành Bách Hợp, lúc này nhìn Bách Hợp lại dẫn theo một người khác trở về, trong lúc nhất thời cũng có chút không rõ, bà liếc mắt nhìn Giang Huân liếc mắt một cái, lại nhìn Bách Hợp, có chút lúng túng: “Vào nhà trước rồi nói.”
Đối với đứa con gái Thành Bách Hợp này, mẹ Thành luôn có chút không thân thiết, dù sao con gái còn nhỏ tuổi đã xa mình, nhiều năm qua vẫn gọi người khác làm ba mẹ, không thể so với Thành Bách Yến từ nhỏ ở bên người bà thân thiết lớn lên, con gái lớn lên sau tính cách hướng nội, có lời nghẹn ở trong lòng cũng không chịu nói, bà cũng không biết đứa con gái này rốt cuộc nghĩ cái gì, lúc này nhìn thấy sắc mặt Giang Huân có chút lúng túng, trong lòng cảm thấy có chút quái lạ Bách Hợp không báo trước cho bà, lại nhìn biểu cảm Bách Hợp có chút lãnh đạm, trong lòng thở dài cảm thấy quả nhiên không ở bên cạnh mình không bằng người nuôi dưỡng thân cận bên cạnh, còn chưa kịp giải thích, trong phòng Thành Bách Yến đá dép liền đi tới:“Anh ta thế nào không thể ở đây? Không phải bạn trai chị sao? Người nhà biết chị bị cưỡng dâm, không chê chị mất mặt, trái lại chị thay đổi nhanh.”
Nghĩ đến buổi sáng Bách Hợp chặn họng cô ta hai câu, lúc này Thành Bách Yến nhớ tới còn nén giận, hôm nay mặc dù cáo trạng, nhưng lúc này nhìn thấy Bách Hợp thì đâm hai câu, bên cạnh Giang Huân nghe nói như thế, khóe miệng ngoắc ngoắc, lại cúi thấp đầu nói không nên lời.
Tuổi Thành Bách Yến không lớn lắm, trước đây nói chuyện cùng nguyên chủ đều giọng như thế, trong tình tiết Thành Bách Hợp bị cường bạo sau vội vã gả cho Giang Huân, cô ta lấy Thành Bách Hợp ra sỉ nhục, thỉnh thoảng lấy chuyện này kích thích cô ấy, ghét bỏ cô ấy gả không tốt, lại không có bản lĩnh, lãng phí mấy vạn khối học phí của cha mẹ, nhưng cuối cùng lại không lấy được bằng tốt nghiệp, làm việc cũng cần cha mẹ giúp, thậm chí cùng Giang Huân kết hôn nguyên nhân bởi vì Thành Bách Hợp bị cường bạo, cha mẹ Thành còn thanh toán tiền phòng cho hai người, tuy nói Thành Bách Yến tốt nghiệp sau kết hôn cha mẹ Thành cho cô ta của hồi môn kỳ thực còn nhiều hơn Thành Bách Hợp, nhưng suy nghĩ trong lòng Thành Bách lại vô cùng không cam lòng.