Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 672
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 672 - Cô gái có cuộc đời thấp kém 7
Beta: Sakura
Đây là chủ xe hỏi đường cô trước đèn xanh đèn đỏ, không ngờ sẽ gặp trong trường, lúc đó Bách Hợp đang gấp không có để ý đến cậu mà cứ thế chạy đi, lúc này gặp lại không có một chút cảm giác xấu hổ nào, bị đôi mắt của thanh niên nhìn chằm chằm, cô nhìn lại một cách bình tĩnh bình, khuôn mặt Thành Bách Hợp không đẹp, không chừng chủ xe hỏi đường đã quên cô rồi .
“Đổi vị trí đi.” Phía sau nữ sinh kéo tóc cô lại vỗ lưng Bách Hợp,Bách Hợp chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên sang chỗ phía sau, thanh niên mặc áo sơ mi xanh tóc mái che lông mi đang ngồi bên cạnhkhẽ nhíu lông mày.
Nữ sinh yêu cầu đổi vị trí xong ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của thanh niên, lúc này trong lớp học rất yên tĩnh, phần lớn ánh mắt mọi người đều nhìn người thanh niên, nhưng mà cậu lại nhìn chăm chú vào Bách Hợp, một số người nhìn thấy cậu ngồi dựa gần vào Bách Hợp thì trên mặt nét mặt vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Bách Hợp đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình đứng lên thì bên ngoài phòng học một giáo viên đeo kính tuổi đã lên hàng giáo sư mang theo laptop đi vào, ánh mắt quét một vòng quanh phòng học, rơi xuống bàn đầu tiên trên người thanh niên, ông đang nhìn thoáng qua, lúc nhìn đến người thanh niên, không dám tin trừng con mắt lên, lấy tay đẩy mắt kính của mình: “La Kỳ, sao em lại ở đây? Mấy ngày trước nghe trong trường học có người nói em về nước rồi.” Nghe được cái tên La Kỳ, Bách Hợp bỗng nhớ buổi sáng nghe được mấy người Thành Bách Yến nhắc đến La học trưởng, cuối cùng hiểu rõ tại sao lúc thanh niên này ngồi bên cạnh mình lại có nhiều ánh mắt kì lạ đến vậy.
Thành Bách Hợp tự hiểu mình là ai, kinh nghiệm cuộc sống làm cho cô ấy trưởng thành hơn. Cô ấy không phải là một cô gái lãng mạn tình cảm, La Kỳ là nhân vật truyền kì mà mỗi người trong trường đều biết, mặc dù cô biết tên của cậu, nhưng chưa bao giờ tìm hiểu tin tức của cậu. Không giống các nữ sinh trong trường hỏi thăm về cậu, bởi vì Thành Bách Hợp chưa từng nghĩ tới mình sẽ có cái gì đó với nhân vật phong vân của trường, cho nên hôm nay khi thấy thấy thanh niên này nên Bách Hợp không biết hắn là ai.
Nghe giáo sư gọi tên của mình. Đôi mắt trong veo của thanh niên nghi hoặc chớp chớp, lông mi cậu rất dài, ánh mắt của cậu cũng không rời khỏi Bách Hợp, không nhìn về phía giáo sư, lại nghiêm túc chính xác nói ra tên giáo sư: “Lưu giáo sư.” Tiếng nói chuyện của cậu rất nhẹ nhàng,đứng dậy hướng giáo sư chào hỏi, cúi đầu lúc đôi mắt vẫn nhìn Bách Hợp. Thấy lông mày Bách Hợp nhíu lại.
Trên mặt giáo sư lộ ra nụ cười, ông cũng hiểu rõ tính cách La Kỳ nên không hề ngạc nhiên, nhìn sinh viên đã tốt nghiệp một lần nữa về nghe giảng tất nhiên là làm giáo sư vô cùng vui vẻ, suốt một tiết học giảng rất nhiệt tình, lúc này trong lớp lén dùng điện thoại di động đập vào lưng Bách Hợp, cả một tiết học La Kỳ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô làm cho cô nổi hết cả da gà lên. Đến lúc tiết học kết thúc Bách Hợp không chút do dự đứng dậy.
“…” Cô chưa kịp đi, La Kỳ đã nắm lấy cổ tay Bách Hợp, ngón tay thon dài, móng tay tròn đầy đặn vô cùng xinh đẹp giống như tay của người làm nghệ thuật, da trên mu bàn tay rất đẹp không hề thấy một lỗ chân lông, lúc này kéo tay Bách Hợp,với sự trợ giúp của đôi tay vừa to vừa thô của Bách Hợp càng tôn lên vẻ đẹp của đôi tay kia.
Cậu không nói một lời nào, chỉ im lặng giữ tay Bách Hợp không buông, bị cậu giữ tay trong nháy mắt, Bách Hợp Tựu theo bản năng mở bàn tay cậu ra, nhiệt độ lòng bàn tay cậu cũng không cao. Lúc này động tác giống như ghét bỏ của Bách Hợp khiến cho hai mắt cậu lộ ra vẻ bi thương, đôi môi trắng nhạt mím lại thật chặt. Trên mặt lộ ra nét mặt giống như trẻ con bị tủi thân, nhìn chằm chằm Bách Hợp không nói lời nào, ánh mắt kia giống như con chó nhỏ, đôi mắt đen sáng ngời làm cho nét mặt người khác tự dịu lại dần.
Nhịn cả tiết học, mọi người ở bốn phía lúc này như ong vỡ tổ vây quanh La Kỳ, cậu là nhân vật phong vân của trường, mặc dù ra nước ngoài nhiều năm nhưng trong trường vẫn bàn về truyền kỳ của cậu rất nhiều, không chỉ là phong thái nhẹ nhàng sạch sẽ của cậu, mà còn có biểu hiện ưu tú trong trường trước đây, xuất ngoại vài năm La Kỳ là thiên tài giải phẫu khoa tim mạch trên nhiều tạp chí y học đều có thể thấy sự xuất hiện của cậu, nhiều năm qua cho tới bây giờ một số người yêu mến cậu chưa từng nghe chuyện xấu gì về cậu, vậy mà lúc này mọi người lại thấy đám mây ở chân trời không nhiễm bụi trần lại nắm tay Bách Hợp, trong chốc lát rất nhiều ánh mắt nhìn Bách Hợp giống như nhìn một đống phân trâu làm bẩn đóa hoa tươi.
Bách Hợp chưa từng nhìn nét mặt châm chọc của người xung quanh, cô thừa cơ lúc La Kỳ bị mọi người vây quanh, khéo léo thoát ra khỏi đám người, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Giang Huân với sắc mặt đen thui ngăn lại.
Lúc này Giang Huân giống như một người chồng có vợ ngoại tình hung dữ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp: “Em có ý gì?” Hắn nói xong rồi giữ chặt lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng học lúc này Giang Huân tức giận, sức lực dùng cũng không nhỏ, cơ thể Thành Bách Hợp vẫn còn yếu, mặc dù Bách Hợp dùng hết sức giãy dụa, nhưng vẫn không địch lại sức lực của Giang Huân bị hắn kéo ra ngoài.
Giang Huân tức giận đến cả người đều run rẩy, hắn không thích Thành Bách Hợp, Thành Bách Hợp không đẹp, dáng người cũng xấu. Thực sự nếu như không phải cô có nhà tại đế đô thì hắn cũng không nhìn đến, hắn sợ mất mặt khi quen cô gái như cô nhưng mà trong suy nghĩ của Giang Huân, Thành Bách Hợp là đồ của mình, hắn có thể không thích, hắn có thể chán ghét, nhưng nhìn đồ vật thuộc về mình bị người khác chạm vào, hắn cảm thấy tức.
“Cô cho rằng ngoài tôi ra còn có người khác sẽ chấp nhận cô? Tỉnh lại đi, người ta xem chừng là chỉ muốn chơi đùa thôi. Cô rốt cuộc muốn như thế nào, tôi là bạn trai của cô mà cô còn không nói rõ, sáng nay còn vô lý đánh người, cô chướng mắt tôi rồi, thích người khác rồi?” Giang Huân tức giận đến trong ngực có một ngon lửa, trong lòng nghẹn không phát ra được, bị kích động đôi mắt hắn đang đau khổ bắt đầu hằn lên tia máu, nước mắt chảy ra, gần đây mọi chuyện của hắn không thuận lợi, ban đầu muốn chia tay với Bách Hợp lại chuyển thành muốn lừa cô kết hôn với mình, làm cho nhà họ Thành bù thêm cho hắn chút ít, kế hoạch của hắn đều được sắp xếp tốt rồi, ngay cả cha mẹ của hắn đều được hắn gọi lên thành phố, nhưng hắn không ngờ rằng cuối cùng sự việc không thuận lợi giống như tưởng tượng mà còn làm bản thân bị thương, Thành Bách Hợp dịu dàng, nghe lời còn dám đánh hắn.
“Sao em không nghĩ em là ai? Người ta sẽ để ý đến em sao? Bách Hợp, cuối cùng là em có chuyện gì, đừng im lặng được không, tại sau bây giờ em lại tức giận với anh? Có việc gì hai ta cùng nhau giải quyết không được sao? Hay là có người bắt nạt em? Mặc kệ chuyện gì xảy ra anh sẽ không rời khỏi em, anh sẽ ở bên cạnh em!” Nén cơn tức giận trong lòng, Giang Huân đem lời mà mình tập trước nói ra, cuối cùng nói: “Cha mẹ anh đến rồi, muốn gặp em xem mặt, em sắp xếp chút thời gian đi”. Bách Hợp bị Giang Huân nắm chặt giống như xương cổ tay sắp bị hắn bẻ gãy, lúc này một mình cô chắc chắn không thoát ra được, nghe được lời của Giang Huân, lại nhìn hắn bộ dạng nhẫn nhịn, đang muốn quất cặp vào mặt hắn thì một người con trai cao gầy không biết khi nào thì đứng cạnh Giang Huân, lúc này bàn tay thon dài đang cầm một con dao phẫu thuật, ngón tay cầm dao chuyển mấy vòng, bỗng mũi dao đâm vào mu bàn tay của Giang Huân.
“Ah!” Giang Huân không kịp phản ứng, đợi đến lúc dao phẫu thuật sắc bén cắt lên mu bàn tay của hắn, máu tươi trào ra cảm giác đau đớn xuất hiện, lúc này hắn mới buông bàn tay của Bách Hợp ra, may mắn hắn phản ứng nhanh, mu bàn tay chỉ bị rách một chút, nếu hắn chần chờ một chút nữa, dao kia giống như có thể đâm tới xương thịt.
“Em không chờ tôi.” La Kỳ mím môi, mí mắt rủ xuống dưới, giọng nói cậu bình tĩnh, nhưng lộ ra cảm giác oan ức, mi mắt trong suốt giống như có thể thấy mạch máu nhỏ bên trong, tiếng Giang Huân hút khí lạnh bị cậu tự động bỏ ngoài tai, một cái liếc mắt đều không nhìn Giang Huân, mí mắt chuyển động rồi nhìn xuống cổ tay bị Giang Huân nắm sưng đỏ, tay lấy khăn từ túi áo sơ mi lau sạch máu dính trên dao phẫu thuật rồi mới bỏ vào bao bì.
“Thành Bách Hợp…” Giang Huân theo bản năng muốn ngừng máu trên mu bàn tay mình, vội vàng đem tay còn băng bó trước ngực thò ra, cái tay vừa nhìn giống như được băng bó chặt chẽ thì bỗng vươn ra từ trong đống băng gạc đè xuống mua bàn tay. Thực ra bàn tay hắn không bị thương chỉ có ngón tay bị cắn vẫn còn lưu lại vết răng. Giang Huân vội vàng va vào mu bàn tay khiến vết thương không nhỏ bị toác ra, chảy máu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên Bách Hợp, Bách Hợp vuốt cổ tay, phát hiện vẫn còn đau đớn, đổi tay rồi đưa tay muốn cho Giang Huân một bạt tai, La Kỳ bỗng bắt được, tay cô không kịp chạm vào mặt Giang Huân, Bách Hợp lạnh lùng liếc La Kỳ, nhấc chân đá về phía Giang Huân, lần này La Kỳ không ngăn cản.