Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1293
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1293 - Đảo tàn sát đẫm máu 21
Beta: Sakura
Từ tình hình tối hôm qua nhìn ra được, lực lượng quân sự vũ trang của đảo này đã xuất hiện, nhóm người thủ vệ không hề cố kỵ khi sử dụng vũ khí, nhìn ra được vị trí của đảo này tương đối hẻo lánh, trên đảo đủ loại súng ống đạn dược, Bách Hợp cũng không loại bỏ khả năng sẽ còn vũ khí hạng nặng, cô lo lắng một khi cướp được máy bay hay du thuyền, trước không cần nói đến việc an toàn điều khiển, chỉ sợ vừa đi được không bao xa, sẽ bị lực lượng quân sự trên đảo bắn rớt.
Thân thể Bách Hợp dập dềnh trên biển, thỉnh thoảng nổi lên để thở, vừa dốc sức bơi về phía trước vừa suy nghĩ làm cách nào để rời khỏi đảo này. Ngoài việc này ra, đột nhiên cô còn lo lắng đến một sự thật.
Dù chocô có cướp được phương tiện để rời khỏi, cho dù là cô có thể an toàn rời khỏi đây, nhưng cô đã nhìn thấy hết những chuyện ác trên đảo này, bọn họ làm sao chịu bỏ qua tha mạng cho cô đây? Nhất định sẽ nghĩ cách giết người diệt khẩu, đối với những người mất đi nhân tính, đến lúc đó chính bản thân mình xảy ra chuyện mà còn liên lụy đến cha mẹ của nguyên chủ.
Tuy cha mẹ nguyên chủ và bản thân Diêu Bách Hợp cũng không có tình cảm thân thiết gì lắm, nhưng liên lụy đến cha mẹ nguyên chủ, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành! Lúc này Bách Hợp cảm thấy đau đầu, tâm nguyện lúc đầu của nguyên chủ chỉ đơn giản là rời khỏi đảo này, cô cho rằng chỉ cần trốn khỏi đảo thì xem như là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lúc này xem ra không chỉ đơn giản là rời khỏi đây.
Trừ việc cô rời khỏi đây cô còn phải nhổ cỏ tận gốc, để đảm bảo an toàn của mình và an toàn của cha mẹ nguyên chủ. Thế nhưng cô chỉ là ‘Con mồi’ đang trốn chạy làm thế nào để chống lại thế lực khổng lồ trên đảo này? Sự tình liên quan rất lớn, bất kể là hòn đảo hay là chủ nhân của nó –King và tất cả những người có mặt tại đây, chỉ sợ không một ai chịu buông tha cho phép cô sống trên đời này. Cô mong muốn bọn họ không còn khả năng gây phiền phức cho cô, trừ khi diệt cỏ tận gốc giết chết toàn bộ người trên đảo này, cô không còn biện pháp nào khác.
Nghĩ như vậy, lòng Bách Hợp trầm xuống, so với việc rời khỏi đây thì việc này bất khả thi. Bách Hợp trồi lên mặt nước, miệng hít một hơi, gần rạng sáng nước biển lạnh buốt thấu xương, toàn thân cô cũng lạnh run, sau một đêm chạy trốn khiến cho thể lực toàn thân cạn kiệt, không ngờ rằng bây giờ hiểu rõ nhiệm vụ, cô cũng không thể rời khỏi hòn đảo này.
Cô nên sớm đoán được, nhiệm vụ càng ngày càng khó hoàn thành. Cô hít sâu hai cái, Bách Hợp nhìn thấy mình đã bơi đi một đoạn khá xa. Cô không còn cách nào khác, phải quay về đảo lần nữa, thời gian ban ngày này cô phải nghĩ cách ẩn núp mới được.
Nếu muốn giết hết người trên đảo, ngoài trừ người trên đảo ra, đám thợ săn một người cũng không tha. Thân phận ‘Thợ săn’ cô không dám đảm bảo, sau khi rời khỏi đây sẽ không biết nhau, khẳng định người trên đảo có tư liệu của Diêu Bách Hợp, nói cách khác, nếu như Bách Hợp bỏ đi, tới lúc đó cô ngoài sáng đám ‘Thợ săn’ họ trong tối, cô quyết định thừa lúc đám thợ săn này còn trên đảo tiêu diệt hết.
Những người này khi gặp nguy hiểm, nhất định sẽ tìm cách rời khỏi đây bảo vệ tánh mạng trước, cho nên cô sẽ tìm cách phá hỏng phương tiện trước ! Cũng may bây giờ trời vẫn chưa chưa sáng, cô còn một chút thời gian. Thừa lúc đang bơi dưới biển, Bách Hợp bơi hồi lâu, phát hiện du thuyền không nhiều, hẳn là hoạt động phi pháp trên đảo không thể lộ ra ngoài, vì phòng ngừa vạn nhất, càng ít người biết càng tốt, cấp trên cũng không để người gác, phần lớn lực lượng tập trung lên khu biệt thự truy bắt cô. Bách Hợp trèo lên du thuyền, giết hết người trên này, lại đem bộ phận chủ yếu của du thuyền phá hủy.
Cô tìm kiếm hơn một tiếng đồng hồ, cũng không phát hiện có trực thăng, sau khi nhớ lại, từ đêm qua tới giờ, Bách Hợp cũng không nghe thấy tiếng trực thăng đáp xuống, nói cách khác, những người trên đảo vô cùng cảnh giác, có thể là đón khách hàng đến đảo, đáp xuống vị trí bí mật, ngồi trên du thuyền này Bách Hợp không tìm thấy vị trí đậu trực thăng, chân trời đã hừng sáng, cô cũng buông tha ý nghĩ muốn đi tìm trực thăng để phá hủy, một lần nữa nhảy vào trong biển.
Bãi cát dài mềm mại và sạch sẽ trên đảo, những hạt cát này khác với màu sắc của cát thường, hẳn là tốn không ít tiền để vận chuyển bằng trực thăng từ nơi khác đến. Mặt trời ló lên phía chân trời, xa xa như có như không truyền đến tiếng chó sủa. Bách Hợp mệt mỏi bò lên chỗ nước cạn, nằm trong nước nghỉ ngơi hai phút, tuy cả người mệt mỏi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, nhưng cô cũng buộc bản thân bò dậy, bây giờ là thời gian thủy triều lên, nước biển không ngừng dâng lên, cách đó không xa là vách núi đá, sóng biển đánh vào đó vang lên tiếng vang lớn. Một tòa kiến trúc xây trên vách đá, bên trong cây cối xanh biếc, như ẩn như hiện trong sương mù, Bách Hợp lập tức quyết định đi nhìn thử bên trong có thứ gì.
Trên đảo thuần dưỡng không ít chó săn, vì phòng ngừa đám chó săn truy tìm mùi vị của mình, Bách Hợp men theo trong nước đi về hướng vách đá, cô lưu loát trèo lên vách đá, men theo phiến đá nhô ra rất nhanh leo lên trên đỉnh, cảnh trí hòn đảo thu vào trong đáy mắt. Trước mắt là một mảnh rừng chiếm hơn nữa hòn đảo, cánh rừng màu xanh lá cùng biển trời đụng nhau, bên trong truyền đến mùi tanh động vật, vách đá cách mặt nước chừng bảy tám chục mét, cô không chút do dự nhảy xuống, lúc rơi nhờ những hòn đá nhô ra giảm bớt trọng lực rơi xuống, nhảy một lúc nữa, Bách Hợp đề khí hướng một thân cây nhảy tới, vận khí cô tốt, thoáng chốc giẫm lên tán cây, mượn lực tán cây bắn ngược lại, lần nữa nhảy xa mấy mét, lại rơi xuống nhánh cây khác.
Nhảy như vậy bảy tám lần, cô sức cùng lực kiệt rơi xuống trên đỉnh một cây đại thụ, lần này vận khí không tốt giẫm lên lá cây sum xuê, chân đạp vào khoảng không, trong lòng Bách Hợp kêu một tiếng hỏng bét, thân thể thẳng tấp rơi xuống, làm gãy mấy nhánh cây nhỏ lúc rơi xuống, ‘Ba’ một tiếng đụng vào một chạc cây, toàn bộ cổ thụ bị làm cho lay động.
Có thể là do nơi này gần bờ biển, dưới tán cây nhiệt độ vô cùng thấp, không khí ẩn ướt, mùi ẩm mốc lá cây hư thối quanh năm ánh mặt trời không chiếu tới đan cùng một chỗ, kèm theo đó là mùi hôi thối truyền đến, Bách Hợp rơi xấp trên chạc cây, xương cốt toàn thân như muốn rớt ra, bên tai cô nghe thấy tiếng ‘Hiz-khà zz hí-zzz’ vang lên, lá cây còn ‘Soạt soạt rè rè’ lay động, một ít nhánh cây đứt gãy không ngừng rơi xuống, cũng không biết tiếng ‘Hiz-khà zz hí-zzz’ có phải tiếng lá cây đụng nhau vang lên hay không, Bách Hợp tiếp tục rơi xuống tán cây, nâng cánh tay bủn rủn vô lực lên, vận lực ôm lấy cán cây to.
Lúc thân thể cô rơi xuống, cánh tay nắm lấy nhánh cây, hô hấp dồn dập.
Tiếng ‘Hiz-khà zz hí-zzz’ cách Bách Hợp càng ngày càng gần, trong ánh sáng lờ mờ, cây đại thụ giống như cái gì cọ sát vang lên tiếng ‘Soạt soạt rè rè’ loại tiếng động này có chút không thích hợp, cô đã không còn rơi xuống nhưng ngọn cây vẫn còn run run, đại thụ mà cô rời xuống to chừng hai người ôm cũng không hết, nhánh cây cô nắm vô cùng chắc chắn, tuy ngọn cây hơi mảnh, nhưng cô đã rơi xuống đây cũng không nên có tiếng vang như vậy.
Huống chi cô cảm giác, loại run run này là từ nhánh cây mình đang nắm truyền tới, không phải âm thanh do mình tạo ra, cũng không phát hiện thấy gì bất thường, đợi đến lúc cô ngẩn đầu lên, lại đột nhiên nhìn thấy một đầu rắn to bằng nắm tay đàn ông!
Thân rắn có hoa văn màu nâu, thân to bằng chén ăn cơm, màu sắc hoa văn trên thân giống như màu thân cây, vì thế lúc đầu Bách Hợp cũng không phát hiện nó. Thứ nay có lẽ trên chạc cây, khi Bách Hợp rơi xuống đã đánh thức nó, nó bò về phía cô, lưỡi rắn thè ra, nhắm ngay phía cô tư thế muốn công kích, ánh mắt Bách Hợp nhìn qua, rắn thè lưỡi, dừng một chút, động tác tiếp theo dĩ nhiên không chút do dự lộn một vòng, theo tán cây du qua.
Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, tay mò tới dao găm vắt sau thắt lưng, đầu mãng xà này cũng không công kích cô, cô lúc này sức cùng lực kiệt, một đêm trốn chạy làm cô mệt mỏi không chịu được, linh lực trong cơ thể không còn, hai mắt Bách Hợp đỏ bừng, hai tay cố gắng nắm chặc tán cây, bức bách ra phần lực cuối cùng, dùng sức nâng thân thể lên, hai chân câu vào nhánh cây khác, dùng chút sức còn lại leo lên.
Leo lên trên Bách Hợp cũng không còn sức động đậy, cô dựa vào thân cây thở dốc, trên cây có nhiều trái cây màu xanh đậm, cô một đêm không ăn, nước cũng không uống, lúc này mặc kệ thứ này có thể ăn được hay không, tiện tay hái một trái xuống, vỏ cũng không lột dựa vào một chút sức nhét nó vào trong miệng. Trái cây này chua chát khó ăn, Bách Hợp nhai nhai hai cái, trong miệng ứa ra nước bọt, lại ép chính mình nhai lấy hai cái mới nhổ ra.
Cũng không biết nơi này là nơi nào, nhưng từ khi tiến vào đây, chỗ này thật yên tĩnh, thậm chí trước đó còn nghe thấy tiếng chó sủa bây giờ thì không còn nghe nữa.
Tạm thời an toàn, Bách Hợp bắt đầu xem những tổn thương trên người mình, những nơi không có quần áo che chắn hiện đầy vết thương nhỏ, có chút đau rát, một số là do lúc rơi vào bụi hoa bị trầy xướt, lại ngâm nước biển, miệng vết thương trắng bệch, da thịt chung quanh có chút sưng đỏ nhiễm trùng. Bên eo bị viên đạn xước qua, nhưng may mắn chỉ là vết thương da thịt, cũng không tổn hại đến gân cốt.