Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 209
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 209 - Liêu trai – Hoàng Cửu Lang (5)
Bách Hợp hỏi một câu khiến Hà Tử Tiêu á khẩu, đang hơi chột dạ, sau đó lại không kiên nhẫn nói: “Nữ tắc người ta, toàn hỏi việc đâu đâu, hôm nay ta và nàng là vợ chồng nhất thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu nương tử không muốn tương trợ vi phu, vậy đến ngày ta chặt đầu thì chính là ngày nương tử cùng vi phu chung phó Hoàng Tuyền.”
Bách Hợp cười mỉa, lườm một cái: “Chỉ sợ lang quân đã quên, thiếp và chàng chưa gặp cha mẹ, huống chi thiếp không phải là nhân loại, nếu lang quân gặp chuyện không may tất nhiên hồn quy địa phủ, có quan hệ gì tới thiếp đâu?” Nàng nói xong những lời này, thì thấy mặt Hà Tử Tiêu lúc xanh lúc trắng, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên trong lòng vừa sợ vừa giận, mắt Bách Hợp xoay tròn rồi mỉm cười nói: “Thiếp chỉ đùa lang quân một chút thôi, chẳng lẽ lang quân tưởng thật? Muốn có biện pháp à, ngược lại cũng không phải là không có, chỉ cần nắm giữ Tần Phiền lão tặc, không thể thiếu Cửu huynh hỗ trợ.”
Lúc đầu Hà Tử Tiêu nghe thấy Bách Hợp nói mình gặp xui không liên quan gì tới nàng thì không vui chút nào, tuy hắn biết rõ đạo lý vợ chồng vốn là đôi chim rừng, lúc đại nạn đến từng người bay đi, nhưng khhi nghe Bách Hợp nói như vậy vẫn vô cùng khó chịu, thầm nghĩ Cửu Lang phong hoa tuyết nguyệt như vậy mà có lẽ nhìn lầm người, mình gặp phải nữ nhân vô tình, nhưng khi nghe đến chuyện có thể giải quyết thì hắn cuống quít hỏi: “Có phương pháp nào có thể giải quyết?”
“Nghe nói Tần Phiền yêu thích tiểu quan, Cửu huynh lớn lên tuấn mỹ phi phàm, lại thân là hồ, nếu lang quân tặng cho lão thì nhất định Tần Phiền yêu thích không buông tay.” Bách Hợp nói đến chỗ này, Hà Tử Tiêu vô ý thức nói: “Khó mà làm được!”
“Vì sao không được? Lang quân không biết chứ, nếu là người và yêu, nam nữ âm dương bổ sung liền thôi, còn nếu Cửu huynh ta gặp phải người là nam tử thì sẽ bị hắn hút khô dương khí mà chết. Cửu huynh chỉ cần hút hết dương khí của Tần Phiền khiến cho lão không có sức đi hại lang quân nữa, thù cũ có thể tiêu, thù mới có thể báo, việc này thế là xong.” Bách Hợp nhớ trong kịch tình Hồ Tam Nương không hề nghi kỵ hai người này, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Hà Tử Tiêu càng thêm giá lạnh: “Thiếp cũng chỉ ra chủ ý thôi, lang quân làm hay không thì tùy.”
Hà Tử Tiêu vốn không phải là người quang minh lỗi lạc gì, huống chi hắn chỉ bị sắc đẹp của Hoàng Cửu Lang mê hoặc mà thôi, nếu ở trong không kịch tình Hoàng Cửu Lang cũng bị hắn tặng cho người khác, nếu thật sự yêu thì sao cam lòng tặng? Bách Hợp cũng không ngu như Hồ Tam Nương, khắp nơi vì Hà Tử Tiêu, nhưng sau khi đề điểm cho hắn, thấy hắn có vẻ khó chịu, giống như nửa muốn nửa không, không khỏi có chút xem thường, trong miệng lại ra vẻ hiếu kỳ hỏi: “Nghe Cửu huynh nói lang quân nguyên bản chính là danh sĩ Hà Tử Tiêu. Vì sao lại dương thọ chưa hết mà người đã chết?”
Nói như vậy Hà Tử Tiêu làm sao có thể trả lời Bách Hợp, hắn vì mạng sống mà phải dâng Cửu Lang tùy ý lão tặc Tần Phiền chà đạp, mà trong lòng cũng không đành lòng. Dù sao Cửu Lang và hắn có tình duyên kiếp trước, lúc này lại nghe Bách Hợp hỏi khiến mình không thể nói ra…, bởi vậy quăng tay áo đứng dậy: “Ta không muốn nói, nữ tắc người ta, đừng có mà tóc dài kiến thức đoản, ít miệng làm nhiều, đừng có hỏi.” Nói xong, quay người đi ra ngoài cả đêm chưa về.
Hắn có trở về hay không Bách Hợp mặc kệ, ngày thứ hai Hoàng Cửu Lang và Hà Tử Tiêu một trước một sau về, Hà Tử Tiêu liền quỳ xuống trước mặt Hoàng Cửu Lang.
Hoàng Cửu Lang kinh hãi, hỏi hắn sao thế? Hà Tử Tiêu nhìn Bách Hợp, Bách Hợp biết hắn cảm thấy chuyện này khó nói hi vọng mình nói thay hắn, nhưng lúc này sao Bách Hợp sẽ làm chuyện ngu thế, vờ không nhìn thấy ánh mắt của Hà Tử Tiêu, rồi quay mặt đi, Hà Tử Tiêu rơi vào đường cùng chỉ phải nói hết tính toán của mình ra: ” Tam nương nghĩ ra biện pháp, Cửu Lang, xin huynh giúp đỡ ta.”
Vừa mới nói xong, trên mặt Hoàng Cửu Lang lộ ra vẻ khó xử và nhục nhã, im lặng một lúc lâu rồi, nhìn Bách Hợp có vẻ oán trách: “Tam muội hồ đồ, sao nghĩ ra biện pháp như thế?”
Bách Hợp không hề bất ngờ Hà Tử Tiêu đẩy hết chuyện lên người mình, lần này nàng không có giống trong kịch tình nhận thay Hà Tử Tiêu, Hà Tử Tiêu còn muốn lợi dụng Hoàng Cửu Lang thì sao hắn dám làm cho Hoàng Cửu Lang oán hận hắn được? Bởi vậy lúc này nói là do Bách Hợp, quả nhiên hắn thấy Hoàng Cửu Lang trách tội Bách Hợp mà không phải mình, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Lang quân hỏi thiếp nghĩ biện pháp, thiếp chỉ thuận miệng nói mà thôi, lang quân giáo huấn rất đúng, thiếp nữ tắc người ta tóc dài kiến thức đoản, xác thực không nên nghĩ kế lung tung, Cửu huynh coi như là chuyện cười, không cần cho là đúng.”
Nàng vừa mới nói như thế khiến, Hà Tử Tiêu sốt ruột, lúc trước hắn mơ hồ mất mạng, thật vất vả mới được trọng sinh, con sâu cái kiến còn ham sống, hắn muốn quý trọng mạng sống không dễ có này, giờ hận Bách Hợp không nể mặt, mắt thấy không thoát được, kiên trì nói hi vọng Hoàng Cửu Lang hỗ trợ.
Hồ ly là súc vật, tuy nói tu luyện nhiều năm mới hóa thành người, trong chuyện nam nữ này cho dù súc vật giống loài người nhưng thực chất vẫn có chỗ khác nhau, lại không hề nghiêm cẩn như con người trừ phi như Bách Hợp dùng nguyên âm của bản thân tu luyện hồ tinh, đại đa số hồ tinh dựa vào hút dương khí của nam nhân cũng không để ý chuyện này.
Giờ này ái lang cầu khẩn trước mặt mình, tuy trong lòng Hoàng Cửu Lang hơi bất mãn, nhưng do dự một lát rồi sau đó vẫn mềm lòng mà đồng ý.
Hà Tử Tiêu thấy hắn đồng ý thì trong lòng vui vẻ, thấy chuyện giải quyết hơn phân nửa, nên rất áy láy với Hoàng Cửu Lang, sau đó đối với Bách Hợp người ra chủ ý này lại oán trách giận chó đánh mèo, hai người mượn cơ hội dạ đàm để ở riêng với nhau, Bách Hợp biết rõ hai người này muốn làm gì, chỉ giả vờ không biết.
Như hai người dự đoán, mượn nhân duyên Hà Tử Tiêu lúc trước, cuối cùng Hoàng Cửu Lang thành công đến quý phủ Tần Phiền, Bách Hợp vẫn ở trong nhà Hà Tử Tiêu, thỉnh thoảng nếu nhìn hắn không thuận mắt thì sử dụng pháp thuật mê hoặc hắn, rồi đánh hắn ta một trận, thời gian này Hà Tử Tiêu cảm giác trên người càng ngày càng khó chịu, tuổi cũng không lớn nhưng cả người mệt mỏi yếu ớt hơn. Bởi vì Hà Tử Tiêu trọng sinh, thái y Tề Dã Vương nghe nói việc này cũng thấy mới lạ, nhân lúc rảnh đến thư trai một chuyến, Tề thái y thủ đoạn cao minh, y thuật rất lợi hại, lúc này thấy Hà Tử Tiêu như thay đổi thành người khác, hỏi hắn mấy vấn đề mà vẫn trả lời trôi chảy, trong lòng ngạc nhiên vô cùng.
Chỉ cảm thấy thiên hạ to lớn, quả thực không thiếu cái lạ, Hà Tử Tiêu lại để cho Bách Hợp đi ra chào, nhân cơ hội này, Bách Hợp nhìn Tề thái y thôi miên hắn không đưa dược cho Hà Tử Tiêu nữa.
Hoàng Cửu Lang ở phủ Tần Phiền, được Tần Phiền sủng ái, cũng không chịu gặp thê thiếp, một ngày chỉ kề bên hắn, kể từ đó thời gian trôi qua thân thể lão yếu nhược, không mất bao lâu Tần Phiền hồn phách xuất thể, mặt xám như tro rồi. Thấy xảy ra sự cố, Tần Phiền cũng không có biện pháp đến phiền toái Hoàng Cửu Lang, hắn lợi dụng sự sủng ái của Tần Phiền lấy hết toàn bộ gia sản, sau này chuẩn bị ở trong thư phòng Hà Tử Tiêu.
Hà Tử Tiêu thấy Hoàng Cửu Lang trở về lại mang theo số tiền bạc lớn, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm động, màn đêm buông xuống tất nhiên là phong lưu ân ái nói không hết, từ sau khi có Bách Hợp, Hà Tử Tiêu phát hiện nữ nhân mặt ngoài dịu dàng, nhưng bên trong cũng không có Hoàng Cửu Lang có thể làm cho thể xác và tinh thần mình thoải mái, bởi vậy trong lòng đã âm thầm đổi ý, nếu không phải vì con nối dõi thật sự hắn không muốn lấy nữ nhân, nhưng hắn lại không dám nói ra, chỉ sợ Hoàng Cửu Lang biết rõ sẽ rời khỏi mình.
Lúc hai người ân ái nồng nàn thì địa chủ Tần Phiền một mạng quy thiên. Lúc Bách Hợp đi vào Tần phủ đã rất hỗn loạn.
Thi thể Tần Phiền ở trong linh đường, Tần Phiền phu nhân khóc đến ruột gan đứt từng khúc, cho dù người này cuộc sống xấu xa khiến nhân thần cộng phẫn, hôm nay buông ra tay mà lại gia sản lại bị Hoàng Cửu Lang mang đi, lưu lại cô nhi quả mẫu không có người chăm lo, lúc này thật sự khóc đến thê lương.
“Ngươi, ngươi là ai?” Phụ nhân kia đang hốt hoảng, dĩ vãng Tần phủ giàu có từ lúc Tần Phiền chết liền người đi nhà trống, Hoàng Cửu Lang quét sạch hết tài sản Tần gia, hạ nhân thấy chủ tử chết đi, lại thấy nữ chủ nhân không có chỗ tốt gì thì trốn trốn, đi đi, lúc này thoạt nhìn vô cùng thê lương.
Trong sảnh quan tài đen kịt, bên cạnh một cái hồn bay đến bay đi. Bách Hợp cũng từng đã làm Thiên Sư, học Mao Sơn đạo pháp chính tông, lúc này thấy quỷ hồnTần Phiền cũng không sợ. Thấy Tần phu nhân và một đám cơ thiếp hoảng sợ bất an, nàng mỉm cười với Tần phu nhân: “Tần phu nhân muốn báo thù không? Nếu muốn, ta có thể nghĩ biện pháp thay bà.”
Nhờ lần này trở thành hồ ly nên đầu óc của nàng linh hoạt hơn trước rất nhiều, trước kia không nghĩ ra được chủ ý gì hết, sau khi đi vào cái thế giới này nàng muốn là có, cũng không phải là âm mưu gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà là dương mưu đường đường chính chính, muốn hai người thư sinh và Hoàng Cửu Lang chết không yên lành.
Tần phu nhân thấy cổng và sân đóng chặt, lại đột nhiên trong phòng xuất hiện một mỹ nhân, lúc này sớm sợ đến mức mặt trắng bệch, nhưng nghe đến Bách Hợp nói muốn thay mình báo thù, bà hơi nghi hoặc khó hiểu nhìn Bách Hợp:
“Không biết tiểu nương tử nói báo thù, là báo cái gì thù? Thiếp không biết có thù gì để báo.”
Bà nói xong rồi khăn tử xoa xoa mắt, hiển nhiên còn chưa biết cái chết của Tần Phiền không phải là đơn giản như vậy.
“Không dối gạt phu nhân, người mà được Tần đại nhân sủng áicũng không phải là nhân loại, mà là một con hồ ly ở núi Hồ Vương, hắn bị thư sinh Hà Tử Tiêu nhờ vả, cố ý đến đây mị hoặc đại nhân.” Bách Hợp giải thích một câu, lại thấy Tần phu nhân vẫn không tin: “Chắc Tần phu nhân không biết Hà Tử Tiêu là ai, hắn và Hoàng Cửu Lang có tình cảm, nhưng bị thụ hồ họa trúng yêu độc mà chết, nhưng dương thọ chưa hết, gửi hồn vào trên người Thái Sử.” Sau khi Bách Hợp nói tên người mà Hà Tử Tiêu gửi hồn n, quả nhiên thấy Tần phu nhân có vẻ chợt hiểu.