Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1243
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1243 - Tình duyên Internet 26
Trong mê cung của sào huyệt dưới lòng đất lúc này bọn người Tạo Hóa Trêu Người đi đến đầu óc choáng váng, một khắc nghe được thông báo kia, miệng Tạo Hóa Trêu Người không ngừng mắng chửi, vẻ mặt Đệ Ngũ Tu độc ác nhan hiểm, Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành sợ sệt đi phía sau Tạo Hóa Trêu Người, thỉnh thoảng hắn liếc nhìn cô ta một cái, nhưng căn bản cô ta không nhìn hắn, thỉnh thoảng chạm phải ánh mắt hắn, đều quay đầu cực nhanh ra chỗ khác, thỉnh thoảng trong miệng phát ra tiếng hừ lạnh, dáng dấp yêu kiều xinh xắn làm cho hắn động tâm lại có chút đau lòng.
Đệ Ngũ Tu nắm vũ khí trong tay, không khỏi cầm chặt hơn rất nhiều.
Từ lần trước lúc Bách Hợp xuất hiện, lúc đó Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành nghe ngữ khí Bách Hợp nói chuyện cùng Đệ Ngũ Tu rất không thích hợp, sau đó hỏi Đệ Ngũ Tu có quan hệ gì cùng Bách Hợp, Đệ Ngũ Tu bất đắc dĩ nói ra việc hai người là vị hôn phu, vừa nói ra khỏi miệng, Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành đã khóc rồi. Cô ta ở cùng Đệ Ngũ Tu trong trò chơi thời gian dài như vậy, tuy hai người không có chọc thủng tầng cửa kia nhưng trong lúc đó cũng có chút ý tứ.
Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành biết Đệ Ngũ Tu thích cô ta, hai người cho tới hôm nay không có tổ chức hôn lễ, lời nói của hắn cũng không có đề cập gì đến kết hôn, nhưng trong lòng hai người đều có cân nhắc. Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành loáng thoáng nghe được từ bọn người Mục Bạc hình như có nhắc tới người tên Đôông Bách Hợp này, nhưng cô ta không nghĩ tới sẽ có một ngày cô ta gặp được. Từ khi biết Nữ Hoàng này là vị hôn thê của Đệ Ngũ Tu, Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành đã không để ý tới hắn rồi.
Ngày cô ta bị Thanh Qua chém trọng thương. Chảy máu vô cùng nghiêm trọng, thuốc chữa thương không có tác dụng, cô ta đổ máu sắp chết đi, sắp trút hơi thở cuối cùng hệ thống mới thông báo, mang cô ta khỏi trò chơi. Tuy nói sau khi cô ta trở lại trò chơi thì toàn bộ tổn thương đã tốt lên, cánh tay trải qua trị liệu đã dài ra rồi mà cái cảm giác đau nhức khi bị người ta chặt tay cũng đã khắc vào trong xương Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành, khiến cho cô ta khi vừa nghĩ tới tên Thanh Qua đã phát run.
Cô ta sợ hãi trò chơi này,nhưng không biết tại sao lại không bỏ qua được còn đăng nhập vào trò chơi.
Ngày đó bởi vì cô ra giúp Tạo Hóa Trêu Người, cho nên Tạo Hóa Trêu Người đối với cô ta vô cùng đặc biệt, còn nói chuyện riêng với cô ta, thêm cô ta vào bạn tốt.
Trong trò chơi Tạo Hóa Trêu Người xếp hàng cao thủ thứ nhất. Hơn nữa hắn lại khác Đệ Ngũ Tu lạnh lùng rắn rỏi. Hắn anh tuấn mà ưu nhã, thật giống như trong ma cà rồng tiểu thuyết, nghĩ đến Đệ Ngũ Tu còn có vị hôn thê, cũng không biết là cố ý chọc giận hắn hay như thế nào đấy. Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành đi theo Tạo Hóa Trêu Người, cùng một chỗ tiến vào trong sào huyệt Xích Kiến.
Bởi vì cô ta gia nhập đội ngũ Tạo Hóa Trêu Người, Đệ Ngũ Tu rất yêu thích cô ta nên cũng tham gia đội Tạo Hóa Trêu Người. Ngay từ đầu mọi người tiến vào sào huyệt, bởi vì chủ quan mà giẫm phải xích kiến ở bên trong, lúc đầu tất cả mọi người cho rằng những xích kiến này chỉ là nham thạch mà thôi, tiếp sau mới phát hiện đây là xích kiến con, tiến vào cả người nhanh chóng bị xích kiến bao phủ. Mọi người trơ mắt nhìn hắn bị xích kiến đốt, tuy nói trước khi chết hắn bị hệ thống đá ra trò chơi, nhưng vì vậy biến cố như vậy, cản trở đường mọi người tiến vào sào huyệt.
Vốn sẽ mới tiến vào huyệt động trễ hơn bọn người Thanh Qua một thời gian ngắn, kết quả lại bị ngăn ở cửa vào động huyệt một thời gian thẳng đến hơn mười ngày sau, Tạo Hóa Trêu Người tổ chức tạo thành một đội ngũ ước chừng 50-60 người, cứ thế mà tiêu diệt sạch sẽ xích kiến ở cửa ra vào, một đoàn người mới xem như chính thức tiến vào trong sào huyệt.
“Chết tiệt!” Tạo Hóa Trêu Người đang nghe hệ thống tuyên bố tin tức, tức giận đến mạch máu trên trán đều nhảy dựng lên, mọi người cũng ở gần nửa năm trong sào huyệt, sắc mặt rất khó coi, mỗi ngày dường như phải đối mặt với xích kiến vô cùng vô tận, rất nhiều người đều không chịu được, thậm chí trên đường đi có người lục tục rời khỏi, đến bây giờ người lưu lại cũng không nhiều.
Mọi người chịu khổ nhiều như vậy, chính là để phân chia một chén canh Kiến Hậu, thậm chí Tạo Hóa Trêu Người còn lạc đường, không nghĩ tới bây giờ vẫn bị bọn người Thanh Qua vượt lên trước.
Mà lúc này bị Tạo Hóa Trêu Người ôm hận tiểu đội Thanh Qua nghe thấy tiếng chấn động trong lòng đất, tiến bước vào trong huyệt động.
Bách Hợp vừa mới vào huyệt động, liền không nhịn được muốn mắng mẹ rồi.
Lúc bắt đầu cô cho rằng hệ thống gọi cái này lòng đất sào huyệt ‘Vương quốc Xích Kiến khổng lồ’ chỉ là bởi vì lòng đất rất rộng, sau khi tận mắt thấy qua mỗi con xích kiến cũng không nhỏ, cho rằng cái ‘khổng lồ’là từ miêu tả bao quát xích kiến đấy. Sau được chứng kiến xích kiến tohơn ‘Xích kiến khổng lồ’ ban đầu so bình thường, cô đều cảm thấy còn không có gì, nhưng lúc này trong nháy mắt tiến vào sào huyệt, Bách Hợp đã phát hiện mình sai rồi!
Lòng đất huyệt động Kiến Hậu rộng lớn dị thường, hoảng hốt một nhìn về phía trên chỉ sợ đều có nhiều quảng trường lớn nhỏ thành Altlands. Một khối lớn óng ánh như tuyết trắng chiếm cứ ba phần tư không gian động huyệt, cái đồ vật óng ánh tuyết trắng kia không ngừng nhúc nhích có tiết tấu, giống như túi thịt còn sống, thoáng nhúc nhích một cái, liền có một đống lớn xích kiến con rơi xuống, sau khi run rẩy rơi xuống đất, lung la lung lay hướng thẳng tới mấy người Bách Hợp.
Chứng kiến tình cảnh như vậy, tự nhiên tất cả mọi người đều biết rõ đây gọi là Kiến Hậu rồi.
Bách Hợp không nhịn được đi vào vài bước, rốt cục tại cuối cùng của huyệt động chứng kiến một cái thân thể xích kiến cực lớn ước chừng 3-4m, lúc này cô đi đi lại lại, xích kiến quay đầu qua, một đôi xúc tu to quá tưởng tượng của Bách Hợp hướng tới cô, giống như vung lên một roi, nổi lên từng cơn cuồng phong.
“Bà mẹ nó!” Ngay cả Thứ Khách tính tình trầm ổn chứng kiến tình cảnh như vậy, cũng nhịn không được nói tục: “Thực buồn nôn!”
Xích Kiến Hậu này tổng chiều dài có khả năng hơn 30m rồi, cái nửa phần bụng tuyết trắng óng ánh kia hẳn là bởi vì quanh năm sinh sản sản xuất xích kiến con, cũng sớm đã thay đổi hình, như một con côn trùng cực lớn màu trắng, lúc này co quắp trên mặt đất, không ngừng nhúc nhích, từng xích kiến con mang theo dịch nhờn nồng đặc nhúc nhích mà rơi xuống. Chỉ nửa người trên xích kiến Hậu lại xô cùng linh hoạt, lúc này hung dữ nhìn chằm chằm vào mấy người Thanh Qua.
Thanh Qua không nói hai lời giơ trường kiếm trong tay lên đâm tới nửa phần bụng dưới của Kiến Hậu, nhắc tới cũng kỳ quái, thứ này thoạt nhìn óng ánh trong suốt, tuy nhiên lại có tính bền dẻo vô cùng, Thanh Qua gắng sức dùng một kích, vậy mà không thể phá cái túi nhìn như yếu ớt kia, chỉ để lại bên trên túi một đường rách nhàn nhạt.
Thế nhưng mà Kiến Hậu lại như bị Thanh Qua chọc giận, trong miệng phát ra một tiếng thét lên, nửa người trên dựng lên, theo động tác của nó, lòng đất lại dốc sức lắc lư một hồi, sau một khắc nó miệng hơi mở, ‘Oa’ một tiếng, mảng dịch lớn đỏ thẫm vẩy tới chỗ Thanh Qua, anh nhanh chóng tránh ra, cái chất lỏng đỏ choét kia, mang theo nhiệt lượng cực cao, giống như là nham thạch nóng chảy, vừa rơi xuống đất liền đem lòng đất cháy ‘Xùy~~’ một tiếng thật lớn, trên mặt đất toát ra lượng lớn khói đặc, lòng đất bị chảy ra một cái hố ước một mét vuông, chung quanh nhiệt độ dần cao lên. Có thể nghĩ, nếu cái chất lỏng này phun lên trên người, chỉ sợ thân thể cũng bị nướng chín!
“Cái này hình như là nham thạch nóng chảy.” Liễu Thanh Khê kinh hồn, lúc này Kiến Hậu cực lớn như giống như phát điên, một đôi mắt màu đỏ cực lớn giống như đèn lồng màu lạnh lùng chằm chằm vào những con người còn chưa to bằng một xúc tua của nó, trong miệng lượng lớn chất lỏng bị nó phun tung toé ra, không cần thiết qua một thời gian, huyệt động bốn phía cũng đã hiện đầy lồi lõm, mặc dù mọi người trốn tránh nhanh, có thể cũng không nhanh bằng tốc độ Kiến Hậu phun nọc độc.
Hơn nữa thứ này nhiệt độ cao, tính ăn mòn lớn, đồ tầm thường căn bản cũng không cản nổi.
Thân thể Kiến Hậu lại cao, thể tích còn lớn, một khi đứng lên phun nọc độc, giống như là trời mưa, dù là một đám người động tác nhanh, trốn tránh kịp thời, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị văng đến, nóng đủ để cho người giơ chân, cả người đều đau.
Cái nọc độc kia có lẽ cũng không chỉ là nham thạch nóng chảy bình thường, mà có lẽ chứa đựng độc tố, mọi người bị bỏng đến ‘Oa oa’ kêu to, Bách Hợp nhíu mày, trên người cô bị phỏng vài vết, đau đến sắc mặt cô đều thay đổi:
“Như vậy không phải biện pháp.” Mọi người nếu như trốn ở đó như vậy, trong huyệt động nhỏ hẹp, vốn khó tránh khỏi sẽ bị nọc độc phun đến. Quan trọng nhất là Kiến Hậu này ngoại trừ tại phun nọc độc, vẫn còn sinh sản lượng lớn xích kiến con, những vật sinh ra không bao lâu liền đuổi theo cắn mọi người. Nếu bình thường, Bách Hợp cũng không có sợ hãi những xích kiến này, nhưng lúc này có Kiến Hậu, một khi dừng lại giết chết xích kiến con, cái nọc độc có mặt khắp nơi liền có thể phun lên trên người, đau đớn không nói, nếu xui xẻo bị lượng lớn nọc độc phun vào đầu, chỉ sợ mất mạng tại chỗ.
Cửa động vẫn còn, nếu có thể lui ra ngoài, mọi người lại có chút không cam lòng, thật vất vả đi đến bây giờ, còn lại có đạo lý lui ra ngoài? Sắc mặt Liễu Thanh Khê xanh trắng giao thoa, Mục Sư pháp bào trên người đã rách tung toé rồi, căn bản không dám há mồm nói chuyện. Hắn cùng như Bách Hợp đều là chức nghiệp thể chất yếu, chịu ảnh hưởng của chức nghiệp, thể chất hắn trong trò chơi, khẳng định các loại phản ứng không linh hoạt bằng Thứ Khách, Chiến Sĩ, nhưng thực lực hắn trong hiện thực có lẽ không thấp, hơn nữa thường xuyên logout, làm cho thể năng hắn trong hiện thực cũng không có thụ nhiều ảnh hưởng, cho nên cũng khá tốt.
Thế nhưng mà so với bọn người Ly Viên thì hắn chật vật rất nhiều, Ly Viên và Thứ Khách khi đối mặt với nọc độc công kích, mỗi cách năm phút đồng hồ còn có thể hóa U Linh, không có thật thể, chịu được công kích, thế nhưng mà hắn không có biện pháp rồi, kỹ năng Mục Sư chủ yếu là trị liệu, căn bản hắn không dám dừng phóng ra pháp thuật, trong lúc nhất thời mệt mỏi không kịp thở, lời nói đều nói không được.
“Ly, cậu với Thứ Khách đi đánh Kiến Hậu phía sau.” Trong mọi người Thanh Qua bị thương ít nhất, thời điểm tất cả mọi người chật vật thở, bởi vì động tác anh linh hoạt thoạt nhìn bề ngoài chỉnh tề nhất: “Dẫn rời lực chú ý của Kiến Hậu.”
Anh thốt ra lời này, thoáng cái hai người Ly Viên và Thứ Khách hiểu ý tứ trong lời nói của anh, miệng nở nụ cười toe toét.