Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 560
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 560 - Chia rẽ tình duyên tiên lữ 12
Nguyên chủ tổng cho là mình mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mặt Lệ Ngã Nhiễm, thì sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ ra nàng, nhưng lại không biết Lệ Ngã Nhiễm lúc này đã sớm quên mất nàng, đã sớm cho rằng Lâm Loan Loan mới là vợ của hắn, nàng có xuất hiện nhiều hơn nữa thì Lệ Ngã Nhiễm cũng sẽ không muốn gặp nàng, thời điểm trong lòng người này không có nàng, nàng có nói nhiều hơn nữa, thì làm sao hắn sẽ lắng nghe?
“Nếu ngươi nguyện ý nghiêm túc suy nghĩ lại, ta còn có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nhưng nếu ngươi vẫn kiên trì Lâm Loan Loan mới là thê tử của ngươi, như vậy mọi chuyện sẽ giống như ngươi nói, mọi chuyện trước kia hết thảy đều xem như gió bay đi.” Bách Hợp không đối với Lệ Ngã Nhiễm không có nhu tình mật ý gì, nguyên chủ tuy ngoài mặt thì lạnh nhạt lạnh lùng, kì thật trong nội tâm là một nữ nhân rất trọng tình nghĩa nhưng nữ nhân kia đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi, nàng bây giờ chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mà thôi, cũng là lấy lại công đạo, Lệ Ngã Nhiễm có thể nhớ ra nguyên chủ, tự nhiên là tốt nhất, nếu là nghĩ không ra, từ nay về sau hai người nhất đao lưỡng đoạt không còn liên quan gì nữa.
Trước kia Lệ Ngã Nhiễm cũng từng nghe nguyên chủ nói những lời như vậy, nhưng trước kia mỗi lần nghe thấy đều có cảm giác phiền chán, tuy hắn đã mất đi trí nhớ nhưng trong ấn tượng của hắn thì nữ nhân dây dưa muốn trở thành nữ nhân của hắn có rất nhiều, bởi vậy đối với nguyên chủ như vậy hắn cũng không có ấn tượng tốt,tự nhiên lời của nguyên chủ hắn cũng sẽ không cảm động, căn bản cũng không đi cẩn thận suy nghĩ làm gì, ngược lại mỗi lần gặp nàng đều đâng lên cảm giác phiền chán, phảng phất như có một con mèo đang cào trong lòng hắn, làm cho hắn không thể nào bình tĩnh được. chính hắn cũng không biết cảm giác như vậy là như thế nào, chỉ là mỗi lần nhìn thấy nguyên chủ đều chưa từng cấp cho nguyên chủ sắc mặt tốt.
Kỳ quái chính là lúc này Bách Hợp không cho hắn sắc mặt tốt, cùng với dùng ngữ khí lạnh lùng bình tĩnh như vậy để nói chuyện với hắn như vậy lại làm cho Lệ Ngã Nhiễm bỗng nhiên lại nổi lên chút do dự, hắn cảm thấy trong ngực có chút tê rần, giống như có một người cứ thế mà dùng sức xé rách ra. Nhưng mà ngực của hắn chưa từng bị thương qua. Lệ Ngã Nhiễm có chút hoảng hốt mà giơ tay lên ôm lấy ngực, chỗ đó có để một chai thuốc, là hắn mới đoạt lấy từ trong tay Bách Hợp, đó là hương vị của vợ hắn, tâm Lệ Ngã Nhiễm vốn đang có chút bối rối, lúc sờ đến bình thuốc, liền từ từ bình tĩnh lại.
Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Loan Loan, Lâm Loan Loan lúc này đang bụm mặt. Khóc đến hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp sạch sẽ lúc này loang lổ nước mắt cùng vết máu, một đôi mắt đầy nước chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt kia có chút lạ lẫm, nhưng mà đây rõ ràng là nơi sống của hắn cùng thê tử, hắn nhớ mang máng, mỗi lần hắn trở về nhà, thê tử của hắn nhất định sẽ ở chỗ này chờ hắn.
Tuy nói sau khi bị thương rồi mất trí nhớ, nhưng hắn theo bản năng vẫn trở về đây, hắn liền thấy Lâm Loan Loan, mà chờ hắn ở nơi này thì chính là vợ hắn rồi!
Nghĩ như vậy,Lệ Ngã Nhiễm liền đem một chút tâm phiền ý loạn cưỡng chế xuống, hắn thậm chí vì mình vừa rồi có chút dao động mà cảm thấy xấu hổ, hắn lạnh lùng nhìn Bách Hợp: “Ngươi không cần nhiều lời, đưa lạc chuông ra đây, nếu không ta sẽ đánh cho ngươi thần hồn câu diệt!” Đồ vật của vợ hắn, không nên xuất hiện trên tay của một nữ nhân xa lạ, cho dù chỉ là ý nghĩ Lệ Ngã Nhiễm cảm thấy như Bách Hợp đã làm ô nhiễm cái chuông này vậy, hắn liền sinh ra sát ý, pháp lực trong cơ thể bắt đầu chậm rãi lưu động, lúc này Bách Hợp bỗng nhiên nở nụ cười, nàng lắc lắc lục lạc chuông trong tay, cái lục lạc chuông này vừa mới cùng nàng nhận thức qua chủ nhân,, cái chuông này vốn là đồ vật của nguyên chủ, lục lạc chuông giống như có thể cảm nhận được khí tức của chủ nhân ban đầu của nó, vui sướng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Một cái vật phẩm được luyện chế ra đều có thể cảm nhận ra khí tức của nguyên chủ,nhưng hết lần này đến lần khác người cùng nguyên chủ làm vợ chồng vạn năm lại không nhớ nổi chuyện cũ giữa hai người.
“Nhìn cho rõ ràng, bên trên chương này viết chính là tên của ta, ta gọi là Bách Hợp, mà nữ nhân này tên là Lâm Loan Loan.” Bách Hợp đem hai chữ được khắc sáng ngời trên lục lạc chuông cho Lệ Ngã Nhiễm xem, thừa dịp lúc Lệ Ngã Nhiễm ngẩn người, Bách Hợp liền xoay người ly khai.
Lệ Ngã Nhiễm thoáng cái liền ngây dại,trước kia lúc nguyên chủ dây dưa ở bên cạnh hắn, Lệ Ngã Nhiễm luôn cảm thấy phiền luôn nghĩ muốn làm sao để nàng có thể lăn xa một chút, nhưng lần này là lần đầu tiên quay người rời đi trước khi hắn quay đầu đi, lúc đó trong lòng Lệ Ngã Nhiễm lại cảm thấy có chút hoảng hốt. Nguyên chủ trước kia luôn ở phía sau chờ hắn, khi hắn quay lại chỉ cần khẽ vươn tay là có thể bắt được nàng, nhưng hiện tại phát hiện lúc nữ nhân mình luôn muốn đuổi đi thật sự ly khai, Lệ Ngã Nhiễm đột nhiên cảm thấy giống như mình vừa mất đi một thứ gì đó rất trân quý, liền bắt đầu có chút lo sợ,hắn vô ý thức muốn vươn tay ra đem Bách Hợp giữ chặt, chỉ là trong nháy mắt hắn vươn tay ra, lại bị Bách Hợp nhanh chóng tránh được, hành động này như xem hắn là ôn thần mà tránh này làm Lệ Ngã Nhiễm hết sức bất mãn, nếu là trước kia hắn muốn kéo nguyên chủ nhất định sẽ rất vui mừng đấy,, nhưng từ lúc nào hắn muốn kéo nàng, nàng ngược lại muốn né tránh?
“Đem lời vừa nói nói cho rõ ràng đi!” Lệ Ngã Nhiễm đã quên chính mình vừa nói để cho Bách Hợp cút khỏi chỗ này, theo bản năng muốn lưu Bách Hợp lại. Nhưng Bách Hợp cũng không phải nguyên chủ,không có khả năng vĩnh viễn ở một chỗ chờ hắn mà không yêu cầu hồi báo, nguyên chủ vì Lệ Ngã Nhiễm mà buông tha cho gần vạn năm tu vi, buông tha địa vị cùng hết thảy ở Linh giới, một lần nữa trở lại hạ giới, cuối cùng lai rơi vào kết cục không được chết già, Lệ Ngã Nhiễm mất đi trí nhớ lại cùng Lâm Loan Loan có một khởi đầu mới, cho dù đến cuối cùng nhớ lại nguyên chủ, nhưng lại lựa chọn Lâm Loan Loan, đối với nguyên chủ đây là chuyện châm chọc đến bực nào. Lệ Ngã Nhiễm đã không nhớ ra nổi nguyên chủ, vậy cục tức này Bách Hợp sẽ thay nguyên chủ đòi lại.
“Còn có gì để nói nữa chứ? Sau này ta và ngươi hai người liền nhất đao lưỡng đoạn, nam cưới nữ gả, không liên quan gì đến nhau nữa, ta chú mừng Lệ đạo hữu hạnh phúc cùng mỹ quyến.” thân hình Bách Hợp bay bổng liền tránh đượctay của Lệ Ngã Nhiễm, lại nhìn thoáng qua Lâm Loan Loan đang ngồi dưới đất khóc đến không kiềm chế được, liền không chút do dự lập tức xoay người nhẹ nhàng ra khỏi động phủ, Lệ Ngã Nhiễm đang muốn đuổi theo nàng để nàng nói mọi chuyện rõ ràng, đúng lúc này Lâm Loan Loan lại giơ tay ra kéo hắn lại: “Nhiễm ca ca, ta, cái kia dược…”
Lúc Lâm Loan Loan nhìn thấy Lệ Ngã Nhiễm đang chuẩn bị đuổi theo, liền vô thức đưa tay ôm lấy hắn, lúc này tâm Lệ Ngã Nhiễm đang loạn như ma, nhìn bóng lưng Bách Hợp, trong lòng hắn thủy chung luôn có một cảm giác bối rối, nhưng lúc thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Lâm Loan Loan, hắn lại không thể hoàn toàn hạ quyết tâm.
Bách Hợp ra khỏi động phủ, nhìn lại tòa sơn cốc quen thuộc này, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, tại đây từng là địa phương mà nguyên chủ hoài niệm nhất, về sau khi đến linh giới luôn nhớ mãi không quên đối với thủy nguyệt tông đã dưỡng dục mình gần ngàn năm, đay là nơi ghi lại bắt dầu của cả đời nàng, nàng vẫn cho là nơi này là thuộc về nàng đấy, nhưng nguyên chủ thủy chung không rõ, có nhiều thứ khi đã bị nhiều người chạm qua rồi thì dù cho trong trí nhớ nó có thuộc về nàng, kỳ thật thì nó đã không còn liên quan gì đến nàng nữa rồi.
Bên ngoài động phủ không còn đủ loại linh thảo như trước kia nữa rồi, nguyên chủ vì lệ Ngã Nhiễm, trồng qua không ít thảo dược ở chỗ này, nhưng trải qua vạn năm ruộng thảo dược đã sớm bị đổi thành ruộng hoa rồi, thoạt nhìn rất xinh đep, giống như là thế ngoại đào viên, nhưng đến cùng đã không còn giống với địa phương trong trí nhớ của nguyên chủ nữa rồi, thật giống như là động phủ nguyên chủ đã dạo qua, mặc dù cách bố cục thạch thất bên trong vẫn đồng dạng, nhưng sau khi thay đổi chủ nhân, thì bài trí bên trong đã bất đồng.
Cái động phủ kia đã bị Lâm Loan Loan ở qua, đã không còn thuộc về nàng nữa.
Nghĩ như vậy, trong mắt bách Hợp hiện lên vài phần trang nhã, hai tay vòng lại, ngọc hoàn xanh lam cũng từ cổ tay nàng bay đến lòng bàn tay, Bách Hợp quát nhẹ một tiếng: “Băng Phong Thiên Lý!”
Một lượng lớn pháp thuật dũng mãnh xông vào bên trong ngọc hoàn xanh lam, con rắn nhỏ kia vốn cùng nàng tâm ý tương thông, cảm thấy sát ý trong lòng chủ nhân lúc này, liền điều kiển pháp lực, lam xà rất nhanh từ nhỏ biến lớn, đến cuối cùng từ xà hóa thành rồng, thân thể gặp gió liền lớn, rất nhanh hóa thành một đầu long ảnh vài chục trượng,gầm thét vọt lên hướng động phủ trong núi.
Thanh thế như vậy dọa cho mấy đệ tử thủ sơn nhảy dựng lên, rất nhiều nữ đệ tử liền nhảy lên pháp khí bay lên, khi lam long lên đến trên núi, đến mức băng phong thiên lý, những bông hoa xinh đẹp kia vốn đã nở cũng nhanh chóng bị băng ngưng kết lại, núi rất nhanh bị kết băng, mấy cái đệ tử thủ sơn bay lên chậm một chút cũng bị đóng băng lại, rất nhiều người chỉ hận cha mẹ không sinh ra thêm hai cái đùi nữa, để nhanh chóng trốn ra bên ngoài.
Bách Hợp đứng ở trên không trung, dưới chân là pháp khí phi hành của mình, động phủ của Lâm Loan Loan rất nhanh bị đóng băng, hai bóng người rất nhanh phá băng mà ra, Lệ Ngã Nhiễm lúc này một thân chật vật, mà Lâm Loan Loan giống như con mèo nhỏ lười biếng nằm trong ngực Lệ Ngã Nhiễm tay ôm chặt cổ hắn, ánh mắt Lệ Ngã Nhiễm có chút ngẩn ngơ nhìn con lam long đang bay tán loạn trên không trung, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Phá!” Cả tòa núi được bao phủ bởi băng phong màu xanh da trời, trăm phần pháp lực theo lam long chạy cùng một chỗ, mỗi một chỗ của sơn cốc đều bị đóng kín, một thời gian sau đại lượng đều bị rút lại, cho đến khi mỗi chỗ hẻo lánh đều bị đóng băng, Bách Hợp liền hét to một tiếng ‘phá’, long ảnh càng biến càng lớn, tựa hồ như muốn vây cả tòa núi lại, khi Bách Hợp hô xong thì đầu duôi của long ảnh đụng vào nhau, hóa thành một cái hình tròn, sau đó liền bắt đầu rút lại, ‘bành’ một tiếng vang thanh thúy vang lên, băng cứng giống như bị một sức ép cực lớn ép lên, sơn cốc vốn xinh đẹp liền hóa thành mảnh vụn, phiêu phiêu rơi xuống.