Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 541
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 541 - Nữ phụ vốn là nữ chính 12
Đường Phi Phi chắc kế thừa gien tốt của nhà họ Đông Phương, cho nên lúc tận thế nó mới mở ra song hệ dị năng, nên bốn người này cũng không dễ đối phó. E rằng ngay cả Lưa Hạo yếu nhất cũng là hệ Lực lượng có thể tự tay xé Zombie, năng lực không kém Hải Ninh.
Tuy nói Bách Hợp cũng muốn thừa dịp đám người kia có bệnh liền lấy mạng họ thế nhưng mà cô biết đạo lý rõ có lúc bị thương thì Lão Hổ càng hung mãnh này, sau khi tính toán thực lực địch ta thì cô không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Nhưng Hải Ninh nghe được lời nói của Bách Hợp xong thì không để ý đến cô nữa ngược lại trầm mặc mở cửa định đi ra nhưng lại bị Bách Hợp cầm lấy tay, không vung tay cô ra mà chỉ làm bộ mặt ta tức giận.
Bách Hợp nhìn thấy hành động này của anh thì hiêu ra anh vẫn còn đang tức giận vì mình hiểu hầm anh. Cô có chút buồn bực quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đợi đến lúc quay người lại thì nét mặt Bách Hợp đã trở nên thành khẩn vô cùng: “Vừa này là tôi hiểu lầm anh, là tôi không đúng, tôi ở chỗ này trịnh trọng xin lỗi ngài Hải Ninh ”
“Tôi cũng sẽ tức giận ” Khóe miêng của anh cong,nhấn mạnh một lần ” Có điều thấy cô thành tâm xin lỗi nên tôi sẽ cho cô một cơ hội “.Anh nói xong thì thần thái mang theo vẻ nghiêm túc, mừng rỡ khi Bách Hợp nói lời xin lỗi anh có mang theo một tia kiêu ngạo. Trong mắt vốn cất dấu vẻ lo lắng lúc này tản đi sạch sẽ. Bách Hợp thấy anh tự tay muốn gỡ dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì cô liền đưa tay bắt lấy tay anh.
Hải Ninh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt bình tĩnh như là mang theo vài phần nghi hoặc nhưng cũng không có vung tay cô ra.
“Anh làm được kiểu gì thế? ” Biết rõ mình không muốn cho Hải Ninh xuống xe chỉ sợ anh cũng không nghe, trong từ điển của anh không có cái từ nghe lời mà chỉ có làm theo ý mình. Bách Hợp đang nghĩ cách ngăn cản anh lại rồi thuyết phục anh lái xe rời khỏi đây nhưng khi Hải Ninh nghe thấy cô hỏi thì trên mặt lộ ra vẻ cười như không cười: “Tôi nói nguyên lý cho cô thì cô cũng không hiểu.” Anh chỉ là thành thật nói ra một câu cũng đủ khiến người ta muốn đánh anh rồi, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng tôi có thể từ từ dạy cho cô.”
Nói lời này thì ánh mắt Hải Ninh lộ ra vài phần chân thành tha thiết đó là suy nghĩ thật lòng của anh, Bách Hợp -người này tính cách cũng không quá ưa hợp, cô không có cái tuổi này nên mít đặc ngây thơ ngu xuẩn, sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt nịnh nọt thậm chí cô quá mức an tĩnh có khi lại để cho lòng anh không thể bĩnh tĩnh trở lại.Nhưng anh lại thích cảm giác ở cùng với cô, dùng khoa học để giải thích, hai người bọn họ giống như là nguyên tốt hóa học bất đồng tổ hợp lại thành một vật chất hoàn toàn mới. Cho dù là cô thật dại dột không có thuốc chữa, tương lai dài phải ở cùng với cô nhưng Hải Ninh cũng không có phản cảm. Ngược lại còn có một tia vui sướng chờ mong, phảng phất nghĩ tới về sau hai người có thể sống cùng nhau, mình làm thí nghiệm có cô ở bên cạnh thì khóe miệng anh không tự chủ cong lên.
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, bị Hải Ninh nói ngu xuẩn cô lại cảm thấy mình có chút ngu xuẩn thật, vốn cô muốn mượn thời gian tranh thủ tự mình thoát khỏi Hải Ninh, trước tiên là thoát khỏi tên âm tình bất định biến thái này, mặc kệ anh sống hay chết, liên quan gì tới mình. Nọn người Đường Ân Nhã giết anh thì mình có thể tranh thủ lái xe rời đi về sau không cần lo lắng sợ hãi anh chơi chán mình rồi đem giết chết,cô chỉ cần tìm một chỗ trốn đi, chuẩn bị chút ít đồ ăn cùng nước uống có thể an toàn nán lại hơn nửa năm để luyện võ ổn ổn rồi lại tìm cơ hội xem có thể mở ra dị năng hay không, thực sự có thực lực mới có tất cả, đến lúc đó cô muốn tìm Đường Ân Nhã báo thù, muốn thay nguyên chủ xả giận, lúc này sao lại quan tâm tới Hải Ninh chứ.
Một nhân vật hung tàn như vậy mà ngay cả trong nội dung cốt truyện kia được xưng đứng đầu là Đông Phương Li, nhắc tới Hải Ninh cũng kiêng kị, mình sợ bị bọn Đường Ân Nhã hại, Bách Hợp lúc này không kìm nổi bèn im ắng thở dài, nếu như Hải Ninh có chuẩn bị cái gì ở sau thì đúng lúc mấy người kia tự giết lẫn nhau, cô ngồi lại trong xe không xuống rồi đợi cơ hội trộm xe chạy trốn,từ nay về sau không bao giờ để cho Hải Ninh tìm thấy được cô nữa.
Nghĩ như vậy, Bạch Hợp bình tĩnh lại, giữ im lặng đang định muốn bỏ tay Hải Ninh ra thì Hải Ninh lại trở tay nắm lại hai tay cô, Bách Hợp vùng vẫy hai cái không giãy dụa được miễn cưỡng tự giả mù sa mưa mà nói: ” Có thể đi theo ngài Hải Ninh học tập đương nhiên là vinh hạnh của tôi ”
Cô vừa mới nói xong, Hải Ninh chỉ ý vị thâm trường nhìn cô một cái, không lên tiếng, anh vừa mới chuẩn bị xuống xe lúc này cũng không tìm cách giữ cho tính mạng mình an toàn lại không thả Bách Hợp đi.
Bên ngoài dây điện bị cháy đứt gẫy ra kêu “đùng đùng ” lửa lớn cũng gặp gió càng ngày càng cháy rừng rực, trong đống lửa ngoại trừ các đốm lửa tự nhiên bắn đến tiếng vang bên ngoài, phảng phất có thứ đồ vật trong ngọn lửa nhuyễn bắt đầu chuyển động, Bách Hợp dùng sức rút tay mình ra:”Ngài Hải Ninh muốn đi quan sát không? ” Cô nói xong lời này thì Hải Ninh cũng không nhúc nhích, lại cười khan nói:”Chẳng lẽ Hải Ninh sợ tôi ngồi một mình trên xe rồi lái xe bỏ đi? “Bách Hợp cố ý nói như vậy để chứng minh mình không có tâm tư như vậy, đối với người bình thường mà nói người khác đang tự nói mấy lời như thế phần lớn trong lòng đều nghĩ vậy,trong miệng đều nói không phải nhưng có thể Hải Ninh lại một lần nữa cho thấy anh không phải người bình thường, anh nghe Bách Hợp nói xong thì nở nụ cười:”Đa tạ nhắc nhở của cô, nhưng tôi không nghĩ tới việc để cô một mình ngồi trên xe, trên xe rất không an toàn “Anh dịu dàng nói, cuối cùng còn lại một tiếng thở dài, tuy vui vẻ nói thế nhưng ánh mắt lại lộ ra tia chăm chú không hề giống bộ dạng đang nói đùa, anh cúi người tháo dây an toàn cho Bách Hợp, cũng mở luôn cửa xe hộ cô, mời cô xuống xe.
“…”Bách Hợp thở sâu một hơi, tình huống này ở trong xe nhất định không an toàn bằng ở ngoài xe rồi, thế nhưng mà Hải Ninh người này tâm tư quỷ bí khó đoàn, nếu như hắn đe dọa mình thì thôi nhưng nếu hắn nói sự thật thì Bách Hợp sẽ sợ mà chẳng dám xuống xe, tại ánh mắt nhìn chăm chú của anh thì miễn cưỡng mở cửa xe ra, mặc dù biết trong lòng chửi bởi Hải Ninh thì cũng vô dụng thôi.Bách Hợp đâm anh mấy đao trong lòng mình mới bõ tức, một tay đẩy cửa xe ra.
Vừa ra bên ngoài, sức nóng hầm hập đánh tới, lửa lớn hừng hừng cháy, bốn phía còn đốt trụi hết cáp điện về sau bốc lên mùi hôi thối.Bách Hợp lạnh ngắt người liền cảm thấy không khí này sặc sụa mùi khói bay vào mũi mình liền đưa tay bịt mũi lại
Khói dữ dội, Hải Ninh căn bản không bị sức nóng này ảnh hưởng, anh phẩng phất một quân vương đi dò xét thành quả lao động của mình, không đếm xỉa tới bốn phía nơi này đều tan hoang, anh chọn lấy nơi không có lửa chậm rãi từng bước từng bước một đi tới cái nơi có bóng người đen kịt.
Bách Hợp thông minh cách xa anh ra.Cô không muốn đi chịu chết với anh, biết rõ mấy người này đều là Dị Năng giả, hơn nữa còn chưa chết mà anh dám liều mạng đi qua, Bách Hợp liếc mắt, đầu kia Hải Ninh đã quay đầu đưa tay tới ” Tới đây ”
Anh đứng trong đống lửa cách Bách Hợp dường như rất gần lại dường như rất xa. Anh xông tới kéo tay Bách Hợp ra, đằng sau lưng toàn bộ là lửa lớn,thế nhưng mà nụ cười của anh còn nhiệt hơn của lửa giống như mang theo một loại cổ mê hoặc lòng người tựa như ma quỷ, biết rõ anh nguy hiểm nhưng lại thu hút lôi cuốn. Lúc anh xoay đầu lại, cách đó không xa có một bóng người đang nằm sấp trên mặt đất tự dưng bật dậy, trong tay nắm một con dao găm âm thanh vô thức ảnh chọc tới phía sau lưng hắn.
Sự việc xảy ra trong chớp mắt, bóng đen kia đi tới qua nhanh hơn nữa âm thanh bức người động tác có thể nhanh chóng như vậy xem ra cái này ra chiêu lặng lệ ác liệt, Bách Hợp đoán ra người đánh lén Hải Ninh hẳn Trầm Ngạo Trì, trong đội Lưu Hạo vốn chỉ là một lão binh xuất ngũ mặc dù có chút ít khí lực cũng trải qua một ít huấn luyện nhưng thân thủ còn không đạt được mạnh như vậy nên cũng chỉ có xuất thân thế gia cổ võ Trầm Ngạo Trì, luyện tập võ công từ nhỏ, đang trong tình trạng bị thương mà vẫn phát động công kích Hướng Hải Ninh.
Một cái đưa lưng về phía người khác, một cái lại là đột nhiên lao lên, Bách Hợp gần như có thể tưởng tượng được tình cảnh Hải Ninh chảy máu tại chỗ, cô bản năng muốn mở cửa ngồi vào trong xe nhưng không nghĩ tới bốn phía không khí vặn vẹo bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh cô, bàn tay giơ lên xen lẫn chưởng phong ác liệt tới mặt cô.
Chóp mũi ngửi thấy được mùi khét lẹt, Bách Hợp theo bản năng cúi thấp đầu xuống, dĩ nhiên cái tay kia vung lên không trung, chủ nhân của bản tay như là có chút giật mình không ngờ rằng mình đánh trượt Bách Hợp, thừa dịp Bách Hợp không đứng vững dùng sức đá mạnh một cái lên đùi Bách Hợp. Bách Hợp tuy đã tận lực né tránh nhưng bởi vì không có luyện võ nên cô vẫn bị đá trúng, cũng may bóng người này vừa mới bị thương bởi vậy sức không lớn, một cước này không làm cô đau nhức nhưng lại làm cho trọng tâm của cô bất ổn lảo đảo về phía trước.
“Hừ” giọng nữ khàn khàn vang lên, quần áo của cô ta đã bị đốt trụi, cả người trông rất chật vật oán hận nhìn Bách Hợp, trong lỗ mũi phát ra hừ lạnh một tiếng đến kinh người ” Dương Bách Hợp, quả nhiên là cô ”
“Tới đây ” Cách đó không xa, Hải Ninh nhìn thấy Bách Hợp bị đá một cái,ánh mắt âm u đi còn bờ môi mím chặt, trên mặt có vẻ khó chịu, lại kêu Bách Hợp một câu.
Nhưng giờ trước mặt Bách Hợp có đường Ân Nhã, đằng sau Hải Ninh có Trầm Ngạo Trì, hai người này ai cũng không phải đèn dầu đã cạn, Bách Hợp không có khả năng bước đến chỗ anh, cô vô thức lùi về phía sau hai bước dứt khoát chạy đi, Hải Ninh nhìn thấy động tác này của cô thì khóe miệng cười nhẹ, thò tay vào túi áo lấy cái điều khiển ra đưa cho Bách Hợp.
“Chạy được không? ” Đường Ân Nhã hổn hển nói, lông mi của cô ta đã bị đốt trọi, thoạt nhìn hơi buồn cười, mở to mắt nhìn bóng lưng Bách Hợp, một tay vỗ vào bên trên xe, giơ thẳng ngón trỏ lên: ” Mày đáng chết, nếu như hôm nay con của tao có cái gì ngoài ý muốn, tao sẽ phanh thây xác mày, tao thay con tao trả thù ” Cô ta nói xong thì Bách Hợp cảm thấy không khí có chút biến đổi, vô thức quay đầu nhìn lại cách đó không xa không khí bên Đường Ân Nhã nhưbị bóp méo thoáng một cái, chiếc xe kia nhanh chóng biến mất, Bách Hợp mở to mắt, cô biết rõ dị năng hệ Không gian của Đường Ân Nhã sẽ thuấn di, sẽ phát ra lưỡi dao không gian gì gì đó, nhưng cô cũng không ngờ tới hệ không gian còn có chức năng cất giữ thu đồ đạc.
“Bộp” một tiếng vang điện tử vang lên dưới bầu trời đúng lúc chiếc xe biến mất, Đường Ân Nhã đang định thu xe xong thì tới thu thập Bách Hợp, trước kia Bách Hợp dám trộm xe của đoàn chạy đi, vì bí mật không gian nên cô không dám biểu hiện ra, cho dù bên trong cô cất dấu không ít đồ vật, ngoại trừ bí mật lặng lẽ đút cho Đường Phi Phi ăn cho đỡ đói thì ngay cả Trầm Ngạo Trì tốt với cô cũng không biết tin này.
Cũng bởi vì muốn giữ bí mật không gian, cô đi theo đoàn người Lưu Hạo bị chịu khổ, vất vả lắm mới gặp được Bách Hợp. Không đợi lúc cô ta báo thù thì phòng ốc lại bị nổ tung, Đường Ân Nhã không tin rằng Bách Hợp không liên quan tới việc này, cho nên cô ta muốn báo thù. Cô ta nằm khó thở ở dưới đất bất chấp bại lộ bí mật của mình, dù sao thì hôm nay Bách Hợp cũng phải chết, giờ cô đã biết rõ phẩm tính hai người Trầm Ngạo Trì và Lưu Hạo, cô sẽ không hoài nghi bọn hắn, Bách Hợp biết rõ bí mật này thì Bách Hợp sẽ phải chết, vì phòng ngùa Bách Hợp chạy trốn đem xe rời đi, Đường Ân Nhã thu xe lại muốn cho Bách Hợp nếm thử mùi vị tuyệt vọng, Đường Ân Nhã muốn ăn miếng trả miếng.
Cô ngứa mắt Bách Hợp từ trước, đáng tiếc bởi vì Lưu Hạo ngăn trở với lại lúc ấy thực lực không quá cao nên mới bỏ qua cho Dương Bách Hợp, thế nên mới để hậu hoạn cho mình, con trai Đường Phi Phi tuy đã trải qua sự chăm sóc của mình đã tốt hơn trước kia rất nhiều, thậm chí có thể khai phát ra song hệ dị năng nhưng dòng điện mạnh mẽ cuối cùng lại đưa tới bạo tạc, cô không biết Đường Phi Phi hiện giờ ra sao. Đường Ân Nhã rất hận Bách Hợp, cô muốn vầm thây vạn đoạn, để giải mối hận trong lòng, không ngờ lúc cô vừa mới thu xe vào trong không gian thì đột nhiên truyền đến một hồi chấn động kịch liệt ” Đùng ” một tiếng vang lên kịch liệt, tiếng vang kia như vang trong đầu óc Đường ÂN Nhã, sau đó đồ đạc tản ra khắp nơi.
“Bộp bộp… ” liên tiếp vài tiếng đinh tai nhức óc vang lên bên tai, mang theo một luồng sóng nhiệt lớn, cả người Đường Ân Nhã bị bay lên rồi rơi xuống đất, mấy chiếc xe con va vào nhau nổ đùng đùng.
“Phốc ” một tiếng, Đường Ân Nhã phun ra ngụm máu đỏ tươi, cái ấn ký xanh trên cổ tay cô ta rơi xuống biến thành cái vòng ngọc xanh sau đó rơi vỡ trên mặt đất.
“Này, chuyện gì thế này? ” Đường Ân Nhã cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình như thiêu đốt, vào lúc này đầu đau sắp nứt, một đống đồ vật rơi xuống trong đó xen lẫn tảng khối thép lớn nổ tung theo bốn phía.
Bách Hợp không hiểu tình cảnh trước mắt mình ra sao, nhìn thấy một khối thiết lao tới chỗ cô, vội vã nhanh chân bắt đầu chạy, lúc này đoán cô cũng biết tấ cả những thứ lần này chắc có quan hệ với Hải Ninh, từ lúc anh gọi mình, Đương Ân Nhã đang còn tự tin thì đột nhiên hộc máu, trên trời không hiểu sao lại rơi xuống một đống đồ vật. Bách Hợp không biết Hải Ninh làm thế nào.
“Lại đây ” Cách đó không xa, Hải Ninh lặp lại lần nữa, lần này giọng điệu có chút bực bội, Đường Ân Nhã phun ra máu tươi đồng thời Trầm Ngạo Trì không biết có phải quan tâm sẽ bị loạn hay không, trong nháy mắt đó hô hấp đình trệ, động tác trên tay cũng dừng lại, Hải Ninh nghiêng người từ trong túi móc ra một chiếc khăn dùng sức phất ra trên mặt hắn ta.
Không nói lới giá trị vũ lực giữa hai người, xác thực vào lúc này Trầm Ngạo Trì chiếm hết thiên thời địa lợi nhưng không có nghĩ là Hải Ninh không có phòng bị, anh có đầu óc, anh có thể tính ra tần suất hô hấp cùng với tim đập của Trầm Ngạo Trì cộng thêm chiều hướng gió, đầu anh như máy tính nhỏ tất cả nắm giữ trong lòng bàn tay, lúc dao găm của Trầm Ngạo Trì đâm gần tới lưng anh thì cũng là lúc chiếc khăn kia bay tới mặt hắn, bởi vì chuyện của Đường Ân Nhã khiến Trầm Ngạo Trì lo lắng rồi hít mạnh vào.
Cho dù Trầm Ngạo Trì luyện võ công cao đến đâu cũng sợ mê dược, đặc biệt do anh đặc chế mà thành mê dược, Trầm Ngạo Trì còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì cả người liền mềm mại trượt chân xuống mặt đấy bất tình nhân sự.
“Rác rưởi.“ Hải Ninh hừ lạnh một tiếng lại thả cái bản điều khiển vào trong túi áo, anh liếc mắt nhìn bóng người nào đó đang chạy trốn không xa, con mắt lập tức híp lại, giải quyết người này xong, Hải Ninh có chút buồn bực mất tập trung bỏ lại hai vật thí nghiệm mà đuổi theo Bách Hợp, nhìn anh có vẻ gầy yếu nhưng rất khỏe hơn nữa chân lại dài,cỗ thân thể này của Bách Hợp trông thì khỏe mạnh nhưng thực ra yếu ớt, chạy vài bước đã thở hồng hộc, dù biết rõ hiện tại chạy trốn là hy vọng duy nhất nhưng cái chân lại rất nặng nề không bước nổi nữa.
Bách Hợp đang suy nghĩ xem Hải Ninh có bị Trầm Ngạo Trì đâm không, cô quay đầu lại nhìn một cái thì không ngờ rằng cánh tay bị tóm lấy, người va vào lồng ngực của một người, trên người Hải Ninh có mùi hương quen thuộc vây quanh cô, lúc này anh đang phẫn nộ như muốn bẻ gãy cánh tay Bách Hợp ” Tôi bảo cô lại đây ”
Anh tức giận,chưa từng có người nào để anh nói đến lần thứ ba, hiện giờ trong đầu Hải Ninh hiện lên hàng vạn cách để Bách Hợp nghe lời, giờ anh như một con sư tử cuồng bạo,anh rất muốn người trước mặt biết điều ngoan ngoãn để anh không phiền loạn nữa nhưng cuối cùng không đành lòng, gương mặt lạnh lùng ôm chặt lấy Bách Hợp rồi hừ lạnh một tiếng ” Hừ”
Vào lúc này Bách Hợp không dám nhúc nhích, thậm chí cô còn không dám thở lớn, lúc này tâm tình Hải Ninh rõ ràng không tốt, lúc này mà gây chú ý để anh phát hỏa là không phải là ý hay, cô tận lực điều chỉnh hô hấp của mình, cho dù lúc này tim cô đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cuống họng
“Dương Bách Hợp,tôi cũng sẽ tức giận ” Anh cúi đầu nhìn Bách Hợp, sắc mặt có chút mệt mỏi: ” Cho dù là yêu thích nhưng tôi không thích loại siêu thoát trong phạm vi khống chế của tôi” Anh không thích mọi việc quá tầm kiểm soát của mình vô luận là buồn bực hay là Bách Hợp, anh chặt chẽ nắm lấy tay Bách Hợp như là sợ cô chạy trốn giống như vừa nãy, cùng mười ngón tay cô đan vào nhau rồi chậm rãi bước về phía xảy ra sự cố kia “Lời của tôi nói, cô nghe rõ chưa? ”
Cho chạy vừa mới chạy qua nhưng mặt anh không đỏ không thở gấp vẫn như trước nhàn nhã tản bộ, ngược lại bị anh đuổi theo mà gương mặt Bách Hợp đỏ rực lên không hề vui vẻ chút nào, Bách Hợp lúc nghe thấy anh nói thì đã biết lần này Hải Ninh thực sự nổi giận rồi, giờ cô không thể chọc giận anh nữa, cô đành im lặng gật đầu tùy ý Hải Ninh kéo cô về.
“Ngoan” Lúc này trên mặt Hải Ninh mới lộ ra nụ cười, anh lấy tay đẩy kính mắt một cái, vừa nãy đuổi theo cô mà bị trượt nhưng trong lòng chưa chắc đã hoàn toàn bình tĩnh lại bởi vậy đưa tay đẩy kính một cái sau đó anh quăng luôn cái kính vào đống lửa cách không xa,mất đi vật che chắn thì gương mặt anh càng tuấn tú thanh lệ hơn như thiếu niên bước từ trong tranh ra vậy.