Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 584
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 584 - Nữ phụ Phỉ Thúy dị năng (11)
Beta: Sakura
“Tiểu Hợp, gần đây có khỏe không?” Trong thời gian ngắn, cả người Kiều Bắc gầy đi một vòng, đáy mắt anh lộ ra vài phần hờ hững, khí chất tao nhã trước đây lộ ra chút tiều tụy. Bách Hợp thấy hai đầu lông mày anh u buồn, trong mắt của anh mang theo vài phần cảm giác bất an sợ hãi bị từ chối, cô thở dài, thân thể dịch chuyển sang một bên, Kiều Bắc nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống.
“Uống ít rượu thôi, lát nữa để anh đưa em về được không?” Tin tức gần đây đại thiếu nhà họ Bộ tìm được món đồ chơi mới chỉ sợ đã sớm truyền khắp xã hội thượng lưu thành phố, nhất là Bách Hợp lại muốn Đoạn Tiêu Nhiên cắn câu đi ra, huống chi vòng tay lúc trước Bộ Quân Hoàn đeo lên căn bản cô không lấy xuống. Trong giới này không có bí mật, Bách Hợp không tin Kiều Bắc không biết, lần trước mình đã nói rõ, Kiều Bắc cũng không từ bỏ, cô thở dài, vừa định mở miệng, khóe mắt liếc thấy một đám người từ tiệc rượu đi ra, trong đó có một người cao gầy, trên mặt mang nụ cười mỉm xã giao lại khiến đồng tử Bách Hợp thoáng cái co lại.
Cái loại cảm giác không khống chế được này lại tới nữa! Ánh mắt Bộ Quân Hoàn càng tối tăm phiền muộn hơn, ở chung một thời gian ngắn đến nay, hắn ta vốn cho rằng mình sẽ rất nhanh chán ngấy Bách Hợp, dù sao người phụ nữ này đẹp thì có đẹp nhưng cũng không phải chưa từng chơi đùa với người xinh đẹp hơn cô, thế nhưng sau mấy tháng, hắn ta không chỉ không chán ngấy, trái lại hắn ta bắt đầu cảm giác mình không được bình thường.
Mỗi khi đến giờ cô tan sở, lúc đầu hắn ta thường cho người tới đón cô, trên thực tế dường như cô cũng không làm hành động dư thừa gì khiến mình chú ý, tuy nói cô cũng không chủ động nịnh nọt mình nhưng cũng không làm gì phản kháng việc mình làm, thoạt nhìn yên tĩnh và thuận theo. Nhưng gần đây Bộ Quân Hoàn lại bắt đầu cảm thấy không bình tĩnh được. Hắn ta không thích dáng vẻ tỉnh táo này của Bách Hợp, thậm chí từng lời cô từng nói qua với tên tiểu tử họ Kiều kia sau lưng thì hắn ta cũng biết rõ trong lòng. Từng có người giao ảnh chụp khi Bách Hợp nói chuyện với Kiều Bắc trên tay cho hắn ta, khi đó bộ dạng cô không giống như hiện tại này. Lửa giận trong lòng Bộ Quân Hoàn dâng lên.
“Muốn giết chết hắn còn nhiều biện pháp, cần gì phí công nhiều như vậy.” Bộ Quân Hoàn hờ hững, kính râm bị hắn ta tiện tay để trong túi áo âu phục, lúc này Bách Hợp không muốn nói chuyện với hắn ta. Bộ Quân Hoàn muốn giết chết Đoạn Tiêu Nhiên rất dễ, nhưng như vậy cũng không thể hóa giải hận thù trong lòng nguyên chủ, nói với hắn ta thì hắn ta cũng không hiểu. Bách Hợp không lên tiếng, ánh mắt Bộ Quân Hoàn lạnh lùng, cánh tay vốn đang ôm eo cô dần dần dùng sức: “Nói chuyện!”
Đồng Bách Hợp vì báo thù chủ động tìm tới Bộ Quân Hoàn, từ lần đầu tiên hai người qua lại đến giờ cũng không phải mới quen một hai ngày, Bộ Quân Hoàn không nói nhiều lắm. Dù ngày thường cũng chỉ tìm người tới đón Bách Hợp, thời gian nói với cô ít càng thêm ít, nhưng hôm nay không biết sao lại nói nhảm nhiều như vậy. Trong lòng Bách Hợp có chút không vui, dĩ nhiên cô muốn dùng các phương pháp khác nhau khiến năm thiếu niên lúc trước giết người phải trả giá thật nhiều, một đao giết người báo được thù lại không đỡ bực, huống chi đối với người như Đoạn Tiêu Nhiên mà nói, thoáng cái giết chết hắn thật sự là lời cho hắn rồi.
Nhưng những lời này Bách Hợp lại không muốn giải thích với Bộ Quân Hoàn, Đỗ Hạ Minh chưa chính thức xuất hiện trước mặt Bộ Quân Hoàn, Bách Hợp còn cần dùng thế lực của hắn ta, trừ Đỗ Hạ Duệ, giết chết mấy người còn lại, nếu không vì nguyên nhân ấy thì Bách Hợp đã sớm không muốn có bất kì liên quan gì với hắn ta. Cũng may, thời gian trước hai người ít nói chuyện, tuy Bộ Quân Hoàn đã có được thân thể của nguyên chủ này, có thể bởi vì linh hồn mình không thuộc về thân thể này, Bách Hợp trái lại cảm thấy còn có thể nhẫn nại. Lúc này khi Bộ Quân Hoàn yêu cầu cô nói chuyện. Bách Hợp không kiên nhẫn được nữa, cô không nhịn được giãy dụa một chút:
“Nói cái gì?”
Lúc này, hai đầu mày của cô mang theo vài phần nhẫn nại không muốn che dấu, khẩu khí không thuận theo này lại khiến Bộ Quân Hoàn có chút cao hứng, mặc kệ hiện giờ trong lòng cô không phải cao hứng, chỉ cần cô có thể phát cáu trước mặt mình, không còn dáng vẻ lạnh nhạt hơn bản thân hắn nữa, trong lòng của hắn ta bắt đầu thấy sảng khoái. Lần này không biết hắn ta làm sao, cũng không để cho lái xe lại lái xe tới khách sạn, ngược lại đi một con đường khác. Lúc đầu Bách Hợp không phát hiện ra, chờ khi phát hiện thấy không đúng đường, Bộ Quân Hoàn cũng không nói gì.
Sau khi xe ra khỏi khu nội thành phồn hoa, người trên đường thưa dần, khi tiến vào một khu nghỉ dưỡng tư nhân, một đường bảo vệ cung kính tiến lên hành lễ với xe của Bộ Quân Hoàn, Bách Hợp mới phỏng đoán đây hẳn là chỗ ở của Bộ Quân Hoàn ở thành phố, lông mày cô hơi cau lại:
“Đây là đâu?”
“Còn sợ tôi bán em đi sao? Em có thể đáng bao nhiêu tiền?” Lông mày Bộ Quân Hoàn nhíu lại, hắn ta chỉ mang bạn gái trở lại khách sạn qua đêm, đây là lần đầu tiên mang phụ nữ về nhà. Vừa rồi nhất thời xúc động, hiện tại thấy vẻ mặt không vui của Bách Hợp, hắn ta cũng không hối hận, ngược lại ẩn ẩn chút hưng phấn, kéo mười đầu ngón tay Bách Hợp giữ chặt trong lòng bàn tay, cảm thấy cô giãy dụa, nhất quyết cầm chặt không cho cô buông ra.
“Xa như vậy, ngày mai anh đưa tôi trở về kiểu gì?” Giọng nói Bách Hợp hiện tại không tốt mấy, lúc hỏi ra lời này, sắc mặt Bộ Quân Hoàn lập tức đen lại, trong mắt hắn ta vốn lộ ra tâm tình tốt lập tức bị lời này của Bách Hợp thổi bay. Vốn dĩ hắn ta muốn nói đây là lần đầu tiên hắn ta mang phụ nữ về nhà, không nghĩ tới Bách Hợp không hề cảm thấy phải cao hứng, ngược lại lúc này người vừa tới đã muốn chạy đi. Bộ Quân Hoàn cười lạnh một tiếng: “Trở về làm gì?”
Bên này đường xa, hơn nữa bởi vì là khu vực tư nhân, xe cộ lui tới đều không có, đi đường ra ngoài đường chính phải hai đến ba giờ, Bách Hợp nghĩ đến những điều này, ngậm miệng không muốn nói với hắn ta.
Cô không mở miệng nói chuyện, Bộ Quân Hoàn lại kéo tay của cô, ngẫu nhiên sẽ nói với cô hai câu, không muốn để ý tới hắn ta cũng không được, một màn mờ ám ồn ào trong chốc lát lại khiến lòng người phiền nhiễu. Lúc xuống xe, sắc mặt Bách Hợp nhìn cũng không được tốt lắm, mấy người vệ sỹ và lái xe phía trước hiếm thấy tình cảnh như vậy, đều không nhịn được mà lộ ra vẻ giật mình.
“Bên này không có những thuốc kia, em chịu khó một chút, về sau dùng một phần nhỏ thôi.” Khi kéo Bách Hợp lên lầu, Bộ Quân Hoàn thoáng ngừng lại một chút mở miệng. Hắn ta chỉ thuốc là thuốc Đồng Bách Hợp vốn đang dùng, những thuốc kia đều là sản phẩm vô cùng tinh khiết, cũng không phải thuốc mà thị trường bên ngoài phân phối, dùng xong sẽ tạo cho người ta cảm giác kích thích, nhưng tổn thương đối với thân thể cũng không lớn, hậu quả cũng như đàn ông hút thuốc bình thường, sau khi hút thuốc nhất định sẽ dẫn đến nghiện, không dễ bỏ, nguy hại có một ít nhưng nếu khống chế được cũng không có hậu quả như dùng thuốc bên ngoài.
Trước đây, Đồng Bách Hợp chủ động tìm tới tận cửa rồi muốn nịnh nọt hắn ta, người phụ nữ như vậy trước kia Bộ Quân Hoàn đã gặp không ít, đưa thuốc tiêm vào người cô thế nhưng lúc này hắn ta lại lộ vẻ hơi do dự. Bách Hợp nhìn hắn ta một cái không lên tiếng, mấy ngày nay lượng thuốc trong người cô đã đủ nhiều rồi, ít nhất dùng trên một người muốn người đó nghiện đã vô cùng đơn giản, hơn nữa cô có thể hoàn toàn khống chế thân thể này, sau khi Bộ Quân Hoàn cho cô tiêm thuốc thì cơ thể cô nhất định sẽ có phản ứng, nhưng sau khi quen dần thì loại phản ứng này cũng không phải đặc biệt khó chịu. Sau khi Bộ Quân Hoàn tiêm vào, cô lại lo lắng phí công sức một chút rút thuốc ra, lại dùng nội lực đào thải lượng thuốc còn lại ra ngoài cơ thể, sống qua mấy lần cảm giác nghiện phát tác thì hắn ta không tiêm vào cũng không có ảnh hưởng gì với Bách Hợp.
Nhưng chính bộ dáng tỉnh táo và thái độ không sao cả này của Bách Hợp lại khiến Bộ Quân Hoàn không cao hứng nổi, hắn ta muốn làm gì cô cũng chịu, hắn ta không làm gì cô cũng không sao cả, cái loại cảm giác này khiến Bộ Quân Hoàn không nói nên lời, nhưng cảm nhận trong lòng chắc chắn không tính là vui sướng.
Ở trong nhà Bộ Quân Hoàn hai ngày, Bách Hợp vốn định ngày thứ hai rời khỏi, nhưng Bộ Quân Hoàn không có ý để cô đi, lúc thực sự đưa cô trở về nội thành đã là xế chiều ngày thứ ba. Điện thoại đã hết pin từ ngày hôm qua, Bộ Quân Hoàn cũng không nói để cho điện thoại di động của cô sạc điện. Khi Bách Hợp trở lại nội thành vốn muốn xuống xe, Bộ Quân Hoàn lại ra hiệu muốn đưa cô về nhà, Bách Hợp đành phải chỉ đường nhà mình.
Khi chứng kiến khu nhà cũ gần như sắp bị phá bỏ và di dời đi nơi khác hồi lâu, chân mày Bộ Quân Hoàn cau lại, khi xe dừng trước cửa phòng Bách Hợp thuê, sắc mặt hắn ta đã đen lại có chút khó coi.
“Gặp lại, từ đây đi rồi rẽ trái, có thể quay đầu đi ra ngoài.” Bách Hợp mở cửa xe sau, sau khi chỉ đường đi ra ngoài thì cúi đầu tìm cái chìa khóa trong túi, không nghĩ tới Bộ Quân Hoàn cũng đi theo cô cùng xuống xe, nhìn xung quanh một chút: “Em sống ở đây?”
Bách Hợp không để ý tới hắn ta, sau khi mở cửa muốn trở tay đóng cửa lại, Bộ Quân Hoàn cũng đi cùng theo lách vào tiến đến.
“Làm gì?” Bách Hợp không kiên nhẫn hỏi một câu, lần này Bộ Quân Hoàn không lên tiếng, hắn ta đánh giá căn phòng này, chỗ ở nguyên chủ thuê là gian phòng cũ có hai phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng trong nhà cũng không nhiều, nhìn ra được đã có chút cũ. Khóe miệng Bộ Quân Hoàn rúm lại, từ sau khi vào nhà lông mày chưa từng thả lỏng, người như hắn ta từ sau khi sinh ra đến giờ có lẽ cũng chưa từng thật sự tận mắt chứng kiến nơi như vậy. Bách Hợp chỉ cho là hắn ta hiếu kỳ: “Sau khi ra ngoài đóng cửa giúp tôi.” Nói xong, cô trở lại phòng, vội vàng lấy sạc điện thoại ra cắm vào đồng thời mở điện thoại di động ra.
Ngày hôm trước sau khi tắt máy thì người khác không gọi điện thoại tới cho cô, lúc này người phụ nữ họ Lý và Triệu Hổ đều lần lượt gửi tin nhắn tới. Người phụ nữ họ Lý gửi tin nhắn tới nói là diễn viên đã xác định ổn thỏa, hiện giờ Triệu Hổ dùng danh nghĩa cô chọn nam diễn viên thứ, cũng không phải Đoạn Tiêu Nhiên, cô ta gửi tin nhắn tới cảm ơn Bách Hợp. Mà tin nhắn của Triệu Hổ xem ra là tin nhắn gửi tới sáng nay, tin nhắn của hắn nói việc Bách Hợp giao cho đã hoàn thành. Trong lòng Bách Hợp vui vẻ, còn chưa kịp gọi cho hắn trả lời điện thoại để hắn đưa ảnh chụp và video cho mình, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng khuân đồ, cô vội vàng buông điện thoại, đi ra ngoài thì thấy lúc này Bộ Quân Hoàn chỉ huy công nhân bắt đầu dịch chuyển đồ đạc cô dùng hàng ngày.
“Cuối cùng anh muốn làm gì?”
Lúc này trong lòng Bách Hợp thật sự có chút bất mãn. Bộ Quân Hoàn đưa lưng về phía cô đứng ở bên cạnh tủ lạnh trong phòng khách, tủ lạnh bị hắn ta mở ra, lúc này nghe thấy Bách Hợp nói chuyện, hắn ta xoay người, trên tay cầm một cái bình thuốc nhỏ, trong bình chứa chất lỏng trong suốt, đáy bình lắng xuống một tầng màu hồng. Hắn ta cười như không cười nhìn vào Bách Hợp chằm chằm, tay nhoáng một cái, chất lỏng trong bình kia vốn trong suốt thoáng cái trở nên đục ngầu, hắn ta không mở miệng nói chuyện nhưng trong lòng Bách Hợp đã muốn mắng chửi rồi.