Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 628
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 628 - Nữ chính xuyên qua Thanh triều 20
Mỗi ngày khi nàng xoay người dường như nghe được tiếng xương cốt của mình kêu ‘khanh khách’, y hệt tiếng đứt gãy, loại cảm giác này làm cho An Ninh không khỏi sợ hãi, bụng chen vào áp sát xương cốt của nàng, làm cho cơ thể nàng có chút biến dạng, mỗi ngày cả người nàng đều đau đớn, uống nước suối trong không gian, hết lần này tới lần khác giúp cơ thể của nàng khôi phục nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, nhưng mà tương đương với việc nàng một mặt bị thương, một mặt nước suối chữa cho nàng, đau đớn này không thể dùng từ nào hình dung được.
Gần đây Dận Chân không còn nghỉ tại chỗ của An Ninh nữa, nàng mang thai không thể thị tẩm, các nữ nhân trong phủ chờ đã lâu tất nhiên phải nắm lấy cơ hội này, đều dùng cách khác nhau quấn lấy hắn, mỗi ngày An Ninh đều cảm thấy có gì đó không đúng, cụ thể không đúng chỗ nào thì nàng lại không nói được, nàng đã sớm không ra khỏi cửa, bụng quá lớn, mỗi khi đi đi lại lại một bước thì rất lắc lư, nàng đã xin phép Dận Chân, nói là muốn ở trong nội viện nuôi dưỡng tốt con của hai người, Dận Chân cũng đồng ý, đến hôm nay hắn đã ba mươi bốn tuổi, nhưng con nối dõi lại ít, bây giờ đang chờ mong An Ninh có thể bình an sinh ra con nối dõi, bởi vậy cho phép nàng mười tháng mang thai không cần đi ra ngoài.
Nàng cũng không biết tình hình bên ngoài, mỗi ngày chỉ nằm trên giường yên tâm dưỡng thai. Nhưng đợi đến khi mang thai được năm tháng, cả người An Ninh đều thay đổi hình dáng, bụng nàng lớn đến bản thân đứng dậy không nổi, lúc cúi đầu mặt đất cũng nhìn không thấy. Nhất là lúc bụng chuyển động, bên trong giống như có không ít đồ vật, cảm giác trong bụng nhúc nhích làm cho An Ninh nổi hết cả da gà, nàng bắt đầu nghi ngờ cái thai này của nàng hình như có chút kì lạ. Nàng tự an ủi mình, không có khả năng đấy.
Mỗi ngày An Ninh đều uống lượng lớn nước suối trong không gian đảm bảo dinh dưỡng cơ thể mình, nhưng mà đứa con trong bụng hấp thu quá nhanh, dù mỗi ngày nàng uống nhiều hơn nữa, thì cảm giác không vẫn đủ, nàng dùng tất cả thời gian để uống nước,ăn thứ gì đó lên tục, trong không gian gần như tất cả đồ vật đều do linh khí tạo thành, nàng ăn xong cơ thể hấp thu toàn bộ những linh khí này. Cơ bản là không có gì thải ra, cũng không cần đi vệ sinh, sức lực của An Ninh đều dùng để theo dõi hài tử trong bụng, tìm không ra cái gì kì lạ, nhưng mà hạ nhân bên người nàng mỗi khi bẩm báo ánh mắt nhìn nàng đều để lộ sự sợ hãi.
“Gần đây trong phủ đồn đại như thế nào?” Lúc này An Ninh nâng cao bụng lớn thì Bách Hợp lại là dáng vẻ trẻ con thướt tha nghiêng trên giường gạch, cầm một cái búa nhỏ đập quả óc chó ăn. Tú Chi quỳ gối bên chân nàng, cung kính trả lời câu hỏi của Bách Hợp, ba tháng trước Bách Hợp để cho Tú Chi tung ra lời đồn trong phủ nói Nữu Hỗ Lộc thị mang yêu thai, đến hôm nay đã truyền khắp cả phủ Thân vương đều.
“Bẩm chủ tử, gần đây Phúc Tấn bắt mấy hạ nhân nói bậy phạt đánh gậy rồi bán đi, trong phủ không ai dám nói gì, nhưng mà chủ tử, Trắc Phúc Tấn thật sự mang thai yêu thai?”
Tú Chi sợ run cả người. An Ninh đã lâu không xuất hiện, trong phủ lời đồn đại truyền thành như vậy, nàng ta lại không lộ diện, mặc kệ Ô Lạt Na Lạp thị phạt như thế nào. Bên ngoài những người lén lút nói sau lưng càng nhiều.
Trên mặt Bách Hợp lộ ra một tia cười lạnh, An Ninh mang yêu thai hay không thì trong lòng cô rõ nhất, An Ninh ăn hết thuốc viên đa tử do chính mình chế tạo, nếu lúc trước nàng ta (AN) đối với mình(BH) còn có một chút nương tay, không có đuổi tận giết tuyệt đối với mình như vậy thì lúc này nàng ta(AN) còn có một tia cơ hội, nhưng mà lúc trước An Ninh quá mức hung ác, tranh đấu thì muốn đưa mình(BH) vào chỗ chết, bây giờ nàng ta thua thì không trách được ai.
Tự gây nghiệt không thể sống, lúc trước khổ sở mà Niên Bách Hợp phải chịu, hôm nay chẳng qua là toàn bộ báo ứng đến trên người An Ninh mà thôi, Niên Bách Hợp lúc đó nâng cao bụng lớn, xương cốt của cơ thể bị mấy đứa nhỏ trong bụng chen lấn đến mức thay đổi hình dạng, nếm qua bao nhiêu khổ trải qua bao nhiêu tội, một thiếu nữ mới mười mấy tuổi gần như bị những đứa nhỏ trong bụng nhanh chóng hấp thụ trở thành người khô mà toàn bộ nguyên nhân là do thuốc tạo ra từ thảo dược trong không gian! Cái này còn không phải thứ đáng sợ nhất, đáng sợ chính là lời đồn đãi được lan truyền trong phủ, giống như là một thanh kiếm sắc bén dùng để giết người, trong lòng Niên Bách Hợp thấp thỏm lo âu cùng rất sợ hãi, cuối cùng bản thân đi về hướng diệt vong.
Nhìn nụ cười như có như không trên mặt Bách Hợp, Tú Chi chợt rùng mình, Bách Hợp nâng lông mày nhìn nàng, còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài liền truyền đến tiếng bọn nha hoàn thỉnh an Dận Chân.
“Cút ra ngoài!”
Lúc này vẻ mặt Dận Chân vô cùng âm u, thái giám bên cạnh thay hắn lấy áo choàng màu đen trên người xuống, vài hạt tuyết dính trên áo bị không khí ấm áp trong phòng hòa tan, tan ra thành nước tuyết chầm chậm chảy xuống tóc hắn, không biết có phải là do khuôn mặt hắn bị không khí lạnh làm đông cứng hay không, hoặc tâm tình Dận Chân không tốt nên nét mặt hắn vô cùng đáng sợ, gần đây trong phủ thân vương lan truyền lời đồn đại An Ninh mang yêu thai, làm cho vương phủ giống như bị một tầng mây đen đè xuống, mọi người cũng nhìn ra được tâm tình của Dận Chân lúc này rất không tốt, vội vàng dập đầu lui xuống, Tú Chi liếc nhìn Bách Hợp, mặc dù có chút lo lắng nhưng vẫn yên lặng lui ra ngoài.
“Hay cho ngươi – Niên Bách Hợp, bây giờ bắt đầu giở mánh khóe với Gia, ngươi tin hay không chọc giận Gia thì Niên gia cũng không bảo vệ được ngươi?” Dận Chân hất bím tóc lên, vén vạt áo đi tới ngồi xuống giường gạch, đưa tay nắm lấy quả óc chó Bách Hợp đang cầm, dùng sức kéo Bách Hợp qua. Lúc này trong mắt của hắn có chứa tơ máu, vẻ mặt hiện ra vài phần dữ tợn, đầu lông mày nhíu chặt, lộ ra vài phần như có như không sát khí.
“Gia làm đau thiếp rồi.” Bách Hợp đoán lúc này Dận Chân đến, lại biểu hiện bộ dạng hung ác, chắc đã điều tra ra việc nàng lén thả lời đồn đại ra rồi, lúc này Bách Hợp cũng không sợ, hôm nay mang thai yêu thai không phải nàng mà là An Ninh, Dận Chân tuy sủng ái An Ninh thì như thế nào, hắn là người kiêu ngạo, một nữ nhân so sánh với giang sơn, trước sau hắn vẫn yêu giang sơn hơn, yêu mỹ nhân không yêu giang sơn là câu chuyện truyền thuyết làm rung động lòng người, đơn giản đó là do trong lòng nhiều nữ nhân tưởng tượng quá tốt đẹp mà thôi, lần này An Ninh xác định là không may rồi!
“Ngươi lén thả ra lời đồn đại, chỉ bằng điều này. Gia có thể cho ngươi chết rồi!” Miệng Dận Chân mấp máy, dùng sức siết tay Bách Hợp càng chặt hơn, ai ngờ lời uy hiếp bản thân khi phát ra khỏi miệng, ngay lúc đó bỗng nhiên Bách Hợp nở nụ cười:
” Trong lòng Gia rất rõ ràng. Cái này có phải là lời đồn đại hay không!” Nếu như lời mình truyền ra là giả thì Dận Chân đã sớm sắp xếp An Ninh ra mặt bác bỏ tin đồn rồi, hôm nay An Ninh còn trốn ở trong nội viện không ra, cái này chứng minh thai của nàng ta (AN) thực sự có vấn đề rồi. Nghĩ đến nội dung trong vở kịch tình cảnh của Niên Bách Hợp sau khi dùng thuốc Đa tử, cũng như An Ninh bây giờ không dám ra khỏi, trong phủ Dận Chân vàÔ Lạt Na Lạp thị hai người tạo áp lực cho đám hạ nhân lén lút nói chuyện, cơ bản không để cho An Ninh đi ra bác bỏ, trong lòng Bách Hợp càng chắc chắn, tay kia đang cầm búa nhỏ liền buông, vỗ bộ ngực cao ngất nở nụ cười:
“Nếu thật chỉ là lời đồn, lúc này chỉ sợ không phải là Gia uy hiếp ta. Mà chắc chắn đã ban đồ tới rồi.”
Dận Chân nhìn chằm chằm cô nửa ngày rồi hừ lạnh một tiếng, một tay kéo Bách Hợp từ trên giường gạch kéo xuống đất, Bách Hợp giày cũng không kịp mang, liền bị Dận Chân kéo đi ra ngoài, bây giờ là tháng 11, trong kinh đã có tuyết rơi. Con đường đi về phía viện của An Ninh số lượng hạ nhân từ từ giảm dần, lúc đi vào viện của An Ninh, một không khí yên tĩnh kỳ lạ bao phủ cả nội viện.
Trong phòng đốt ngọn đèn dầu, bên trong cũng không có tiếng vang nào, bọn hạ nhân qua lại mỗi người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lúc Bách Hợp bị Dận Chân kéo vào sân nhỏ lúc, một đám người run rẩy lấy quỳ xuống, miệng không dám phát ra tiếng.
Trong phòng có một người rất mập mạp đang nằm trên ghế Quý phi, cơ thể như ngọn núi, mái tóc dài rối tung xõa phía sau giường. Lúc xoay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp của An Ninh hiện ra trước mặt Bách Hợp, đối lập rõ ràng là cái bụng phình to của nàng, vừa nhìn giống như một con quái thú có bộ mặt xinh đẹp của con người, Dận Chân thấy tình cảnh như vậy cơ thể không khống chế được có chút cứng lại.
“Gia đến rồi.” Đến hôm nay An Ninh lật người cũng không nổi rồi. Bụng nàng càng lúc càng lớn, sau năm tháng bọn nhỏ bắt đầu phát triển rất nhanh. Hầu như có thể thấy rõ mạch máu dưới da bụng mỏng của nàng, thường ngày nhẹ nhàng hoạt động, những mạch máu nhỏ sẽ tự vỡ ra, nhìn vô cùng đáng sợ, những ngày này nếu không phải nàng có suối trongkhông gian điều dưỡng thì nàng đã sớm không chịu nổi rồi.
Nhưng mà sau khi uống nước suối trong không gian linh tuyền, bụng của nàng không được chữa trị tận gốc mà xương cốt cơ thể luôn lập đi lập lại quá trình vỡ rồi chữa trị, cảm giác đó đau đớn tới tận tim, An Ninh không biết tại sao mình mang thai lại rơi vào tình huống như vậy, trong lòng nàng lo sợ bất an, nghe tiếng động bên ngoài, lúc quay đầu thấy Dận Chân, nàng trước tiên là thỉnh an một tiếng, thấy bên cạnh Dận Chân là Bách Hợp, nét mặt của nàng bỗng cứng ngắc lại:
“Niên Bách Hợp? Niên Bách Hợp!” Nàng không dám tin trừng lớn mắt, trong suy nghĩ của nàng đáng lẽ Bách Hợp cũng đang mang thai giống như nàng nhưng lúc này dáng vẻ nhỏ nhắn thon thả đứng trước mặt nàng, cái bụng kia bằng phẳng, có chỗ nào nhìn giống như đang mang thai, An Ninh không được chịu kích thích này,muốn ngồi dậy theo tiềm thức, phần bụng nặng giống như bị đè ép không ít khối chì, hai chân của nàng cũng sưng lên không thể động đậy, nàng nhúc nhích cả buổi, cuối cùng chỉ có thể chuyển động đầu của nàng mà thôi, nàng hét lên: ” Tại sao ngươi không có mang thai?”
“Tại sao ta phải mang thai?”
Bách Hợp nhìn An Ninh cười, hôm nay xem ra An Ninh không giống với Niên Bách Hợp bị hài tử trong bụng hút khô đáng sợ giống như nội dung trong kịch, lúc này nét mặt nàng hồng hào xinh đẹp, da thịt trơn bóng trắng nõn, loại so sánh kỳ lạ này làm cho lòng người ẩn giấu sợ hãi, khó trách người trong sân nàng bây giờ bị dọa trở thành bộ dạng đó.
“Ngươi…” An Ninh nghe nói như thế, có chút trả lời không được, nàng cho rằng Bách Hợp đã ăn hết thuốc viên Đa tử, là Ngọc Chi bên người Bách Hợp cho cô ăn hết đấy, Ngọc Chi trở về báo với nàng, nói là chính mắt thấy Bách Hợp ăn hết, Dận Chân lại nghỉ lại trong phòng cô vài ngày, làm sao cô ta có thể không mang thai? Uy lực của thuốc viên Đa tử kia trong lòng An Ninh vô cùng hiểu rõ, nhìn xem nàng chỉ ăn một phần thuốc viên Đa Tử song thai hôm nay lại như là mang thai…
An Ninh nghĩ tới đây, trong nháy mắt đầu giống như là bị người ta dùng lực đánh một cái vậy,cả người nàng bắt đầu không tự chủ run lên, nàng cũng không ngốc, thậm chí nàng rất thông minh đấy, nếu không thì sẽ không có khả năng lăn lộn ở Thanh triều thuận buồn xuôi gió đến vậy, tình huống của nàng như thế này không thích hợp, nàng chỉ dùng phân lượng song thai của thuốc viên Đa tử mà thôi, đáng lẽ ban đầu nàng chỉ mang song thai mà thôi, nhiều nhất thì trong bụng cũng là tứ thai mà thôi, chắc chắn không phải bộ dạng bây giờ mới đúng, tim nàng bắt đầu đập mạnh, có một ý nghĩ nàng chưa từng nghĩ đến thì lúc này lại làm cho nàng cảm thấy đó là tình huống có khả năng xảy ra cao nhất, sau lưng nàng run lên. Một tầng mồ hôi lạnh theo lỗ chân lông đi ra, thời tiết rất lạnh, mồ hôi nàng lại rơi như mưa.
“Ngươi không có ăn…” Có lẽ là quá kích động nàng có chút nói không nên lời. Trong lời nói của nàng câu Bách Hợp không có ăn Dận Chân không rõ ý bên trong, nhưng Bách Hợp lại biết nàng ta ám chỉ cái gì, nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Ta không có ăn.” Nàng nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận, bây giờ trên người Dận Chân có một cỗ sát khí. Rõ ràng là không định tha cho An Ninh rồi, Bách Hợp linh cảm nhiệm vụ của mình tối nay có thể hoàn thành.
Nàng ngồi xuống bên người An Ninh, sờ lên cái bụng to không bình thường của nàng, giúp nàng kéo cái chăn bị rơi xuống đất mà An Ninh không thể nhặt lên, đôi mắt to trong hàm chứa vài phần vui vẻ:
“Ngươi ăn hết.”
“Không có khả năng đấy, không có khả năng đấy…” An Ninh nghe nói như thế, giống như nghe được chuyện kinh khủng nhất trên thế giới. Nàng hét lên: “Ngươi lừa gạt ta!”
Thật ra nàng đã đoán được loại khả năng này, nhưng An Ninh không thể tin được, lúc nào nàng bị Bách Hợp tính kế, nàng căn bản không biết, nàng không ăn thức ăn do phòng bếp đưa tới, bình thường thức ăn đều từ không gian mang ra, Bách Hợp muốn ra tay với nàng không dễ dàng như vậy. An Ninh lắc đầu, nàng chỉ ăn đồ ăn ngoài một lần duy nhất, chính là một chén cháo hoa, chén cháo kia vốn là của Bách Hợp, An Ninh nghĩ đến đây, cả người giống như bị sét đánh, bắt đầu run rẩy:
“Cháo, cháo…”
Có lẽ do quá mức căng thẳng, thậm chí miệng nàng ta có chút nói không rõ, Bách Hợp chỉ nhìn nàng cười. Trong nháy mắt, thấy nét mặt Bách Hợp, An Ninh còn cái gì không hiểu, nàng trúng kế, nàng bị Bách Hợp tính kế!
Từ lúc ban đầu Bách Hợp nhằm vào nàng. Cố ý chọc giận nàng, lúc ấy nàng tức giận liền mất đi lý trí, bước chân vào cạm bẫy của Bách Hợp.
Cô ta cố ý dùng hoa đào để mình buồn nôn, sau đó dùng chuyện nhỏ nhất chậm rãi làm mình tức giận, sau đó lại dùng lời nói kích thích nàng, đơn giản là một ít việc vụn vặt, nàng bắt đầu cảm thấy chán ghét không kiên nhẫn, thời gian dần qua nàng không có tâm tư cảnh giác bởi vì những việc nhỏ đáng ghét của Bách Hợp, cho rằng cô ngu ngốc không biết gì rồi mất đi cảnh giác, cho rằng cô chỉ có thể dùng phương thức như vậy chọc tức mình.
Mười lăm tháng tám lúc Trung thu Bách Hợp trêu chọc mình đến nổi trận lôi đình, hai bên đã đến mức không chết không ngớt, sau lúc đó An Ninh liền sinh ra sát ý đối với Bách Hợp, càng về sau Bách Hợp cướp đoạt thức ăn của nàng, dùng loại thái độ này dụ nàng từng bước vào bẫy rập, thẳng đến bản thân chủ động uống chén cháo hoa, cùng với chịu kích thích từ Bách Hợp, nhất thời trong lòng kích động muốn sinh ra con trai, Bách Hợp nhìn như điêu ngoa tùy hứng làm việc khoa trương, kỳ thật mỗi một chuyện đều để dẫn dắt nàng không an tĩnh tỉnh táo được nữa, thậm chí từng quyết định của nàng đều bị thái độ của Bách Hợp tác động đến!
An Ninh nghĩ thông suốt chuyện này, cả người giống như bị sốt rét, hàm răng nghiến lại ‘Khanh khách’, trừng mắt đôi mắt to, nhìn Bách Hợp nói không ra lời, nàng phối thuốc viên Đa tử cho Bách Hợp gần như gấp năm sáu lần lượng thảo dược so với thuốc Đa tử song thai, quan trọng nhất là bản thân cô ta vì đạt được cái gọi là điềm lành đã dùng hai lần thuốc, chẳng trách nàng cảm thấy có gì không đúng, chẳng trách mới mang thai sáu tháng, nàng cảm giác mình vài lần suýt nữa bước vào Quỷ Môn quan, hiện tại trong bụng của nàng có không biết bao nhiêu đứa bé, những đứa nhỏ này ngày đêm đều rỉa máu của nàng, hút lấy nàng tinh khí, nàng ban đầu là muốn hại Bách Hợp, cuối cùng báo ứng lại đến trên người mình!
“Không có khả năng!” An Ninh không dám tin nhìn chằm chằm Bách Hợp, nàng khó khăn nuốt nước miếng, liều mạng lắc đầu, một cỗ rét lạnh theo tứ chi dâng lên, làm cho nét mặt nàng đều phát xanh.
“Đem dược đến.” Cách đó không xa Dận Chân không biết hai nữ nhân này nói cái gì, lúc này hắn chán ghét nhìn thoáng qua bộ dạng An Ninh, cảm thấy có chút đáng sợ, đáy mắt lại mang theo vài phần sát ý, An Ninh không thể mang yêu thai, bây giờ đang là thời điểm đoạt vị mấu chốt của hắn, hắn không cho phép An Ninh sinh ra đứa con để đưa hắn đến chỗ chết!
Hắn sớm đã quyết định xong, người bên cạnh bưng thuốc sẩy thai đen nhánh lên, lúc này An Ninh giống như nổi điên, thậm chí nàng ta chủ động bưng lấy chén thuốc uống vào bụng, loại thuốc này là thuốc bí mật của cung đình, uy lực lớn hiệu quả nhanh, tổn thương đối với nữ nhân tất nhiên cao hơn mấy lần, nội dung trong kịch sau khi Niên Bách Hợp uống thuốc là như thế, sau khi uống hết chưa tới hai khắc( một khắc =15 phút) liền phát huy tác dụng.
Chẳng qua An Ninh uống thuốc sảy thai được nửa khắc đồng hồ, nàng trước sau vẫn là bộ dáng giống như hoa đào, nàng tuyệt vọng hỏi Dận Chân: “Còn có … hay không?”
Cơ thể An Ninh trước đây uống quá nhiều nước suối không gian, được điều trị vô cùng tốt, hơn nữa nàng thường xuyên ăn thuốc trong không gian. Thuốc viên Đa tử lại là từ không gian đi ra, chất lượng không thể xem nhẹ, vì vậy hài tử trong bụng nàng phát triển vô cùng tốt, theo thời gian mang thai nàng dùng thức ăn trong không gian để điều trị cơ thể của mình. Cho nên cơ thể khỏe mạnh của nàng vượt xa Dận Chân tưởng tượng, mấy chén thuốc uống rồi An Ninh lại không có phản ứng chút nào, hai khắc đi qua cái bụng An Ninh thậm chí cựa quậy càng nhiều lần, không hề có biểu hiện sinh non, trái lại xem ra đám trẻ con trong bụng sinh sức lực vô cùng cường tráng.
Trong cơ thể của nàng bắt đầu tiết ra lượng lớn chất màu đen dơ bẩn, mang theo mùi tanh cùng mùi thuốc nhàn nhạt, đây là cơ thể được nước suối không gian cải tạo qua vừa mới đem vật có hại bài tiết ra ngoài. Nàng vừa bối rối vừa sợ hãi, lúc này An Ninh không có biện pháp tiến vào không gian, ngoại trừ nàng không gian bài xích bất cứ người nào bên ngoài, sau khi nàng mang thai chỉ có thể dùng ý niệm mang đồ vật trong không gian ra ngoài.Đứa nhỏ trong bụng của nàng được xem là người ngoài, làm cho nàng không vào được không gian! thuốc sảy thai bình thường không có tác dụng với mấy nghiệt chủng này, chỉ có thảo dược bên trong không gian mới có tác dụng với bọn chúng.
Dận Chân thấy tình cảnh như vậy, nét mặt đen như mực, những người may mắn thấy được một màn như vậy trong tay đều thấm mồ hôi lạnh.
Trong phòng yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, bỗng nhiên ngay lúc đó Dận Chân duỗi bàn tay ra: “Lấy đao đến!”
“Dận Chân, Dận Chân. Ngươi ngươi muốn làm gì?”
Khi nghe được lời này của Dận Chân, bỗng nhiên An Ninh bối rối sợ hãi, nàng vô ý thức thò tay nắm lấy chăn đang đắp trên người, trên mặt lộ ra vài phần kinh hoàng, lúc này Dận Chân cắn răng, ra hiệu người bên cạnh bắt lấy An Ninh, Bách Hợp thờ ơ lạnh nhạt nhìn An Ninh giống như một chuột sắp bị giải phẫu, bị mấy đại hán duỗi tay đè chặt, miệng nàng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Có người cầm khăn nhét vào miệng của nàng. Cái bụng nàng bị để lộ ra, lúc này da bụng mỏng giống như da sủi cảo đun sôi, lộ ra vật bên trong, giống như đầu của đứa nhỏ cũng có thể thấy được. Hình ảnh như vậy chỉ cần liếc nhìn tưởng chừng cả đời khó quên..
Đại Hán dùng dao găm cắt bụng An Ninh ra. Máu tươi chảy ra giống như là của cả mấy người, nét mặt An Ninh đều méo mó, cánh mũi nàng ra sức phập phồng, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp lúc này giống như thay đổi hình dáng, Đại Hán run rẩy lấy đứa nhỏ ra từ trong bụng nàng, những đứa nhỏ này mới hơn sáu tháng nhưng cũng đã khóc, khi ra ngoài không khí, bắt đầu ra sức giãy dụa lên, ‘Oa’ một tiếng-tiếng đứa nhỏ khóc liên tiếp vang lên.
“Xử tử.” Một đám trẻ con được ôm ra, từng tiếng khóc nỉ non vang lên, trên mặt Dận Chân không có vui mừng, trái lại chỉ có sợ hãi, con nối dõi nhiều vốn là việc vui mừng, nhưng mà dù là ai thấy cảnh đứa nhỏ được ôm ra từ bụng một người giống như vô cùng vô tận cũng đủ để gặp ác mộng.
Những đứa nhỏ này lớn lên đều giống nhau, ngũ quan đều đã phát triển hết toàn bộ, cái đầu cũng khỏe mạnh, Đại Hán run rẩy mang mấy đứa trẻ mới sinh đi xử lý, trong bụng An Ninh còn có mấy đưa chưa được đem ra.
Một đứa, hai đứa, ba đứa… cho đến khi mười bốn đứa nhỏ được đem ra, đại hán kia mới run rẩy nói: “Chủ tử, hết rồi…”
Cái khăn trong miệng An Ninh rơi xuống, nàng còn chưa có chết, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, bên cạnh xếp một đám đứa nhỏ đã chết, bàn tay Dận Chân run rẩy nắm lấy vòng tràng hạt trên cổ tay hắn, lúc này xảy ra chuyện càng khiến người sợ hãi, bỗng nhiên một dòng nước suối trong suốt từ trên trời chảy vào trong miệng An Ninh, nàng còn chưa có tắt thở, trải qua nhiều tra tấn như vậy, cơ thể của nàng được cải tạo tốt hơn người bình thường, nữ nhân bình thường không có khả năng chịu đựng được cảm giác đau đớn mổ bụng lấy đứa trẻ nhưng An Ninh chịu đựng được.
Thời gian trôi qua bụng của nàng bắt đầu dần khép lại, xương cốt bị biến dạng bắt đầu khôi phục như cũ, thậm chí cái bụng của nàng bị cắt ra đều đã phục hồi như cũ, vẻ mặt đau đớn của An Ninh chậm rãi rút đi, lúc nàng đang mừng rỡ nhưng cả người Dận Chân lại phát lạnh, đoạt lấy đao trong tay đại hán, thẳng tay chém cổ An Ninh, dùng sức cầm lấy đầu của nàng vặn, ‘Răng rắc’ một tiếng vang nhỏ, nước suối không chảy vào trong miệng của nàng, vui vẻ trên mặt nàng cứng lại, cổ họng phun ra một lượng máu lớn, dường như nàng có chút hoảng sợ, lúc này nàng nhìn Bách Hợp, bên trong đôi mắt kia có kinh hoàng sợ hãi cùng oán hận.
Không có nước suối, vốn bụng của An Ninh đang khép lại nhanh liền ngừng lại, tố chất cơ thể mãnh mẽ của nàng làm cho nàng trải nghiệm quá trình tử vong dài hơn so với người thường, thời gian dần trôi qua hơi thở đã không còn nữa.
Hai tay Dận Chân toàn là máu, nắm chặt dao găm trong tay, giống như sợ An Ninh tỉnh lại, người chung quanh cũng không dám thở mạnh, lần đầu tiên Bách Hợp thấy sinh mạng của người có không gian bên mình mạnh mẽ như vậy, phía sau lưng có chút run lên, may mắn lần này là An Ninh thua, An Ninh có không gian giống như có được sinh mạng vô tận thì rất khó đối phó, nếu không phải là mình có nội dung kịch cùng với ký ức thì với khả năng của An Ninh thì đúng là không dễ giết chết như vậy.
Trẻ con bị xử lý lặng lẽ, tin tức Nữu Hỗ Lộc thị Trắc Phúc Tấn đêm qua đẻ non, một thi hai mệnh rất nhanh được truyền ra ngoài, vì để phòng ngừa An Ninh có thể sống lại Dận Chân sai người đem thi thể của nàng đi đốt sạch sẽ, một nhà Lăng Trụ bởi vì dưỡng ra một đứa con gái như An Ninh mà bị Dận Chân hoài nghi, nhưng hắn ẩn nhẫn không vạch trần.
Ngày ấy Bách Hợp thấy được chuyện này, Dận Chân vô cùng đề phòng nàng, nhưng mà lúc này Niên gia còn có ích, bởi vậy Dận Chân chỉ giam cô lại, Bách Hợp cảm thấy không có vấn đề, vì nhiệm vụ của cô đã hoàn thành cùng việc An Ninh chết, An Ninh tự làm tự chịu, rơi vào kết cục giống Niên Bách Hợp trong kịch, nghĩ đến sau này Dận Chân lên ngôi, cuối cùng một nhà Lăng Trụ cũng sẽ không chiếm được cái gì, kết quả như vậy, chắc Niên Bách Hợp sẽ hài lòng.
Cùng đắc thế một thời, Nữu Hỗ Lộc thị An Ninh cùng Niên Bách Hợp trong phủ Ung Thân vương một chết một bị giam giữ, Mặt khác Khang Hi lại ban người của Nữu Hỗ Lộc gia khác cho Dận Chân