Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 364
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 364 - Cung đấu: Quý phi bia đỡ đạn 3
Beta: Sakura
Lúc tên nô tài bẩm báo xong, Bách Hợp không nhịn được liền nở nụ cười trong lòng. Hôm nay không thể triệu Đức phi, ngược lại Hiền Phi ngoan ngoãn tự đến. Bách Hợp cho người mang tặng trà thêm một ít đồ lạnh, Hiền phi uống hơi nhiều, trở về liền bị đau bụng. Trước bữa tối nghe nói nàng ta mời ngự y, lúc này chắc hơi nghiêm trọng.
Sở Vân Dương ban đầu hoàn toàn dịu dàng, nghe nói như thế, lại nhìn bên khóe miệng Bách Hợp như ẩn hiện nét cười, ánh mắt lóe lên: “Trẫm không phải ngự y, tìm trẫm làm gì? Cho người mời ngự y qua đó đi.”
Từ khi Sở Vân Dương lên ngôi tuy rằng trong cung không công khai, quả thật Tứ phi chỉ có Thục phi chưa từng sắc phong. Hiền Phi lớn lên yêu kiều khả ái, không như Quách Bách Hợp nhan sắc khuynh thành, cũng không như Đức Phi Tô thị nhìn thấy yêu tiếc. Hiền phi mềm mại đáng yêu đến tận xương làm cho Sở Vân Dương vô cùng ưa thích, nên mọi người ai cũng không nghĩ tới hắn lại đuổi người của Hiền Phi trở về. Bách Hợp lúc này cũng lắp bắp kinh hãi, Sở Vân Dương một tay nắm lấy nàng kéo vào trong ngực, một tay để sau thắt lưng nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Trẫm thấy hình như ái phi gầy đi một chút.”
Tất cả mọi người vội vàng lui ra ngoài. Bách Hợp bị hắn ôm đến choáng váng, linh hồn cũng nhẹ nhàng trôi đi đâu mất. Thân thể Quách Bách Hợp bởi vì sớm dùng qua dầu thơm kích thích trong tẩm cung, lúc này vô cùng nhiệt tình chủ động. Hơn nữa cơ thể chỉ còn bản năng phản ứng, không hề ngượng ngùng nhất thời như củi khô được đốt lửa, Bách Hợp xem đến lúc gần xong thì vội vàng bảo Lý Duyên Tỷ cho về.
Nàng không ngừng kêu to vài tiếng, rốt cục linh hồn mới chịu về thể xác. Lúc này váy áo nàng đã sớm lộn xộn, bị Sở Vân Dương áp dưới thân. Mũ ngọc trên đầu hắn lệch sang một bên, mái tóc dài xõa xuống. Xiêm y chỉnh tề khi nãy cũng đã sớm cởi ra một nửa, xem ra gấp đến mức không kịp cởi hết. Hắn bắt đầu đụng đến váy Bách Hợp, nàng chặn tay hắn nhưng lại không đẩy ra, chính mình ngược lại bị phản lực từ dưới người Sở Vân Dương lăn xuống cuối giường.
“…” Sở Vân Dương hiện tại trong hai mắt như có ánh lửa, hắn không nhịn được nhếch miệng cười lạnh: “Ái phi muốn đi đâu vậy?”
Hắn tự tay muốn tới túm lấy Bách Hợp, Bách Hợp cuống quít nắm cổ áo trên mặt đất bò lên hai bước trốn xa một ít, bên ngoài cười tươi nhưng trong lòng không vui nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp đột nhiên nhớ tới, chiều nay “thiên quỳ” ( ý chỉ nguyệt sự) tự nhiên đến, không dám làm bẩn Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng rời khỏi tẩm cung, tìm phi tần khác ạ!”
Sở Vân Dương dừng lại, không ngờ trong lúc nguy cấp thế này Bách Hợp lại nói thẳng ra như vậy, không khác nào bị giội một gáo nước lạnh vào đầu, trước đây đều là hắn dùng thủ đoạn với Quách Bách Hợp. Bây giờ nghe được những lời này, ánh mắt của hắn sáng lên, khóe miệng vui vẻ mang theo một cỗ tà khí gian xảo: “Trẫm ngược lại muốn nhìn xem là thật hay giả.”
Bách Hợp vốn cho rằng với tính cách của hắn nhất định sẽ phẩy tay áo bỏ đi, không ngờ Sở Vân Dương lại nói muốn kiểm tra. Nàng ngẩn người chốc lát, rất nhanh đã phục hồi tinh thần, ngồi dậy muốn chạy. Đợi nàng chạy xa vài bước, Sở Vân Dương thân thủ lưu loát nhảy xuống giường, một cước giẫm vào trên váy nàng, làm nàng trở tay không kịp, ngã thẳng xuống mặt đất, Sở Vân Dương hừ lạnh một tiếng, giúp nàng nới lỏng thắt lưng, nhẹ nhàng kéo người vào trong lòng ngực của mình.
Hắn ném Bách Hợp lên giường không chút thương hoa tiếc ngọc, Bách Hợp trong lúc mê man cảm giác thân thể mình nhẹ hẳn. Trên mặt giường lớn trong tẩm cung hoa lệ, quả nhiên thân thể Quách Bách Hợp bị Sở Vân Dương bóc lột sạch sẽ. Bách Hợp hôm nay vốn chuẩn bị dụng kế khiến Sở Vân Dương tức giận, vốn cho rằng có thể khiến hắn người đầy hỏa khí, nên làm cho Hiền Phi đau bụng, hắn nhất định chỉ có đến chỗ Đức Phi, đến lúc đó đúng là thời điểm niên thiếu khí thịnh (*), trên người còn có mùi huân hương hắn ban cho mình, Đức Phi bị hắn lăn qua lăn lại nhất định là không sanh non cũng sẽ mất đi nửa cái mạng. Không ngờ Sở Vân Dương vậy mà da mặt dày vô cùng, nàng đã nói đang có quỳ thủy vậy mà hắn lại không chịu tin.
Vốn nguyệt sự của Quách Bách Hợp sẽ đến trong vài ngày này, Bách Hợp nghĩ đến lúc đó dù là thuận miệng nói trước cũng làm cho người tìm không ra sai lầm nào, nàng dùng dược cũng không phải dùng trên người Hoàng đế mà là dùng trên người mình, dù bị người khác tra ra cũng không sao, tất cả đều tính toán hết rồi, duy chỉ có không tính đến gần đây Sở Vân Dương không thích Quách Bách Hợp, lại bắt buộc nàng!
Tuy có Lý Duyên Tỷ hỗ trợ, nhưng trong lòng Bách Hợp vẫn chán ghét đến mức nói không nên lời, nàng xem tình hình tại giường, xóa bỏ chút buồn bực trong đầu. Sở Vân Dương náo loạn thân thể Quách Bách Hợp một đêm, thẳng đến lúc bình minh, bên ngoài thái giám gác đêm hô một tiếng thì hắn mới ngồi dậy. Bách Hợp cũng không trở về thân thể, thẳng đến khi có nô tì giúp nàng một lần nữa thay xiêm y, sắc trời sáng rõ, Lý Duyên Tỷ mới đưa nàng trở về.
Trên giường một lần nữa bị đổi chăn, không khí mập mờ trong tẩm cung đã sớm bị thổi tan, Bách Hợp lười biếng mở mắt ra, quả thực cả mười đầu ngón tay đều không muốn nhúc nhích. Bọn Phất Phong, Phất Liễu quỳ gối bên giường, giúp nàng xoa bóp thân thể. Thấy Bách Hợp tỉnh dậy, Phất Ngọc vui mừng reo lên: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, hôm nay chỉ mong trời cao có mắt, tốt nhất là nương nương chỉ cần một lần đã mang được quý tử.”
Bách Hợp nghe nói như thế, trong lòng không khỏi cười lạnh hai tiếng. Bọn Phất Phong không biết cỗ thân thể này đã sớm trúng độc nặng vô cùng, không thể sinh con, nếu may mắn có thể mang thai chỉ sợ cũng sẽ hư mất, nhưng may mắn Quách Bách Hợp cũng biết điểm này, cho nên tuy nàng nàng tâm nguyện không ít, nhưng đối với việc hài tử thì chẳng hề có tiếc nuối. Bách Hợp cũng không muốn sinh con cho Sở Vân Dương. Ngày hôm qua nàng cảm thấy vòng eo bủn rủn, bụng có chút đau, cgắc ngửi được mùi hoa hồng xạ hương nhiều hơn các loại khác, cho dù nàng có điều trị thân thể, có thể mỗi khi quỳ thủy đến thì đau kinh khủng. Quả nhiên, buổi chiều một cỗ nhiệt lưu từ trong bụng nhỏ bừng lên, lúc bọn người Phất Phong hầu hạ nàng rửa mặt, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Vậy mà buổi chiều Sở Vân Dương lại phái người truyền chỉ nói muốn tới, trong lòng Bách Hợp không kiên nhẫn, hôm nay thân thể nàng không thoải mái. cỗ thân thể này của Quách Bách Hợp lúc nguyệt sự đến sẽ đau bụng vô cùng. Mấy năm tiến cung đã xem qua bao nhiêu ngự y đều không làm được gì, hơn nữa hôm qua nàng dùng dầu thơm vốn định tính toán Tô thị thì không thành, kết quả ngược lại hại đến bản thân, lúc này đúng là thời điểm chịu khổ. Sở Vân Dương khi đi tới chỉ thấy mái tóc nàng rối bời, cũng không mang phục sức rườm rà, chỉ mặc bộ xiêm y thoải mái dễ chịu, ôm một cái lò sưởi bằng tay, lúc này nằm ở trên giường co lại thành một vòng tròn, nghe được lời thái giám truyền đạt lại, lúc trước nàng hay trang điểm đậm, lúc này lại không chút son phấn,trên mặt lộ ra vài phần ghét bỏ.
Không ngờ rằng thái giám chưa hô xong ‘Hoàng Thượng giá lâm’ thì hắn đã xông vào, Bách Hợp lúc này còn chậm chạp chưa bước xuống đất, chứng kiến Sở Vân Dương đến gần bỗng ngẩn cả người, một lúc lâu sau có chút không hứng thú, cúi người xuống nói: “Hoàng Thượng vạn phúc.”
“Ái phi không cần đa lễ…” Sở Vân Dương nói còn chưa dứt lời, Bách Hợp liền tạ ơn, lần nữa đứng lên.
“Hoàng Thượng hôm nay không tới xem Tô muội muội như thế nào sao?” Hôm nay do nguyệt sự đến, Bách Hợp trong tẩm cung cũng không dùng cái dầu thơm kia tra tấn chính mình, nàng miễn cưỡng thể hiện dáng vẻ tươi cười, nhất thời trong bụng cũng không có tâm tư tính toán Tô thị kia, chỉ muốn đuổi Sở Vân Dương ra ngoài để bản thân được yên tĩnh nghỉ ngơi: “Đức Phi muội muội gần đây thân thể không tốt, vốn đã đa sầu đa cảm, Hoàng Thượng lại hai ngày không thấy bóng dáng, càng khiến cho muội ấy thêm suy nghĩ lung tung.”
Vẫn không thể nào nhẫn nại, Bách Hợp trong lời nói lộ ra vài phần cay nghiệt đối với Tô thị, nàng nói xong lời này liền nhíu lông mày. Sở Vân Dương giống như đang cười, nhìn chằm chằm vào nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ đăm chiêu. Trước đây Quách Bách Hợp nói những lời này, thần thái ngữ điệu đều mang theo vài phần cao ngạo khiến người ta phiền chán. Lúc này Bách Hợp vẫn nói lời giống vậy, thế nhưng mà người nàng lại thay đổi, trở nên lãnh đạm mang theo vài phần khinh miệt, biết rõ nàng ở trước mặt mình cho Tô thị hạ dược, không biết vì sao hôm qua nàng thay đổi, Sở Vân Dương cũng không biết là tướng từ tâm sinh, ngược lại trong lòng ngoài cảm giác nghi ngờ thì sinh ra vài phần hứng thú, đối với những lời này cũng không tức giận, tiến lên nắm lấy eo Bách Hợp:
“Ái phi đang ghen ghét sao?”
“Thần thiếp có khả năng ghen tức với muội ấy sao?” Bách Hợp nghe nói như thế, không khỏi cười lạnh hai tiếng: “Tô muội muội hiện đang được sủng ái, cho dù sinh hạ hoàng tử có công, nhìn thấy vẫn ta phải gọi một tiếng tỷ tỷ.”
Trong hậu cung này cũng không phải lớn tuổi thì người đó lớn nhất, thân phận địa vị không bằng người, cho dù Tô thị lớn hơn Bách Hợp hai tuổi, trong lòng Bách Hợp không thích, Bách Hợp gọi cô ta một tiếng muội muội cô ta còn phải đáp lời. Tô thị chính vì điểm này, cho nên bình thường không thích gặp Quách Bách Hợp, lúc thấy nàng thì tự động tránh đi. Hơn nữa Quách Bách Hợp làm việc quá mức ngang ngược hung ác, Tô thị tự nhận là trung lương, khác với Quách Bách Hợp con gái của Trấn Quốc Công cầm giữ triều chính. Bởi vậy quan hệ giữa nàng và cô ta như nước với lửa.Quách Bách Hợp hoành hành hậu cung nhiều năm, có nhà mẹ đẻ ủng hộ, trong cung lại có địa vị, mà Tô thị thì có Hoàng đế sủng ái, trước kia hai người địa vị ngang nhau, Quách Bách Hợp muốn kiêng kị cô ta vài phần, nhưng Bách Hợp hôm nay thì không sợ. Dù sao hai tâm nguyện của nguyên chủ nhất định phải hoàn thành, còn lại được Hoàng đế sủng ái hay không nàng không thèm để ý, nên cũng mặc kệ Sở Vân Dương nói như thế dù trong lòng không thích, dù sao theo tình tiết bên trong thì Sở Vân Dương chưa bao giờ yêu thích Quách Bách Hợp, bây giờ nàng tiếp nhận thì kết cục sẽ không giống như nguyên chủ.
“Tính nết thật đúng là, càng ngày càng nuông chiều quá rồi.” Sở Vân Dương nghe nói như thế, trong mắt ánh lên một màu u tối khó hiểu, khóe miệng nhếch lên một chút, mang theo vài phần tà khí: “Nếu không thích nàng ấy, về sau ít nói đến là được, hôm qua nàng dùng vật gì, trẫm thấy hương vị có chút không đúng.”
“Là một ít dược liệu cho phụ nữ.” Bách Hợp thốt ra lời này xong thì Sở Vân Dương thật không ngờ nàng lại có thể thẳng thắn như vậy, ngược lại sửng sốt một chút: “Nàng dùng dược?”
“Thần thiếp dùng trên người mình, cũng không phải dùng ở trên người Hoàng Thượng, không vi phạm cung quy.” Bách Hợp nhìn chằm chằm vào Sở Vân Dương, đang muốn nói tiếp thì đã thấy hắn nhẹ giọng nở nụ cười:
“Dùng cái đó thêm một chút…”