Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 461
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 461 - Vuột mất người bảo vệ (11)
Beta: Sakura
Vị thái giám có quyền thế nhất Đại Ngụy triều này trông còn tuổi già sức yếu hơn cả trong tưởng tượng của Bách Hợp, bề ngoài trông cũng bình thường không có gì nổi bật, lưng còng xuống, một đôi mắt hình như hơi mờ, trong tình tiết câu chuyện, Lưu Thuận vẫn đi theo bên cạnh Hoàng đế Đại Ngụy, sau đó lại chết đi một cách im hơi lặng tiếng trước khi Đại Ngụy diệt quốc, lúc này cho dù bề ngoài của ông ấy có bình thường đi nữa, nhưng vừa mở miệng, một đám thái giám nghe được mệnh lệnh của ông ấy liền vẫn sợ hết hồn.
Có người cuống quít tiến lên đi kéo tay Tào công công, Tào công công mới vừa còn vui vẻ lúc này tay chân đã lạnh băng, bị lôi kéo như vậy, liền trực tiếp khiến cho tiểu thái giám đã bị dọa cho bể mật này té xuống, lúc này mắt lão ta vẫn còn nhìn chằm chằm, chỉ là mạch đập, hơi thở đã ngừng, mới vừa ở trong đại điện vậy mà chẳng biết lúc nào đã chết đi, vốn là một bữa tiệc gia yến đang yên đang lành, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Hoàng đế tất nhiên cực kỳ tức giận, liền phất tay áo rời đi.
Mấy hoàng tử đang muốn dốc sức lấy lòng Hoàng đế một phen, nhưng không ngờ Tào công công đột nhiên lại chết, sắc mặt Tam hoàng tử là khó coi nhất, Tào công công vừa mới đầu nhập vào hắn ta không lâu, vô duyên vô cớ lại chết dưới mí mắt mọi người như vậy, ngay cả bị kẻ nào làm hại cũng không biết được, mọi người giật mình, đều hoài nghi lẫn nhau.
Vừa nãy Bách Hợp thấy rõ ràng, Âm Tú hô một câu ‘Có thích khách’ xong liền đánh chết Tào công công, nàng biết Âm Tú mạo hiểm như vậy chính là vì muốn giải vây giúp nàng, nhưng Tào phụ vừa chết, theo quy củ trong cung, thế lực Đô tri giám liền phải tẩy bài lại một lượt, nếu thái giám mới nhậm chức đổi người, thì dòng chính của Tào công công trước đó sẽ gặp phải đả kích, lúc trước Âm Tú và Tào công công qua lại thân cận, sau này nhất định sẽ bị liên lụy. Lúc này còn chưa phải lúc hắn suy nghĩ tốt đường lui, nhưng bởi vì chính mình mà lại chặt đứt đường lui. Vẻ mặt Bách Hợp có hơi phức tạp nhìn Cửu hoàng tử vẫn u mê không biết một cái, mặc dù biết mình không nên giận chó đánh mèo lên người một đứa trẻ, nhưng khi nhìn lại Cửu hoàng tử, trong lòng Bách Hợp tự dưng sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Sau đêm đó, Cửu hoàng tử vốn chính là nhân vật bé nhỏ không đáng kể, nên tất nhiên bị chuyển đi, trong cung bởi vì chuyện thích khách ồn ào, nên lão Hoàng đế đều bắt đầu sai người điều tra rõ. Nửa tháng sau một tên thái giám của Đô tri giám tên là Ngụy Luân được đề bạt lên, tên này vốn là con nuôi của lão thái giám Thượng thực giám, sau khi thượng vị, chuyện đầu tiên chính là đuổi hết những người mà ban đầu đi theo bên cạnh Tào công công đến những chỗ khác, đây vốn là chuyện thường trong cung khi mới tiếp nhận cũ thôi, không ai sẽ cảm thấy kinh ngạc với chuyện như vậy. Nhưng khi Bách Hợp nhìn thấy Âm Tú lại mặc vào một bộ quần vải áo thô, đội mũ nhọn quả dưa một lần nữa, lại nhớ tới bộ trang phục tiểu thái giám lúc mới tiến cung, trong lòng lại càng chua xót.
“Đừng khóc.” Sau khi Tào công công chết, Âm Tú bị phái về Binh công cục, bởi vì lúc trước khi rời khỏi Binh công cục, hắn đắc tội với nội thị chủ quản Binh công cục lúc đó, nên lần này trở về hắn bị ngược đãi không í. Bách Hợp thấy trên tay hắn đều là nốt mận lớn nhỏ, ánh mắt vẫn không nhịn được xót xa. Mặc dù hắn luyện võ, nhưng thân thể đến cùng vẫn là người phàm, một đôi tay gần như tróc hết cả da, mới có một ngày, mà đôi tay đã xuất hiện vết máu loang lổ rồi.
Hắn định vươn tay lau nước mắt cho Bách Hợp, nhưng lại giống như sợ tay mình thô ráp làm trầy da nàng, liền cầm tay áo cẩn thận lau mặt cho nàng: “Lão già Tào phụ kia, huynh đã chương mắt lão ta từ lâu rồi, lão ta muốn huynh giết Đại hoàng tử, nhưng huynh không làm được, cho nên, khụ khụ, khụ, cho nên mới giết lão ta.” Âm Tú lắp bắp giải thích, hắn không nói lời này còn đỡ, vừa nói lời này, trong lòng Bách Hợp liền càng thấy khó chịu hơn, nếu Âm Tú thật sự muốn giết Tào phụ, thì cũng sẽ không đặc biệt chọn một thời cơ như vậy, hắn có thể đợi sau khi mình đứng vững gót chân rồi lại giết Tào phụ, nhưng hết lần này tới lần khác vì giải vây giúp mình giải vây, mà hắn lại dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, lúc này ngược lại hắn còn tới an ủi mình, tâm tình Bách Hợp không khỏi trầm trọng, tiến lên một bước nhỏ, vươn tay vòng qua hông hắn, tựa đầu vào trước ngực hắn.
Cử chỉ này khiến Âm Tú giật mình, cả người hắn đều cứng lại, thật lâu sau cả người hắn mới như bắt đầu hơi run rẩy, giống như muốn đẩy Bách Hợp ra, nhưng cuối cùng lại không nỡ, do dự một lúc lâu, hắn mới thu hai cánh tay lại, ôm Bách Hợp thật chặt.
“Không sao, không sao, chỉ là tạm thời ở đó hai ngày thôi, huynh……” Hắn hơi ngập ngừng, dường như ngay cả nói cũng không rõ, Bách Hợp lắc đầu, Âm Tú lại giống như rất sợ nàng cảm thấy khó chịu, cả người như bị điện giật vội vàng buông nàng ra, vẻ mặt hắn hơi đáng thương, căn bản không có trầm mặc và trấn định như lúc bình thường: “Huynh, huynh……”
“A Tú, là muội làm liên lụy tới huynh.” Lời này của Bách Hợp vừa thốt ra khỏi miệng, đầu cảu Âm Tú liền lắc liên tục như trống bỏi: “Không phải, muội không có làm liên lụy tới huynh.” Hắn làm cho Bách Hợp, cũng là chính hắn nguyện ý, không phải bị ai liên lụy, nghe thấy Bách Hợp nói như vậy, trong mắt Âm Tú hiện lên mấy phần rầu rĩ không vui: “Ở Binh công cục mặc dù trông phải chịu đau khổ da thịt, nhưng kỳ thật tự tại hơn đi theo bên cạnh Tào phụ lúc trước nhiều lắm.” Chỉ tiếc tạm thời mình không thể chăm sóc cho Bách Hợp, Âm Tú nghĩ đến đây, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, lần này Bách Hợp suýt nữa gặp chuyện không may, cũng là bởi vì Tam hoàng tử thêu dệt ra chuyện, nhất định có một ngày hắn sẽ giết chết Tam hoàng tử, nếu không khó bảo toàn ngày nào đó hắn ta lại nhớ tới Cửu hoàng tử nữa.
Bách Hợp thấy hắn cúi thấp đầu, chỉ cho rằng hắn không muốn nhắc lại vấn đề này nữa thôi, dù sao Tào phụ đã chết, có nói xin lỗi nữa cũng là vô dụng, chính là mình cảm thấy lão ta chết quá sớm, nhắc tới chuyện này cũng chỉ phí công thôi, nàng nói với Âm Tú mấy câu, Âm Tú cũng không ở lại lâu, nhìn Bách Hợp một cái, thân ảnh mới biến mất khỏi phòng Bách Hợp.
Đang lúc Bách Hợp nghĩ xem mình có nên diệt trừ luôn cả thái giám chưởng sự của Binh công cục hay không, tránh cho tên này cứ ám toán Âm Tú mãi, nhưng còn chưa đợi đến nàng ra tay, thì Âm Tú lại được thái giám Lưu Thuận của Ti lễ giám nhìn trúng, nhận làm đồ đệ mang theo bên cạnh.
Tin tức này lập tức dẫn tới chấn động thật lớn trong nội cung, Lưu Thuận mặc dù có bề ngoài bình thường, nhưng thân là thái giám tổng quản của hoàng cung Đại Ngụy, bản thân lại là người ở gần Hoàng đế nhất, có thể nói là người có quyền thế nhất trong số các nội thị trong cả hậu cung Đại Ngụy quốc, vậy mà ông ấy lại nhận Âm Tú – thân tín lúc trước của Tào công công, lúc này đã tương đương thành con cờ bị vứt bỏ, điều này không khỏi làm cho rất nhiều người trong bóng tối cũng bắt đầu tính toán. Vào lúc này, Âm Tú quật khởi, ở trong mắt những người khác chính là vừa ghen tỵ vừa oán hận, những người mà lúc trước cách xa hắn, lúc này hận không thể thân cận hơn với hắn; những người mà trước kia khinh bỉ hắn, giờ đây liền ước gì được bưng trà rót nước trước mặt hắn.
Nhưng trong thời khắc mấu chốt này, phong quang của Âm Tú theo Bách Hợp thấy lại là kỳ ngộ và nguy cơ cùng tồn tại, mà trong tình tiết câu chuyện, Đại Ngụy bị tiêu diệt chỉ còn cách lúc này hơn ba năm, lúc trước, Bách Hợp thay đổi tình tiết câu chuyện, không còn là Ly Bách Hợp được Hoàng đế Đại Ngụy sủng ái sau đó chủ động khiêu khích Lưu Thành nữa, quốc quân Đại Ngụy cũng không dễ tha thứ cho ba đại Vương khác họ, Đại Ngụy quốc lúc này mưa gió thất thường, bên ngoài có ba đại Vương khác họ nhìn chằm chằm, bên trong có chúng hoàng tử vì ngôi vị Hoàng đế mà liều chết tranh đấu.
Hiện tại, quốc gia đại sự, Bách Hợp còn chưa xen tay vào được, ngoại trừ thả tâm tử vào việc lo lắng đề phòng thay Âm Tú, thì thời gian còn lại nàng đều đặt đặt vào việc chăm sóc Cửu hoàng tử cùng với chuyên cần luyện võ công. Hai năm chớp mắt liền đi qua, trong hai năm này, cuộc chiến tranh giành Vương trữ giữa mấy vị hoàng tử càng trở nên kịch liệt, thời gian Âm Tú tới chỗ Bách Hợp càng ngày càng ít, cách lần trước hắn tới chỗ Bách Hợp, đã là một năm trước rồi. Bách Hợp biết hắn âm thầm đầu phục Đại hoàng tử, nhưng không phải giống như cùng Lưu Thuận đầu nhập vào Đại hoàng tử, mà là chính hắn âm thầm đầu phục Đại hoàng tử, cũng thay Đại hoàng tử làm rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Mà ở một bên khác, quan hệ giữa Đại Ngụy và ba đại Vương khác họ càng ngày càng căng thẳng, thân thể của vị lão quân vương luôn sa vào trong tửu sắc của Đại Ngụy quốc kia rốt cuộc bắt đầu xuất hiện vấn đề, bị bệnh nằm liệt trên long sàng.
Nước không thể một ngày không có vua, Hoàng đế đến giờ vẫn không chịu già cho tới lúc này mới rốt cuộc chịu thừa nhận sự thật là mình đã già đi, lão ta bắt đầu suy nghĩ người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, có điều, suốt hai năm tranh đấu, mấy vị hoàng tử giết chóc lẫn nhau đều đã tổn thương nguyên khí nặng nề, trong số các hoàng tử trưởng thành, trừ Đại hoàng tử ra, mấy vị hoàng tử còn lại đều không phải là gãy chân thì chính là gãy tay. Đại hoàng tử vốn cho rằng mình nhất định sẽ là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, nhưng lão Hoàng đế lại ngoài dự tính của mọi người, chọn Thập Tứ hoàng tử mới ra đời không lâu, năm nay vừa mới hai tuổi của mình lập làm Thái tử.
Ngay khi Âm Tú nhận được tin tức này, liền nhanh chóng truyền tin tức ra khỏi cấm cung. Mấy năm nay, binh quyền trong tay Đại hoàng tử đã bị lão Hoàng đế đa nghi năng lại cực thích ôm quyền tước sạch, hết cách, Đại hoàng tử mới lại chọn hợp tác với thầy trò Lưu Thuận, chuẩn bị mượn nội thị đánh vào trong cung, ép lão Hoàng đế thoái vị nhượng hiền!
Đêm hôm đó trong hoàng cung đèn đuốc sáng rỡ, xung quanh tràn ngập một bầu khí căng thẳng quyết liệt, Bách Hợp dỗ Cửu hoàng tử ngủ xong liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, cửa cung nặng nề bị mở ra, tiếng ‘Két’ này vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm, hầu như ngay cả cung điện vắng lặng cũng có thể nghe được rõ ràng, trong cung xung quanh cũng có thể nghe được tiếng bước chân không đồng đều, giống như cả tòa cung điện đều tràn ngập một mùi máu tươi. Bách Hợp một đêm không ngủ, nàng luyện đi luyện lại Thuật Luyện Thể, dẫn lượng lớn linh khí vào cơ thể mình, gần đây thực lực của nàng đã đột phá một giai đoạn, mặc dù không biết cái mà thế giới này gọi là Đại tông sư là dạng thực lực thế nào, nhưng lúc này dưới tình huống Bách Hợp đã có thể thuận tay mượn linh khí thiên địa để sử dụng, nàng có tự tin dù mình gặp phải Đại tông sư, liền tính nàng không đánh lại thì cũng có bản lĩnh chạy trốn.
Bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng đám thị vệ mặc khôi giáp đi qua đi lại, sắc trời sáng rõ, hết thảy ngược lại yên tĩnh lại, tia nắng đầu tiên dâng lên từ hướng đông của thành cung cao cao, Bách Hợp trải qua một đêm luyện võ, trên người đã ra rất nhiều mồ hôi, Cửu hoàng tử trong phòng nhiều nhất là không quá một canh giờ sẽ thức dậy, Bách Hợp chuẩn bị nhân lúc này chuẩn bị xong đồ ăn cho Cửu hoàng tử, chính mình cũng thuận tiện đun chút nước để tắm. Nhưng nàng còn chưa kịp đứng lên, thì dư quang nơi khóe mắt lại thấy được một bóng người mặc mãng long bào màu bạc, đầu đội mũ sa màu xanh, mặt như quan ngọc đang dựa vào thân cây ngô đồng trong vườn chẳng biết từ lúc nào, lúc này đang mặt đầy dịu dàng nhìn nàng chăm chú.