Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 377
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 377 - Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 3
Beta: Sakura
Một lượng lớn nội dung câu chuyện truyền vào trong đầu, Bách Hợp cố chịu đau, lúc tiếp thu hết ký ức trong nội dung câu chuyện, rốt cục cũng biết thân phận của giọng nữ nói chuyện trước đó, chính là muội muội ruột thịt của cỗ thân thể này, Tần Nhã Trí.
Đường triều khai quốc, tổ phụ của cỗ thân thể này được phong làm Trung Dũng Bá Nhị đẳng, thừa kế đến đời thứ ba, Tần thế tử lấy Trần thị làm vợ, sinh hai nữ một nam, trưởng nữ lúcsinh ra thân thể không được khỏe, từng có cao nhân tiên đoán năm nàng 18 tuổi có một kiếp nạn, nếu có thể tránh qua từ đó cả đời suôn sẻ, nếu như không qua được, chính là đi đời nhà ma. Chính bởi vì trên người mang theo lời nguyền rủa đó, đích trưởng nữ Tần thị từ nhỏ đến lớn một cái tên chính thức cũng không có, Trần thị vì nữ nhi đặt một cái nhũ danh kêu Bách Hợp cho đến bây giờ, rất sợ đặt một cái tên chính thức nàng phúc mỏng chống đỡ không nổi, ngược lại bẻ gãy phúc khí của nàng ấy.
Mà Trần thị lại sinh thêm một đích thứ nữ lại hoàn toàn khác với Bách Hợp, nàng ta khỏe mạnh xinh đẹp, nhỏ hơn Tần Bách Hợp hai tuổi, năm nay tính ra vừa tròn 15 tuổi, từ nhỏ đã được người nhà vô cùng sủng ái, tính cách hoàn toàn ngược lại với tỷ tỷ ốm yếu, lớn lên rất kêu căng.
Nàng ta ở trước đó vài ngày bệnh nặng một hồi, giống như biến thành một người khác, sau khi tỉnh lại bắt đầu huyên náo làm cho trong phủ nghiêng trời lệch đất.
Tần Nhã Trí từ nhỏ đã định ra hôn ước với con của Cô mẫu, định nủa năm sau sẽ gả vào nhà Cô mẫu, biểu ca biểu muội vốn là trời sinh một đôi, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ai ngờ trước đó vài ngày Tần Nhã Trí lại đột nhiên trở mặt, không muốn gả cho biểu ca một lòng yêu thích trước kia, thế nào cũng nhất định muốn gả cho thế tử của Nam Bình Hầu phủ Đỗ Lâm Vũ làm vợ.
Người tên Đỗ Lâm Vũ này nửa tháng trước tại lễ cập kê của Thất công chúa lại rơi xuống nước cùng với một người con thứ xuất khác của Tần gia, thời điểm đó hai nhà vì thế mà đau đầu không biết làm như thế nào cho phải, lại náo ra sự tình của Tần Nhã Trí.
Người con gái Tần gia bị rơi xuống nước kia tên là Tần Nhã Ngọc, mẫu thân vốn là nha đầu bên người Trần Thị lúc xuất giá. Nhưng lại thừa dịp Trần thị mang thai bò lên giường của Tần thế tử. Cuối cùng thành công mang thai, do nha đầu kia đâm Trần thị một kích, Trần thị động thai khí khiến cho Tần Bách Hợp sinh ra thân thể yếu ớt, Trần thị oán hận hai mẹ con này hại con ruột của mình, bởi vậy vô cùng cay nghiệt với Tần Nhã Ngọc, vốn tính cách Tần Nhã Ngọc cũng âm trầm cổ quái, nàng ta và Tần Bách Hợp chỉ kém nhau vài tháng tuổi, không nghĩ đến nàng ta đã 17 tuổi, nhưng mẹ cả vẫn không nói đến hôn sự của nàng, ở gia đình thế gia việc như vậy quả thực không thể tưởng tượng được, nàng nghĩ đi nghĩ lại phải mưu cầu hạnh phúc cho chính mình, lúc này mới nghĩ cách phát sinh việc rơi xuống nước cùng với Đỗ Lâm Vũ.
Vốn cho rằng hôn sự sẽ nước chảy thành sông, chỉ sợ là thân phận nàng kém một chút không thể làm chính thất, nhưng chỉ cần là nàng và Đỗ Lâm Vũ cùng rơi xuống nước, cho dù không thể làm chính thất, ít nhất cũng trở thành thiếp của Đỗ Lâm Vũ, nhưng thật không nghĩ rằng vị Tần Nhã Ngọc này sau khi tỉnh lại đã quên hết chuyện trước kia, mà ngay cả việc muốn làm thiếp của Đỗ Lâm Vũ cũng quên mất, ngược lại lại luôn mồm hô hào thà làm vợ người nghèo không làm thiếp nhà giàu.
Tần Nhã Trí lại ầm ĩ muốn gả cho Đỗ Lâm Vũ, trong nhà huyên náo gà bay chó sủa, Trần thị đau đầu dẫn một đám người Tần gia, tìm cớ đến Đại Quốc Tự được Đại Đường phong cho cùng phu nhân Nam Bình Hầu tỉ mỉ thương nghị sự việc này.
Lúc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ lần này, người đầu tiên gọi tỷ tỷ lại mở miệng kêu nàng giúp, chính là em gái ruột của cỗ thân thể này Tần Nhã Trí.
Bên trong kịch tình lần này, nguyên chủ không ngờ nhất chính là cái kia, về sau Tần Nhã Trí vì gả cho Đỗ Lâm Vũ mà cùng Tần Nhã Ngọc đấu đá không ngừng, nhưng hết thảy đều không quan hệ với nguyên chủ, bởi vì Tần Bách Hợp đến Hộ Quốc Tự không lâu, liền lọt vào trong kịch tình bị vị hôn phu của Tần Trí Nhã, biểu ca Đoạn Chính của nguyên chủ làm nhục cho đến chết.
Có thể nói ngoại trừ có được một ít trí nhớ về nguyên chủ thì hầu hết là Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc hai người đấu nhau, còn chưa chính thức được xuất hiện mà đã chết rồi, nàng ấy chết cực kỳ kinh khủng, cuối cùng cái mạng cũng không qua khỏi 18 tuổi, cũng vì nguyên nhân thất trinh cũng không được tiến vào chôn cất trong phần mộ Tần gia, nguyên chủ cũng bởi vì thế vô cùng không cam lòng, lúc này đây mới phát sinh nhiệm vụ cho Bách Hợp.
Theo kịch tình cùng với lúc trước mình trúng xuân dược mà phán đoán, Bách Hợp dám khẳng định cái chết của nguyên chủ rất có liên quan tới Tần Nhã Trí, thậm chí trong trí nhớ của nàng lờ mờ có thể nhớ được chuyện này cũng có dấu vết nhúng tay của Tần Nhã Ngọc, ngay từ đầu Tần Nhã Trí định tính toán Tần Nhã Ngọc, muốn làm cho nàng ta và Đoạn Chính phát sinh quan hệ vợ chồng, vì vậy mới có thể chuyển hôn ước của mình và Đoạn Chính tới Tần Nhã Ngọc, nhưng ai có thể ngờ tiểu thứ nữ không có kiến thức gì về tranh đấu hậu trạch, thoáng cái liền nhìn thấu thủ đoạn của Tần Nhã Trí, cuối cùng không chỉ tránh khỏi tính toán của Tần Nhã Trí, ngược lại lừa gạt Tần Bách Hợp uống chén có xuân dược vào, lúc ấy Tần Nhã Trí thấy sự đã rồi, lúc nhìn thấy Tần Bách Hợp ngốc nghếch uống rượu có xuân dược vào liền dứt khoát đâm lao phải theo lao, đưa Tần Bách Hợp trở về phòng ngủ, lại dùng danh nghĩa của mình hẹn biểu ca Đoạn Chính qua, lừa gạt hắn cùng uống rượu hạ dược, cuối cùng lại khiến hắn không khống chế được làm nhục Tần Bách Hợp.
Vốn thân thể Tần Bách Hợp đã yếu, đâu trải qua loại tra trấn này, bởi vậy không thể chịu đựng qua được, vốn dĩ nàng không thể chịu được dược tính mạnh của xuân dược, vì vậy một mạng tự nhiên quy thiên.
Cuối cùng Tần Nhã Trí dẫn theo bọn người Trần thị đến bắt kẻ thông dâm, thấy con gái lớn của mình bị Đoạn Chính tra tấn đến chết, Trần thị suýt nữa bị phát điên, đương nhiên cùng Đoạn gia xé toang mặt, bản thân Đoan Chính mang trên mình một mạng của Tần Bách Hợp, đương nhiên hôn sự với Tần Nhã Trí cũng không có tiếp tục tiến hành, hai nhà suýt chút nữa từ thân gia biến thành cừu gia, Tần Nhã Trí dùng sinh mệnh tỷ tỷ mình giải trừ được hôn ước như nguyện ước, sự việc phát triển tiếp theo Tần Bách Hợp cũng không biết.
Tiếp thu hết nội dung câu chuyện, Bách Hợp thở ra một hơi, trong lòng ứa ra ngọn lửa vô danh, cũng bởi vì tính toán của Tần Nhã Trí cùng với hãm hại của Tần Nhã Ngọc, một Tần Bách Hợp ù ù cạc cạc mất đi tính mệnh, cũng khó trách nàng ấy sẽ hận, mấu chốt là Tần Bách Hợp chết vậy thì thôi, kết quả liên luỵ đến Lý Duyên Tỷ cũng bị cô ăn, nếu như có thâm cừu đại hận cũng không nói đi, không nghĩ tới bởi vì hai nữ nhân này tính toán với nhau, cuối cùng lại để cho mình thành quỷ chết oan!
Tần Bách Hợp cảm thấy rất không cam lòng, dựa vào cái gì nàng ấy không thể sống qua 18 tuổi, tất cả mọi người xem nàng là bia đỡ đạn để tính toán sao? Cũng bởi vì nàng trời sinh đoản mệnh cho nên mọi người không xem nàng là người, chết còn khiến nàng chết không minh bạch, Tần Nhã Trí trong tâm có quỷ, tuy nói là ngay từ đầu nàng ta cũng không cố tình tính toán chình mình, nhưng cuối cùng khi Tần Bách Hợp trúng chiêu nàng ta cũng không có dự định phải cứu người tỷ tỷ này, ngược lại đâm lao phải theo lao, làm hại Tần Bách Hợp một mạng quy thiên, hơn nữa lại để cho tỷ tỷ chết một cách bất kham như vậy, Tần Bách Hợp vô cùng oán hận một muội muội ác độc như vậy, Tần Bách Hợp chết không nhắm mắt.
Mà đến Tần Nhã Ngọc cũng không phải là người tốt, nàng ta vốn biết Tần Nhã Trí lòng mang tính toán, biết rõ lúc đó chén rượu có vấn đề, hết lần này tới lần khác cũng không có đổ rượu đi, ngược lại dụ dỗ Tần Bách Hợp uống hết, nàng ta cũng là một trong hai đầu xỏ, hai người đó ai cũng không phải dạng tốt lành gì, Tần Bách Hợp hy vọng cho dù là kết quả cuối cùng như trước là chính mình cũng không sống qua 18 tuổi, nhưng lại muốn trước khi 18 tuổi đem ngụm ác khí này trả trở về, muốn cho hai người đã tính toán mình mà trả giá thật nhiều, cho dù nàng ấy chết đi cũng tuyệt không thể chết dưới tính toán dơ bẩn của hai người này!
Bách Hợp mở to mắt cười lạnh hai tiếng, cô với Tần Bách Hợp có cùng cách nghĩ, bản thân lúc này ăn thiệt thòi lớn như vậy, Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc một người cũng không thể bỏ qua, nhớ tới chính mình lúc vừa tiến vào nhiệm vụ hỗn loạn tầm đó, lại nghe thấy được những lời nói của Tần Nhã Trí, trong lòng Bách Hợp càng hận hơn, đang muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, nên cũng không muốn bức ai đến tình trạng không còn tính mạng, có thể lần này mình đã bị hại đến thê thảm như vậy, tự nhiên là muốn đòi cả vốn lẫn lời lại rồi.
Tần Nhã Trí trước đó vài ngày sau khi bệnh nặng một hồi liền thay đổi giống như người khác vậy, tính cách so với trước kia thu liễm rất nhiều, tình cảnh như vậy đồi với Bách Hợp là rất quen thuộc, ở hai lần nhiệm vụ trước, một lần lúc cô tiến vào trong thân thể của song bào thai, lúc đó cũng phát sinh tình huống tương tự như vầy, Bách Hợp suy đoán tình hình của Tần Nhã Trí thay đổi lớn như vậy chắc là do xuyên không rồi, hoặc chính mình trọng sinh, mà từ việc nàng ta muốn giải trừ hôn ước thỉnh thoảng lại lộ ra sắc mặt oán hận mà nói, khả năng nàng ta trọng sinh cao hơn là khả năng xuyên không, bởi vì nếu như vừa xuyên không tới có lẽ không có thâm cừu đại hận gì với triều đại này, không có khả năng sẽ có liên tiếp những hành động cổ quái phát sinh.
Về phần Tần Nhã Ngọc sau khi bị rơi xuống nước lại mất đi trí nhớ, hơn nữa cũng không giống như trước kia làm việc vụng về, không chỉ là giống như thay đổi thành một người khác, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán hơn rất nhiều, Bách Hợp suy đoán có lẽ là tình huống cũng gần giống Tần Nhã Trí, không phải trọng sinh thì là xuyên không, thậm chí cô cũng không bài trừ khả năng lúc này đây trong nhiệm vụ lại có một người làm nhiệm vụ khác tồn tại.
Dù sao trong nhiệm vụ lần này Lý Duyên Tỷ cũng xuất hiện, anh muốn tự mình nói với mình chuyện gì mà còn chưa kịp nói thì đã đi rồi, càng làm cho Bách Hợp đối với sự xuất hiện của anh, có khả năng có người làm nhiệm vụ khác cùng tồn tại càng thêm ngờ vực. Chỉ đáng tiếc lúc này Bách Hợp không biết thân phận của anh, cũng không biết đi chỗ nào tìm anh, trong lòng giống như bị lửa cháy trêu chọc vậy.
Trong sương phòng năm một hồi lâu, bên ngoài lại truyền tới một hồi tiếng bước chân, tiếng nói đè thấp của Trần Thị truyền đến: “Cho dù Bách Hợp chưa có tỉnh, cũng nên rời đi rồi, nếu không đi thì trời tối, hôm nay sợ là không kịp hồi phủ.”
“Nương, tỷ tỷ thân thể suy nhược, nếu gấp rút lên đường chỉ sợ đối với thân thể tỷ ấy cũng không tốt, dù sao phu nhân phủ Nam Bình Hầu cũng nghỉ lại chùa, không bằng nương cũng cho người đưa tin về phủ báo, tối nay chúng ta không trở về, có được không?” tiếng nói làm nũng của Tần Nhã Trí vang lên, lúc này chắc là đang đứng trước cửa sương phòng, Bách Hợp cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc này Tần Nhã Trí đang lôi kéo ống tay áo của Trần thị làm nũng, trong lòng cô có một cổ ác khí dâng lên, còn chưa kịp mở miệng, lại bị một trận đầu váng mắt hoa, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi một câu nói cũng không ra mà ngất đi.