Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 369
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 369 - [Cung đấu] Quý Phi bia đỡ đạn (8)
“Bổn cung thực ra cũng không muốn làm khó ngươi, rõ ràng là ngươi đang muốn làm Bổn cung khó xử. Cũng không hẳn, nếu như là người khác thì thôi, Bổn cung sẽ trở về nghỉ ngơi, nhưng nếu là Dương tài tử nha….” – Bách Hợp kéo dài âm điệu, đến khi Hoàng công cảm thấy rùng mình kinh hãi, mới mỉm cười nhẹ – “Bổn cung cảm thấy không cao hứng cho lắm đâu”.
Tuy Bách Hợp không thiết hầu Sở Vân Dương ngủ, nhưng trong hậu cung này ngoại trừ Tô Đức Phi và Dương tài tử, vẫn chưa có người nào dám đối đầu trực tiếp với Bách Hợp. Lúc này Tô Đức phi đang mang thai nên không thể thị tẩm, nếu là người khác thì chắc chắn Hoàng công công là lão nhân trong cung nên sẽ biết. Bách Hợp vừa hỏi như vậy đã nhanh chóng nhìn thấy manh mối, mặc dù không đích thân thừa nhận nhưng xem thần sắc cười khổ của Hoàng công công thì thâm tâm Bách Hợp đã có vài phần khẳng định.
“Không dối gạt nương nương, hôm nay thị tẩm ở cung Cam Lâm, chính là vị chủ tử kia, nương nương bớt giận” – Hoàng công công thấy Bách Hợp đã tự suy đoán ra, bèn thở dài, hất phất trần trong tay lên: “Bên cạnh Hoàng thượng không thể không có người, hôm nay lão nô đã hoàn thành giao phó, liền không dám cản bộ liễn của nương nương nữa”.
Bách Hợp cười lạnh nhìn về hướng Cam Lâm cung, vẫy vẫy tay: “Cho Hoàng công công mặt mũi”. Kiệu nâng lên, đợi tới lúc trở về trong nội cung, tin tức tối nay Quách Quý phi giữa đường bị Hoàng đế đuổi về đoán chừng tới sáng sớm mai đều lan truyền hết cung cấm. Tin này khiến cho mọi người trong cung một đêm này ngủ không ngon, có kẻ hung phấn có người vui mừng, cũng có người cảm thấy chua xót, dù sao Hoàng đế thị tẩm thêm một nữ nhân, mà lại có thể áp đảo Quý phi, có thể thấy sau này sẽ là một kình địch lớn.
Trời sáng hẳn Bách Hợp mới tỉnh dậy, bên ngoài tiền điện đã có một đám nữ nhân tụ tập từ sớm, chắc muốn chờ xem nàng xử trí ra sao. Bách Hợp đêm qua ngủ ngon, Dương Ngọc Như thừa sủng là điều sớm muộn. Cô không giống nguyên chủ thực sự có tình cảm với Sở Vân Dương, nên Sở Vân Dương có sủng ái Dương Ngọc Như hay không đối với cô không phải là điều quan trọng.
Phất Liễu bình tĩnh vắt khăn mang tới lau mặt cho Bách Hợp: “Nương nương không có nhìn thấy, đám người kia nguyên một đám cười không thấy mắt đâu.”
“Hừ! Một lát nữa nương nương sẽ thu thập các nàng” – Phất Phong đang chuẩn bị y phục cho Bách Hợp thay đổi. Mấy ngày gần đây thời tiết đã vào cuối thu, nhưng mà nắng vẫn còn gắt, hai ngày này trời rất nắng nóng. Bách Hợp mặc một bộ y phục màu hồng đào, quần lụa mỏng, một cái áo màu sáng ôm lấy ngực, bên ngoài là một chiếu áo rộng tay. Hai nha đầu rất nhanh nhẹn thay Bách Hợp chải tóc, đeo trụy sức, trên mi tâm chỉ dán một bông hoa màu bạc. Đợi tới khi Bách Hợp sửa soạn xong xuôi trong nội điện bước ra, nhất thời xung quanh im lặng. Đám nữ nhân muốn đến xem náo nhiệt, nhưng thấy Bách Hợp y phục xinh đẹp mặt mày tươi sáng bèn không còn lời nào để nói.
Ngay cả Tô Đức phi đang an ổn dưỡng thai cũng đã đến, tuy nói rằng người thiệt thòi nhất tối qua là Bách Hợp, nhưng giờ đây thấy ai cũng thoa son phấn dày trên mặt, cũng khó giấu đi vẻ mặt mệt mỏi. Nhất là Tô Đức phi, vốn tuổi không còn nhỏ, hơn nữa đang mang thai, sắc mặt bội phần mỏi mệt, càng tăng thêm cảm giác tiều tụy. Ngược lại, Bách Hợp lại thần thanh khí sảng, là người xuất sắc nhất trong đám người.
“Các muội đã tới đầy đủ rồi. Hôm qua là Dương tài tử thị tẩm, Dương tài tử đã tới hay chưa?” Trong điện ngồi đầy người, nhưng tuyệt nhiên vắng bóng Dương Ngọc Như. Bách Hợp nhìn bao quát một vòng, sắc mặt trầm xuống, vỗ mạnh tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Dương tài tử to gan, mặc dù có công thị tẩm nhưng lại cậy bản thân đắc sủng mà kiêu”.
Chúng nữ nhân đã sớm dự liệu được Quý phi sẽ xử lý Dương Ngọc Như, dù sao sự tình hôm qua vẫn còn nóng hổi, thông tin đã lan truyền khắp chốn. Biết là Quý phi sẽ gây khó dễ cho Dương tài tử, nhưng không nghĩ tới Quý phi nhanh như vậy đã ra tay, không để cho Dương tài tử chút mặt mũi nào.
“Tỷ tỷ bớt giận, có lẽ Dương tài tử không khỏe….” – Tô Đức phi che miệng cười, ho nhẹ: “Dù sao tỷ tỷ cũng đã từng trải…”. Ánh mắt nàng ta lộ ra sự cười nhạo, tay cầm nửa mặt tay áo che miệng nên không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt. Nhưng Bách Hợp nhắm mắt nghĩ trong lòng cũng biết được nàng ta có ý đồ gì.
“Hừ! Hôm nay tiết trời cuối thu thanh mát, chư vị muội muội không bằng theo Bổn cung đi dạo bên ngoài một chút. Phất Phong, đi tìm người triệu Dương tài tử tới.” – Bách Hợp không cùng Tô Đức phi nói dài, ngược lại lên tiếng mời chúng nữ nhân cùng đi ra ngoài dạo chơi. Tô Đức phi vốn không muốn đi dạo bên ngoài, chỉ sợ Bách Hợp sử dụng ám chiêu. Nàng ta gần đây không vừa mắt Quý phi, khi nghe thấy Quý phi để cho người triệu Dương Ngọc Như tới, nghĩ đến phụ thân của mình cùng phụ thân Dương Ngọc Như đều ở Hộ bộ, hai bên có lẽ có giao hảo; bản thân nàng ta nếu phúc khí tốt sinh hạ nhi tử, mà trong cung là nơi nhiều phe phái thế lực tồn tại, thì có lẽ nên kết giao tốt với Dương Ngọc Như. Tô Đức phi hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi theo.
Bách Hợp thẳng người ngồi ở trong ngự hoa viên, lúc này mặt trời đã lên rất cao. Phất Phong nhận được lệnh đem người đi triệu Dương Ngọc Như tới, lúc này nàng ta vẫn còn ngủ, quần áo không chỉnh tề, chỉ có một kiện áo ngoài khoác qua loa trên người, đầu tóc rối tung, vẻ mặt tiều tụy rõ là người đang ngủ dở bị kéo từ trên giường xuống.
Tô Đức phi nhíu mày, trong lòng cảm thấy Bách Hợp quá cay nghiệt, đang muốn mở miệng nói chuyện lại thấy Bách Hợp tiếp chuyện Hiền phi. Dương Ngọc Như bị người kéo tới quỳ ở ngoài, còn trong đình gió mát, lại có ngói che, dĩ nhiên sẽ không hứng nắng. Đáng thương cho Dương Ngọc Như vốn là thiên kim quan gia, quỳ gối dưới nắng không lâu mặt đã đỏ bừng bừng.
“Hành động của tỷ tỷ lần này quả thật quá ư là cay nghiệt” – Tô Đức phi nhẫn nhịn, nhưng thấy mọi người đều thản nhiên dường như không chú ý tới hoàn cảnh của Dương tài tử. Nàng ta thấy vẻ mặt quật cường của Dương tài tử, lại thấy Dương tài tử lưng eo thẳng tắp quỳ đó, trong lòng bỗng sinh ra vài phần đồng cảm, rút cục đã không nhịn được mà mở miệng: “Đều cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng….”
Nàng ta vừa dứt lời, có người đã chỉ về phương vị cách đó không xa mà hô lên: “Hoàng thượng giá lâm”.
Dương Ngọc Như vốn đang toát mồ hôi nhưng vẫn cắn răng cố nhẫn nhịn quỳ, nghe tới lời này thân hình nàng ta run lên, cả người lay động ngả về sau, rồi đột nhiên mềm nhũn té xuống đất.
Bách Hợp đứng dậy, thấy bộ dạng thỏ non sợ hãi của Dương Ngọc Như, bèn ưỡn ngực đi ra ngoài đình, lúc đi tới cạnh Dương Ngọc Như, liền lấy chân dẫm lên tay nàng ta. Bách Hợp cảm nhận rõ Dương Ngọc Như run lên một cái, mí mắt run rẩy, nhưng cũng không có tỉnh lại. Trước đó nàng ta có thể cắn răng chịu đau, vừa thấy Hoàng thượng tới nàng ta đã giả vờ ngất xỉu. Thấy Dương Ngọc Như cố tình chịu đau, Bách Hợp cũng làm bộ không phát hiện ra, giẫm luôn lên tay Dương Ngọc Như mà không thèm dời gót đi.
“Hoàng thượng vạn phúc kim an”. Thấy Sở Vân Dương tới gần, Bách Hợp mới hướng hắn hành lễ, sau lưng một đám cung phi mặc dù muốn mon men tiến tới, nhưng dưới khí thế của Bách Hợp lại đứng yên không dám nhúc nhích. Sở Vân Dương muốn đỡ Bách Hợp đứng dậy, thuận thế đưa tay ra sau lưng Bách Hợp, đang muốn ôm Bách Hợp vào lòng thì đột nhiên thấy nàng dậm chân: “Hoàng thượng ~”.
Trước giờ chưa từng thấy Quách Bách Hợp làm nũng như vậy, trong mắt Sở Vân Dương hiện lên vài phần diêm dúa lẳng lơ. Dĩ nhiên hắn cũng thấy Dương Ngọc Như đang té ngã trên mặt đất, càng không bỏ qua tiểu tiết lúc Bách Hợp dậm chân đã lông mi Dương Ngọc Như run rẩy cùng âm thanh cắn răng kìm nén cơn đau. Trong lòng Sở Vân Dương hắn biết rõ tường tận, nhưng cũng không muốn lột trần sự việc, vì vậy hắn kéo tay Bách Hợp, nhẹ giọng cười: “Ái phi đang nói chuyện gì sao? Vì sao lại náo nhiệt như vậy?”.
“Hoàng, Hoàng thượng…..” – Dương Ngọc Như định muốn đợi Sở Vân Dương đến thấy được tình cảnh té xỉu đáng thương của mình mà động lòng hỏi thăm, ai ngờ Sở Vân Dương coi như chưa từng thấy qua nàng ta. Bách Hợp lại vô cùng ác độc mà giẫm lên tay của nàng ta, còn di di hai cái, lúc này nàng ta chỉ thấy đau điếng người. Dương Ngọc Như không nhịn được giả bộ vừa mới tỉnh dậy, nhút nhát e lệ gọi Sở Vân Dương một tiếng.
“Chuyện này là sao?” – Sở Vân Dương cũng không quan tâm tới vẻ mặt trắng bệch của Dương Ngọc Như, ngược lại lấy tay sờ tóc Bách Hợp. Dương Ngọc Như có đẹp nhưng trong hậu cung từ trước đến nay không bao giờ thiếu mĩ nhân, người xinh đẹp hơn nàng ta nhiều vô kể. Chính bản thân Quách Bách Hợp cũng xinh đẹp hơn nàng ta rất nhiều, hơn nữa Bách Hợp gần đây như là thoát thai hoán cốt, Sở Vân Dương cảm thấy rất thú vị, tự nhiên không còn đem sức chú ý đặt lên người Dương Ngọc Như.
“Dương tài tử đêm qua thị tẩm, Hoàng Thượng cũng không sai người truyền khẩu dụ nào khác. Huống chi hiện nay trong cung vô chủ, thần thiếp tạm thời nắm giữ quyền quản lý. Sau khi thị tẩm, Dương tài tử vốn nên đến nội cung của thần thiếp để thông báo một tiếng. Nàng không đến. Thần thiếp để cho người đưa nàng ta đến chịu tội bên ngoài đình nghỉ mát. Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thần thiếp làm như vậy là không tốt?”. Bách Hợp híp mắt nhìn chằm chằm Dương Ngọc Như trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, trong lòng phiền chán muốn đứng cách xa Sở Vân Dương ra, lại thấy hắn thò tay nắm chặt lấy lòng bàn tay nàng. Không lâu sau thì điểm tiếp xúc giữa hai bàn tay đều toát mồ hôi, tay của Quách Bách Hợp vô cùng mềm mại tinh tế, Sở Vân Dương vốn tập võ cầm bút nên trong tay có vết chai, cọ xát qua lại khiến cho Bách Hợp cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Không cần câu nệ, ái phi đã làm rất khá” Sở Vân Dương nhìn Bách Hợp, cười mà không cười. Lúc lời này thốt ra, tất cả mọi người đều cảm thấy lắp bắp kinh hãi, ngay cả Dương Ngọc Như đang té trên mặt đất cũng ngây ngốc.
Qúy phi ngang ngược ở ngay trước mặt chúng phi tần, sửa trị tài tử vừa mới thừa sủng; cay nghiệt như vậy thì người nam nhân nào thích cho được? Hết lần này tới lần khác, Bách Hợp nói thản nhiên, Sở Vân Dương cũng cảm thấy điều này là hiển nhiên như vậy. Vốn cứ nghĩ Quý phi đã thất sủng, nghe lại đoạn đối thoại như vậy trong lòng mọi người đã lạnh lẽo; mấy phi tần vừa nãy còn tỏ thái độ hả hê lại vội vàng cúi thấp đầu, không dám sinh ra ý niệm đấu đá cùng Bách Hợp. Chỉ có Tô Đức phi lạnh lẽo trong lòng, lại cuống quýt lên tiếng: “Hoàng thượng, Dương tài tử là người của ngài, sao có thể….”.
“Đức phi muội muội đang dưỡng thai, vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng đi thôi. Nếu không, nhỡ như thân thể của muội xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó làm sao Bổn cung ăn nói được với Hoàng Thượng? Không bằng Bổn cung phái Phất Phong, Phất Liễu hai người này cùng hầu hạ muội cho tới khi sinh xong? Hoàng Thượng, chủ ý của thần thiếp như vậy có được không?” Bách Hợp cười lạnh một tiếng. Tô Đức phi cái bụng phình lớn còn muốn giả bộ làm người tốt? Ba phen bốn bận dám cùng mình đối nghịch? Được, vậy mình dọa nàng ta một phen…