Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 379
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 379 - Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 5
Beta: Sakura
“Bách Hợp, Hộ Quốc Tự này có duyên với con, Đại sư kê đơn thuốc vô cùng hữu hiệu, nương xem sắc mặt con tốt lên rất nhiều, nếu sau này có thời gian, vẫn muốn để con đến đây thêm vài lần.” Trần thị chấp tay trước ngực cầu Bồ Tát phù hộ, làm cho lỗ tai của Bách Hợp cũng nóng lên, trong xe ngựa rộng thùng thình Tần Nhã Trí co lại trong góc, vẻ mặt kinh hồn bất định.
Đại tỷ này của nàng nhất định sống không qua 18 tuổi, ở kiếp trước là tại hai ngày này chết đi, chỉ là bởi lần trước Trần thị không mang theo nàng tới dâng hương, cũng không mang theo nàng đến xem cái gì đại sư, vốn dĩ cho rằng người nhất định chết, hẳn là các vị Bồ Tát hiển linh cho nên lúc này thoạt nhìn tinh thần tốt lên rất nhiều, hoặc cũng có thể đây hết thảy chỉ là hồi quang phản chiếu?
Nhưng bất kể là loại nào, nếu như Bách Hợp chết đi cũng tốt, nhưng hết lần này tới lần khác hiện tại bộ dáng nửa sống nửa chết còn ráng chịu, hôm qua việc mình bỏ thuốc nàng ta nếu như bị vạch trần ra, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Tần Nhã Trí nghĩ đến kết quả kia, ngực giống như bị thêu đốt, nàng vốn cho rằng Bách Hợp phải chết, bởi vậy sau khi hạ độc còn nói với nàng ta vài câu, ai ngờ Bách Hợp cũng không chết, trong lòng Tần Nhã Trí có chút sợ hãi.
Từ nhỏ hai tỷ muội không có tình cảm gì, tuy là cùng một mẹ sinh ra, có thể liên quan đến việc từ nhỏ thân thể của Tần Bách Hợp nhu nhược, thường xuyên ở trong phòng, Trần thị lại sợ thân thể con gái đầu yếu nhược, bởi vậy thường xuyên dặn dò Tần Nhã Trí không được làm phiền đến tỷ tỷ, hơn mười mấy năm tình cảm hai người vô cùng lạnh nhạt. Tần Nhã Trí phiền não nhất là mình ở trước mặt Bách Hợp đã lộ ra chân tướng, lại nghĩ đến cọc hôn sự của mình còn chưa giải quyết, sắc mặt lại còn khó xem hơn.
Lo lắng suốt một đường về đến Bá phủ, tuy Trần thị là phu nhân thế tử, bên trên còn có mẹ chồng nữa, sự tình trong phủ muốn quản cũng không ít. Bà vốn muốn đưa Bách Hợp về phòng, nhưng Tần Nhã Trí đã ngăn lại:
“Nương, con xem Đại tỷ đã tốt hơn rất nhiều, nương lại nhiều việc, không bằng nữ nhi thay nương đưa Đại tỷ về phòng.” Tần Nhã Trí lúc nói những lời này, Tần Nhã Ngọc cũng vừa từ trên xe ngựa bước xuống nhịn không được cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, sau liền quay đầu bước đi.
Nhìn thấy Tần Nhã Ngọc như vậy, trong lòng Tần Nhã Trí có chút tức giận, lần này tính toán Tần Bách Hợp, Tần Nhã Ngọc cũng có một phần công lao, nhưng vì sao lúc này lo lắng chỉ có chính mình, Tần Nhã Ngọc này thật sự cũng quá giảo hoạt rồi, trước đây đúng là mình đã đánh giá thấp nàng ta.
Đương nhiên Trần thị cam tâm tình nguyện nhìn thấy hai nữ nhi của mình thân cận, vì vậy sau khi Tần Nhã Trí nói xong những lời này bà liền gật đầu: “Tìm nhuyễn kiệu đưa đại tỷ con trở về, đại tỷ con thân thể yếu đuối, con hãy chăm sóc nhiều cho nàng.”
Bách Hợp bị xe ngựa một đường lung lay đưa về phủ, đang có chút choáng váng, chỉ nghe được dường như Tần Nhã Trí phân phó cái gì đó, trong kiệu lập tức liền yên tĩnh trở lại, giống như có người ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng đưa tay nhẹ nhành sờ mặt nàng, Bách Hợp sợ run cả người, khi mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy gương mặt vui vẻ ôn nhu của Tần Nhã Trí: “Đại tỷ tỉnh rồi.”
“Muội tới làm gì?” Bách Hợp trầm mặt xuống, làm ra bộ dáng phẫn nộ, trong lòng Tần Nhã Trí lại thấy nhẹ nhỏm, nên mỉm cười ngọt ngào: “Đại tỷ, muội tới đưa tỷ trở về, thuận tiện có mấy câu muốn nói cùng tỷ.”
Lúc Tần Nhã Trí nói đến đây, đôi má lộ ra vài phần âm ngoan chi sắc, bờ môi gần như mân thành một đường thẳng: “Đại tỷ, ngày hôm qua sau khi uống xong trà Tần Nhã Ngọc đưa cho tỷ, tỷ đã đi đâu vậy?”
“Mắc mớ gì tới muội?” Bách Hợp nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, đã chột dạ lại có chút phát hỏa, nàng vừa mới tức giận ngực liền đau khó nhịn, liên tiếp khó khăn thở dốc một hồi, Tần Nhã Trí ngồi một bên lạnh lùng nhìn nàng cười.
“Ngày hôm qua muội cũng có lỗi, không có ngăn cản tính toán của Tần Nhã Ngọc đối với tỷ, nhưng sau khi Đại tỷ uống xong trà đã đi đâu, chỉ sợ có lẽ Đại tỷ cũng không muốn cho muội biết, từ nay về sau ta và tỷ nước sông không phạm nước giếng, chuyện ngày hôm qua xem như chưa có phát sinh qua…”
Ngày hôm qua bị hai người Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc liên thủ hảm hại, vậy mà Tần Nhã Trí chạy đến trong kiệu uy hiếp mình, trong lòng Bách Hợp dâng lên ngọn lửa vô danh, giận đến trước mắt kim tinh loạn mạo (mắt nổi đom đóm), cổ thân thể này quả thật rất kém, nếu như lúc này tranh luận với Tần Nhã Trí thì mình sẽ chịu thiệt, Bách Hợp nhìn thấy gương mặt Tần Nhã Trí lạnh lùng cao ngạo, đột nhiên hét lên một tiếng, thân thể cố gắng chuyển động từ trên ghế ngồi ngã xuống, âm thanh khàn khàn lô lên:
“Muội muội đừng đánh ta!” Lúc nàng nói lời này, một bạt tai vung đến trên mặt mình, Tần Nhã Trí vốn đang ngồi đoan chính từ trên cao nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, không nghĩ rằng Bách Hợp cuối cùng sẽ náo thành sự tình như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, còn chưa kịp nói chuyện, đến gần Bách Hợp liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên lúc đó Bách Hợp bỗng bụm mặt nhẹ giọng khóc lên, Tần Nhã Trí vừa muốn đưa tay kéo nàng, cửa kiệu thoáng cái bị người mở ra, ma ma bên người Tần Bách Hợp bất mãn nhìn chằm chằm vào Tần Nhã Trí.
“Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư yếu nhược, nếu như Nhị tiểu thư có gì không vui, cũng nên nhìn đến thân thể yếu kém của Đại tiểu thư đừng nên chấp nhặt ngài ấy.”
“Ta không có…” Tần Nhã Trí há to miệng, lúc trước nàng vốn là người điêu ngoa bốc đồng, thế nhưng hai ngày gần đây tính cách nàng biến đổi quá nhiều, có chút hiệu quả đấy, ngay cả Trần thị gần đây cũng khen nàng có thêm vài phần khí phái của đích nữ Bá phủ, nhưng lúc này Bách Hợp vừa khóc vừa thét lên, mọi người không chút nghĩ ngợi đều cho rằng nàng đánh Tần Bách Hợp, những ánh mắt kia nhìn chằm chằm làm nàng có khổ khó nói, Tần Nhã Trí hận nhất chính là bị người oan uổng, nàng ở kiếp trước bị người khác oan uổng cũng không có mở miệng, bộ dáng này làm đám đông càng hoảng sợ, vị ma ma kia nhanh chóng kêu người hạ thấp kiệu, một mặt lên kiệu đem Bách Hợp kéo vào trong ngực chặt chẽ bảo vệ mới hướng về Tần Nhã Trí nói:
“Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư có tức giận cái gì cứ hướng trên người nô tài mà đánh, thân thể Đại tiểu thư yếu đuối, huống chi còn là tỷ tỷ của Nhị tiểu thư…”
“Mặt kệ ngươi tin hay ko, ta không có đánh tỷ ấy.” Trong lòng Tần Nhã Trí tích một cổ lửa giận, bước xuống kiệu oán hận liếc nhìn Bách Hợp: “Tần Bách Hợp, ta vốn nghĩ ngươi là một người tốt, không nghĩ tới ngươi cũng âm hiểm như vậy.” Hừ, về sau cứ chờ xem!
Nàng oàn hận giẫm mạnh chân bỏ đi, Bách Hợp choáng váng chuyển hướng nằm trong ngực ma ma, tuy ánh mắt có chút sương mù, nhìn không rõ phương hướng Tần Nhã Trí rời đi, nhưng nghe đến những lời trước khi nàng ta bỏ đi, trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng. Chỉ cho nàng tính toán người khác, lại không cho người khác hoàn thủ (đáp lại), tính kế người còn dám chạy tới uy hiếp nàng, lúc này chỉ ăn tí xíu hiệt thòi còn cho rằng người khác âm hiểm, đáng tiếc lúc này thân thể quá mức suy nhược, nếu không vừa rồi muốn đánh không phải bản thân mình mà là Tần Nhã Trí rồi.
Bách Hợp bị đưa trở về, hạ nhân lại tranh thủ thời gian đi mời đại phu, khuôn mặt Trần thị u ám chạy tới, nhìn thấy trên mặt nữ nhi có dấu tay, buổi chiều lúc Bách Hợp tỉnh lại lại nghe nói Tần Nhã Trí bị đánh một bạt tai, lúc này còn đang quỳ gối ở từ đường Tần gia.
Ban ngày uống xong thuốc cái mà Trần thị gọi là cao tăng kê đơn, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, trong đêm dưới ánh nến, nha đầu gác đêm và bà tử bên ngoài đã ngủ say, một bóng ảnh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhảy vào, không khiến cho người khác chú ý, chóp mũi Bách Hợp ngửi thấy một cỗ hương thanh lãnh không phải như mùi hoa cỏ, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, thì thấy Lý Duyên Tỷ đứng ngay đầu giường, xoay người kéo vào cô ngực.
Nếu Lý Duyên Tỷ không đến, chỉ sợ cô không sống nổi nữa, trong lòng Bách Hợp hỏa thêu hỏa liệu tựa như khó chịu, run rẩy đưa tay liền kéo đai lưng của anh, khóe mắt Lý Duyên Tỷ nhảy lên, nhưng lại thuận theo xoay người lên giường tiện thể kéo cô vào trong ngực.
Bờ môi còn mang theo khí lạnh của đêm đen đến, mềm mại giống như che một tần sương mù, vô cùng ướt át, Bách Hợp nhắm mắt mặc anh hôn, không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, luôn gắn bó thân mật với nhau làm đầu óc cô có chút thanh tỉnh, tuy vẫn còn có chút khó chịu nhưng so với cảm giác lúc nào cũng có thể chết thì cảm giác thoải này mái hơn rất nhiều, cô dựa vào trong lòng Lý Duyên Tỷ, một đầu tóc dài của anh tản ra, hai người quần áo không chỉnh tề, ngọn đèn lờ mờ chiếu rọi hình ảnh hai bóng người thân mật dựa vào nhau ở bên trong màn.
“Anh nói xem chúng ta như vầy có giống như trong thoại bản kể, Hồ Ly Tinh hẹn hò cùng thư sinh…” Bách Hợp bỗng nhiên nghĩ tới rất nhiều thoại bản trong Liêu trai, bình thường Hồ Ly Tinh cũng giống như Lý Duyên Tỷ ban đêm sẽ hóa thành tiểu mỹ nhân lẻn vào phòng thư sinh, sau đó thái dương bổ âm, lúc này tình cảnh của mình và Lý Duyên Tỷ vô cùng giống trong thoại bản, có điều Lý Duyên Tỷ giống như Hồ Ly Tinh lẻn đến, chính anh mới là thái bổ của mình.
Nghĩ đến như vậy trong lòng Bách Hợp có chút bi thương, nếu có một ngày nàng vì nhiệm vụ hiến thân thì cũng thôi đi, hiện tại còn luân lạc đến nổi không có nam nhân thì không sống được, cũng may so với mình thì Lý Duyên Tỷ còn thảm hơn, đường đường là người chưởng quản sinh mệnh của mình trong tinh không, trong lòng cô thì anh giống như không có gì là không làm được cả, không ngờ có một ngày bị nhốt trong nhiệm vụ, còn bị mình thái bổ mỗi ngày.
Lý Duyên Tỷ nhìn thấy trên gương mặt cô lộ rõ bi thương, lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình, trong lòng không khỏi nở nụ cười, nhưng trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ và hơi mất mát, tay đang nâng gương mặt cô cũng nới lỏng ra buông rủ xuống hai bên.
Bách Hợp vừa rồi còn có chút cảm thấy nhiệm vụ lần này lừa bịp, lại nhìn thấy bộ dáng của Lý Duyên Tỷ, tự cho rằng đã đâm trúng chỗ đau của anh ta, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, bất kể như thế nào Lý Duyên Tỷ rơi xuống tình trạng như vậy cũng có liên quan tới mình, huống chi lúc này được chỗ tốt chính là mình, chiếm được tiện nghi cũng chính là mình, Bách Hợp nịnh nọt đưa tay nâng gương mặt của Lý Duyên Tỷ, bờ môi dán tới.
Lúc trước Lý Duyên Tỷ chủ động giờ biến thành cô, một đêm qua đi, trong thân thể cảm giác khó chịu bị đè ép xuống, cả người mệt mỏi không thể che dấu hết, khi nào Lý Duyên Tỷ rời đi Bách Hợp cũng không biết, sáng sớm lúc Trần thị sang đây thăm cô, cô còn đang ôm chăn ngủ say, trên gương mặt phủ lên hai rạng mây đỏ, lúc Trần thị tiến vào Bách Hợp nghe được động tỉnh liền mở mắt, gọi một tiếng: “Nương. ”