Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 348
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 348 - Tìm kiếm cuộc đời tiếc nuối 6
“Hương khói chùa Phổ Linh rất cường thịnh, ở đó có Huyền Tế pháp sư vô cùng nổi danh, mẫu thân hy vọng có thể mời ông ấy xem cho con, nếu có thể cầu được một câu chân ngôn của pháp sư là tốt nhất. Miệng Hạ thị niệm “A Di Đà Phật” Khi Bách Hợp nghe được cái tên Huyền Tế này, trong lòng khẽ động, trong nội dung cốt truyện Huyền Tế pháp sư vốn là một nhân vật rất nổi danh, ông là chủ trì chùa Phổ Linh đời trước, nhưng sau đó ủy quyền để quy ẩn mà thôi,ông ấy là Quốc sư mà tiên đế thân phong, quan trọng nhất là, ở trong cốt truyện Tô Bách Hợp có thể cùng Liễu Nguyên Thiệu quen biết nhau, nguyên nhân cũng vì người này, bởi vì người này là bằng hữu mà Tô Bách Hợp quen biết hai năm, hai người bỏ qua bối phận cùng với thân phận địa vị nam nữ khác biệt, thường xuyên đàm luận kinh phật, đặc biệt hợp ý.
Lúc Bách Hợp nghĩ đến đây, phát hiện một cái vấn đề vô cùng kỳ quái, từ nhỏ đến lớn Tô Bách Hợp ngoại trừ yêu thích y phục diễm lệ tranh đua với Tô Bách Dung ra, cô bé chưa từng đọc qua một quyển kinh thư nào, cũng chưa từng học qua phật pháp, cho đến sau khi năm mười hai tuổi, cô bé ấy giống như thoáng một cái liền thông hiểu hết mọi chuyện, không những phật pháp có thể hạ bút thành văn hết sức quen thuộc, mà là sự lĩnh ngộ phật pháp của nàng không hề thua kém Huyền Tế pháp sư, vì mọi người trong phủ không ai chú ý đến cô bé, nên cô bé có thể thường xuyên cải trang mà ra khỏi phủ để đi đến chùa Phổ Linh. Cho nên hai năm qua cô bé ra vào cửa phủ, mà không một ai có thể phát hiện ra.
Năm mười hai tuổi là một điểm mấu chốt quan trọng, giống như ngay lúc đó Tô Bách Hợp bỗng nhiên trưởng thành, chẳng lẽ vì Tô Bách Dung chết đi, bị mọi người Tô gia bỏ qua, cho nên mới khiến cho cô nương này trong thống khổ liền thoáng cái tỉnh ngộ ra sao? Nhưng giác quan thứ sáu nó cho Bách Hợp biết vấn đề cũng không phải đơn giản như thế, nàng hít thở sâu một hơi, áp nghi vấn trong lòng xuống dưới, bên kia Hạ thị đã chuẩn bị tốt xe ngựa, kéo tay Bách Hợp lại ân cần dặn dò; “Chỉ mong là phật tổ hiển linh, biết con là một đứa trẻ ngoan, sẽ che chở cho con ban cho con một cọc nhân duyên tốt, như vậy thì cả đời mẫu thân đã hài lòng rồi.”
Giọng điệu của Hạ thị dịu dàng, nét mặt yêu thương,bộ dáng này làm cho trong lòng Bách Bách Hợp ấm áp, mũi cay cay, trải qua nhiều lần làm nhiệm vụ như vậy, đáng lý ra lòng của Bách Hợp đã phải nguội lạnh từ lâu rồi mới đúng, nhưng khi chứng kiến bộ dạng như vậy của Hạ thị thì Bách Hợp làm sao có thể nhẫn tâm mà nói mình không muốn gả được đây, môi nàng giật giật, nhưng cuối cùng cũng không có mở miệng nói ra.
Xe ngựa chạy một mạch tới chùa Phổ Linh, Hạ thị nhẹ giọng nói cho con gái lai lịch của chùa Phổ Linh, bà sợ con gái vì không hiểu chuyện mà đắc tội với vị cao tăng nào đó, trong lòng Bách Hợp hiểu được rõ ràng, ngay vào lúc này, bà vú của Hạ thị đang ngồi ngoài xe bỗng nhiên ‘ồ’lên một tiếng, xe ngựa đột nhiên phanh lại bị trượt đi một đoạn,hai mẫu tử Bách Hợp trong xe ngã đông ngã tây một trận, Hạ thị vuốt lại chỗ tóc mai tán loạn, tức giận nói: “Chuyện gì xảy ra?”
“Bẩm thiếu phu nhân, đằng trước là Thế tử gia phủ Trấn Quốc Công cũng tới dâng hương, công chúa cũng ở đó…”Giọng nói của bà vú có chút bối rối truyền đến, sau khi hít sâu một hơi, bà ta do dự nói: “ Thiếu phu nhân, hình như lão nô mang máng thấy một người giống Đại tiểu thư”
Hạ thị ở trong xe khi nghe thấy là phủ Trấn Quốc Công thì sắc mặt hơi đổi, tiếp theo lúc nghe nhắc đến mấy chữ Đại tiểu thư thì khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, lúc này Hạ thị cũng chẳng quan tâm đến quy củ nữ nhân khi đi ra ngoài không được tùy tiện vén rèm lên, bà ấy trực tiếp kéo rèm che của xe ngựa lên, người bên ngoài tấp nập, bởi vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nên người đi ra ngoài đặc biệt nhiều, rất nhiều người đều ra ngoại ô kinh thành, hôm nay Hộ Quốc tự có rất nhiều quan lại quyền quý sẽ đến, nên hòa thượng trong chùa đều đi ra sân tiếp đón, hơn nữa lại có binh lính của phủ Trấn Quốc Công đứng gác, nếu không lúc này chỉ sợ Hạ thị đã xông tới.
“Ngươi thật sự thấy rõ?” Hạ thị nghiến răng kèn kệt, hai tay nắm lại thàn nắm đấm: “Nó lại không an phận như vậy sao?”
Bà vú nghe được trong lời nói của Hạ thị có chứa lửa giận, hơi rụt rè nói: “Chắc do mắt lão nô vụng về, nhìn nhầm rồi”
Xe ngựa Tô phủ chạy đến nơi lúc nãy xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công đi qua, mặt Hạ thị lúc trắng lúc xanh, thỉnh thoảng lại giơ tay vém rèm lên để nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại là một biển người, lại không nhìn thấy Tô Bách Dung ở đâu, bà vẫn không cam lòng, thỉnh thoảng lại vén một góc rèm lên, biểu tình càng ngày càng lạnh lùng, lúc Bách Hợp nghe nói Tô Bách Dung xuất hiện ở Hộ Quốc Tự, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Nàng cúi đầu che đi cảm xúc đang mãnh liệt dâng lên trong mắt, lúc này sự tình đã phát triển đến tình trạng như vậy, đã hoàn toàn khác nội dung cốt truyện kia, lúc đó Tô Bách Dung phải chết nhưng lại sống lại, vốn Tô Bách Hợp sẽ bị vắng vẻ vài năm lại không những không bị Hạ thị lạnh nhạt, ngược lại còn được hết mực yêu thương cưng chiều, đáng ra theo như trong cốt truyện kia Hạ thị bởi vì Tô Bách Dung chết nên vô cùng oán ghét Tô Bách Hợp, chắc toàn Tô gia rất yêu thích Tô Bách Dung nhưng hết lần này đến lần khác sau khi Tô Bách Dung sống lại cũng không được mọi người ở Tô gia yêu thích, những năm này cuộc sống của nàng ta ở Tô gia còn không bằng một thứ nữ.
Tình huống quỷ dị như vậy gần giống như Tô Bách Hợp trong nội dung truyện kia, tính cách thay đổi cùng với bộ dáng lúc nào cũng trầm ổn, hơn nữa tết Nguyên Tiêu hôm đó Tô Bách Hợp cũng tại Hộ Quốc tự gặp được Liễu Nguyên Thiệu, nếu như nói ngay từ đầu đã giống nhau thì còn có thể dùng những lí do khác để giải thích, thế nhưng mà bây giờ những tình huống tương tự thật sự rất nhiều, không phải là nàng không nghi ngờ.
Nàng hoài nghi, Tô Bách Dung có khả năng đoạt thân thể của Tô Bách Hợp trong nội dung cốt truyện kia, thậm chí nàng cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của Tô Bách Dung.
Là những người làm nhệm vụ khác tiếp nhận nhiệm vụ, bởi vì Tô bách Dung trong câu chuyện kia khi chết đi không cam lòng, cho nên mới đến nơi này thay nàng hoàn thành tâm nguyện, vẫn có khả năng Tô Bách Hợp trong nội dung truyện kia, kỳ thật cũng đã bị người khác thay thế để sống hết cuộc đời kia?
Ngay cả Tô Bách Dung không hiểu sao lại sống sót rốt cuộc là cái dạng tồn tại gì, Bách Hợp càng nghĩ thì sau lưng nàng mồ hôi lạnh ra càng nhiều, mỗi một lần làm nhiệm vụ một cái so với một cái càng khó giải quyết hơn, lúc này đã tìm thấy được sơ hở của nội dung cốt truyện kia, nhưng rốt cuộc tâm nguyện của nguyên chủ là cái gì, Bách Hợp vẫn chưa thể tìm ra được.
Mới đó mà đã qua ba năm rồi, nếu như ở vài chục năm nữa nàng vẫn không tìm ra được đáp án, không hoàn thành được nhiệm vụ, như vậy là nàng đã thất bại sao?
Bách Hợp hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch nhưng nàng vẫn ép buộc mình phải bình tĩnh, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không hoảng sợ, huống chi những việc Tô Bách Dung đã trải qua hiện nay có phải là giống như những việc mà Tô Bách Hợp đã trải qua trong nội dung truyện kia hay không, vì mọi chuyện sau này còn chưa biết được, chỉ có đến khi Liễu gia đến đây đặt sính lễ, thì Bách Hợp mới có thể khẳng định được.
Ở bên trong Hộ Quốc tự Hạ thị không yên lòng dâng hương, kéo Bách Hợp lại thêm tiền đèn dầu, định muốn gặp Huyền Tế pháp sư, nhưng lại nhận được tin tức là lúc này Huyền Tế pháp sư đang gặp một vị bạn tri kỉ, lúc này không rảnh gặp người. Nếu là lúc trước Hạ thị sẽ rất thất vọng, nhưng bây giờ bà vì nguyên nhân Tô Bách Dung trốn ra khỏi phủ,nên cũng bị phân tâm, bởi vậy khi nghe được đáp án như vậy cũng chỉ miễn cưỡng cười cười, sau khi tìm hòa thượng nói muốn một gian sương phòng,lúc này mới lạnh lùng để cho hạ nhân bắt đầu lặng lẽ tìm ở chung quanh chùa miếu.
Nghĩ đến nơi Tô Bách Hợp và Liễu Nguyên Thiệu gặp nhau trong nội dung cốt truyện kia, Bách Hợp do dự một chút, rồi xin phép Hạ thị ra ngoài, chỉ nói là mình muốn đi dạo sân chùa một chút, Hạ thị không muốn để nàng rời khỏi bà, nhưng lúc này lại đang lo lắng Tô Bách Dung gây ra tai họa, lòng nóng như lửa đốt lại không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của con gái nên đành dặn dò nàng không được đi quá xa, dù sao hôm nay có nhiều người đến thắp hương, sợ nàng lại có xung đột với người khác, sau khi yêu cầu nàng không được ra khỏi đại môn Chùa Phổ Linh thì đồng ý.
Chu ma ma theo phân phó của Hạ thị đi theo bên người Bách Hợp, Bách Hợp nghĩ đến nơi ở của Huyền Tế pháp sư trong nội dung cốt truyện kia, nàng giả bộ như trong lúc lơ đãng liền rẽ vào hướng kia, đi qua rừng cây dày đặc, đằng trước ngã rẽ kia chính là một ao sen, có một lão hòa thượng cùng một người đưa lưng về phía mọi người,bóng người nhỏ nhắn xinh xắn mặc nam trang đang làm động tác cáo từ, nghe trộm người ta nói chuyện có chút không có đạo đức, Chu ma ma kéo Bách Hợp cùng với mấy nha hoàn trốn vào rừng cây, vừa mới ẩn núp xong, một hướng khác liền truyền đến tiếng bước chân, xuyên qua ngọn cây, Bách Hợp nhìn thấy người đi đầu đúng là công chúa Văn An đã ba năm khôg thấy cùng với vị thế tử Trấn Quốc Công phủ kia, chính là phu quân Liễu Nguyên Thiệu của cô bé người luôn luôn ôn nhu săn sóc cô bé trong nội dung cốt truyện kia, một đám người đang chậm rãi đi tới.
Tình cảnh như vậy vốn nên là phải phát sinh trên người nguyên chủ mới đúng, nhưng bây giờ lại phát sinh ở trên người Tô Bách Dung, trong lòng Bách Hợp có một ý niệm rất nhanh hiện lên, nàng không có hứng thú ở lại xem mặt người đang quay lưng lại kia, sau khi đã xác nhận suy đoán trong lòng mình, hướng về phía bọn người Chu ma ma ra hiệu, rồi lặng lẽ lui ra.
Bách Hợp rất sợ khi giẫm lên ngọn cỏ sẽ phát ra âm thanh,vì vậy bước đi vô cùng cẩn thận, mãi cho đến khi đi cách nơi đó rất xa, Bách Hợp mím môi nhưng vẫn rất bình tĩnh. Lúc đầu nàng có chút bối rối, sau khi xác định Tô Bách Dung có vấn đề thì nàng đã bình tĩnh lại, sớm biết chuyện này cũng tốt, có lẽ Tô Bách Dung sống cuộc đời giống như cuộc đời của Tô Bách Hợp trong nội dung câu truyện, vấn đề ở chỗ là nếu Tô Bách Dung đoạt mất cuộc đời của Tô Bách Hợp, bởi vậy mà Tô Bách Hợp mới hận nàng ta, nhưng trong nội dung câu truyện thì Tô Bách Hợp cũng đã sống cuộc đời như thế, rốt cuộc tại sao cô bé ấy lại không cam lòng?
Tuy nói vấn đề đang không có cách giải quyết lại xuất hiện một đầu mối,nhưng biết nhiều hơn một sự kiện thì đối với mình cũng không có chỗ xấu, Bách Hợp im lặng thở dài, quyết định sau này nàng phải chú ý vào Tô Bách Dung nhiều một chút, nói không chừng sẽ tìm thấy manh mối của nhiệm vụ, trên người của Tô Bách Dung.