Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 262
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 262 - Tình mẹ trong lao lý (11)
Beta: Sakura
Cầm trên tay sáu trăm vạn tiền bồi thường của Chính phủ, Bách Hợp hiểu ý Taylor, nhanh chóng tìm được một tòa biệt thự vô cùng rộng rãi ngụ tại một vùng ngoại ô hẻo lánh vắng người. Căn biệt thự có tổng diện tích sử dụng lên tới gần sáu trăm mét vuông, có vườn tược nữa. Giá mua vào không đến tám mươi vạn đôla, tính thêm mấy tháng trang trí sắp xếp lại, hai người Bách Hợp và Taylor coi như cũng có một căn nhà riêng thuộc về mình.
Một năm thấm thoát trôi qua, Taylor sử dụng lưới sắt bao xung quanh khu vườn của Biệt thự, cô bé không thích thân cận cùng người khác. Trên mặt lưới sắt đã có đủ loại hoa tường vi nở rộ cả bốn mùa, kể cả là vào mùa đông rét mướt cũng sẽ mang đến màu sắc cho cảnh vật đơn điệu. Bách Hợp đã xếp đặt trận pháp ở cả sân phía trước và phía sau, thế là Taylor thường xuyên chui vào trong trận pháp không chịu đi ra.
Có thời gian tu luyện cách bày trận, Bách Hợp dựa vào hoa cỏ cây cối tạo ảo cảnh trong trận pháp, khiến cho trận pháp có uy lực lớn hơn rất nhiều. Taylor không nắm rõ nguyên lý trong đó, nhưng lại mê muội với những tính năng của trận pháp không dứt ra được. Cuộc sống trôi qua nhàn nhã thảnh thơi, không cần lo lắng về sinh hoạt phí hàng ngày, giống như cuộc sống dưỡng già thanh thản. Nếu như hai năm sau Quý Nguyệt không tìm tới cửa, Bách Hợp có khi quên mất đã có người này tồn tại trên đời.
Mới mấy năm không gặp, vốn là một cô gái vừa tròn hai mươi trẻ trung xinh đẹp, thế mà nhìn Quý Nguyệt lại giống như bà cô ba mươi tuổi già cỗi. Ngoài trời tuyết đang rơi rất nhiều, Bách Hợp nhìn thấy Quý Nguyệt mặc một bộ áo lông bẩn vô cùng, hai gò má vốn bầu bĩnh giờ đây gầy hõm xuống. Còn về phần Quý Nguyệt, sau khi cửa mở, Quý Nguyệt thấy một thiếu phụ trẻ tuổi vô cùng, suýt nữa thì không nhận ra người trước mặt chính là Bách Hợp, bèn hỏi dò: “Mẹ ơi?”.
Bách Hợp nhìn một lúc rồi nói “Cô nhận nhầm người rồi”- nói xong bèn đưa tay chuẩn bị đóng cửa lại.
“Mẹ. Mẹ là mẹ của con, làm sao lại không nhận con vậy?” – Quý Nguyệt mặt tái nhợt do bị lạnh quá lâu, không biết lúc này sức lực ở đâu, thoáng một cái đã lách vào giữa hai cánh cửa, hai tay giữ chặt lấy cánh cửa sắt không chịu buông ra, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn căn biệt thự cùng sân vườn: “Mẹ, mẹ có biết không? Mấy năm nay con sống rất khổ cực, con không học lên đại học, con không học lên đại học được mẹ có biết không??”. Nói xong mấy lời này mà không thấy Bách Hợp có phản ứng gì, cô ta lại đổi giọng lớn tiếng: “Cũng bởi vì hồi trước bà không giúp tôi, không chịu để cho tôi gặp mặt bà mỗi tuần một tiếng, là bà hại tôi. Vì bà mà Giáo viên hướng dẫn của tôi chỉ phê cho tôi điểm D, tất cả là do bà làm hại tôi. Mẹ à, mẹ có phải nên giúp con lần nữa hay không?”
Việc Quý Nguyệt không thể lên đại học làm cho Bách Hợp cảm thấy hơi bất ngờ. Dù sao Bách Hợp cũng biết dã tâm của Quý Nguyệt lớn tới bao nhiêu, dựa vào trí nhớ của nguyên chủ trong tình tiết câu chuyện có thể nhìn ra được, như vậy mà cô ta không lên đại học được kể cũng kỳ lạ. Nhưng Bách Hợp vừa mới nghe thấy cô ta đổ hết lỗi lầm lên người mình, Bách Hợp nhịn không được mà cười lạnh: “Quý Nguyệt, cô đừng có quên rằng lúc trước tôi còn ở trong tù, việc cần phải tới thăm tôi mỗi cuối tuần là việc của cô. Những lần cuối tuần về sau đó, cô đều không xuất hiện, chẳng lẽ con gái muốn mẹ phải vượt ngục thăm con à?”.
Quý Nguyệt vốn đang cứng rắn, nghe Bách Hợp nói vậy giọng nói cô ta lại thêm phần cứng ngắc: “Đó là bởi vì không có tiền đi xe khách đến thăm….”
“Mỗi cuối tuần đều có một chuyến xe miễn phí đưa đón người đến thăm thân trong trại giam, nếu cô muốn đổ vấy rằng tại tôi mà cô không lên được đại học thì tốt nhất là cô nên tìm cái lí do khác tốt hơn đi.” Quý Bách Hợp nguyên bản trong tình tiết bị giam gần như cả đời, theo lý mà nói thì cô ấy không thể biết việc này, nhưng vì quá ngóng trông con gái, mong con thường xuyên tới thăm mình, nhưng lại sợ con gái không có đủ tiền bắt xe đi tới trại giam nên mới thường xuyên thăm dò tin tức. Hiển nhiên Quý Nguyệt biết điều này, vì sau khi Bách Hợp dứt lời thì sắc mặt Quý Nguyệt có vẻ không tự nhiên, không biết nói gì thêm.
“Cô đi về đi”. Bách Hợp gỡ tay của cô ta rồi kéo ra ngoài. Cho dù Quý Nguyệt dùng tay gắt gao ôm chặt lấy song sắt, nhưng sức lực của cô ta nào có thể bì với sức của Bách Hợp, cho nên vẫn bị Bách Hợp kéo ra được, đẩy cô ta ra ngoài.
“Mở cửa, mở cửa mau. Mẹ, con vốn là con gái của mẹ mà. Mẹ, con đói bụng. Mẹ, mẹ đừng đối xử với con như vậy mà!!” – Quý Nguyệt liều mạng muốn phá mở cái khóa kia, nhưng không biết Taylor động tay động chân thế nào vào cái khóa nên để mở khóa phải có thủ tục quét hình mở khóa qua radar. Quý Nguyệt làm thế nào cũng không mở được khóa, chỉ có khóc lóc hô hào van xin. Thấy van xin nài nỉ không hiệu quả, vì chẳng thấy động tĩnh nào của Bách Hợp cả, Quý Nguyệt đen mặt: “Bà phải ngồi tù những mười năm, giờ vẫn chưa mãn hạn tù mà đã có mặt ở đây, có phải bà vượt ngục hay không?? Bà không cho tôi vào, không sợ tôi tố cáo bà ư?”
“Người đáng bị tố cáo là cô mới đúng” – Bách Hợp nghe thấy Quý Nguyệt thốt ra những lời lẽ ấy, bèn cười nhẹ – “Cô đừng có quên, kẻ đâm chết người lúc trước, là cô, chính cô chứ không phải tôi”.
“Nói bậy!! Bà không có chứng cứ!!” – Quý Nguyệt đập tay lên cửa, khóc ầm lên –“Vì cái gì mà bà muốn đối xử với tôi như vậy, vì cái gì hả? Không phải trước kia mẹ rất yêu con à? Mẹ, vì cái gì mà mẹ lại thay đổi, con vẫn là con gái của mẹ mà”. Cô ta khóc lóc nỉ non, so với thái độ hung hãn vừa nãy thì có vẻ yếu đuối vài phần, khiến cho Bách Hợp đang muốn bỏ đi thì đột nhiên cảm thấy đau lòng, cảm giác phảng phất như không nhịn được muốn thò tay mở cửa, nhưng rồi đột nhiên lại trào lên cảm xúc oán hận vô cùng, chỉ muốn mở cửa ra để tát cho Quý Nguyệt một cái. Loại cảm giác bản thân mình không khống chế được cảm xúc thật sự vô cùng nguy hiểm, Bách Hợp cau mày ôm ngực một lúc, quay đầu lại đã thấy Taylor vẻ mặt mờ mịt đứng ở xa. Cô bé cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống che mất khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay của cô bé, chỉ thấy được cái cằm mảnh khảnh trắng đến kinh người kia thôi.
Trong tay cô bé cầm một cái điều khiển, nhẹ nhàng nhấn nút, âm thanh của dòng điện vang lên “tanh tách”, Quý Nguyệt vẫn còn đang nắm chắc đôi tay trên cửa sắt bỗng nhiên cảm thấy run rẩy, cơ hồ bị điện giật tóc dựng dứng, cuối cùng nằm xụi lơ trên mặt đất. Cửa sắt này được lắp đặt chế độ điện giật vì tránh một vài phiền toái không cần thiết, Taylor cài đặt hệ thống vì sợ một ít kẻ vô gia cư thấy người ở nơi này là hai nữ nhân độc thân giàu có mà sinh ra ác ý, không nghĩ tới lần đầu tiên dùng lại dùng trên người Quý Nguyệt.
“Cút đi, ở đây không có mẹ của cô” – Taylor ngẩng đầu lên, cái cằm buộc được cực nhanh, chậm rãi đi qua bên này, ánh mắt âm tàn ngoan lệ: “Tới lần nữa, tôi sẽ giết cô”.
Cô bé này không phải là người hay đùa, bởi vì Bách Hợp đã thấy trong mắt cô bé có thêm vài phần sát ý. Một cô bé tùy ý thích gì làm nấy, tuyệt nhiên sẽ không vì hù dọa người khác mà buông lời uy hiếp, mà chính xác là nói cái gì làm cái đó. Bách Hợp bây giờ vốn giữ khoảng cách với Quý Nguyệt, không muốn có liên hệ gì với cô ta, nhưng không thể tước đi mạng sống của cô ta, nếu nhỡ ra tình mẫu tử trong Quý Bách Hợp nguyên chủ mà bột phát, thì có thể sau khi trở về không gian kết quả sẽ là không hoàn thành nhiệm vụ mất.
“Cô đi đi, chúng ta sớm đã cắt đứt quan hệ. Nếu cô còn đến đây tiếp tục dây dưa, tôi có thể đăng báo công bố việc tôi với cô không còn quan hệ mẹ con nữa” – Bách Hợp lạnh lùng nói với Quý Nguyệt đang bị ngã ngồi trên mặt đất. Quý Nguyệt vừa mới bị điện giật xong, tay chân còn tê dại chưa linh hoạt. Lúc này cô ta mới run rẩy bò dậy, cũng không dám thò tay cầm lại cánh cửa sắt kia, dù sao cảm giác bị điện giật cũng chẳng hay ho gì. Cô ta dùng ánh mắt phức tạm nhìn Bách Hợp, miệng rít gào: “Bà sẽ hối hận, bà sẽ phải hối hận”. Nói xong những lời này, cô ta chạy nhanh như một cơn gió, đầu cũng không thèm ngoái lại.
Bách Hợp chẳng thèm để ý, đóng cửa lại. Lúc quay lại cô thấy Taylor đang cúi đầu không nói lời nào, vừa định hỏi cô bé này vài câu thì thấy Taylor ngẩng đầu lên, sắc mặt mê man: “Quý, trên đời này có đồ vật nào mà không thể chia lìa?” – cô bé mím môi nói tiếp: “Phân tử ion có thể chia tách, con số cũng có thể chia, công thức cũng có thể chia, thậm chí thân thể con người yếu ớt cũng có thể chia tách. Chẳng lẽ có cái gì đó không thể chia tách được hay sao?”
Ở cùng với Taylor một thời gian dài, Bách Hợp biết thật ra ngoại trừ việc suy nghĩ trong đầu Taylor khác hẳn với người bình thường, nhưng bản tính của cô bé vô cùng đơn thuần. Cái mà người đời gọi là sát nhân, đơn giản chỉ vì người ta làm cho cô bé cảm thấy tâm trạng không tốt, hoặc là cô bé coi người ta thành quân cờ ngẫu nhiên, ví dụ là nhân tố hoàn thành bức họa. Hay đơn giản lý do cô bé muốn giết mình hồi trước là vì chính mình dính một ít mùi thơm nhàn nhạt trên người Quý Nguyệt làm cô bé không thoải mái.
Taylor không hề bị đạo đức xã hội ràng buộc, không những vậy, cô bé này vô cùng thông minh, thực tế người như Taylor vô cùng nguy hiểm. Nếu dùng lời nói của bác sĩ tâm lí thời hiện đại, có lẽ cô bé này ở một mặt tâm lý khác đã từng bị thiếu thốn tình yêu. Cô bé không có nhiều tình cảm, bởi vì cô bé không biết yêu là cái gì, thậm chí cả bản thân mình cũng không thèm yêu, ví dụ điển hình thời gian ở trại giam, Taylor coi ngón tay mình làm bút vẽ, máu làm màu vẽ là đã thấy được rồi. Cô bé không coi tính mạng người khác thành một sự việc gì to tát, vì ngay từ đầu trong thâm tâm cô bé đều không coi trọng chính bản thân mình. Nếu hình dung thế giới quan của Taylor trở thành một thế giới có hình dạng nhất định, thì từng cá thể chỉ là một hạt nguyên tử, hạt này biến mất thì có vài hạt lại phân rã ra thêm. Chính vì tâm tư Taylor ở phương diện này vô cùng đơn thuần, nên mới hỏi Bách Hợp những câu như vậy. Bản thân Bách Hợp cũng không thấy kỳ quái, vì thời điểm hai người trở thành bạn đến nay, Bách Hợp chỉ có thiết kế trận pháp khiến cho Taylor thấy hứng thú. Còn lại ở những mặt khác, Taylor hình như coi Bách Hợp trở thành một cá thể có thể cho tiếp xúc với những thứ cô bé sở hữu, ví dụ như tóc, hay là đôi mắt.
“Taylor, có nhiều thứ có thể chia tách, nhưng sau khi chia ra lại không còn là nguyên bản của nó nữa. Giống như đóa hoa này, nhóc xem, đây là một đóa hoa nguyên bản, nhưng nếu chia nó ra” – Bách Hợp vừa nói, vừa tiện tay hái xuống một bông hoa tường vi, tách lấy hai mảnh cánh hoa, xòe tay để cho gió thổi cánh hoa bay tán loạn – “Nó không phải là đóa hoa nữa, mà trở thành cánh hoa. Con số sau khi chia cũng là con số, nhưng không còn là số bị chia ban đầu; công thức chia xong đại biểu đã không còn ý nghĩa ban đầu. Thân thể con người vô cùng yếu ớt, nhưng mà lúc thân thể khỏe mạnh là một cơ thể còn nguyên tính mạng, biết cười biết khóc, thân thể chia lìa rồi thì thành một đống thịt thối mà thôi, nhóc hiểu không?”
Bách Hợp kiên nhẫn giải thích, Taylor vẻ mặt cái hiểu cái không hiểu. Nhưng mà vốn cô bé rất thông minh, nên cô bé đã suy nghĩ thấu đáo ý tứ của Bách Hợp rất nhanh, cô nàng nhếch nhếch khóe miệng: “Quý, ý của cô là tôi không nên giết người nữa à?”