Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 217
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 217 - Nữ vương và tiểu bạch hoa 6
Cô không biết sau khi mình ra khỏi phòng thì điện thoại di động lại kêu lên. Là Đỗ Tiệm Vũ gọi lại, gã đợi một lúc nhưng bởi vì Bách Hợp không gọi lại cho anh nên Đỗ Tiệm Vũ không đợi được. Trước kia nếu như gã cố ý dùng thủ đoạn cúp điện thoại của Tần Bách Hợp thì nhất định cô sẽ nhanh chóng gọi lại. Cho dù Đỗ Tiệm Vũ giả vờ tín hiệu không tốt, không nhận được thì cô cũng sẽ một mực không ngừng gọi. Từ hôm qua đến giờ Bách Hợp giống như là biến thành một người khác vậy. Ngày hôm qua gã gọi điện thoại nhưng người đàn bà chết bầm này dám không nhận. Hơn nữa hôm nay nói là ở ngoại ô, nếu theo tính cách của cô ta chắc chắc phải hết sức đau lòng rồi nói cho mình tiền thuê một căn hộ, sau đó mình phải cự tuyệt mới được.
Như vậy có thể thể hiện ra tính cách đặc biệt của mình, cô ta nhất định sẽ nhìn trúng mình vài phần, tiểu thư nhà có tiền đều thích kiểu như vậy. Một chiêu này của Đỗ Tiệm Vũ bách phát bách trúng, chỉ cần người khác cho gã chuyện tốt như vậy nhưng gã kiên cường từ chối sẽ khiến ấn tượng của người khác đối với gã sẽ trở nên cực tốt. Quan trọng hơn nữa bởi cha mẹ cho anh bộ dạng bên ngoài nhìn thành thực, sáng sủa, dường như chưa bao giờ có người hoài nghi gã. Nhưng lúc này Bách Hợp lại không cắn câu, cô ta thật như không nghe được ý của mình vậy. Lúc này Đỗ Tiệm Vũ không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải tại mình nói quá khó hiểu hay Bách Hợp quá ngu xuẩn cho nên nghe mà không hiểu.
Đỗ Tiệm Vũ chuẩn bị một lần nữa gọi điện thoại cho Bách Hợp, chuẩn bị thật tốt một lần nữa những lời cần nói. Dĩ nhiên lần này anh sẽ không nhắc gì đến việc đi mua đồ ăn hay phải gặp cô nữa, trong lòng gã đã soạn sẵn nội dung nhưng lúc gọi điện cho Bách Hợp lần nữa thì cô lại không nghe điện thoại. Đỗ Tiệm Vũ hận đến mức suýt nữa ném điện thoại di động xuống mặt đất. Sáng hôm nay gã bị hành vi của Bách Hợp khiến phát lửa giận trong lòng. Trong lòng anh không khỏi hoài nghi có phải Bách Hợp đã nhìn ra cái gì hay không nhưng ý nghĩ này vừa xông lên đầu thì lại bị Đỗ Tiệm Vũ bác bỏ theo bản năng. Dẫu sao Tần Bách Hợp đã bị cha mẹ cưng chiều đến không biết trời cao đất rộng gì, gã quả thực không tin Tần Bách Hợp qua quá trình trao đổi như vậy có thể phát hiện ra bộ mặt thật của gã.
Lúc Bách Hợp xuống lầu ăn cơm, thấy cô xuất hiện, vị quản gia của Mục Kiêu giống như không bao giờ lộ ra vẻ gì trong nháy mắt lại ngẩn người. Lúc biết Bách Hợp muốn ăn cơm, ông ta chào một cái, lại nhìn Bách Hợp một cái rồi mới bảo người giúp việc xuống nhà bếp bưng đồ ăn lên.
Mục Kiêu tuổi còn quá trẻ nhưng đã thừa kế toàn bộ gia sản của nhà họ Mục, mọi thứ ăn ở của anh đều hết sức xa hoa. Mỗi ngày ba bữa ăn đều có chuyên gia xử lý, trong phòng bếp dù là thợ làm bánh hay các loại đầu bếp khác cũng đều là bậc cao cấp. Mỗi công việc đều có người am hiểu đảm nhiệm. Mục Kiêu không thiếu tiền, tất cả chỉ cần hưởng thụ tốt nhất. Lúc Bách Hợp nhìn thấy bữa ăn sáng nhìn như đơn giản nhưng lại vô cùng tuyệt vời thì cả người cũng hoàn toàn buông lỏng.
“Phu nhân, sau khi ăn sáng xong sẽ ra ngoài ạ?” Quản gia cung kính bưng lên một ly cà phê, mắt nhìn thẳng Bách Hợp một cái. Mặc dù Mục Kiêu cưới Tần Bách Hợp nhưng ngày thường cũng không hạn chế cuộc đời tự do của cô. Trên thực tế mặc dù anh cưới Tần Bách Hợp nhưng cũng không hạn chế cô chơi bời, cho dù giữa cô và Đỗ Tiệm Vũ có quan hệ đó thì Mục Kiêu cũng không quản, chỉ cần không làm loạn tới mức lớn chuyện thì anh liền mắt nhắm mắt mở. Từ trong nội dung câu chuyện có thể nhìn ra mặc dù Tần Bách Hợp và Đỗ Tiệm Vũ thực sự xảy ra quan hệ nhưng anh cũng coi như không biết, nguyên nhân cuối cùng hai người ly dị ngoại trừ bởi Tần Bách Hợp ngu ngốc, bị người ta để lại chứng cứ còn có nguyên nhân cô ấy dại dột bị Phương Xảo Tâm tính toán. Xem ra đối với Mục Kiều thì sợ rằng việc Tần Bách Hợp ngu xuẩn so với việc cô cũng người đàn ông khác xảy ra quan hệ càng làm cho anh không thể chịu đựng.
“Tôi muốn đi ra ngoài.”. Suốt ngày bị vây hãm ở nhà, Bách Hợp đã tới cái thế giới này hai ba ngày nhưng lại chưa hề bước chân ra khỏi cửa, lúc này đã ăn uống no đủ, trên người cũng có chút khí lực, đầu cũng không còn đau đớn như trước nữa. Nghe được câu hỏi của quản gia, cô do dự một chút, hay là cứ chuẩn bị đi ra ngoài. Quản gia gật đầu một cái, một mặt nhẹ giọng bảo cô giúp việc báo tài xế chuẩn bị xe, một mặt thần thái cung kính đưa mắt nhìn Bách Hợp sau khi để ly cà phê xuống lại đi lên lầu.
Trên lầu, điện thoại trong phòng lúc này đang liều mạng kêu. Trước kia nguyên chủ thích nghe tiếng vi-ô-lông-xen, lúc này nghe trong phòng yên tĩnh có một loại cảm giác chói tai. Bách Hợp không hoảng hốt, không vội vàng, thay giày đi vào phòng, thấy phía trên hiện tên người gọi, cái tên sinh viên tình nguyện đang không ngừng được lóe lên. Tần Bách Hợp rất thích Đỗ Tiệm Vũ, cũng chính vì vậy cô sợ bất cứ hành động nào của mình bị Mục Kiêu biết sẽ gây bất lợi cho Đỗ Tiệm Vũ, ngay cả tên của anh cũng không dám lưu, chỉ dám cất lên tiếng gọi sinh viên tình nguyện ngọt ngào. Nhưng lúc Bách Hợp nhìn thấy cái tên ngày trong lòng chỉ có nỗi chán ghét không nói ra được. Điện thoại cô cầm trên tay trong chốc lát đã im lặng.
Lúc này Bách Hợp thấy phía trên đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ, từ lúc cô ăn điểm tâm đến giờ Đỗ Tiệm Vũ không ngừng gọi điện cho cố. Lúc Bách Hợp đang cau mày thì điện thoại lại reo, âm nhạc du dương khiến cho Bách Hợp có chút không chịu được, một mặt chịu đựng phiền bấm nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Hợp, em đi đâu vậy?” trong lúc nhất thời Đỗ Tiệm Vũ không nghĩ tới lần này gọi điện thoại cô lại nghe máy, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại có chút nổi giận: “Em có biết là anh sẽ lo lắng cho em, sợ em xảy ra chuyện không? Em có biết trong lòng anh khó chịu biết bao nhiêu không?”
“Em ở trong nhà mình thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Bách Hợp một câu đã chặn Đỗ Tiệm Vũ lại, lập tức có chút cứng họng. Ngày trước gã giả vờ không biết Tần Bách Hợp đã có gia đình nhưng thật ra thì trong lòng rất rõ ràng, cũng biết trong lòng Tần Bách Hợp vô cùng sợ hãi người chồng kia. Trước kia chỉ cần gã giả vờ lo lắng cho Bách Hợp thì cô ta nhất định hết sức cảm động, nói không ra lời, có lúc nhìn thấy mặt cô ta thấy bộ dạng cô ta khi nhắc tới gia đình thì viền mắt liền ửng đỏ, Đỗ Tiệm Vũ cho rằng mình cố ý nói lo lắng cho cô ta thì chắc Bách Hợp sẽ hết sức cảm động, ai ngờ bị cô hỏi ngược lại mới nhớ tới việc mình vì giả vờ chân thành nên không hỏi thăm gì về gia đình cô cả, lúc này làm gì có lời nào có thể nói ra đây.
“Thấy lâu như vậy mà em không nghe điện thoại, anh chỉ lo lắng cho em mà thôi, chẳng lẽ em còn nghĩ rằng anh hại em sao?” Bị Tần Bách Hợp dỗ dành lâu, trước kia Đỗ Tiệm Vũ còn tưởng rằng các thiên kim đại tiểu thư tính tình đều kỳ lạ, không nghĩ tới còn có loại ngu xuẩn như Tần Bách Hợp vì vậy cảm giác tự ti với cô vốn có trong lòng qua thời gian dài lúc này đã trở thành tự đại vô cùng. Nói mấy câu thì giọng liền thay đổi, rất sợ Bách Hợp hỏi lại mà mình không thể trả lời nên anh lại đổi sang đề tài khác: “Cuối tuần em không đến, Tiểu Hợp, trong nhà đã xảy ra chuyện gì à?”
Bách Hợp cầm điện thoại di động vào phòng thay quần áo, không có nghe được câu này của Đỗ Tiệm Vũ. Thấy cô không nói gì Đỗ Tiệm Vũ cho rằng cô đang thương tâm đến không nói ra lời, trong lòng suy đoán có phải Bách Hợp bị Mục Kiêu ngược đãi hay không vì vậy đoán rằng thời cơ tốt để an ủi cô, rồi lớn tiếng nói: “Hôm nay chúng ta đi ra ngoài đi, Tiểu Hợp, anh muốn muốn gặp em, anh Tiệm Vũ của em muốn gặp em!”
Trước kia lúc gã dùng giọng điệu như vậy là lúc Tần Bách Hợp cảm động nhất cũng thích nhất, ai ngờ lúc này biểu diễn lâu như thế, vẻ mặt của Đỗ Tiệm Vũ lúc này ngay cả chính anh cũng không nhịn được sẽ cảm động nhưng Bách Hợp không hề để ý. Gã cố nén lửa giận trong lòng, lại hỏi một lần nữa, lúc này Bách Hợp tìm được quần áo mình cần, mặc vào thật tốt mới lần nữa cầm điện thoại lên: “Anh vừa mới nói gì?”
Đỗ Tiệm Vũ nén một bụng lửa trong lòng, quyết định sau khi gặp mặt phải làm mặt lạnh với Bách Hợp một phen, lúc này mới nhịn lại, nói lại lần nữa:
“ Có phải nhà em đã xảy ra chuyện gì hay không? Hôm nay hãy ra ngoài gặp nhau đi” Gã vốn là một người diễn rất tốt nhưng sau mấy lần đang nói chuyện mà không được người khác để ý thì lúc này đã hết kiên nhẫn, khi mở miệng nói chuyện trong khẩu khí có vài phần không nhịn được: “Em yên tâm, dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ đứng bên cạnh em”
“Chuyện riêng của em không liên quan gì tới anh cả” Bách Hợp không khách khí cãi lại Đỗ Tiệm Vũ một câu. Trước kia nguyên chủ quá nghe lời khiến cho anh được lợi còn khoe mẽ, cầm tiền của Phương Xảo Tâm để quyến rũ nguyên chủ lại vẫn dám phách lối, càn rỡ với người khác như vậy. Trong lòng Bách Hợp biết, lúc này cho dù mình có bực mình đối với Đỗ Tiệm Vũ thì anh ta cũng phải im hơi lặng tiếng. Nếu như vậy thì không có lý nào cô phải nhẫn nhịn, dứt khoát khiến cho Đỗ Tiệm Vũ nghẹn đến đỏ mắt rồi mới chậm rãi nói: “Anh còn có việc gì không? Nếu không thì em cúp máy đây.”
“Hôm nay em định làm gì thế?” Quả nhiên Đỗ Tiệm Vũ nhẫn nhịn lại hỏi một câu. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi: “Em muốn đi dạo phố…”
“Đi mua sắm sao? Em đã có quá nhiều đồ rồi, mua nhiều như vậy em cũng không thể dùng hết, không bằng có nhiều tiền thì quyên góp cho viện dưỡng lão để cho các cụ ông cụ bà nhận được một chút ấm áp”. Đỗ Tiệm Vũ lại dạy bảo cô vài câu, lúc này Bách Hợp hoàn toàn chán ghét liền nói: “Đỗ Tiệm Vũ, tôi dùng là tiền của tôi, anh có đem toàn bộ tiền của mình đi quyên góp cũng không liên quan gì đến tôi.” Cô nói xong lời này thì dứt khoát cúp điện thoại của Đỗ Tiệm Vũ, cũng kéo tên của anh cho vào danh sách đen.
Thời gian cả ngày cô đi dạo ở bên ngoài đường phố. Bách Hợp mua mấy thứ đồ trang sức, cho dù biết sau khi mình hoàn thành nhiệm vụ cũng không mang theo được những thứ này nhưng cô thích cái gì thì mua cái đó. Dù sao thì số tiền này là của nhà họ Tần, nếu như để sau này Phương Xảo Tâm tới tính kế thì chẳng bằng bây giờ mình tự quyết định theo ý mình. Trước kia nguyên chủ đã quá trung thực, quá đơn thuần