Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 147
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 147 - Ái thiếp của Nhữ Dương Vương (2)
Trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, số lần Hàn cơ xuất hiện cũng không nhiều, nhưng chính là chỉ trong vài nét bút này, nhưng đã đủ để khắc họa nên một nữ nhân lại chết thảm như vậy, vốn cô ấy nên có một cuộc sống vô cùng mỹ mãn, đi vào phủ Nhữ Dương Vương, tuy nói chỉ là làm thiếp, nhưng Nhữ Dương Vương yêu cô ấy sủng cô ấy, cuộc sống của cô ấy vốn không khổ cực, nhưng cuối cùng chỉ vì Minh giáo muốn hoàn thành đại sự, muốn cứu lại thành toàn cho thanh danh của Lục Đại phái bọn chúng, liền hy sinh một nữ nhân.
Những chuyện lớn chém chém giết giết trong giang hồ này, kỳ thật một nữ nhân trong nội trạch cũng không hiểu, vốn cô ấy cũng không muốn trở thành một nữ nhân lợi hại như Triệu Mẫn, hơn nữa những chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy, nhưng hết lần này đến lần khác cô ấy vẫn bị kéo vào, càng quá đáng hơn là, sau khi chết còn không lưu lại thanh danh cho cô ấy, để cô ấy và Lộc Trượng Khách khỏa thân chết cùng nhau, cuối cùng lại càng là hài cốt không còn, ngay cả nơi chôn cất cũng không có!
Hàn cơ cực kỳ oán hận, cô ấy oán hận người trong giang hồ, cô ấy oán hận Lộc Trượng Khách, cũng hận Nhị Lão Huyền Minh, nhưng cô ấy càng hận những nhân vật lớn luôn miệng hô hào chính nghĩa lại không để ý đến tính mạng của một cô gái yếu ớt như cô ấy như Phạm Diêu, như Minh giáo, như Trương Vô Kỵ! Cô ấy muốn nhổ cả gốc lẫn rễ của Minh giáo lên, cô ấy muốn làm cho toàn bộ những nhân vật trọng yếu của Minh giáo đều sống không bằng chết, cô ấy muốn cho Phạm Diêu phải trả một cái giá lớn gấp trăm gấp ngàn lần vì những chuyện lão ta đã làm!
Bách Hợp tiếp thu hết nội dung vở kịch, trong đầu còn mang theo đau nhức ẩn ẩn, trên thực tế trong vở kịch Ỷ Thiên Đồ Long ký gốc, Minh giáo là thuộc về bên chính nghĩa, tuy họ làm việc phần lớn đều không câu nệ lễ tiết, nhưng họ đều làm những việc tốt cho dân cho nước, thế mà hai nhiệm vụ liên tiếp được nhận trong thế giới này lại đều là chống lại Minh giáo. Lúc trước Diệt Tuyệt sư thái thì tạm thời không đề cập tới, dù sao vốn trong vở kịch gốc Diệt Tuyệt đã căn bản không phải là một hình tượng nhân vật tốt gì, nhưng hôm nay ngay cả một cái bia đỡ đạn nho nhỏ trong nội trạch mà cũng muốn làm cho Minh giáo chết, thì đã có thể thấy được cách làm việc của Minh giáo xác thực là có vấn đề.
Tâm nguyện của nguyên chủ cực kỳ trực tiếp. Thậm chí lúc này sau khi đã tiếp thu hết trí nhớ, Bách Hợp đều có thể cảm thấy được trong lòng mình giống như có một âm thanh đang reo hò phải tiêu diệt Minh giáo, giết chết Phạm Diêu. Muốn tiêu diệt Minh giáo kỳ thật cũng không khó, lần trước khi cô hoàn thành tâm nguyện của Diệt Tuyệt đã trải qua một lần, chỉ cần lại để cho cô lấy được Cửu Dương Chân Kinh, học xong võ công, nếu thực lực đủ mạnh, thì trên thực tế muốn tiêu diệt Minh giáo cũng không khó, dù sao kỳ thật sau khi Dương Đỉnh Thiên qua đời, Minh giáo đã chia năm xẻ bảy, chỉ cần đè ép tên Trương Vô Kỵ dẫn đầu kia xuống, thì Minh giáo sẽ tự nhiên sụp đổ.
Lúc này cô đến cực kỳ khéo, hiện tại là lúc nguyên chủ vẫn còn nhỏ, hiện giờ có lẽ Trương Vô Kỵ vẫn còn sống với cha mẹ trên đảo Băng Hỏa, chưa phát sinh sự kiện cha mẹ đang sống khỏe mạnh bị bức chết, nên tất nhiên cũng không có tình huống về sau bị ép buộc đến Hoa Sơn rồi lấy được chân kinh trong bụng con vượn trắng ở trên đó.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bách Hợp không khỏi khẽ động, cô đã lấy được Cửu Dương Chân Kinh một lần, vậy nên phải đi đâu để tìm Cửu Dương Chân Kinh này cũng không phải là chuyện khó với nàng, nghĩ đến Lý Duyên Tỉ đã nói sẽ cho cô cơ hội tập lại Cửu Dương Chân Kinh một lần nữa khi tiễn mình đến đây làm nhiệm vụ này, Bách Hợp liền không khỏi bắt đầu hơi kích động. Xuất thân của Hàn cơ cũng không quá cao, vốn cô ấy chỉ xuất thân từ một gia đình Mông Cổ bình thường, cuối cùng bị người nhà bán vào trong phủ một quý nhân, sau khi tập được ca múa, lại bị tặng cho Nhữ Dương Vương mà thôi. Lúc này tuổi của cô ấy cũng không lớn, lúc cô đi vào thế giới này lại trùng hợp là lúc cha mẹ muốn bán cô ấy đi làm nô tỳ, nếu tìm một cơ hội trốn đi, cô liền có thể lấy được Cửu Dương Chân Kinh, rồi lại tiến vào phủ Nhữ Dương Vương tìm Phạm Diêu báo thù!
Với Nhữ Dương Vương, thật ra nguyên chủ vô cùng ái mộ, thời này mọi người đều trọng võ khinh văn, loại anh hùng thân kinh bách chiến như Nhữ Dương Vương, gần như toàn bộ Nguyên triều đều vô cùng sùng bái và yêu mến hắn ta, nguyên chủ cũng là kiểu người yêu thích anh hùng như vậy, huống chi kết cục trong nội dung vở kịch, lúc nguyên chủ bị người ta vứt bỏ ở dưới tháp cùng với cả Lộc Trượng Khách, cô ấy đã từng nhìn thấy Vương Bảo Bảo phụng lệnh của Nhữ Dương Vương đến đây cứu cô ấy, nên tất nhiên trong lòng Hàn cơ lại càng ái mộ Nhữ Dương Vương hơn, cô ấy muốn diệt trừ Minh giáo, về một phương diện khác cũng là vì giúp Nhữ Dương Vương hoàn thành tâm nguyện, cuối cùng ở trong vương phủ bình an đến già mà thôi.
Bách Hợp sửa sang lại suy nghĩ trong đầu xong, đợi đến khi mở mắt ra, mới nhìn thấy chỗ mình đang ở là tại trong một gian phòng có mái vòm giống như lều, nghe thấy bên ngoài có người đang nói xì xào rôm rả gì đó. Bách Hợp cong eo vươn tay mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn trái nhìn phải, rồi liền trực tiếp nhảy ra ngoài.
Bởi vì lúc này nguyên chủ đã bị bán, cho nên cảm tình của cô ấy với cha mẹ cũng không sâu, lúc này Bách Hợp trốn thoát cũng không thấy áy náy chút nào, chỉ là một đứa bé gái nhỏ tuổi lại nhìn ra được là rất có tư sắc đi lại một thân một mình tại trong niên đại này cũng không dễ dàng, lúc này chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than, tại trong thế giới trong nội dung vở kịch thỉnh thoảng còn có thể dễ dàng chứng kiến chuyện ăn thịt trẻ con phát sinh, cỗ thân thể này của Bách Hợp được trời cho da mịn thịt mềm, mặc dù nàng cũng biết võ công, nhưng muốn bắt đầu luyện lại trong một giờ nửa khắc thì khả năng thực tế cũng không lớn, bởi vậy sau khi chạy ra, phần lớn Bách Hợp đều chuyên chọn đường nhỏ không người để đi.
Đường đến Hoa Sơn thì lúc trở thành Diệt Tuyệt sư thái nàng cũng đã đi đến thuộc nằm lòng, đường không người thì nàng cũng biết một ngả, nhưng vì phòng ngừa trên đường gặp phải người khác, nên nàng vẫn một đường bắt trùng luyện cổ, có khi nghỉ ở sơn dã, ăn một ít rau dại, trên người nàng lại không có bạc, niên đại này chính là có bạc cũng chưa chắc có thể mua được cái ăn, có khi thật sự đói bụng đến không chịu nổi, Bách Hợp liền chỉ đành phải dùng thiên phú Cổ thuật của chính mình để bắt côn trùng ăn.
Cũng may sau khi học xong Cổ thuật nàng biết được côn trùng nào có thể ăn, côn trùng nào không thể ăn, cứ như vậy một đường chống đỡ đến lúc tới được chỗ Cửu Dương Chân Kinh thì đã là gần một năm sau rồi. Tính toán thời gian thì Trương Vô Kỵ còn hai năm nữa mới có thể trở về Trung Nguyên, Bách Hợp rất dễ dàng tìm được con vượn trắng trên Hoa Sơn kia, lấy kinh thư trong bụng nó ra, vừa ý đầu chính mình nguyên vốn đã quên hơn phân nửa nội dung lại lần nữa hiện ra tại trước mắt mình lúc, Bách Hợp cảm động đến suýt nữa khóc lên.
Cuộc sống trong sơn động có đồ ăn có nước suối uống, thời gian hai ba năm rất nhanh liền trôi qua, nàng tính tính toán toán thời gian thì lúc này hẳn là Trương Vô Kỵ đã đi theo cha mẹ trở về Trung Nguyên, hắn ta sẽ bị Nhị Lão Huyền Minh đánh bị thương, cuối cùng lại bị Chu Trường Linh ép buộc đến dưới chân núi Hoa Sơn. Khác với lúc trở thành Diệt Tuyệt chỉ để lại cho Trương Vô Kỵ nửa bản Cửu Dương Chân Kinh, lần này Bách Hợp dứt khoát để lại khoảng hai phần ba Cửu Dương Chân Kinh, ngoại trừ đủ cho lúc Trương Vô Kỵ tu luyện hoàn thành có thể chữa lành vết thương mà Huyền Minh Thần Chưởng mang đến, còn có thể mang đến cho hắn ta một ít lợi ích ra, thì một phần ba còn lại là bị nàng đổi thành Cửu Âm Chân Kinh để lại trong sơn động.
Cửu Dương Chân Kinh được xưng là bộ kinh thư thần bí nhất, cường đại nhất trong vở kịch, gần như có thể sánh ngang với Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh, đều có chỗ thần bí của nó. Trong vở kịch, Trương Vô Kỵ cũng là bởi vì luyện tập Cửu Dương Chân Kinh, mà mỗi khi tu luyện những loại võ công đỉnh cấp sau này, đều có Cửu Dương Thần Công làm trụ cột, nên gần như chưa từng gặp phải khó khăn gì, tuy nói có nguyên nhân là bản thân hắn ta thiên tư thông minh, nhưng nguyên nhân càng lớn hơn là vì hắn ta đã tu luyện Cửu Dương Thần Công một cách nguyên vẹn, lần này vốn Bách Hợp cũng không định cho Trương Vô Kỵ có không gian phát triển, chỉ cần tiêu diệt tên đầu lĩnh Trương Vô Kỵ này thôi, thì đến lúc đó Minh giáo kia nàng muốn chơi thế nào liền chơi thế đó, một đám người còn lại phần lớn đều là từng người riêng biệt, không đủ để nhắc tới. Nhưng nàng nghĩ tới Phạm Diêu, cho nên lúc chuẩn bị võ công cho Trương Vô Kỵ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn để lại hơn phân nửa Cửu Dương Chân Kinh.
Tính toán thời gian thì Trương Vô Kỵ cũng sắp lạc đến Hoa Sơn, Bách Hợp liền giấu kỹ kinh thư tự chế, rồi rời khỏi Hoa Sơn. Chuyến này nàng không tiến vào phủ quý nhân theo như tình tiết trong vở kịch, mà ngược lại trực tiếp đi đến phủ Nhữ Dương Vương, tâm nguyện của nguyên chủ là muốn ở trong này bình yên đến giả, không bị trải qua tra tấn như trong nội dung vở kịch nữa, nhưng tuy cô ấy hy vọng gả cho Nhữ Dương Vương, có điều lại không cho thấy quyết tâm nhất quyết phải gả cho Nhữ Dương Vương.
Tuy nói trong nội dung vở kịch, Nhữ Dương Vương là lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, người thời này lại kết hôn sớm, lúc này tuổi của Nhữ Dương Vương cũng không lớn, nhưng Bách Hợp vẫn không có hứng thú muốn làm tiểu thiếp cho hắn ta, bởi vậy liền trực tiếp dùng thân phận làm tỳ nhập phủ, đi theo bên người Triệu Mẫn còn nhỏ, đồng thời nàng cũng nhìn thấy đối thủ một mất một còn lúc này cũng đã nhập phủ từ lâu, Phạm Diêu hiện giờ, mặt bị phỏng, tóc lại bị cháy, cũng giả trang giống như bị câm, lão ta đã dùng tên giả là Khổ Đầu Đà, đã trở thành sư phụ dạy võ công cho Triệu Mẫn, trong phủ Nhữ Dương Vương đã rất được Triệu Mẫn tín nhiệm rồi.
Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, tên Phạm Diêu này vốn có dung mạo anh tuấn, nhưng vì thành toàn cho đại sự của Minh giáo, lại không tiếc làm khuôn mặt của mình bị phỏng, có thể thấy được tâm tính người này hung ác, đừng nói là đối xử với người khác, thậm chí đối xử với chính lão ta cũng giống như thế.
Với những kẻ như lão ta, giết lão ta cũng không thể khiến cho lão ta cảm thấy thống khổ, lão ta cũng không sợ chết, nếu không lúc trước cũng không vì thành toàn nghiệp lớn mà giả câm mai phục trong Nhữ Dương Vương phủ nhiều năm như vậy, phần nhẫn nại này cũng là số một. Tên này làm việc hoàn toàn tùy tâm sở dục không câu nệ ước thúc, nếu vì thành toàn cho nghiệp lớn của Minh giáo, dù lão ta có giết mấy người trong Minh giáo để đạt tới mục đích thì cũng không thấy lạ, đối phó với một kẻ dường như đã hoàn toàn không có nhược điểm gì giống như lão ta, chỉ sợ cũng chỉ có phá hủy hy vọng của lão ta, ba phen bốn lượt khiến cho lão ta ngã xuống ngay tại lúc hy vọng của lão ta lên đến đỉnh điểm, thì không có điều gì đả kích tâm hồn của lão ta hơn thế.
Cũng chính bởi vì như thế, cho nên Bách Hợp mới cho Trương Vô Kỵ không gian phát triển, nàng chính là muốn cho Minh giáo quật khởi trước, sau đó lại giẫm nát bọn chúng dưới chân, khiến cho mưu tính cả đời của Phạm Diêu thất bại, khiến cho lão ta tận mắt chứng kiến Minh giáo mà lão ta luôn một lòng phụng sự cuối cùng chỉ phải rơi vào kết cục bị tiêu diệt, giây phút đó, với Phạm Diêu, chỉ sợ còn đáng sợ hơn cả giết chết lão ta.
Bách Hợp thành công lẫn vào bên người Triệu Mẫn, hóa thân thành một trong những cung tỳ bình thường bên người nàng ấy, từ nhỏ Triệu Mẫn đã thông minh lanh lợi, Bách Hợp làm bạn với nàng ấy mấy năm, gần như có thể nói là hai người cùng lớn lên, thế nhưng tựa như võ công của Bách Hợp phát triển một cách thần tốc, Triệu Mẫn của thời kỳ thiếu nữ cũng đang phát triển, nàng ấy hết sức thông minh, luôn có thể suy một ra ba, so với Vương Bảo Bảo không lớn hơn nàng ấy mấy tuổi, kỳ thật Triệu Mẫn càng xuất sắc hơn hắn ta.
Nàng ấy không ngừng đi theo Phạm Diêu dùng tên giả là Khổ Đầu Đà học võ công, trên phương diện tâp quán văn hóa của người Hán cũng rất tiến bộ, tính tình của nàng ấy bình tĩnh, làm việc quả cảm, Bách Hợp đi theo bên người nàng ấy mấy năm, không chỉ một lần nghe được Nhữ Dương Vương từng khen Triệu Mẫn có tài làm tướng soái, đáng tiếc không phải thân nam nhi, không thể ra trận giết địch vì Nguyên triều.