Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 370
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 370 - [Cung đấu] Quý phi bia đỡ đạn (9)
Beta: Sakura
Trước mặt Sở Vân Dương, Bách Hợp lại dám đánh chủ ý xếp người vào cung của mình, rồi nhớ lại quá khứ thủ đoạn của Quách Bách Hợp này độc ác thế nào, Tô Đức phi lạnh người, không dám đợi Sở Vân Dương đáp ứng, vô thức ôm lấy bụng lạnh giọng: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, nhưng mà trong cung của ta đã đủ người, làm sao ta dám dùng người của tỷ tỷ?”
“Vậy cũng đúng!” – Bách Hợp gật nhẹ cái đầu. Lời này khiến cho Tô Đức phi tức giận tới đầu váng mắt hoa, cắn môi nhìn chằm chằm Bách Hợp không nói được câu nào.
“Phất Phong, Phất Liễu vốn là người mà Bổn cung ưng ý nhất, chỉ là tùy ý nói thôi, muội muội có muốn, Bổn cung cũng không nỡ đâu” – Bách Hợp nói xong lời này, lại thấy sắc mặt Tô Đức phi lúc trắng lúc xanh, bèn cố ý che miệng cười: “Aizzz, Đức phi muội muội thật sự tưởng những lời nói đùa của Bổn cung là thật ư? Có một vài người, Bổn cung nguyện ý ban thưởng cho, đó là phúc khí của các nàng. Muội muội thân mang Long tự, không lẽ phúc khí như vậy muội còn ngại không đủ hay sao? Mà còn đòi thêm từ Bổn cung?”
“Ngươi!!!!!” – Bị Bách Hợp nói như vậy, Tô Đức phi tức đến đau cả ngực, hàm răng cắn chặt, không thốt nên lời, giống như bị cái nữ nhân trước mắt đánh cho một quyền đau điếng. Nén giận trong lòng, không phản bác lại, Tô Đức phi nghĩ ngợi: Quách thị từ lúc nào đã trở nên ngang ngược càn rỡ như thế? Nàng ta dĩ vãng cũng tùy hứng dương dương tự đắc, ít nhất trong lòng nàng ta còn kiêng kị Hoàng Thượng. Không lẽ bởi vì Sở Vân Dương sủng ái, sủng nàng ta đến mức không biết trời cao đất dày là gì?
“Trời nóng nực, hỏa khí vượng. Muội muội đừng tức giận, để cho thai nhi trong bụng dưỡng tốt. Đợi lúc trở về Bổn cung sẽ sai người đem tổ yến và tuyết lê đi hầm cách thủy rồi bưng qua cung của muội muội, mong muội hạ hỏa, hạ hỏa!”. Nói xong, Bách Hợp cười lạnh liếc qua Tô Đức phi, thấy nàng ta cắn chặt răng hai mắt đỏ bừng bừng trừng lại mình, thì giơ tay lên vuốt vuốt tóc: “Đi ra ngoài lâu như vậy, thần thiếp mệt mỏi. Hoàng Thượng, không bằng lúc này ngài liền tâm sự cùng các vị muội muội. Thần thiếp cáo lui trước”.
Sở Vân Dương cầm tay Bách Hợp không buông, còn ôm nàng vào trong ngực, giữ lấy eo nàng: “Trẫm lâu nay không hay đi dạo trong ngự hoa viên, nàng cùng trẫm đi một chút. Chư vị ái phi cứ tự vui chơi thỏa thích”.
Bách Hợp buồn bực giẫy người hai cái nhưng cũng không thoát khỏi, lại bị Sở Vân Dương “âu yếm vuốt ve” mà lôi đi mất. Nguyên bản Dương Ngọc Như đang ngồi dưới đất run rẩy mới cứng rắn bò đứng dậy. Tay nàng ta vừa mới bị Bách Hợp giẫm qua đau phát run. Mà cũng có lẽ, đã đau tới mức không còn cảm thấy cảm giác gì nữa, chỉ thấy trên mu bàn tay một mảnh xanh đen, chỉ cần động một cái là đau nhức không thôi. Nàng ta vốn không có tâm tư tranh thủ tình cảm, thế nhưng vị Quách Quý phi này thật sự là khinh người quá đáng, nếu nàng ta không tranh thủ tình cảm thì chỉ có bị người khác giẫm lên mình. Dương Ngọc Như thề thầm trong lòng, nàng ta sẽ có một ngày khiến cho tất cả mọi người quỳ dưới chân mình..
Bách Hợp còn không biết chính mình vừa kích thích tinh thần chiến đấu của Dương Ngọc Như, còn đang bị Sở Vân Dương ôm đi một lúc. Thật vất vả hắn mới dừng lại cho mình đứng trên mặt đất, Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, lông mày nhướng lên bướng bỉnh: “Hoàng Thượng, hôm nay người không phải xử lý chính vụ sao?”
“Ái phi lại ghen rồi hay sao?” – Sở Vân Dương vươn tay ra nghịch trang sức trên đầu Bách Hợp. Gương mặt tuấn lãng nhìn không thấy cảm xúc, bộ thường phục màu thiên thanh thêu mây cùng thiên long, thoạt nhìn Sở Vân Dương thực sự vô cùng hiên ngang. Bách Hợp nói không lại, chỉ nhớ lại cảnh cánh tay vừa mới bị hắn đụng phải đã thấy toàn thân nổi da gà. Cố nén xúc động muốn đánh đôi tay kia, khóe miệng Bách Hợp co giật “Hoàng Thượng nói đùa”.
Sở Vân Dương tựa như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, không nhịn được cười to “Ha ha” mấy tiếng. Tại chốn thâm cung này, nếu Quách Bách Hợp tự nhận bản tính ghen tuông của nàng ấy đứng thứ hai, thì không người nào dám mạo xưng đệ nhất. Nàng sẵn sàng la mắng cung nhân trắng trợn, bài trừ cái gai trong mắt, trên tay cũng không biết đã dính máu biết bao cung phi. Có khi Sở Vân Dương vô tình liếc cung nữ nào đó, Quý phi họ Quách này không phải bán người ta ra khỏi cung, thì chính là đuổi người ta tới chốn thâm cùng của nội cung, đến chết cũng không thấy được ánh mặt trời. Sở Vân Dương đăng cơ vài năm nay, bên gối chỉ có vài người con gái cũng không được coi là kiều diễm xinh đẹp, việc này cùng với Quách Bách Hợp có chút ít quan hệ.
Chính vì thanh danh của Quách Bách Hợp trong cung rất xấu, nên Tô thị đề phòng nàng ấy. Từ lúc Đức – Quý hai vị phi tần không có giao đãi gì sâu, mà còn sợ hãi Quách Bách Hợp xếp đặt thiết kế nàng ta đẻ non.
Một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt như vậy, giờ lại nói nàng không ghen tuông với người ta, chỉ có Sở Vân Dương mới đủ khả năng tin tưởng. Hắn kéo Bách Hợp về nội cung. Đêm qua hắn mới lâm hạnh Dương Ngọc Như, nhưng cũng không nói là lưu hay không. cho nên dù là Dương Ngọc Như găp may được mang bầu mang thai cũng không có khả năng giữ được. Bách Hợp một mặt bị hắn kéo đi, một mặt hướng Phất Phong liếc mắt một cái, cố ý ngay tại thời điểm có mặt Sở Vân Dương mà sai Phất Phong đi đưa cho Dương Ngọc Như một chén canh tránh thai. Phân phó xong mới để cho Sở Vân Dương nóng lòng ôm vào trong tẩm cung.
Sở Vân Dương rời khỏi tẩm cung của Bách Hợp sau khi đã ăn qua bữa tối. Chờ hắn vừa rời đi, cung nhân đã sửa soạn để Bách Hợp tắm rửa sạch sẽ. Sửa soạn xong, Bách Hợp lười biếng hỏi “Công việc đêm qua đã điều tra xong chưa?”
“Hồi bẩm nương nương, theo người truyền tin ở điện Thần Long cho biết, đêm qua Dương tài tử xông vào điện Thái Cực– nơi Hoàng thượng nghỉ trưa, hiến một khúc vũ trước mặt hoàng thượng, để Hoàng thượng chú ý dõi theo nàng ta một hồi rồi mới lâm hạnh nàng ta” – Phất Phong nói xong những lời này, vẻ mặt khinh thường – “Chỉ là một kẻ tự tiện xông vào điện Thái Cực, cái này chính là tử tội. Nay nương nương đang là chủ quản hậu cung, không bằng ….” – Phất Phong nói xong, làm một tư thế mớm thuốc, nhỏ giọng nói tiếp – “Lúc nương nương tiến cung, phu nhân cũng cho nương nương một khỏa bí dược, nói là kiến huyết phong hầu”.
Bách Hợp nghe tới từ khỏa dược, liền có một ít ký ức về thứ này. Nguyên bản Quý Bách Hợp đã từng có được khỏa thần dược mà mẫu thân đưa cho, nghe nói do đại phu nào đó điều chế, là kỳ độc. Nàng chuẩn bị hạ quyết tâm hạ độc chết Dương Ngọc Như, không nghĩ tới nhét dược vào miệng Dương Ngọc Như do dược hoàn quá lớn, không độc chết Dương Ngọc Như, mà là suýt nghẹn chết. Cuối cùng Dương Ngọc Nhu có cơ hội thở dốc, đợi tới lúc Sở Vân Dương chạy đến nàng ta nôn ra khỏa độc dược kia, chính là chứng cứ phạm tội không thể chối bỏ của Quách Bách Hợp. Hậu quả là Sở Vân Dương phế danh hào Quý phi, bởi vậy Quách gia tộc mới bị bật rễ.
Nghĩ tới khỏa dược lại thấy co quắp khóe miệng, Bách Hợp khoát tay – “Công hiệu của dược tạm thời đừng nói nữa, Bổn cung tự có chủ trương. Dương tài tử đã yêu thích khiêu vũ như vậy, Bổn cung thành toàn nàng ta, để cho nàng ta hàng ngày tới cung Tử Thần của Bổn cung, nhảy ba canh giờ liên tiếp, mưa gió cũng đừng ngăn cản nàng”. Bách Hợp nhìn khuôn mặt mình trong gương, mỉm cười “Mặt khác, tìm chút ít ngân nhĩ hạ đẳng làm chén canh đưa qua cho Đức phi”.
Phất Phong lĩnh mệnh rời đi. Nửa canh giờ sau, Tô thị Đức phi thấy người trong nội cung đưa tới một chén canh súp nhìn qua giống như là ngân nhĩ đã bị mốc meo, thì tức run người. Đợi người của Bách Hợp vừa rời đi, oán hận của nàng ta sôi trào đến độ đập mạnh chén súp xuống đất, đau tức ngực mà mất ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc nữ nhân hậu cung tới thỉnh an đã thấy Dương Ngọc Như cũng ở trong đám người này. Ngày hôm qua nàng ta ăn thiệt thòi lớn, bị phơi nắng tới sưng đỏ da thịt, mặc dù lúc về có dùng cao thơm bôi qua, nhưng cũng có thể thấy được làn da bị sưng tấy vẫn chưa tán bầm, da thịt không còn mịn màng như trước nữa, mà còn tiều tụy hơn. Nàng ta cúi thấp đầu che giấu sự oán hận, lúc này Phất Phong điểm danh tới nàng ta, nghe thấy khẩu dụ của Bách Hợp mỗi ngày để cho nàng ta tới cung Tử Thần khiêu vũ, sắc mặt Dương Ngọc Như thay đổi hoàn toàn:
“Khiêu vũ? Tỳ thiếp cũng là người của Hoàng thượng khâm điểm, cũng không phải là người của giáo phường tư, vì sao lại phải khiêu vũ cho nương nương xem?”
Nhóm phi tần đang chuẩn bị ly khai, nghe như vậy trong lòng đột nhiên có cảm giác hả hê. Tuy không biết vì lý do gì mà Quách Quý phi lại chỉ giày vò một mình Dương Ngọc Như, nhưng người cạnh tranh với mình bị Quách Quý phi để ý, mượn tay Quách Quý phi trừ bỏ địch nhân đương nhiên là chuyện tốt. Bởi vậy mà không một ai lên tiếng giùm Dương Ngọc Như, ngược lại còn dừng bước bộ dáng đứng xem kịch vui.
“Nương nương muốn xem khiêu vũ, Dương tài tử mặc nhiên không muốn ư?” – Phất Phong cười lạnh. Không chỉ mình Quách Bách Hợp hung hang ngang ngược, mà cung nhân bên cạnh nàng ta cũng có bản tính hung hãn như vậy – “Nương nương cho ngươi vinh hạnh, người ngoài cầu còn không được, Dương tài tử ngược lại không tạ ơn sao?”
Dương Ngọc Như tức giận, mặt oán hận đẩy Phất Phong một cái: “Ngươi chỉ là một cung nữ nho nhỏ, có tư cách gì giáo huấn ta? Khiêu vũ là chuyện không thể, nương nương cũng không trông mong việc này làm rét lạnh tâm người trung lương sao?”. Dương Ngọc Như cao giọng lớn tiếng nói: “Tỳ thiếp là đích trưởng nữ của chính Tứ phẩm Hộ bộ thị lang Dương Hoán, cũng không phải là người của giáo phường tư, không thể tùy tiện bị người khi nhục. Nương nương có nhã hứng muốn xem khiêu vũ, kính mời tìm người khác”.
Bách Hợp lúc này đang ngồi trong nội điện, nghe được bên ngoài Dương Ngọc Như đang ồn ào. Khóe miệng đang vui vẻ nhanh chóng nghiêm túc trở lại, bỏ chén trà trong tay xuống. Bách Hợp đứng dậy, chỉnh trang cổ áo, đi ra phía cửa, đã thấy dáng vẻ thấy chết không sờn của Dương Ngọc Như nhìn chằm chằm nàng. Bách Hợp hé mắt nói: “Dương tài tử, ngươi có tin rằng chỉ cần ngươi lớn tiếng ồn ào thêm nữa, Bổn cung sẽ để cho người cắt lưỡi ngươi?”
Bách Hợp mỉm cười nhìn Dương Ngọc Như, giọng điệu thốt ra nhu hòa giống như đang nói chuyện thời tiết hôm nay nắng ráo sáng sủa, nhưng trong mắt hàn quang lập lòe khiến cho mọi người đều nhìn ra không phải nàng đang nói đùa. Mỗi người đều cảm thấy lạnh sống lưng. Quách Bách Hợp trong quá khứ mặc dù có thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng chỉ làm những việc xấu xa ngấm ngầm, thủ đoạn không bao giờ lộ ra ngoài sáng, cũng không đứng trước mặt người ta mà nói ra. Không nghĩ tới lúc này trước mặt chúng phi tần, Quách Quý phi lại nói muốn cắt lưỡi Dương Ngọc Như. Dù mọi người không thích Dương Ngọc Như, nhưng lúc này đây vẫn cảm thấy đồng bệnh tương liên.
“Mặc nhiên trong cung đã không còn có vương pháp rồi ư?” – Dương Ngọc Như bị dọa sợ, mặt trắng bệch nhưng cũng vẫn cố tự trấn định bản thân không chịu thua, nhưng âm thanh đã không tự chủ được mà nhỏ đi, chân nàng ta run rẩy, nuốt nước miếng: “Tỳ thiếp là con gái nhà quan, cũng không phải là…..”
“Chỉ đùa ngươi một chút, mà đã tưởng thật rồi ư?” – Bách Hợp không kiên nhẫn ngắt lời cô ta, nhướng mi cười lạnh: “Đích trưởng nữ nhà quan lại? Dương Hoán dạy ngươi ban đêm xông vào điện Thái Cực, trước mặt Hoàng Thượng bày chiêu trò quyến rũ khoe khoang, bất tuân quy củ? Chỉ với việc tự tiện xông vào điện Thái Cực, Bổn cung cũng có thể ban ngươi tội chết.”