Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 237
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 237 - Bạch mã hoàng tử 2
Tình tiết vở kịch sau đó chính là cuối cùng Ôn Bách Hợp lấy Lưu Viễn Tề, Đường Ân đành phải buông tay, theo quyết định của cha mẹ cưới vợ, sau khi kết hôn Ôn Bách Hợp sống không tốt lắm, cha mẹ Lưu Viễn Tề đồng ý cho cô vào cửa là vì nể mặt nhà họ Đường, nhưng trong lòng cũng không xem trọng cô, dù sao một cô gái quá cuồng dại sẽ cho người ta cảm giác vô cùng thấp kém, sự si tình của Ôn Bách Hợp khiến người nhà họ Lưu không tôn trọng cô, cuộc sống sau khi kết hôn Lưu Viễn Tề thực sự hòa nhã phóng khoáng, thế nhưng mà hai vợ chồng lại xa lạ, không thân mật. Lưu Viễn Tề quá tốt bụng, nhà họ Lưu không phải gia đình giàu có, nhưng khi thấy người ăn xin anh ta sẽ tận tình giúp đỡ, thấy các cô gái sa ngã sẽ sắp xếp chỗ cho họ, thấy người đau khổ sẽ an ủi, anh ta suy nghĩ cho tất cả mọi người nhưng lại không quan tâm đến vợ của mình.
Sau khi kết hôn, Ôn Bách Hợp chung sống với cha mẹ Lưu Viễn Tề không tốt lắm, bà Lưu tính cách hà khắc, thấy Ôn Bách Hợp không có nhà mẹ đẻ, thường xuyên bắt nạt xỉ nhục cô, cuộc sống như vậy Ôn Bách Hợp cắn răng nhẫn nhịn, trong lòng vô cùng đau khổ. Trái lại, Đường Ân càng tiến xa trên con đường làm quan, lúc đầu anh còn có thể liên lạc với Ôn Bách Hợp, nhưng sau đó anh bận việc, sau khi lập gia đình Ôn Bách Hợp vốn không muốn liên lạc với anh. Thế nhưng mà sự đau khổ trong cuộc sống và sự không thoải mái sau khi lập gia đình khiến cô thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Đường Ân. Lần nào Đường Ân cũng kiên nhẫn động viên cô, cô vốn cho rằng lúc mình có cả tình yêu và tình bạn thì trong một lần không lâu sau đó, lúc cô tìm Đường Ân khóc lóc kể lể, nói ra bản thân muốn chết, Đường Ân vì an ủi cô, trên đường anh đi đến bị người khác ám sát.
Đường Ân không chết, nhưng phải trả cái giá lớn là một cái chân. Anh còn trẻ như vậy, kế thừa vị trí của cha anh, con đường phía trước rộng mở, anh là nghị viên nổi tiếng cả nước, anh vốn có tiền đồ tốt lại bị hủy trong tay Ôn Bách Hợp trong tay. Người nhà họ Đường không ai tức giận mắng Ôn Bách Hợp, họ chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Ôn Bách Hợp chịu không được sự khiển trách này, lúc cô muốn tìm Lưu Viễn Tề nói sự sợ hãi trong lòng mình, lại vô tình phát hiện Lưu Viễn Tề không thích cô, người Lưu Viễn Tề thích là một cô gái anh ta thềm mếm hồi đại học. Nhưng bởi vì lúc trước Đường Ân nhúng tay khiến hai người bị ép xa nhau, để anh ta và Ôn Bách Hợp thành đôi.
Việc này trở thành khúc mắc của Lưu Viễn Tề, cho nên sau khi kết hôn anh ta lạnh nhạt với Ôn Bách Hợp, anh ta không đành lòng tổn thương Ôn Bách Hợp, chỉ có dùng phương pháp như vậy để lạnh nhạt với cô.
Sau khi biết Đường Ân trở thành người tàn tật vì mình, biết người mình yêu nhiều năm không yêu mình, dưới sự bứt rứt Ôn Bách Hợp chọn cái chết.
Lúc Bách Hợp nhập vào xác chính là lúc Ôn Bách Hợp vừa mới lớn, khăng khăng muốn chuyển khỏi nhà họ Đường, là lúc Ôn Bách Hợp mới lên đại học, sau khi Lưu Viễn Tề nhiệt tình giúp Ôn Bách Hợp cầm hành lý, Ôn Bách Hợp đã yêu chàng trai ấm áp đó, từ đó dường như bị hãm sâu.
Bách Hợp thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ buồn rầu. Sự chán nản và sợ hãi còn sót lại trong lòng Ôn Bách Hợp, cô ấy quá yếu ớt, thậm chí sau khi biết mình sai, cô ấy vẫn không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, cô ấy giống như không có mục đích, cũng không có mục tiêu, điều này khiến Bách Hợp cảm thấy hơi khó xử.
Vừa tiếp nhận xong nội dung câu chuyện, Bách Hợp đang nằm trên ghế sa lon xoa đầu mình thì tiếng mở khóa cửa ra vào đột nhiên truyền đến, người cô cứng đờ, còn chưa kịp quay đầu đi, cửa đã mở ra rồi, chìa khóa bị người bỏ vào chiếc tủ nhỏ bằng trúc màu xanh lam bên cạnh cửa, giọng của Đường Ân vang lên: “Đau đầu hả?” Giọng anh hơi trầm, hành động làm ầm ĩ muốn chuyển ra ngoài gần đây của Ôn Bách Hợp khiến anh chịu chút áp lực, nhất là bây giờ chính là thời điểm quan trọng gia nhập con đường làm quan của Đường Ân, khoảng thời gian của Đường Ân vô cùng ngắn, người khác học tiểu học đến đại học mất mười sáu năm, nhưng anh chỉ dùng mười năm để hoàn thình, hai năm tiếp theo học xong nghiên cứu sinh và lấy học vị tiến sĩ, bởi vì nguyên nhân sợ Ôn Bách Hợp ở nhà họ Đường mà không có anh sẽ cảm thấy không dễ chịu, thậm chí anh còn từ chối việc cha mẹ sắp xếp ra nước ngoài du học cho anh.
Tuy anh tư chất thông minh, thế nhưng mà chỉ dùng khoảng thời gian ngắn như vậy để hoàn thành việc học, thật ra mỗi ngày thứ anh phải trả giá cũng rất nhiều.
Trong nội dung câu chuyện, Ôn Bách Hợp cũng từng bị ốm, một khi ốm là mười ngày, cậu ấm chưa bao giờ xuống bếp, xuất thân phú quý thực sự có thể nói là mười ngón không dính nước lại xuống bếp học nấu cơm vì Ôn Bách Hợp, cuối cùng đóa hoa nuông chiều trong lòng bàn tay lại lớn lên bị người khác bẻ mất, trong khoảnh khắc này Bách Hợp dường như hơi thông cảm với Đường Ân. Lúc cô nhập vào xác chính là lúc Ôn Bách Hợp đã bị bệnh bốn năm ngày, lúc này Đường Ân mới bước chân vào con đường làm quan, đi theo cha làm trợ lý, những điều phải học mỗi ngày nhiều như núi, cũng vất vả vì anh còn có thể chạy đến bên này chăm sóc Ôn Bách Hợp cô.
“Vâng.” Bách Hợp khẽ lên tiếng, cơ thể này lớn lên yều kiều, lúc nói chuyện giống như ngậm đường kẹo, mềm mại khiến người ta cũng cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Cô vừa nói xong, Đường Ân cũng thay dép xong, để đồ trong tay sang bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Bách Hợp, đưa tay day thái dương cho cô, ngón tay anh có vết chai, Đường Ân là người quản lý tương lai của nhà họ Đường, thứ anh học khẳng định không chỉ có các nghiệp vụ mà thôi, anh còn phải học các kiến thức cận chiến (đánh nhau giáp lá cà), súng ống….., vết chai trên tay anh chắc là thứ lưu lại do luyện tập gì gì đó.
Đường Ân lực xoa rất tốt, xoa khiến đầu Bách Hợp đau đớn bởi vì vừa mới tiếp nhận tình tiết câu chuyện cảm thấy đỡ đi, cô mở mắt, thấy Đường Ân ngồi ở tay vịn ghế sô pha bên cạnh, nửa người vừa nhổm dậy, muốn mở miệng nói chuyện, Đường Ân đã ấn cô ngồi lại trên ghế sa lon: “Ngủ một lát đi, cơm trưa rất nhanh sẽ làm xong, anh mua cá, cá hấp được không?” Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng không phải quá vui vẻ, nét mặt lộ vẻ lạnh nhạt, điều này khiến Bách Hợp thấy kì lạ không thích.
Trong trí nhớ, chủ nhân cũ của cơ thể này thật ra không thích ăn cá nhất, bởi vì cô ghét cá có mùi tanh, cho dù là xử lý tốt đi nữa, cô cũng không thích. Có lẽ Đường Ân cũng không thích lắm, thế nhưng mà sau khi cha mẹ Ôn Bách Hợp gặp chuyện không may, cá hấp là món xuất hiện nhiều nhất trong nhà họ Đường, Đường Ân tỏ ra rất thích Ôn Bích Hợp, không có khả năng không để ý đến điều này, điều quan trọng nhất là thật ra Bách Hợp rất thích ăn cá hấp, nhất là cá biển, cô thích cá biển nhất, câu chuyện đầu tiên khi cô đi vào biển khơi rộng lớn, có thể nói là lần Bách Hợp cảm thấy hạnh phúc nhất, nếu lần đó không xuất hiện bất ngờ – Lý Yến Tu.
Nghĩ đến mấy điều đó, nét mặt Bách Hợp lộ vẻ buồn rầu, Đường Ân liếc nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, nhưng không lên tiếng, chỉ tự mình đứng dậy cầm nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị đến phòng bếp, lúc gần đi quay đầu nhìn chằm chằm Bách Hợp nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, chú ý thân thể mình.”
Vừa mới tiếp nhận nội dung câu chuyện vốn khiến Bách Hợp vô cùng khó chịu, nhưng thấy Đường Ân không có ý muốn mình giúp, do dự một chút, vốn là muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng lại bất giác ngủ thiếp đi. Cô bị mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn làm tỉnh lại, Đường Ân đang bày đồ ăn, dáng người cao gầy xuất hiện trong phòng bếp lộ ra cũng không đột ngột, lúc này ống tay áo sơ mi anh đã xắn lên để lộ ra cổ tay rắn chắn, cổ áo cũng cởi ra hai nút, xương quai xanh như ẩn như hiện, yếu hầu thỉnh thoảng chuyển động, cho người ta một gợi cảm giống như là cấm dục.
Ngày hôm qua chưa kịp quan sát anh, lúc này mới phát hiện Đường Ân đeo mắt kính màu vàng, thoạt nhìn rất tao nhã, khiến người khác dễ sinh ra ấn tượng tốt với anh. trong nháy mắt Bách Hợp vừa mở to mắt, Đường Ân đã quay đầu lại, khóe miệng ý mang ý cười như có như không, dịu dàng hỏi: “Đói bụng không?”
Bách Hợp khẽ gật đầu, vừa định đứng dậy, Đường Ân đã quay người nâng nửa người trên của cô, nửa ôm nửa bồng kéo cô lên, giúp cô ngồi xuống trên mặt ghế, trên bàn bày ba đĩa thức ăn và một bát canh, nhưng bát đũa chỉ lấy một bộ, hiển nhiên không có ý muốn ăn cùng cô.
“Anh đã bảo người gọi điện thoại cho Lưu Viễn Tề, anh ta nói chậm nhất buổi tối sẽ đến thăm em, đồng ý với anh, sau này đừng làm tổn thương thân thể mình như thế nữa được không?” Khóe miệng Đường Ân mang ý cười, nhưng ý cười đó không đạt tới đáy mắt, bởi vậy ánh mắt của anh lộ vẻ hơi lãnh đạm, điều này hoàn toàn không giống như là một đàn ông đang đắm chìm trong bể tình, ngược lại lộ ra vẻ lý trí tỉnh táo. Bách Hợp sửng sốt một chút, lúc phục hồi lại tinh thần mới khẽ gật đầu, chiếc đũa chạm vào món cá hấp đầu tiên.
Đường Ân làm cá mú hoa nâu hấp, không biết anh ta làm như thế nào, hương vị kia khiến Bách Hợp không dừng lại được, lúc này cô không biết trong lòng nguyên chủ nghĩ như thế nào, cô ấy yêu Lưu Viễn Tề, không cam lòng người anh ta yêu không phải mình, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Đường Ân, bản thân nguyên chủ không biết nên chọn bạch mã hoàng tử nào, trong lúc nhất thời Bách Hợp cũng do dự, dứt khoát đem mấy chuyện buồn phiền này suy nghĩ sau.
Cô không nhìn thấy lúc cô đem đũa hướng về muốn cá hấp, ánh mắt Đường Ân đầu tiên là hơi lóe lên, sau đó kính mắt màu vàng che dấu, ánh mắt bắt đầu ảm đạm, trở nên hơi buồn bã không hiểu, khiến người ta không rõ suy nghĩ cất dấu trong mắt của anh.
“Ăn ngon không?” Anh nói xong chuyện Lưu Viễn Tề, quay đầu lại bắt đầu hỏi Bách Hợp thức ăn hợp khẩu vị hay không, Bách Hợp khẽ gật đầu, còn chưa mở miệng, Đường Ân đã đứng lên đi về phía phòng bếp: “Ăn nhiều một chút, chăm sóc cơ thể.” Anh đứng cạnh cửa phòng bếp, nhịn không được lại quay đầu lại nhìn chằm chằm Bách Hợp, hạ mí mắt, gương mặt khôi ngô không chút cảm xúc nhìn bóng lưng Bách Hợp, bởi vì nguyên nhân vị trí anh đứng ngược sáng, chỗ dưới mắt bị sợi tóc tạo ra bóng mờ, chỉ thấy sống mũi và bờ môi đẹp mắt sáng bóng màu hồng phấn.