Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 677
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 677 - Cô gái có cuộc đời thấp kém 12
Đi qua hành lang phòng học thật dài, ánh mắt La Kỳ vẫn rơi trên người Bách Hợp: “Muốn ăn cái gì?” Cậu rất kiên nhẫn, làm việc lại nghiêm túc, thời gian qua đồ ăn cậu làm rất khá, tay nghề làm cơm cũng không thua Bách Hợp, hay bởi vì cậu thích mọi chuyện hoàn mỹ, có lúc rau dưa đơn giản cậu cũng làm ra hết sức ngon mắt, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Bách Hợp không đuổi cậu đi, buổi chiều cũng không có giờ học, Bách Hợp suy nghĩ vừa mới chuẩn bị nói buổi trưa tùy tiện ăn một ít, buổi chiều mua thức ăn chậm rãi làm thuận tiện để cho cậu có thể giết thời gian, mình cũng có thể nhàn rỗi ở trong phòng luyện Luyện Thể Thuật cả buổi, cô còn chưa mở miệng, chỗ rẽ cầu thang có một dáng người nhỏ hết sức thon thả, đeo một ba lô nhỏ màu hạt kê đang chuẩn bị lên cầu thang, lúc này nhìn thấy hai người Bách Hợp nắm tay, cô bé kia không khỏi kinh hô một tiếng:
“Thành Bách Hợp?” Cô ta kêu xong, như không dám tin tưởng, lại kêu một câu: “Thành Bách Hợp, thế nào chị gầy nhiều như vậy?” Vẻ mặt Thành Bách Yến lúc này giật mình, theo lần trước cô ta nhìn thấy Bách Hợp đến bây giờ, thời gian đã qua chừng mười ngày, những ngày này Bách Hợp đã gầy đi một vòng, nếu như mỗi ngày nhìn thấy cô đương nhiên không dễ dàng phát hiện, nhưng Thành Bách Yến nhìn quen bộ dáng mập mạp trước kia của cô, lại nhìn cô bây giờ gầy đi rất nhiều nên có chút ngoài ý muốn, vừa mới nhịn không được hỏi một câu, Thành Bách Yến liền nhìn thấy La kỳ đứng bên cạnh kéo tay Bách Hợp.
Trước kia trong trường học đồn đại La Kỳ có quan hệ với Bách Hợp, lúc đó ảnh chụp La Kỳ nhìn chằm chằm Bách Hợp đều bị người đào bới ra, Thành Bách Yến cũng nhìn thấy, nhưng cô ta không thể tin được, dù sao Thành Bách Hợp trước đây tính cách hướng nội nhu nhược bao nhiêu trong lòng cô ta đều rõ, ở nhà cùng cha mẹ lúc nói chuyện đều cúi thấp đầu không dám ngẩng mặt lên, lại có cơ hội gì quen biết La Kỳ? Cô ấy đi học nhiều năm. Từ nhỏ đến lớn hầu như không có bạn bè tốt, trường cấp ba, đại học càng giống như người tàng hình, hai tháng trước kết giao bạn trai không có tiền đồ như Giang Huân thế mà còn thấy thỏa mãn, một đứa con gái không có tiền đồ như vậy, ngay từ đầu Thành Bách Yến không tin cô sẽ có quan hệ với La Kỳ.
Bách Hợp cùng La Kỳ thật giống như người bình thường của hai thế giới. Thành Bách Yến lúc trước nhìn thấy ảnh chụp kia còn tưởng rằng trùng hợp. Trong lòng cũng từng đố kị Thành Bách Hợp trong sân trường có thể gặp La học trưởng nổi danh gần như vậy, nhưng cô ta nghĩ đến dung mạo, dáng người Bách Hợp, tia đố kị kia rất nhanh lại biến thành cười trên nỗi đau của người khác, mình có bạn trai đẹp có tiền đồ, tuy nói thua kém người như La Kỳ, thế nhưng so với Giang Huân, đó cũng một trên trời một dưới đất, ở trong lòng Thành Bách Yến Bách Hợp cũng chỉ xứng với con trai không có tiền đồ như Giang Huân, cho dù tới gần La Kỳ có cơ hội cùng cậu chụp ảnh, La Kỳ cũng không có khả năng quan hệ với chị ta.
Nhưng lúc này tận mắt thấy La Kỳ kéo tay Bách Hợp, bộ dạng hai người còn như đang nói chuyện, trong lòng Thành Bách Yến một cỗ ghen ghét không nhịn được dâng lên: “La học trưởng?”
La Kỳ không quay đầu, anh nhìn chằm chằm Bách Hợp, còn đang chờ cô trả lời câu hỏi của mình, trong mắt cậu rõ ràng ánh lên thân ảnh Bách Hợp, khóe mắt cũng không có liếc qua Thành Bách Yến một cái, Thành Bách Yến lại gọi một câu, La Kỳ vẫn không quay đầu lại, trong lúc nhất thời Thành Bách Yến cảm giác có chút khó tin, cô ta khi bé thông minh lanh lợi, lớn lên sau xinh đẹp hoạt bát thành tích lại tốt, bất kể là hàng xóm ở chung quanh hay họ hàng thân thích trong mắt đều là một cô gái khiến cho mọi người vô cùng ưa thích. Vào đại học rất nhanh được một đám bạn gọi là hoa khôi của khoa, sợ không phải là mỹ nữ đỉnh tuyệt, nhưng nếu so với Bách Hợp bề ngoài trái ngược nhiều lắm, ở đại học cũng có không ít nam sinh mượn cơ hội bày tỏ cảm tình với cô ta.
Ở trước mặt cô ta thì Thành Bách Hợp cho tới bây giờ đều không có ngẩng đầu lên, mặc kệ hai người so cha mẹ yêu quý, điều kiện bản thân hay là bạn trai, Thành Bách Hợp không có bên nào bằng cô ta, thế nhưng lúc này La Kỳ lại nhìn chằm chằm Bách Hợp không quay đầu, cũng không liếc nhìn mình một cái, Thành Bách Yến trong lòng thẹn quá hóa giận, lạnh mặt liếc nhìn Bách Hợp: “Ba mẹ biết rõ việc xấu của chị rồi, cho chị buổi tối trở về một chuyến, mặt khác chị gọi Giang Huân đến, bất kể như thế nào anh ta cũng là bạn trai của chị.” Lúc này cố ý ngay trước mặt La Kỳ nói tin đồn ra, Thành Bách Yến luôn luôn nhìn không vừa mắt Thành Bách Hợp, cho rằng cô ấy đoạt đồ của mình, căn bản không có nghĩ tới mình nói ra lời như vậy lời nếu bị người khác nghe thấy sẽ có hậu quả gì.
Trước kia mỗi tuần lễ Thành Bách Hợp đều về nhà ăn bữa cơm rồi rời đi, nhưng không ngờ hơn nửa tháng cô vẫn không trở về, vốn người trong nhà cũng không nhớ tới chuyện này, thế nhưng đoạn thời gian trước bởi vì La Kỳ nói chuyện với Bách Hợp, dẫn đến thanh danh Bách Hợp vang lên một trận, ngay sau đó mấy ngày lại truyền đến tin tức cô bị người ta cưỡng dâm, ở trong nhà Thành Bách Yến nhìn thấy trên mạng truyền tin tức này, lúc ăn cơm ở cùng cha mẹ coi như nói đùa, còn nói có khả năng người mắt mù đến cường bạo Thành Bách Hợp, lúc ấy cha Thành mẹ Thành mới nhớ tới con gái lớn rất lâu rồi không có về nhà.
Bình thường cô ấy chỉ có một mình, lá gan lại nhỏ tính cách lại hướng nội, từ nhỏ bởi vì bị cha mẹ xa cách, cùng hai người cha mẹ Thành cũng không thân thiết, mặc dù cha mẹ Thành có áy náy, nhưng bởi vì bên người đã có con gái hoạt bát đáng yêu lại xuất sắc, đối với con gái lớn này khó tránh khỏi sơ sót mấy phần, lúc này chân chính muốn liên lạc với cô, người một nhà mới phát hiện mình không có số điện thoại của Bách Hợp, Thành Bách Yến cũng không biết Bách Hợp học lớp nào.
Nguyên bản hôm nay Thành Bách Yến cũng không nghĩ tự mình qua đây, dù sao cô ta vẫn cảm thấy mình có chị như Thành Bách Hợp hết sức hổ thẹn, trong tâm tư cũng không thừa nhận cô là chị của mình, nhưng cha mẹ kiên trì bảo cô về nhà ăn cơm một chuyến, Thành Bách Yến tìm người hỏi Bách Hợp học lớp nào, một mặt tìm qua đây. Cô ta bị buộc qua đây vốn tâm tình không tốt, hơn nữa lúc này phát hiện Bách Hợp cùng La Kỳ nắm tay nhau, Thành Bách Yến luôn luôn ưu tú hơn Thành Bách Hợp, lúc này nhìn thấy tình cảnh như thế bị kích thích lớn, trong lòng cảm giác vô cùng bực bội, mặc dù run rẩy vì tin tức Bách Hợp có bạn trai là La Kỳ, nhưng nhìn La Kỳ cũng không có buông tay Bách Hợp ra, trong lòng Thành Bách Yến còn chưa hết giận, truyền hết lời cha mẹ xong nhịn không được lại đâm Bách Hợp một câu:
“Đã quên gọi điện thoại cho cha mẹ hỏi một tiếng, hi vọng chị không quên đường về nhà, dù sao bình thường chị lấy tiền cho tới bây giờ cũng không có quên.”
Bách Hợp vừa nghe lời này, mắt liền híp lại, nguyên chủ cũng là con gái của cha mẹ Thành, lúc trước nếu như không phải mẹ Thành mang thai Thành Bách Yến, Thành Bách Hợp cũng không đến mức bị tống cho người khác thành con nuôi, cô ấy bởi vì bị Thành Bách Yến mới đưa đi, rồi lúc trở về cũng không nợ ai, nhất là không nợ Thành Bách Yến, cô ta mỗi lần lại bày ra thái độ như mình đoạt cái gì của cô ta, nếu như Thành Bách Hợp nghe thấy Thành Bách Yến nói như vậy nhất định không dám phản bác chỉ có thể ở sau lưng lau nước mắt, nhưng Bách Hợp nghe thấy Thành Bách Yến nói lời này, lại cười lạnh một tiếng:
“Cha mẹ nguyện ý cho tao lấy, mắc mớ gì tới mày? Tuổi còn nhỏ quản lý rộng ngực ngược lại không lớn, khó trách đầu dài ra nhưng ngực không phát triển.” Cô nói xong, lời ít ý nhiều liếc mắt nhìn trước ngực Thành Bách, ngực Thành Bách Yến xinh xắn vừa vặn nguyên bản hợp với vóc người mảnh khảnh của cô ta, cô ta vốn vừa mới lớn vẫn chưa tới mười chín tuổi, bộ ngực phát dục cũng chưa xong toàn bộ, hơn nữa Thành Bách Yến thích đẹp, thường ngày luôn hô hào giảm béo, trên người gầy như da bọc xương, mặc quần áo ngược lại đẹp mắt, đáng tiếc bộ ngực nhỏ lại nhỏ hơn một chút, Thành Bách Yến cũng tiếc nuối điểm này, bởi vậy lúc mặc nội y đều tận lực chọn đồ lót độn thêm, lúc này cô ta mỉa mai Bách Hợp không ngờ Bách Hợp vậy mà đáp trả, Thành Bách Yến sửng sốt một chút, toàn thân run rẩy, chỉ vào Bách Hợp nói không nên lời.
Lúc này Bách Hợp cũng không để ý cô ta sắc mặt khó coi, nhíu nhíu mày: “Truyền hết lời nói còn chưa cút? Nhìn thấy mày liền phiền chán, khuôn mặt gầy nhom ngực không nổi hai lạng thịt, biết nói mày phúc ít hưởng thụ không đến, không biết còn tưởng rằng trong nhà đói kém không cho mày ăn no!”
Dĩ vãng Thành Bách Yến ghét nguyên chủ chính là lúc nói chuyện dùng khẩu khí như vậy, xoi mói tính cách vóc người của Thành Bách Hợp, từ nhỏ liên tiếp bắt nạt cô ấy đến khi lớn lên, Bách Hợp lúc này cũng xoi mói Thành Bách Yến một hồi, để cho hai má Thành Bách Yến sung huyết đỏ bừng, cô mới lôi La Kỳ, cũng không liếc nhìn Thành Bách Yến, đi qua bên người cô ta.
Tình huống như vậy hoàn toàn trái ngược, chờ Bách Hợp và La Kỳ đã đi được rất xa, Thành Bách Yến lúc này mới kịp phản ứng, cô ta cắn răng, oán hận không phục quay đầu muốn đi tìm Bách Hợp, cô ta còn trẻ, từ nhỏ lại được nuông chiều, lớn lên làm việc không suy nghĩ nặng nhẹ, lúc này chỉ cảm giác mình khó chịu cũng muốn người ta cùng mình bình thường mới tốt, nhất là làm cho mình khó chịu, sắc mặt cô ta nhìn người khác vốn dĩ luôn khinh thường, nhưng Thành Bách Yến quay đầu lại đuổi theo, chỗ nào còn nhìn được thân ảnh Bách Hợp và La Kỳ, hai người kia thừa dịp cô ta bị tức rồi lại thẫn thờ, sớm xuống lầu rồi.
Trong hành lang Thành Bách Yến chỉ cảm thấy ngực buồn phiền thở ra một hơi, cô ta oán hận lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện cho cha mẹ rống lên một trận, trong lòng ác khí đem chuyện Bách Hợp vừa mắng cô ta bắt nạt cô ta ra báo trạng, lúc này mới phiền muộn cúp điện thoại.
“Muốn ăn cái gì?” Lúc này La Kỳ kéo Bách Hợp xuống lầu, nhịn không được lại hỏi một câu, bình thường cậu chỉ yên tĩnh cũng không phải là ngốc, nhìn ra được từ sau khi Thành Bách Yến xuất hiện thì sắc mặt Bách Hợp nhìn không được tốt nhìn, cậu mấp máy khóe miệng, biểu tình có chút u buồn, cậu không thích Bách Hợp nói chuyện cùng người khác, không thích cô bởi vì người ta mà tâm tình lên xuống, nhất là cậu vừa nghĩ tới Thành Bách Yến vừa nói chuyện bạn trai, ngón tay La Kỳ giật giật, mí mắt rủ xuống dưới.