Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 629
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 629 - Xuyên qua thành thị: Đứa con phá sản 1
Beta: Sakura
Vào cái ngày An Ninh bị xử lý, Bách Hợp đã thấy biểu hiện ấy trên gương mặt của Dận Chân. Cái cảm giác sợ hãi mơ hồ này cũng không phải là chỉ đối với đứa con trong bụng cô ta, An Ninh chết một phần nguyên nhân cũng là do số mệnh cô ta không tốt.
Có thể do trong nhiệm vụ lần này, Bách Hợp đã trêu chọc An Ninh quá ác liệt cho nên liều lượng Đa Tử Hoàn mà An Ninh đã hạ cho Bách Hợp nhiều hơn rất nhiều so với kịch bản ban đầu, Bách Hợp không biết cô ta muốn ăn đa tử song thai, chỉ cho rằng đây là thuốc tốt mà An Ninh đã chuẩn bị, kết quả cô ta phải chịu toàn bộ báo ứng, cô ta mang thai bao nhiêu đứa nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lại mang thai đến mười bốn đứa con. Đoạn thời gian đó, trong số những vị đại a ca tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, Thái Tử, Bát A Ca đều từng bị Khang Hi la mắng, thế nhưng duy nhất chỉ có Thập Tứ A Ca-đệ đệ ruột của Dận Chân lại được Đức Phi yêu thương, hơn nữa còn được Khang Hi hoan nghênh. Nếu như An Ninh mang thai đứa nhỏ không phải mười bốn đứa thì Dận Chân sẽ không thấy nghiêm trọng như vậy, nói không chừng nhìn thấy miệng vết thương của cô ta đã lành lặn như cũ cũng sẽ không muốn giết. Dù sao sau khi nhìn thấy An Ninh có được khả năng thần kỳ, có lẽ Dận Chân phải tin tưởng cô ta mới đúng.
Dận Chân không chút do dự cắt cổ của cô ta, có lẽ là do nhìn thấy số lượng bào thai An Ninh mang trong mình, tưởng rằng ông trời bày ra, sau khi Bách Hợp bị Dận Chân cấm túc đã nghĩ thông suốt vấn đề này, nhưng đến cuối cùng đáp án chính thức có phải đúng như cô suy nghĩ hay không, chỉ có trong lòng Dận Chân rõ ràng.
Không có An Ninh và Niên Bách Hợp cản đường, Nữu Hỗ Lộc thị mới vào phủ đã rất nhanh sinh cho Dận Chân một nhi tử, được Khang Hi ban tên là Hoằng Lịch. Lịch sử lại bắt đầu vào quỹ đạo, mà lần này cơ thể của Niên Bách Hợp lại suy yếu rất nhanh, thậm chí cô không có chờ được đến lúc Dận Chân đăng vị cũng đã về tới trong tinh không.
Lúc thân thể nguyên chủ trút hơi thở cuối cùng, ngay lập tức có người báo tin tức cho Dận Chân. Lúc đó Dận Chân hơi sững sờ, ánh mắt của hắn lộ vẻ vừa tiếc nuối vừa phức tạp, cuối cùng lại nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh phân phó người thay Niên thị xử lý tang lễ.
Lúc này Lý Duyên Tỷ lại không có ở trong tinh không. Đã quen với việc gặp anh sau mỗi nhiệm vụ hoàn thành, lúc này trở lại trong tinh không lại không thấy, Bách Hợp lắp bắp kinh hãi. Nhưng rất nhanh bóng dáng của Lý Duyên Tỷ lại xuất hiện trong tinh không, Bách Hợp đang chuẩn bị đi về phía anh, nhưng lại rất nhanh phát hiện đó không phải là Lý Duyên Tỷ, đây chỉ một cái bóng, nó nói với cô bản thể có việc cần ra ngoài một thời gian ngắn, khi quay lại sẽ giải thích sau. Tiếp theo sau đó, cái bóng lóe lên rồi biến mất trong hư không.
Trong nháy mắt lúc bóng dáng biến mất. Bách Hợp vô thức vươn tay muốn bắt lấy nó, nhưng trong nháy mắt, tinh không lại khôi phục yên tĩnh. Không biết Lý Duyên Tỷ gặp chuyện phải gì, trước khi không có báo trước, hơn nữa mỗi lần trở về anh cũng không nói gì, Bách Hợp trong lòng có chút chút mờ mịt, lại cảm thấy có chút trống vắng. Cô đã quen cảm giác lúc nào cũng có hai người trong tinh không, lúc thiếu đi một người, tinh không tối tăm rông lớn liền trở nên lạnh lẽo. Lúc đó, tư liệu của cô hiện ra:
Giới tính: nữ (Có thể biến đổi tính)
Tính danh: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 85 (max 100điểm)
Dung mạo: 91(max 100điểm)
Thể lực: 77 (max 100 điểm)
Vũ lực: 63 (max 100 điểm)
Tinh thần: 82 (max 100điểm)
Danh vọng: 47 (max 100điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, Tinh Thần Luyện Thể Thuật
Năng khiếu: nấu ăn cao cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái (sơ cấp)
Mị lực: 68 (max 100điểm)
Ấn ký: Khí tức Chân Long hoàng tộc
Lúc này giá trị vũ lực tăng hai điểm, Bách Hợp suy đoán không biết có do cô đã hoàn thành tâm nguyện của Niên Bách Hợp, cho nên nàng ta bỏ thêm cho mình một cái chúc phúc như là lời cảm ơn, có điều lúc này Lý Duyên Tỷ không có ở đây, hết thảy cô chỉ có thể dựa vào suy đoán. Cảm giác chóng mặt lúc truyền tống nhiệm vụ lại dâng lên, Bách Hợp liếc nhìn tinh không, thở dài, nhắm mắt lại.
Phòng ốc bốn phía im ắng, Bách Hợp do bị lạnh nên mới tỉnh lại, lúc cô mở mắt ra thì thấy đầu bên trái rất đau. Cô sờ đầu, lại thấy ướt át, chóp mũi truyền đến mùi máu tươi, chắc là đầu bị thương. Chung quanh tối như mực, buổi tối cũng không mở đèn, cửa sổ truyền đến tiếng mưa đánh vào thủy tinh, bề ngoài nhìn cũng không giống là đã đóng chặt, gió lạnh truyền vào từng đợt, vừa nãy Bách Hợp ngủ té trên mặt đất, lúc này gió thổi qua nên co rụt người lại.
Cô run rẩy ngồi dậy thì phát hiện không đúng, thân thể chỉ mặc một cái quần, ngoài ra không có gì khác, cô vô thức sờ cái ngực của mình, rồi lại sờ xuống phía dưới, không nhịn được cắn răng nở nụ cười khổ, nhiệm vụ lần này cô lại biến thành một chàng trai, có điều lúc này cô không thể cảm thán nổi vì trong phòng rất lạnh, nếu không đóng cửa sổ lại hoặc tìm thứ gì quấn lên mình…, chỉ sợ mới tiến vào nhiệm vụ cô sẽ bị cảm.
Bên ngoài trời mưa càng ngày càng to, Bách Hợp thò tay ôm ngực, lảo đảo sờ vách tường, theo bố cục của phòng ốc và hình dáng bàn trà cùng với sô pha mình vừa đập vào, nhiệm vụ lần này chắc hẳn là thuộc về hiện đại, hình như căn phòng rất rộng rãi, Bách Hợp kiên nhẫn men theo vách tường, cuối cùng cũng mò tới chốt mở và ấn xuống, trong phòng mới phát sáng lên.
Căn phòng đột ngột sáng lên làm Bách Hợp vô thức híp mắt lại. Thật lâu về sau cô mới lại mở mắt ra, đây là một cái phòng khách xa hoa của một biệt thự, bốn phía lạnh tanh. Ngoại trừ cô không có nửa bóng người khác bên ngoài, đồ đạc trên bàn trà chính giữa ghế sô pha đã rơi lả tả đầy đất, đèn bàn cũng đã sớm nát, bên trên một cái gạt tàn thuốc thủy tinh còn dính vết máu, chắc là do thân thể này đạp phải lúc rơi xuống, cửa sổ thủy tinh quả nhiên mở rộng, mà ngay cả cửa chính cũng không đóng, bên ngoài lúc này rơi xuống mưa to, cũng không biết là tháng mấy, thời tiết lạnh đến nỗi đầu ngón tay cũng đã cứng ngắc.
Bách Hợp vội vàng đóng cửa sổ lại, lại thấy bên cạnh trên vách tường có công tắc máy sưởi, nhanh chóng mở nó ra. Sau đó Bách Hợp mặc vào quần áo mà trước đó rơi lả tả đầy đất, sau đó mới thăm dò lên lầu.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, tầng hầm ngầm thiết kết theo kiểu rạp chiếu phim gia đình, lầu một là phòng khách, phòng bếp cùng chỗ nghỉ ngơi. Lầu hai mới là phòng khách, tổng cộng có ba căn phòng, mỗi căn phòng gần 50 mét vuông, rất rộng rãi. Trong đó một căn phòng đã khóa lại, mở không ra, hai căn khác đẩy liền mở ra, bên trong cũng không có người, biệt thự thật hiu quạnh. Lúc này lại là đêm dài vắng người, chắc không có người ở, Bách Hợp đi vào một căn phòng có vẻ như hay sử dụng. Đầu tiên là tắm nước nóng, sau khi tắm xong người ấm áp rồi thì Bách Hợp mới đứng ở trước gương, dưới ánh đèn, trong gương phản chiếu ra một khuôn mặt tuấn tú âm nhu, thân thể này gầy đến nỗi thấy được cả xương sườn. Da thịt tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Sau khi tắm, mái tóc dài rủ xuống khuôn mặt khiến nó nhìn có chút u ám, Bách Hợp vuốt tóc ra sau, để lộ cái trán, mới làm nó trông sáng sủa chút.
Nhưng lúc cô giơ tay lên, ống tay áo trượt xuống, Bách Hợp nhìn thấy chi chít lỗ kim trên cánh tay mảnh khảnh tái nhợt như cọng cỏ lau, cô chửi thầm hai tiếng, nhanh chóng cởi áo ngủ ra, quả nhiên nhìn thấy hai bên trên cánh tay hiện đầy lỗ kim, nhiều chỗ mạch máu cũng đã không thấy được. Bách Hợp nhịn không được mắng một tiếng, lúc này đã hai giờ sáng, bốn phía lại không bóng người, ngoại trừ căn phòng khóa kín, trong căn biệt thự này cũng không có người khác tồn tại. Có lẽ nguyên chủ ở đây một mình, lúc trước nguyên chủ bị thương cũng không có người đến chăm sóc, sáng sớm tinh mở chắc cũng sẽ không có ai. Thừa dịp lúc này, Bách Hợp nằm trên giường, bắt đầu tiếp thu kịch tình.
Thân thể tên gọi Chương Bách Hạ. Xuất thân hiển hách bất phàm, cha là tỉnh trưởng của tỉnh Hải Uy Việt Quốc, mẹ cậu ta Bách Lan thì lại là chủ tịch của một công ti nổi danh của Việt Quốc. Trong nhà có tiền lại có quyền, hai vợ chồng lúc trước tuy là vì gia tộc mà kết hôn, nhưng sau khi kết hôn cảm tình cũng không tệ. Sau khi sinh Chương Bách Hạ thì Bách Lan không có mang thai nữa, bởi vậy hai người vô cùng yêu thương đủa con trai độc nhất này, các trưởng bối cũng thích cậu. Người nhà của Chương Bách Hạ cưng chiều cậu ta đến không biết trời cao đất rộng. Cũng may cậu ta cũng không làm chuyện độc ác, chỉ ăn hiếp con nhà người khác, dựa vào Chương gia quyền thế, chỉ cần cậu không có chọc thủng trời thì cha mẹ có thể thay cậu giải quyết hậu quả.
Chương Bách Hạ lớn lên thành một tên công tử không học vấn không nghề nghiệp, lúc thi đại học thành tích cũng không tốt, lại cùng một đám nhà giàu sống phóng túng, tại tỉnh Hải Uy không có chỗ nào sa hoa trụy lạc mà cậu không biết, đại học không thể nào thi đậu, phải nhờ vào quan hệ trong nhà mới đậu vào một trường học nổi tiếng ở kinh thành.
Sau khi vào đại học, Chương Bách Hạ rất nhanh liền say mê hoa hậu giảng đường Diệp Như Vân. Trước kia cậu tham hoa háo sắc, chỉ cần thích cô gái nào cậu dựa vào quyền thế thì không ai dám từ chối, nhiều cô thậm chí chủ động dựa vào quan hệ muốn câu dẫn Chương Bách Hạ. Chương Bách Hạ bắt đầu còn cảm thấy hứng thú, sau đó liền cảm thấy nhạt nhẽo. Mà Diệp Như Vân lại khác, cô ta không chỉ xinh đẹp, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơn nữa dáng người có lồi có lõm. Trên người cô ta mang đến một cảm giác khác lạ, giống như đám mây phía chân trời. Cô ta không thích Chương Bách Hạ theo đuổi, hay nói cách khác vô cùng chán ghét cậu, mà thái độ như vậy không chỉ không có khiến cho Chương Bách Hạ không thích, ngược lại cậu ta càng thích hơn.
Chưa bao giờ chân thành yêu thích cô gái nào, Chương Bách Hạ bắt đầu chính thức truy Diệp Như Vân, cậu chặt đứt quan hệ với những cô gái khác, chuyên chú để ý Diệp Như Vân. Cứ như vậy truy đuổi hai năm, bạn thân bên Diệp Như Vân cười nhạo Chương Bách Hạ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cả đời Diệp Như Vân cũng không có khả năng để ý Chương Bách Hạ loại người mà ngoại trừ dựa vào cha mẹ, chính mình là phế vật. Cuối cùng Chương Bách Hạ cũng có cơ hội, gia cảnh Diệp Như Vân thường thường bậc trung, ba Diệp tại thành phố Hải Uy thành lập một công ti nhỏ, nhưng mà vào lúc Diệp Như Vân học nửa học kỳ đại học năm ba, ba Diệp sơ sẩy bị người lừa gần 600 vạn, tài chính vỡ lở trong nháy mắt, thiếu nhiều tiền như vậy, ngân hàng cũng tìm tới cửa, thậm chí vài lần ba Diệp muốn tìm cái chết, dưới tình huống như vậy, Diệp Như Vân thấy Chương Bách Hạ theo đuổi mình đã lâu, đáp ứng kết giao với cậu nhưng điều kiện là muốn Chương Bách Hạ phải giúp cha cô ta giải quyết vấn đề.
Trong lòng Chương Bách Hạ thì Diệp Như Vân như là nữ thần, cậu cho rằng cả đời này đều vô duyên với nữ thần, kết quả không ngờ tình thế thay đổi, Nữ thần chủ động muốn kết giao với mình, Chương Bách Hạ mừng rỡ cho nên không thấy cái biểu cảm phiền chán cùng với buồn nôn trong mắt Diệp Như Vân. Cậu trở về cầu cha mẹ, theo lý mà nói, tuy rằng Chương Bách Hạ vô tích sự, cũng không thông minh không nghề nghiệp, thế nhưng mà xuất thân của cậu dầu gì cũng bày ra đó, không ít người vẫn muốn bám đùi cậu. Thật không nghĩ đến người nào con gái đều không muốn, cuối cùng lại nhìn trúng một cô gái nhà nghèo.
Kỳ thật ngay từ đầu ba Chương cũng không đồng ý hôn sự này, nhưng mà bị con trai của mình khóc lóc om sòm làm cho hồ đồ, mẹ Chương cũng không làm gì được phải thỏa mãn cậu, đành phải lấy 600 vạn giải quyết phiền phức của ba Diệp, miễn cưỡng cưới Diệp Như Vân vào nhà họ Chương. Thật ra Bách Lan không hài lòng lắm cô con dâu Diệp Như Vân này, ánh mắt cô ta quá mức lạnh nhạt nhưng mà vì con trai thích nên Bách Lan cũng đành phải yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần cậu vui vẻ thì bà cũng thỏa mãn, bởi vậy ngày thường bà đối với Diệp Như Vân có thể dùng từ nịnh nọt để miêu ta, biết cô ta về sau muốn tiến đài truyền hình làm phát thanh viên liền dùng quan hệ đưa cô ta vào đài truyền hình tỉnh, trở thành một minh tinh.
Bách Lan làm hết thảy chỉ hi vọng vợ chồng Diệp Như Vân chung sống hòa thuận, thậm chí khi biết Diệp Như Vân không muốn sống cùng ba mẹ chồng, cố nén khó chịu cùng chồng mình bỏ ra một số tiền lớn, mua cho hai vợ chồng một cái biệt thự lớn tại khu vực phồn hoa nhất tỉnh Hải Uy, trang hoàng đầy đủ tùy ý hai người chuyển vào.
Hai vợ chồng chỉ hy vọng hai người này cùng nhau chung sống hòa thuận, cũng hi vọng Diệp Như Vân về sau có thể đổi xử tốt với con trai, dạy dỗ Chương Bách Hạ ngoan ngoãn một chút. Từ nhỏ, Chương Bách Hạ bởi vì xuất thân nguyên nhân, tính cách hung hăng bướng bỉnh, nhưng không phải quá xấu, tuy rằng trước kia có một ít háo sắc, nhưng tối đa cũng là dùng tiền nện người mà thôi, theo như lúc trước theo đuổi Diệp Như Vân có thể thấy cậu tuyệt đối không có lá gan dám cưỡng bức con gái nhà lành, Chương Bách Hạ cũng không biết suy nghĩ chín chắn, suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa cùng đám bạn xấu. Bách Lan hi vọng con dâu dạy dỗ con trai tiến bộ một ít. Về sau sự nghiệp hai vợ chồng có thể giao cho chúng.
Nhưng mà họ không ngờ tới trong lòng Diệp Như Vân rất bất mãn khi phải gả cho Chương Bách Hạ, trong lòng cô ta nghĩ bản thân mình là đám mây trên trời, cho dù Chương Bách Hạ xuất thân lại cao cũng chỉ là bùn dưới mặt đất. Cô ta khát vọng tìm một người bạn tình phù hợp về tâm hồn, có thể cùng nhau trao đổi, lại có thể che chở, bảo hộ cùng với thỏa mãn trí tưởng tượng của cô ta, mà tuyệt đối không phải Chương Bách Hạ cái loại bề ngoài âm nhu bên trong vô tích sự phế vật, suốt ngày chỉ biết ỷ vào gia thế sống phóng túng, không có chí tiến thủ, giống như là một cái xác không hồn, nếu lúc trước không là vì Diệp gia, cô ta căn bản không có khả năng cưới tên phế vật đó. Vì hối hận và oán hận, cô ta khinh thường Chương Bách Hạ nịnh nọt, cho dù hai người ở chung tại chung một mái nhà, cô ta thường xuyên xem như cậu không tồn tại.
Lúc đầu, Chương Bách Hạ cho rằng mình cưới được nữ thần, che chở yêu thương vợ, nhưng Diệp Như Vân lại không để vào mắt, nhiều lúc thức ăn Chương Bách Hạ dọn ra đều sẽ bị hất xuống đất, hơn nữa hai người tuy kết hôn nhưng cô ta không muốn cho Chương Bách Hạ đụng chạm cơ thêt băng thanh ngọc khiết của mình, bởi vậy cùng Chương Bách Hạ phân phòng ngủ, hơn nữa, vì phòng ngừa Chương Bách Hạ làm bậy, cô ta còn bỏ thêm khóa. Thời gian sau đó, Chương Bách Hạ vốn là con cưng của trời, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng nếm qua nhiều như thế, suốt ngày phải dùng mặt nóng dán Diệp Như Vân mông lạnh, Chương Bách Hạ cũng phiền rồi, cậu bắt đầu nóng nảy thì Diệp Như Vân càng xem thường cậu.
Chương Bách Hạ được cưng chiều mà lớn, nhưng sau khi hai người kết hôn hai năm thì cậu như một con chó của Diệp Như Vân, tới cái đầu móng tay của cô ta đều không có chạm qua, hơn nữa trước mặt bạn bè của cậu thìDiệp Như Vân cũng chưa từng nể mặt, không tại trong trầm mặc bộc phát, thì sẽ trầm mặc trong biến thái, cuối cùng Chương Bách Hạ không nhịn được, không chịu nổi áp lực, hơn nữa đám bạn bè heo chó của cậu chỉ nhìn tiền nhìn quyền không nhìn người, cậu bị lôi kéo lại không ai vì cậu khuyên nhủ, cậu bắt đầu hút thuốc phiện, từ đó về sau Diệp Như Vân càng chướng mắt cậu hơn, trong một lần uống rượu, Chương Bách Hạ cầu xin Diệp Như Vân rót nước cho mình, Diệp Như Vân lại chỉ lo xem tivi không thèm nhìn cậu, rốt cục Chương Bách Hạ nổi điên.
Cậu nghĩ mình mất nhiều tiền như vậy để cưới vợ, cuối cùng lại ôm về nhà một cái tượng Bồ Tát, hiện tại liền nhờ cô ta rót chén nước cô ta đều kiêu ngạo như vậy, rốt cục không nhịn được, nghĩ đến người khác cười nhạo mình mấy năm nay ‘sống một mình thờ chồng chết’ không dám đụng vào Diệp Như Vân, người ta nói cậu ngay cả vợ của mình cũng không dám đụng, nói cậu không phải là đàn ông, Chương Bách Hạ liền muốn cưỡng bức Diệp Như Vân, cuối cùng không ngờ bởi vì cậu uống say rượu lại cảm lạnh, không chỉ không có đụng phải Diệp Như Vân, ngược lại bị Diệp Như Vân cầm cái gạt tàn thuốc nện trên đầu, làm cậu vỡ đầu sau đó nghênh ngang rời đi, mặc kệ do cậu hôn mê trên mặt đất.
Sau khi Chương Bách Hạ tỉnh lại giống như biến thành một người khác, hắn bắt đầu biết chế dược, biết y thuật, biết điểm huyệt, thậm chí biết võ công, sau từ phế vật biến thành cao thủ, nổi tiếng khắp tỉnh Hải Uy, hơn nữa không chỉ là võ công cao siêu, thậm chí nấu ăn cũng phi phàm, mà sau khi Diệp Như Vân ngộ thương Chương Bách Hạ trở về nhà mẹ đẻ vẫn không có quay lại, nhưng mà đầu óc kinh doanh của ba Diệp cũng không sáng suôt, không có nhà họ Chương chống đỡ, việc làm ăn của ông lại rất nhanh gặp vấn đề, Diệp Như Vân vì cầu Chương Bách Hạ hỗ trợ, chỉ có thể lại chuyển trở về nhà, lần này hai người như là oan gia, trong lúc cãi vã, Diệp Như Vân phát hiện Chương Bách Hạ đã có biến hóa, từ đó bắt đầu kính trọng hắn.
Hơn nữa về sau Chương Bách Hạ rèn luyện thân thể, luyện được cơ bắp cuồn cuộn, không phải vẻ hèn mọn bỉ ổi hạ lưu vô lại lúc trước, hắn trở nên vô cùng nam tính, Diệp Như Vân lại rất yêu thích con người này của Chương Bách Hạ, cam tâm tình nguyện đi theo hắn, về sau Chương Bách Hạ lại trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ hắn, thậm chí từng bước lên mây, lại cùng rất nhiều đàn bà đều có liên quan, nhưng Diệp Như Vân như cũ si ngốc yêu hắn, lúc trước mặc dù Chương Bách Hạ có chút vô năng nhưng lại đối với cô ta toàn tâm toàn ý thế mà cô ta lại chướng mắt, cuối cùng Chương Bách Hạ này có bản lĩnh có năng lực nhưng lại hoa tâm phong lưu, cho rằng một chồng nhiều vợ mới là chuyện thường thì cô ta lại sâu yêu vô cùng, thậm chí cùng rất nhiều đàn bà cộng hưởng, lẫn nhau xưng chị em mà cũng vui vẻ chịu đựng.
Về sau Chương Bách Hạ dùng y thuật võ công cùng mưu lược phát triển ở Việt Quốc, cuối cùng cười nhẹ phất tay bỏ qua tất cả danh lợi, nhã nhặn từ chối đủ loại tên tuổi, mặc kệ sự nghiệp ba mẹ Chương muốn giao cho hắn, phất tay rời đi không mang theo một đám người đẹp quy ẩn, chỉ để lại một thanh danh truyền kỳ,du lịch vòng quanh thế giới hưởng thụ sinh hoạt nhàn nhã.
Tuy nói về sau Chương Bách Hạ cũng là bản thân nguyên chủ, nhưng kỳ lạ nguyên chủ lại vô cùng oán hận Chương Bách Hạ về sau, nhớ tới Diệp Như Vân chỉ có chán ghét cùng hối hận,cậu hận Diệp Như Vân vì nhà họ Diệp gả cho mình, lại suýt nữa hủy chính mình, tuy nói cậu về sau cai rồi độc lại càng có tương lai, nhưng cậu vẫn hận, Bách Hợp có thể cảm giác được ý niệm phức tạp trong lòng nguyên chủ.
Sau khi tiếp thu hết kịch tình, Bách Hợp nhăn mày lại, loại tình huống này cô dám 100% khẳng định, Chương Bách Hạ sau này có vấn đề, trước sau hai cái Chương Bách Hạ là hai người hoàn toàn khác nhau, bởi vì lúc trước Chương Bách Hạ tuy là phế vật nhưng trong lòng lại chưa từng nghĩ tới một chồng nhiều vợ là chuyện thường, hơn nữa cậu cũng không biết võ công y thuật, Chương Bách Hạ sau này quả thực giống như một cổ nhân đến từ xã hội phong kiến mang theo chủ nghĩa đàn ông, Bách Hợp suy đoán có khả năng Chương Bách Hạ sau này không phải là bản thân nguyên chủ, cho nên cậu oán hận mình về sau.
Tại trong nhiệm vụ đụng với nam nữ xuyên việt không phải lần đầu tiên, Bách Hợp rất nhanh bình tĩnh lại, lúc này nên là sau khi Chương Bách Hạ say rượu cảm lạnh xúc động muốn Diệp Như Vân, bị Diệp Như Vân đánh ngã xuống đất, bởi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa sau khi ngã xuống đất không có người lo cho cậu, nguyên chủ vốn uống rượu lại bị cảm, bởi vậy có khả năng trong lúc tính mệnh nguy cấp bị quỷ hồn cổ đại chiếm thể xác.
Lúc ấy nguyên chủ bị trọng thương, hơi thở yếu ớt tinh thần lực chưa đủ, bị chiếm xác là chuyện rất bình thường, Bách Hợp nghĩ như vậy mới nhớ tới lúc mình tiến vào nhiệm vụ thời gian vừa vặn là tối nay Chương Bách Hạ xúc động muốn chiếm Diệp Như Vân, kết quả lại bị đánh, Bách Hợp biến sắc, còn chưa kịp ngồi dậy, một cỗ kịch liệt đau nhức liền đánh úp trong đầu cô, giống như có người nào đó đang đè xuống thân thể này, tinh thần giống như cũng người đó gặm cắn, Bách Hợp ôm đầu, trong lòng lại nguyền rủa liên tục, sau đó cắn chặt răng, một khi ánh mắt tan rã thì cắn một phát đầu lưỡi của mình.