Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 552
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 552 - Chia rẽ tình duyên tiên lữ 4
Nàng mờ mịt hận nhưng lý trí lại biết rõ không trách được ai, bởi vậy nàng oán không tiêu tan nên cầu xin Lý Duyên Tỷ giúp đỡ.
Vợ chồng từ xa đến gần, từ mỏng manh đến sâu vô cùng, chí sơ đến chí thân, làm bạn vạn năm nguyên chủ cho rằng tình cảm giữa nàng và Lệ Ngã Nhiễm không có gì cản phá nổi. cuối cùng mới phát hiện cái gọi là vợ chồng thật ra cũng không phải thiên trường địa cửu như nàng nghĩ, từ trước giờ chỉ có mình nàng ảo tưởng mà thôi.
Tiếp thu hết nội dung câu chuyện thì Bách Hợp phun một bụm máu, dưới sự tâm tình kích động hơn nữa cỗ thân thể này vừa mới bị tổn thương quá nặng nên lúc Bách Hợp tiếp thu xong bởi vì bị nguyên chủ ảnh hưởng nên ngực mới đau tê liệt như thế.
Nhiệm vụ này thật phiền phức, nguyên chủ có bất bình có oán hận nhưng bản thân nàng ấy lại không biết mình oán hận cái gì. Bách Hợp làm rất nhiều nhiệm vụ, cô không sợ nhiệm vụ khó vì khó đến mấy cũng có cách giải quyết, cô không sợ đối mặt với đối thủ cường đại vì người mạnh cũng có điiểm yếu nhưng cô sợ nhất là nguyên chủ không rõ tâm nguyện của mình là gì.
Nguyên chủ oán Lệ Ngã Nhiễm, oán hắn quên tình cảm vợ chồng, oán hắn nhận người khác làm vợ, lúc khôi phục lại trí nhớ thì sau khi nghe nói Lâm Loan Loan mang thai thì lại xin lỗi nàng lựa chọn người khác. Khiến cho sự trả giá của nàng thành trò cười thế nhưng mà trong lòng Lệ Ngã Nhiễm luôn có nàng, cho dù hắn có cưới Lâm Loan Loan thì vẫn coi nàng là chính thê của hắn, nói về khía cạnh khác thì Lệ Ngã Nhiễm thực có lỗi với nàng nhưng trong lòng không phải hoàn toàn không có nàng nên nguyên chủ oán hắn nhưng hận không nổi.
Còn Lâm Loan Loan cướp trượng phu của nàng nhưng nàng ta là đệ tử Thủy Nguyệt tông, Tông chủ Thủy Nguyệt tông dạy dỗ nàng rất tốt, tuy tính tình nàng lạnh lùng nhưng vẫn biết cảm ơn sư môn. Nàng không thể làm ra việc tổn thương Thủy Nguyệt tông, Lâm Loan Loan đã tạo cơ hội cho nàng nhưng bởi vì Lệ Ngã Nhiễm không thể nhớ nổi nàng, coi nàng là nữ tu muốn trèo cao mà thôi.
Về phần Huyền Trinh thì tính tình hắn vốn vừa chính vừa tà, hắn và Lệ Ngã Nhiễm là cừu địch không chết không ngừng, hai người tranh đấu là chuyện bình thường. Nguyên chủ có hận hắn nhưng trong lòng hiểu rõ hết thẩy mọi chuyện do hắn kỳ thật ra lại không liên quan tới hắn. Xuất thân từ danh môn chính phái thì nguyên chủ được dạy ân oán phải rõ ràng, cũng bởi vì quá mức tỉnh táo nàng hiểu không thể trách được người khác, nàng cũng không phải là người cố tình gây sự, bởi vậy mọi người đều có kết cục tốt đẹp mà chỉ có mình nàng nghẹn mà chết.
Bách Hợp không thích gặp phải nhiệm vụ thế này, trong nhất thời cô không biết phải làm sao, nguyên chủ không có tâm nguyện, dựa vào tao ngộ nàng gặp phải thì phải trả thù Lệ Ngã Nhiễm và Lâm Loan Loan nhưng nguyên chủ cho tới giờ chỉ oán Lệ Ngã Nhiễm chứ không nỡ hận hắn, khách quan mà nói giữa lựa chọn nam nhân và cái khác thì nữ nhân nào cũng lưu luyến tình trường bởi thế nữ nhân luôn là người bị cảm tình tổn thương. Lúc Bách Hợp nhập vào thân xác nguyên chủ thì cũng đã hiểu rõ ý nghĩ mơ hồ của nàng, muốn trả thù Lệ Ngã Nhiễm, phải chia rẽ Lệ Ngã Nhiễm và Lâm Loan Loan.
Trả thù nặng quá thì không hợp tâm ý nguyên chủ, nếu như cái gì cũng không làm thì nhiệm vụ sẽ thất bại, Bách Hợp thở dài một tiếng, cô nhớ tới trước lúc nguyên chủ chết thì có hối hận đấy, hối hận mình chết trên tay người nam nhân mình yêu, nàng bỏ lỡ rất nhiều thứ, lúc còn trẻ luôn ở trong Thủy Nguyệt tông, ngoan ngoãn tu luyện theo chỉ thị của sư tôn, đến khi đạt Nguyên Anh kỳ thì lại nghe lời người khác cưới Lệ Ngã Nhiễm, mà sau khi cùng Lệ Ngã Nhiễm lập gia đình thì nàng vẫn luôn coi trượng phu là trời, lấy ý kiến Lệ Ngã Nhiễm làm chủ, cùng hắn thực hiện dã tâm của hắn, dốc sức liều mạng tu hành cùng hắn đến cuối cùng mới phát hiện ra Lâm Loan Loan không cần dốc sức liều mạng xuất sinh nhập tử như nàng, nàng ta chỉ cần có đứa bé cho hắn một cái gia đình đơn giản thì Lệ Ngã Nhiễm cũng đã thỏa mãn.
Chiếc vòng xanh da trời trên cổ tay bỗng nhiên nhúc nhích, hình như nó cảm thấy tâm tình chủ nhân không được tốt, tâm ý tương thông chiếc vòng tay hóa thành con rắn xanh da trời ngồi trên tay Bách Hợp, cảm giác lạnh lẽo truyền đến cổ tay thì ánh mắt Bách Hợp mới tỉnh táo lại, lúc nhìn thấy con rắn xanh xinh xắn kia thì không khỏi mỉm cười giơ ngón tay lên sờ đầu nó.
Con rắn xanh này là pháp bảo bổn mạng của Bách Hợp, nó vốn là cái vòng tay ngọc băng lam do sư tôn nàng tự mình tìm tài liệu chế tạo thành, sau đó đến Linh giới thì sau khi nàng đạt đến Đại Thừa kỳ thì tìm các loại tài liệu trân quý cùng với cơ duyên xảo hợp giết được một đầu Long Yêu hoàng Hợp Thể kỳ trên biển, rút hồn phách của nó ra đem phong ấn ở trong vòng ngọc.
Sau khi được Bách Hợp ân cần chăm sóc hơn ngàn năm hơn nữa lại cùng nàng chinh chiến qua vô số trận đấu nên sinh ra linh trí, là một trong những thứ còn sót lại khi nguyên chủ cường hành mở ra thông đạo xuống hạ giới. Cái pháp bảo bổn mạng này cùng nàng tâm thần tương thông, bởi vì cảnh giới nàng bị hạ xuống nên pháp bảo cũng không còn uy lực như trước, nếu như ở lúc thực lực nàng toàn thịnh thì một khi nàng thả ra cái vòng này thì có thể vây khốn một đống tu sĩ cùng giai, ngay cả anh linh của tu sĩ cũng không chạy thoát được, cũng là bảo vật cấp huyền thiên đại danh đỉnh đỉnh ở Linh giới.
Sau khi nguyên chủ hạ giới thì con rắn này luôn ở bên nàng, chỉ tiếc nguyên chủ cũng vô tâm, con rắn này thuộc tính băng lại trầm mặc ít nói nhưng lúc nguyên chủ khó khăn nhất thì vẫn luôn luôn ở bên.
“Chủ nhân bị thương!”giọng nói ngây thơ vang lên, Bách Hợp ôm ngực khẽ gật đầu, nguyên chủ bị thương ngoài trừ lực cắn trả khi cường hành mở ra thông đạo hạ giới mà còn do tâm tình nguyên chủ không ổn tình lọt vào tâm ma nên luôn chưa khỏi.
Sau khi tìm thấy Lệ Ngã Nhiễm thì mừng như điên, chỉ tiếc Lệ Ngã Nhiễm vô cùng lãnh đạm với nàng, mấy ngày trước nguyên chủ lôi kéo Lệ Ngã Nhiễm kể lại tình cảm vợ chồng thì Lệ Ngã Nhiễm quát tháo nàng nói bậy bạ cũng nói rõ mình đã tìm được thê tử của mình, coi nguyên chủ thành nữ tu muốn câu dẫn hắn, đang lúc nguyên chủ đau khổ lôi kéo hắn hi vòng hắn nhớ lại thì bị Lâm Loan Loan thấy.
Tuy nói trong kịch tình, Lâm Loan Loan từng biết rõ chân tưỡng cũng đã đáp ứng nguyên chủ tìm cơ hôi để cho Lệ Ngã Nhiễm nhớ lại tất cả nhưng mà người cũng không phải là cỏ cây, Lâm Loan Loan ở bên Lệ Ngã Nhiễm đã mười năm nên sinh ra tình cảm, mà mỗi ngày đều được Lệ Ngã Nhiễm đối xử như thê tử hơn nữa Lệ Ngã Nhiễm lại tuấn mỹ phi phàm, thực lực cao cường. Lâm Loan Loan còn nhỏ tuổi lại được một mỹ nam thực lực cao cường gọi nàng là phu nhân mỗi ngày thì nàng không thể không yêu Lệ Ngã Nhiễm được. tuy nàng đồng ý nguyên chủ để Lệ Ngã Nhiễm nhớ ra nguyên chủ nhưng khi thấy cảnh nguyên chủ ở cùng Lệ Ngã Nhiễm thì nàng vẫn lộ ra thần sắc bi thương.
Lệ Ngã Nhiễm thấy tình cảnh này thì cho rằng Bách Hợp cố ý ly gián vợ chồng mình nên trong cơn giận dữ đánh một chưởng qua. Tuy rằng thực lực Lệ Ngã Nhiễm đã giảm xuống với lại nguyên chủ lại không phòng bị Lệ Ngã Nhiễm cộng thêm cảnh giới của nàng cũng không cao nên suýt nữa bị chết tại chỗ.
Nàng vốn đã bị thương vô cùng nghiêm trọng cộng thêm lần này nữa tổn thương càng thêm tổn thương, cảnh giới Nguyên Anh kỳ suýt nữa không duy trì nổi, lúc trở về động phủ của mình thì hộc máu, chưa kịp chữa thương đã ngất đi rồi.
Lúc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ đúng là lúc nguyên chủ bị thương trở về động phủ chưa lâu, dưới tình huống không có đan dược lại không có pháp bảo phụ trợ cộng thêm tâm tình nàng không ổn nên mới bỏ ra hai năm mới ép được tổn thương xuống, lúc nguyên chủ xuất quan thì mới biết được một năm trước Lệ Ngã Nhiễm và Lâm Loan Loan đã cử hành đại điển song tu hiện tại Lâm Loan Loan đang có thai được 5 tháng.
Nghĩ đến đây thì Bách Hợp ôm ngực, cô nghĩ đến công pháp nguyên chủ thường tu luyện, cẩn thận từng li từng tí một chiếu theo cách tu luyện trước của nguyên chủ. Pháp lực của Lệ Ngã Nhiễm vô cùng hỗn loạn trong gân mạch nàng, tuy Lệ Ngã Nhiễm không phải là đối thủ của Huyền Trinh nhưng hắn cũng không kém hơn nữa lại tu luyện kiếm khi chi đạo vô cùng bá đạo cho nên trong cơ thể như là có vô số kiếm khí đang cắt gân mạch của cô khiến cho Bách Hợp không thể đề nổi một tia pháp lực nào, cố đề khí thì cảm giác thân thể như bị xé rách suýt nữa phun máu ra.