Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 352
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 352 - Tìm kiếm cuộc đời tiếc nuối 10
“Ta chính là.” Tô Bách Dung nghe nói thế, lập tức có chút táo bạo, liên tục thở sâu mấy hơi:”Ta chính là Tô Bách Hợp.”
“Ngươi là Tô Bách Hợp thật sự.” Trong lòng Bách Hợp một luồng oán khí dâng lên, theo bản năng tiến đến:”Ngươi chính là Tô Bách Hợp, nhưng một đời đó Tô Bách Hợp ngươi đã chết rồi, tại sao ngươi còn muốn trở về?”
“Ngươi khắp nơi nói muốn làm chủ cho ta, ngươi đem tất cả mọi thứ nắm trong tay ngươi, ngươi có nghĩ tới người khác cũng muốn tự làm chủ cuộc đời của mình?” Vào lúc này, Bách Hợp không thể khống chế được thân thể của mình, ngược lại thuận theo ý muốn của thân thể này, những lời muốn nói đều nói ra:”Ngươi không nên trở về.”
Giống như bị chính bản thân bài xích, mặt Tô Bách Dung trắng bệch:”Tại sao ta không nên trở về? Chẳng qua ta không muốn chính mình lặp lại con đường lúc trước, vì vậy ta giúp ngươi…”
“Chỉ có ngươi nghĩ thế, cái ngươi gọi đường cũ chính là ngươi, ngươi có nghĩ tới không, ta cũng không hi vọng ngươi đến thay thế ta một đời? Nếu ngươi nói ngươi là ta, ngươi cũng biết tính ta luôn ganh đua háo thắng, lúc trước ta cùng Tô Bách Dung tranh đấu không ngừng, ngươi dựa vào cái gì nghĩ rằng ta sẽ tiếp nhận ngươi trở về một lần nữa?” Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, Bác Hợp cảm thấy trong lòng như gương sáng, lần này nàng đã rõ nhiệm vụ của mình. Trong lòng tảng đá lớn rơi xuống.
Chẳng trách sau 12 tuổi kí ức mơ hồ. Bởi vì nàng là đại điên cho Tô Bách Hợp trước 12 tuổi.
Sau năm 12 tuổi, vì nguyên nhân Tô Bách Hợp đã chết quay trở lại thân thể này, đem Tô Bách Hợp thực sự trước năm 12 tuổi chiếm lấy hợp lại, cô bé năm 12 tuổi biến mất, nhưng rất không cam tâm, nên mới có nhiệm vụ của nàng lần này.
Nếu nàng đoán không sai, nội dung thực sự của vở kịch hẳn là thời gian Tô Bách Hợp sinh nhật 12 tuổi, cùng tỷ tỷ Tô Bách Dug cãi lộn không ngừng, kết quả cả hai đều ngã vào trong ao sen. Tô Bách Dung tử vong tại chỗ, tuy Tô Bách Hợp còn sống nhưng bị người mưu hại, gả cho thế tử Tương Dương Vương làm thiếp, cả đời không vui, chắc nàng chết trong tay Liễu Minh Nguyệt, vì thế nàng ta trọng sinh trở lại thời điểm bị rơi xuống nước trước năm 12 tuổi.
Đêm đó Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, đầu đau nhức không lý do, như có người mạnh mẽ ép nàng bỏ thân thể, hẳn là lúc Tô Bách Hợp vốn nên sống lại. Bách Hợp tiếp nhận nội dung vở kịch, chắc hẳn là sau khi Tô Bách Hợp sống lại. Nàng không như kiếp trước, gả làm thiếp của thế tử Tương Dương Vương, mà lại gả vào phủ Trấn Quốc Công. Trở thành chính thê của Liễu Nguyên Thiệu, nàng thay đổi vận mệnh kiếp trước, tìm và giữ lấy phu quân của nàng ở kiếp trước đã không giữ được.
Nhưng vì nguyên nhân tính cách của nàng, Tô Bách Hợp trước 12 tuổi chưa từng phải chịu đả kích đau khổ, vì thế tính cách trước đó không thể dung người khác, đáng ra cô bé nên có cuộc đời của chính mình, sau khi Tô Bách Hợp chết đi lại trở về đối mặt với bản thân cô bé lúc đó, ở phương diện khác thì hai linh hồn đã là cá thể độc lập, nàng ta chiếm đoạt Tô Bách Hợp trước 12 tuổi sau đó mới thành công có Tô Bách Hợp.
Nhưng Tô Bách Hợp trước 12 tuổi không cam lòng, cô bé ấy cũng không muốn mình suốt đời bị người khác thay thế, dù nàng ta thay cô bé làm chủ, thay cô bé sinh hoạt nhiều năm sau đó, cô bé cũng không thèm, giống như lúc trước cô bé cùng Tô Bách Dung tranh đồ, dù đó không phải đồ tốt thì cô bé cũng không thèm sống giống như người khác, khổ đau cùng vất vả, dù sao cô bé cũng muốn bản thân tự nếm trải, một cơ hội để thử qua cô bé ấy cũng không có, liền bị bản thân của sau đó thay thế trải qua.
“Ta chỉ là, ta chỉ là không muốn để ngươi chịu khổ.” Tô Bách Dung vẻ mặt bi thương, bị “chính mình” bài xích, cảm giác đó không vui vẻ gì, nàng lắp ba lắp bắt cố gắng giải thích:”Từ đâu ta đã nói, ta đối với ngươi không có ác ý…”
“Cuộc đời của ta, dù tốt hay xấu, ta đều hi vọng tự bản thân trải qua, mà không phải do ai đó thay thế ta, cũng không hi vọng có người giúp ta, dù người này là chính ta.” Trong lòng vừa vang lên câu nói này, Bách Hợp nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng, trong nội dung vở kịch Tô Bách Hợp không có một cơ hội để nói liên tục những lời như vậy, thậm chí sau khi Tô Bách Hợp sống lại ngay cả quyền lựa chọn cũng không cho cô bé ấy, cô bé cũng muốn tự mình trải qua một đời, mà không phải bị người khác chỉ đạo mình trải qua như thế nào.
Đây giống như trưởng bối yêu bảo vệ đứa trả phản nghịch nói ta muốn tốt cho ngươi, như vậy sẽ ngăn đứa trẻ làm những gì mà trưởng bối cho rằng sẽ gây thương tổn. Nhưng đứa trẻ lại muốn tự mình trải nghiệm, mà không phải người khác tới nói với mình rằng chuyện này có đúng hay không.
Cùng một người, chỉ là không cùng độ tuổi của mình, nhiệm vụ lần này chính là bản thân nàng, vì vậy Bách Hợp không cảm thấy ác ý của Tô Bách Dung với mình, dù Tô Bách Dung đã làm nhiều chuyện với nàng, nhưng Bách Hợp không hận nổi, nàng cũng không yêu thích nổi, thậm chí nàng không đề phòng Tô Bách Dung, dù sao nói từ một khía cạnh khác, Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ trở thành Tô Bách Hợp, mà Tô Bách Dung cũng chính là nàng, ai lại đi phòng bị chính bản thân mình? Có lúc Bách Hợp hoài nghi nàng, rồi lại theo bản năng không thể hoài nghi được, loại cảm giác quái dị ấy đến bây giờ cuối cùng cũng có đáp án.
“Đối với ngươi mà nói, ngươi đã trải qua, nhưng đối với ta mà nói, tất cả những chuyện đó ta không có trải qua, giống như những thứ đồ đẹp đẽ, ngươi từng thử, biết nó có độc, vậy ngươi có nghĩ tới không, ta cũng muốn thử thứ đó có độc hay không?” Thực sự Tô Bách Dung không hại bản thân mình, có lẽ bởi vì nàng đi đường vòng nhiều, cho nên muốn để cho mình lập tức trở về đúng quỹ đạo, ông trời đối với nàng như vậy, vốn là có chiếu cố tới nữ trọng sinh, khiến nàng biết trước sự phát triển của tương lai, khiến cho nàng có một cơ hội sửa lại sai lầm, nhưng đáng tiếc trong nội dung vở kịch nàng không nghĩ tới nàng lúc 12 tuổi kia khi bị nàng ta chiếm đoạt cơ hội để thể nghiệm nhân sinh.
Tuy cùng một người, suy cho cùng thời gian lâu dài nên đã hình thành cá thể độc lập, nàng ta trải qua một đời rồi trở lại thân thể của chính mình, vì thế có thể dễ dàng chiếm lấy bản thân lúc 12 tuổi, nhưng nàng ta có nghĩ tới không, nàng của 12 tuổi có đồng ý chết để sau đó nàng trở về chiếm lấy?
“Không phải đều là chúng ta sao?” Tô Bách Dung nói có chút khô khan. Bàn tay nắm thành quyền:”Đều là ta. Vì sao ngươi lại bài xích ta?”
Vốn nàng trở lại bên trong thân thể của mình, lại bị chính mình bài xích, cuối cùng chỉ có thể ở lại trong thân thể của tỷ tỷ Tô Bách Dung sống lại, mất đi sự yêu thương của cha mẹ, một lòng suy nghĩ vì Bách Hợp, nhưng không được người hiểu, Tô Bách Dung cảm thấy mình có một bụng oan ức.
“Mẫu thân không để ý tới ta, chỉ quan tâm ngươi, vốn chúng ta là một thể. Nhưng ngươi đối với ta vô cùng bài xích, ngươi nên biết rằng, chúng ta vốn là một người!”
“Mẫu thân không để ý tới ngươi, ta đối với ngươi vô cùng bài xích, đó là bởi vì ngươi đã có rất nhiều thứ rồi!” Có thể trọng sinh trở về, có thể thấy được bộ mặt thật của những người ở kiếp trước, có thể lựa chọn cho mình cái có lợi cho cuộc đình mình, trọng sinh ngươi đã có nhiều thứ như vậy, tại sao lại càng muốn nhiều hơn.
“Huống chi dù chúng ta là cùng một người, nhưng người có thể quyết định là ta. Mà không phải ngươi, nếu ta có thể nắm giữ trí nhớ của ngươi, ta có thể làm chủ, không cần ngươi thay ta sống, ta để ngươi chiếm lấy, từ đây tồn tại là ta không phải ngươi, ngươi có nguyện ý không?
Bách Hợp nói đến mức phải mà như không phải, nhưng Tô Bách Dung nghe rõ ràng, sau khi sống lại nếu như nàng trọng sinh trên người Tô Bách Hợp 12 tuổi, nhưng ý thức chủ đạo, không phải Tô Bách hợp 12 tuổi bị nàng chiếm đoạt, mà là nàng bị Tô Bách Hợp trướcc 12 tuổi chiếm lấy, từ đây không còn tồn tại một Tô Bách Hợp sau đó, mà chỉ là Tô Bách Hợp 12 tuổi biết trước kết cục của mình thì Tô Bách Dung có nguyện ý không?
Nàng để tay lên ngực tự hỏi, nàng không muốn.
Vì thế người bị trọng sinh cũng không muốn, Tô Bách Hợp trước 12 tuổi vốn sống rất tốt, nhưng cuối cùng lại bị người chiếm mất, tuy rằng kẻ xâm chiếm thân thể cô bé là chính bản thân mình, nhưng cô bé vẫn không muốn.
Thấy Tô Bách Dung im lặng, Bách Hợp lấy hoa mai vàng trên đầu xuống nắm trong tay thưởng thức:”Ngươi xem, tuy rằng chúng ta từng là một, nhưng bởi vì quá trình không giống nhau, chúng ta yêu thích không giống nhau, tính cách chúng ta không giống nhau, chúng ta là hai người khác nhau, ta không yêu thích mai vàng, người từng thích là ngươi mà thôi, cũng không có nghĩa là ta, trên thực tế ta ghét mùi thơm của nó. Ngươi làm vậy vì muốn tốt cho ta, vì thế ta cũng không cảm kích, trước đây có thể chúng ta từng là một người, nhưng thời gian thay đổi, chúng ta sẽ không phải là một.” Nói xong lời này, Bách Hợp cầm hoa mai vàng trong tay một lần nữa để vào tay Tô Bách Dung, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của nàng:
“Sau này ngươi chỉ cần quan tâm cuộc sống của ngươi, không cần quản ta, bây giờ ta không cần ngươi đến thay ta làm chủ, bởi vì ngươi bây giờ không còn là Tô Bách Hợp.” Bách Hợp nói xong, nói một tiếng nhường cho đi qua, Tô Bách Dung như khóc mà không phải khóc dịch người, hai người sượt qua nhau, một bên tai Bách Hộ ngờ ngợ nghe được nàng nói:”Ta bỏ đi, ngày đã qua không thể giữ lại. Tim ta rối bời, ngày hôm nay nhiều ưu phiền. Ta sai rồi sao? Ta sai rồi sao?”
Nàng ta có sai không, Bách Hợp không biết, dù sao vấn đề này nàng không nên đáp lại, nhưng Tô Bách Hợp thật muốn có cuộc đời của chính mình, Bách Hợp hiểu rõ rồi.
Sau khi nghĩ rõ ràng vấn đề này, lúc trước sương mù che mắt nàng nay đã tan đi mất, nguyện vọng của Tô Bách Hợp cũng dâng lên trong lòng, lúc này Bách Hợp có thể cảm giác được tâm tư mãnh liệt của nguyên chủ, cô bé muốn như người bình thường vui vui vẻ vẻ xuất gia, cô bé muốn giống người bình thường kết hôn sinh con, gặp được phu quân như ý, muốn cùng phu quân đến bạc đầu.